Edit: Pi sà Nguyệt “Lục Nhiên, tới đây.” Lục Nhiên đứng ngơ ngác ở trong phòng giam yên tĩnh nhìn Dịch Hoan, cô vẫn không trở về bộ dạng của Dịch Hoan mà sử dụng thân thể Thi Ân, đôi mắt kia cực kỳ quen thuộc. Hắn ngây người vài giây nhưng cô không kiên nhẫn tí nào, cô nghiêng đầu ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Muốn tôi nói lại lần nữa à?” Hắn đi tới cạnh cô theo bản năng cứ như đã làm vô số lần, anh đã quen với việc chỉ cần cô nhìn thì sẽ làm theo, hắn không nghĩ tới việc bỏ trốn vì biết có trốn cũng vô dụng. Hắn đi tới trước mặt cô, cổ họng hơi giật giật, “Dịch Hoan….” “Bây giờ tôi tên là Thi Ân.” Cô nhướn mày nhìn hắn, “Dịch Hoan đã chết cùng thân thể kia rồi, đừng có gọi tôi bằng cái tên đó nữa.” Cô nói rất nhẹ nhàng cứ như cái tên chỉ là một bộ quần áo vậy, nhưng với hắn mà nói, Dịch Hoan là cuộc đời mới, là Thần, cũng là toàn bộ…. thế giới của hắn, mỗi việc hắn làm đều vì Dịch Hoan, đều vây quanh cô nhưng bây giờ cô bảo đó là quá khứ. Cổ họng Lục Nhiên khô khan, trong lòng trống rỗng, “Em là Dịch Hoan… Thi Ân chỉ là, chỉ là thế thân tạm thời của em mà thôi…” Hắn vẫn luôn cho rằng Thi Ân chỉ là một thân xác cô dùng tạm thời, giống như Triệu Đường trước kia vậy, cô vẫn sẽ trở về thân thể của Dịch Hoan, trở lại làm Dịch Hoan của hắn. “Sao xem nhiều ký ức của tôi như thế mà anh vẫn không hiểu nhỉ?” Thi Ân nhìn hắn cười lạnh, “Thân thể Dịch Hoan kia đã tự sát chết rồi, cô ta đã chết sau khi anh phản bội tôi rồi, tự anh bày mưu đặt bẫy tôi cơ mà, sao còn không rõ nhỉ?” “Dịch Hoan, tôi không muốn hại em, tôi sao nỡ hại chết em chứ? Tôi chỉ là…” Lục Nhiên vội giải thích. Thi Ân đưa tay lên đè một lực xuống, một ánh sáng màu đen xuất hiện giống như xúc tua, nó xuất hiện trong lòng bàn tay cô rồi kéo đầu gối của Lục Nhiên xuống đất khiến cho sàn nhà nứt ra khe hở, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, không thể giải thích tiếp nữa. “Nhận tội thì phải quỳ mà nhận tôi.” Thi Ân cúi đầu nhìn hắn, “Không cần nói lời sám hối hay giải thích đâu, lãng phí thời gian của tôi, tôi biết anh không muốn hại tôi, anh không có năng lực kia, tôi không chết vì anh mà vì nhiệm vụ, bởi vì tôi dùng chán thân thể Dịch Hoan kia rồi, muốn đổi mới một chút.” Thi Thành ở cạnh nhìn Dịch Nhiên đồng tình, anh đứng đó cau mày nhìn Thi Ân chằm chằm, đôi mắt đỏ kia trông đáng thương thật đấy, Dịch Nhiên chắc đang nghĩ Dịch Hoan tự sát vì anh rồi mới chuyển thế thành Thi Ân nhỉ? Thật ra…. Hẳn là đúng như cô nói, loại người làm nhiệm vụ lâu năm của Liên minh Chính Phái như Dịch Hoan từng tán không ít đàn ông khắp thiên hạ này sao có thể vì một người đàn ông mà từ bỏ thân thể của mình cơ chứ? Dịch Hoan muốn làm cái gì thì chỉ vì một nguyên nhân thôi, đó là do cô muốn làm như thế. Cô cảm thấy chán thân thể đó nên cô mới đổi cái mới. Dịch Nhiên trước mặt Dịch Hoan cứ như một cậu nhóc ngây thơ, rất dễ bị làm cảm động… Thi Ân không thèm liếc anh mà nhìn Lục Nhiên hỏi: “Anh có từng nghĩ vì sao anh có thể thành công đặt bẫy tôi với chút thủ đoạn đó không?” Lục Nhiên quỳ gối nơi đó run lên, vì cái gì? Bởi vì cô đã tin tưởng anh, luôn giao những việc lớn nhỏ cho anh giải quyết, chưa bao giờ hỏi đến, anh đã trở thành người giám sát của cô. “Anh chắc là nghĩ vì tôi tin tưởng anh hoàn toàn nhỉ?” Thi Ân vươn ngón tay lạnh lẽo của mình nâng cằm hắn lên, tiếc hận nói: “Anh đúng là một người giám thị ưu tú đấy, cho nên tôi mới dùng anh lâu như thế, nhưng anh không hiểu tôi, tôi chưa bao giờ tin ai khi làm nhiệm vụ cả, tôi chỉ tin hệ thống thôi.” Cô liếc mắt nhìn Phi Liêm như muốn chỉ dẫn Lục Nhiên, “Anh có lẽ không biết hệ thống của tôi khác với hệ thống của người khác nhỉ? Tôi có thể theo dõi các hành động của người giám sát của mình qua hệ thống, mỗi hành động của anh sau khi cùng tôi vào thế giới nhiệm vụ đều do tôi đồng ý hết.” Mặt Lục Nhiên trắng bệch như tờ giấy, hóa ra từ trước tới nay… hắn luôn bị theo dõi à? Hắn cứ tưởng Dịch Hoan tin tưởng mình nên không để ý, sao lại… Thi Thành nhìn Phi Liêm sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Đây là đặc quyền của Thần thú Thượng Cổ mấy người à?” “Không phải.” Phi Liêm bổ sung, “Hiện tại hệ thống này chỉ có mỗi Dịch Hoan làm thí nghiệm thôi, chờ sau khi thí nghiệm thành công thì sẽ thay hệ thống cho người làm nhiệm vụ hai bên, chúng tôi hi vọng mỗi người làm nhiệm vụ và người giám sát có quyền lợi giám sát lẫn nhau, như vậy sẽ tránh việc người giám sát đặt bẫy người làm nhiệm vụ như này.” Không ngờ Dịch Hoan có thể tìm ra được sơ hở trong quyền hạn này, tổ chức rõ ràng đã che giấu để làm rối cô rồi mà vẫn bị cô phát hiện. Dịch Hoan lại nói: “Nhưng trong nhiệm vụ mười sao này, tất cả quyền hạn trong hệ thống của tôi đều giống bình thường, chỉ có mỗi hệ thống theo dõi anh là bị đóng thôi, định vị của anh vẫn bị trục trặc.” Cô nhìn Phi Liêm, “Lúc trước tôi không truy cứu việc này nên giờ hỏi cho rõ, chuyện linh hồn của Triệu Đường, lúc trước tôi đã thông báo cho tổ chức chuyện cô ấy chết, tính đưa Triệu Đường đầu thai nhưng Lục Nhiên che giấu không báo lên tổ chức, có điều dựa theo bình thường, tổ chức hẳn phải nhận được thông báo của tôi rồi nhưng tổ chức lại giả vờ như chẳng biết, còn dùng cớ tôi giết hại Triệu Đường để mang tôi về xử tội.” Cô hỏi Phi Liêm, “Lúc trước tôi đã thấy rất lạ, Lục Nhiên đặt bẫy tôi đươc như này hẳn là có sự giúp đỡ của hệ thống và tổ chức, bao gồm cả việc hắn phái người làm nhiệm vụ cướp linh hồn của Triệu Đường từ Học viện Phản diện về rồi bám vào người của Triệu Đường để cô ta sống lại, cái này không phải chỉ mỗi mình hắn làm được, tôi cảm thấy cứ như tổ chức giả vờ câm điếc đấy.” Phi Liêm cúi đầu thở dài bất đắc dĩ, ông biết không giấu được cô mà, ông nghe cô hỏi mình: “Bây giờ Phi Liêm có thể nói cho tôi biết không? Tôi thấy ông muốn nói nhưng lại chẳng nói từ nãy giờ rồi đấy.” Phi Liêm biết không thể giấu được, đành nói, “Là tổ chức và hệ thống cố ý giúp Lục Nhiên, cũng chặn lại quyền lợi theo dõi của cô, bởi vì đây là quy định của nhiệm vụ mười sao, tất cả quyền hạn của hệ thống bị đóng hoàn toàn. Còn Lục Nhiên là có sự giúp đỡ của tôi.” Quả nhiên, nếu lúc trước Phi Liêm không đột nhiên xuất hiện làm trò trước mặt Dịch Nhiên, nói cô đoạt xác Triệu Đường thì chuyện ấy đã chẳng thành nwh vậy, huống gì chuyện này rất dễ tra, tổ chức lại không điều tra Lục Nhiên thì hẳn có người giúp hắn rồi. Nhưng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Nhiên thì có vẻ như hắn chẳng biết mình được Phi Liêm giúp đỡ nhỉ? “Bởi vì…” Phi Liêm nhìn Thi Ân cười khổ, “Tôi chính là người cản trở trong nhiệm vụ mười sao này, không giám dấu gì, trước giờ tôi luôn giúp hai bên Chính Phái Phản diện để khiến họ ở thế hòa, tôi không cho phép hai Hung thú Thượng Cổ ở chung một phía, cô và Dịch Nhiên là hai vị vua của hai bên, chỉ có thể chia nhau ở Chính Phái và Phản diện thôi, không thể ở chung một bên được.” Ông liếc nhìn Dịch Nhiên, “Không chỉ cô, nhiệm vụ mười sao kết nối cô của Dịch Nhiên cũng bị tôi cản trở như thế thôi.” Thi Thành ngu luôn: “Thế nhiệm vụ kia đã thành nhiệm vụ không thể hoàn thành còn gì? Thế ngài… lúc trước giúp tôi che lấp chuyện Dịch Nhiên phạm sai lầm là vì mục đích gì?” Lúc trước ông mang Dịch Nhiên vào nhiệm vụ mười sao của Dịch Hoan là vi phạm quy định, sau khi Phi Liêm xuất hiện, Thi Thành cứ nghĩ xong rồi ai dè vẫn có thể mang Dịch Nhiên nhận nhiệm vụ mười sao của Phản diện, bởi vì ông biết nhiệm vụ mười sao kia là —- Kết nối Hung thú Thượng Cổ Thao Thiết. Cho nên Dịch Nhiên xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ của Dịch Hoan là vì anh đang làm nhiệm vụ mười sao, hoàn toàn không vi phạm quy đinh, chỉ cần… tổ chức không đối chiếu sự thật, một khi kiểm tra ra thời gian nhận nhiệm vụ thì ông và Dịch Nhiên đi đời thật. Vốn dĩ ông chỉ thử may thôi, nếu như Người Chấp hành Lý thì ông còn xin xỏ được, ông ta cũng nhắm con mắt mở con mắt cho ông chui vào lỗ hổng nhưng người kia là Phi Liêm… Nhưng không ngờ sau khi Dịch Hoan tự sát, Phi Liêm lại chủ động nói chuyện đổi thời gian nhận nhiệm vụ với ông, sửa thời gian ông vào nhiệm vụ trước khi Dịch Nhiên vào thế giới nhiệm vụ, giúp ông và Dịch Nhiên che lấp chuyện làm sai quy định, lúc đó ông cứ tưởng Phi Liêm muốn giúp Dịch Hoan làm nhiệm vụ nên mới làm thế, xem ra bây giờ không phải rồi! Phi Liêm nhìn ông nói thật: “Mục đích ban đầu của tôi là để hai người họ cùng nhận nhiệm vụ mười sao, sau đó trùng nhiệm vụ, cho dù Dịch Hoan chuyển thế, chỉ cần cô ấy tiếp tục làm nhiệm vụ thì sẽ là đối thủ của Dịch Nhiên, là kẻ thù, thế lực hai bên ngang nhau, tới đó không ai kết nối được ai.” Thi Thành bừng tỉnh, hít một hơi lạnh, hóa ra Lục Nhiên và ông đều là quân cờ của Phi Liêm, bị ông mang ra để tăng độ khó cho nhiệm vụ… Mấy cái tên Thần Thú già cả này đáng sợ vãi! “Nhưng tôi không ngờ hai người dù ở hai bên nhưng vẫn có thể trở thành như này.” Phi Liêm nhìn Thi Ân thở ngắn than dài, hỏi cô: “Dịch Hoan, cô vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ mười sao này sao?” “Đương nhiên.” Thi Ân nhìn ông cười, “Tôi chuyển thế lần nữa là vì Dịch Nhiên mà? Ông tưởng tôi không truy cứu chuyện lúc đó quá nhiều là vì tôi không nghi có người giúp Lục Nhiên à? Bởi vì tôi biết chưa đến lúc mình phải nói rõ hoàn toàn để gây rối lớn, dù sao tôi còn định lợi dụng Lục Nhiên và boss sau lưng hắn đổ dầu vào lửa để tôi và Dịch Nhiên có chung kẻ địch đấy chứ.” Phi Liêm nghẹn lời, ông thấy cô nghiêng đầu nhìn Dịch Nhiên thoải mái nói: “Anh cũng nghe được hết rồi đó, là bọn họ đặt bẫy sau lưng chúng ta, hung thủ là bọn họ, em không làm người xấu một mình đâu nhé!” Lúc này Phi Liêm mới phản ứng được lý do cô muốn mọi người và Dịch Nhiên xem ký ức của mình, nếu giải thích không rõ thì để anh tận mắt nhìn, tận tai nghe. “Tốt, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, giải quyết cung dễ hơn nhiều.” Thi Ân cười hài lòng, “Xử từng việc một.” Cô cúi đầu nhìn Lục Nhiên, hỏi hắn, “Anh còn muốn nói gì không?” Lục Nhiên quỳ gối ở đó nhìn cô, cô vừa xa lạ lại quen thuộc vô cùng, hắn biết số mạng của mình đến đấy là hết rồi, không thể kéo lại được, hắn chỉ muốn biết một chuyện, “Tôi biết em sẽ không tha thứ cho tôi. Dịch Hoan…. Nếu em theo dõi tôi thì em chưa từng phát hiện… tình cảm mà tôi dành cho em à?” “Tôi biết anh thích tôi.” Thi Ân nhìn hắn, duỗi tay nâng mặt hắn lên, “Nhưng anh cũng phải biết rằng, tôi không thích anh.” Gương mặt này trông rất quen thuộc, dù sao hắn đã hợp tác với cô nhiều năm như vậy rồi, nhưng hắn không xứng với hai từ đồng đội, “Tôi cứ tưởng anh biết cơ đấy, anh thấy tôi thích nhiều người như vậy mà không biết người tôi thích là kiểu gì à?” Lòng hắn lạnh như bàn tay cô, giống như tro tàn vây, hắn nhìn cô vừa khóc vừa cười, “Anh biết, anh biết chứ…. Anh đã thấy trăm ngàn lần kiểu người em thích, đó không phải là gương mặt khi em nhìn anh, anh chỉ… chỉ nghĩ sẽ có ngày em sẽ….” “Tôi sẽ không, không thích là không thích, anh có ở cạnh tôi trăm ngàn vạn năm thì vẫn vậy mà thôi.” Thi Ân nhỏ giọng nói, “Nói xong rồi thì cũng nên giải quyết thôi.” Hắn định nói gì nhưng cô không muốn nghe nữa, cô đưa tay để lên trán hắn, “Thân thể này của anh là do tôi cho, cái mạng này cũng là tôi cho anh, nếu anh không quý trọng nó thì hôm nay tôi lấy lại vậy.” Trước mắt hắn tối sầm, hắn cảm thấy một sức mạnh đang đẩy nhanh sinh mệnh của mình, hắn đưa tay để bắt lấy ống tay áo của Dịch Hoan nhưng không được… Lục Nhiên ngã xuống bên chân cô trong ba giây, lòng bàn tay của Thi Ân xuất hiện một linh hồn, là hồn phách của Lục Nhiên, cô đưa cho Phi Liêm nói: “Làm phiền ông giúp tôi đưa hắn về nơi nên về.” Về cái đêm cô gặp hắn, sau đó cô cứu hắn về, bây giờ cô muốn lấy lại mọi thứ, không cho hắn nữa. Đám người Học viện Phản diện im lặng nhìn, cô giải quyết Lục Nhiên dứt khoát như này, dứt khoát vô cùng…. Rất vô tình, giống như một người ban ơn tuyệt tình vậy, cô có thể cho hắn mọi thứ nhưng cũng sẽ lấy lại mọi thứ sau khi hắn phản bội cô. Thi Thành và Ivan cùng nhau nhìn về phía Dịch Nhiên, bọn họ có chút… lo lắng cho anh. Phi Liêm thở dài nhìn hồn phách kia, đưa tay cầm lấy, “Vậy cô định xử lý tôi thế nào?” “Ôi, sai rồi.” Thi Ân cười híp mắt, nhỏ giọng nói: “Ông phải hỏi là, tôi và Dịch Nhiên tính xử lý ông thế nào.” Ông ta sửng sốt một chút, chỉ thấy Thi Ân lùi về sau, đi tới trước mặt Dịch Nhiên rồi duỗi tay nắm cổ áo anh, mũi chân dẫm lên mặt đất một cái, vô số ánh sáng màu đen xuất hiện rồi nuốt lấy cô và Dịch Nhiên, sau đó biến mất trước mắt ông…. Mấy người trong Học viện Phản diện há mồm trợn mắt nhìn Thi Ân và Dịch Nhiên biến mất, sau đó nhìn về phía Phi Liêm, Thi Ân… định làm gì á? Định mang Dịch Nhiên đi đâu??? ====================================================== = Dịch Nhiên bị ánh sáng đen kia chuyển đến một nơi khác, trong giây phút rơi xuống đất, anh bị cánh tay núm cổ áo đẩy một cái, lưng anh đập vào bức tường làm anh rên lên một tiếng, ánh sáng đen trước mắt biến mất, Thi Ân đứng trước mặt anh. Mà anh phát hiện chỗ này là…. nơi anh từng hiểu nhầm Dịch Hoan giết mẹ nuôi của mình rồi đánh nhau với cô, bức tường anh đang dựa là… bức tường anh đánh Dịch Hoan đập vào. “Bây giờ là lúc tính sổ với anh.” Thi Ân nắm cổ áo anh, ấn anh lên tường, dán mặt tới cạnh tai anh nói, “Nên tính sổ kiểu gì đây?” Dịch Nhiên nhìn cô có chút tức, hoặc là có chút tủi thân, hoặc là… có chút chột dạ, cô lúc nãy rất lạnh nhạt với anh, bây giờ lại luôn miệng bảo tính sổ với anh, “Em muốn tính sổ thế nào?” Anh cảm thấy phần ngực nặng nề ghê. “Đương nhiên là tính cả ân lẫn oán rồi.” Thi Ân nhìn vào đôi mắt đỏ của anh, ngón tay dịch từ cổ áo đến cổ anh, nhẹ cầm lấy cổ anh nói: “Lúc trước em vì nhiệm vụ mà đặt bẫy anh, nhưng em cũng từng nuôi anh, còn tự sát vì anh, cái này xem như chúng ta huề nhé, anh đâu có chịu thiệt đâu?” Dịch Nhiên nén giận trong lòng, muốn cãi lại nhưng chẳng biết phải cãi từ đâu, anh tức giận nói: “Lúc trước em nuôi anh chỉ để làm nhiệm vụ mà thôi!” “Nhưng vẫn nuôi anh còn gì.” Thi Ân nói, “Em còn chẳng tính ơn nuôi với anh mà tên nhóc anh không vui à?” Cô nâng cằm rồi ấn nhẹ đầu anh vào tường, “Bây giờ em lại tính cái khác với anh, anh hiểu nhầm em giết mẹ nuôi anh, nói oan cho em, đánh em một phát thì nên tính sao?” Dịch Nhiên nhìn cặp mặt đen như mực kia chằm chằm, trong lòng chua xót vô cùng, cô muốn tính rõ từng chuyện một với anh, anh khàn giọng nói: “Là anh hiểu nhầm em, anh sai anh nhận, em muốn tính sao thì tính.” Hắn nắm chặt tay, dựa vào tường nói rõ từng chữ, “Em đánh lai anh một phát cũng được.” “Được.” Thi Ân chớp mắt cười, “Rất công bằng.” Cô nhìn hốc mắt anh đỏ ửng, khàn giọng nhắm mắt nói với cô: “Được, em đánh đi.” Thi Ân nhìn anh rồi nghĩ đến hoạt động tâm lý kịch liệt của anh, chắc anh cảm thấy tủi thân lắm, trái tim lạnh lẽo lắm, đau khổ lắm nhỉ? Cô duỗi tay nắm cằm anh, ‘hừ’ một tiếng: “Dù sao em cũng tự tay nuôi anh lớn, bây giờ em không ra tay được, nếu không…” Cô thổi vào mắt anh, thổi đến khi anh mở mắt theo bản năng nhìn vào đôi mắt xấu xa của cô, cô đột nhiên ôm cổ anh nói nhỏ, “Anh hôn em một cái thì em không so đo với anh nữa.” Dịch Nhiên đờ người, không đoán được ý của cô… là gì. “Sao?” Cô dán người sát lên người anh, nghiêng đầu nhìn anh, “Hôn hay không? Anh không hôn thì em đánh thật đấy!” Cô đưa tay quơ quơ với anh. Dịch Nhiên nắm lấy tay cô, nhìn cô cẩn thận, hỏi dò, “Em không giận à?” Thế… tại sao lại không thèm nhìn anh? “Đương nhiên giận rồi.” Thi Ân rút tay đánh lên ngực anh, “Cho nên mới cho anh cơ hội dỗ em đó, có muốn hôn không?” Giọng nói này mới là Ân Ân anh quen nè! Dịch Nhiên ôm eo cô, nghiêng đầu nhìn cô, “Em vẫn là Thi Ân của anh đúng không?” Thi Ân bị anh ôm chặt, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh thấy sao?” Đôi mắt đen của cô hơi lóe lên ánh sáng đỏ, trông giống như Thi Ân trước kia vậy. Ánh mắt kia nhìn Dịch Nhiên làm anh nhảy dựng, anh cúi đầu hôn lên mặt cô, “Anh cảm thấy vậy.” Ôm cô xoay người đè lên tường, nâng mặt hôn lên môi cô, “Em cố ý phải không? Cố ý mặc kệ anh để chọc giận anh.” Thi Ân nhìn anh dưới bàn của anh, cô liếm môi hỏi anh, “Em cứ tưởng anh giận em nên em phải ra tay trước, giận anh trước để anh dỗ em.” Cơn giận và tủi thân trong lòng Dịch Nhiên như tảng đá dựng ở ngực cứ như là đang ghen vây, “Có bao giờ anh giận em lâu chưa? Em biết rõ anh luôn tha thứ cho em còn gì.” Thi Ân đưa tay xoa mặt anh, cười tủm tỉm, “Đương nhiên là em biết rồi, nên em chỉ chọc anh cho vui thôi, có ân oán nào giữa hai tay không thể giải quyết trong một giấc ngủ cơ chứ?” Cô chớp mắt nhìn Dịch Nhiên. Trái tim Dịch Nhiên mềm nhũn, duỗi tay ôm cô vào lòng, thở phào một cái, “Anh không giận thật…” Anh mặc kệ lúc trước cô là ai, dù sao đời này cô là Thi Ân của anh. Thi Ân ôm anh nhìn ra ngoài cửa sổ, một đám mây màu vàng đi tới đây cùng bọn họ, Thi Ân ôm Dịch Nhiên hỏi: “Bây giờ chỉ còn một chuyện cuối thôi, nhiệm vụ mười sao đó ai kết nối ai giờ?” Dịch Nhiên cũng nghe thấy tiếng động đằng sau, xoay đầu lại rồi bảo vệ Thi Ân sau lưng, anh không thèm suy nghĩ mà nói, “Em kết nối anh đi, dù sao anh đến nhiệm vụ đó chỉ để đổi lại mẹ nuôi của anh thôi…” Anh cảm thấy thẹn khi nghĩ đến mối quan hệ này, “Bây giờ không cần nữa, nếu em muốn làm nhiệm vụ này như thế thì em cứ kết nối anh.” Thi Ân híp mắt cười thỏa mãn, cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, lúc cô và Dịch Nhiên trở về chân thân thì hệ thống sẽ xuất hiện nhiệm vụ mười sau này, nghĩ là cả hai có thể tiếp tục nhiệm vụ này, nhưng cô biết năm đó Dịch Nhiên không có ý làm nhiệm vụ này, trái tim của anh không đặt lên nhiệm vụ mà là cô. Hệ thống Dịch Nhiên ‘ting’ một tiếng, bảng hệ thống bắn ra hỏi: [Có đồng ý để Hung thú Thượng Cổ Thao Thiết kết nối không?] Anh bấm vào [Đồng ý] không chút do dự. Lúc Phi Liêm vọt vào trong phòng, đứng dưới cửa sổ thì nhìn thấy mấy chữ đỏ xuất hiện trên thanh nhiệm vụ chung trong hệ thống của mình — Nhiệm vụ mười sao do Người làm nhiệm vụ Dịch Hoan: Kết nối Hung thú Thượng Cổ Cùng Kỳ đã hoàn thành. Nó chiếm cứ toàn bộ thanh thông báo nhiệm vụ của ông. Phi Liêm nhìn thông báo bắt mắt trên thanh nhiệm vụ, lại nhìn về phía Thi Ân và Dịch Nhiên đứng chung, ông chỉ có thể thở dài một tiếng, ông đã hiểu câu Thi Ân nói là ông nên suy nghĩ cô và Dịch Nhiên tính xử lý ông thế nào rồi. Cũng biết được lý do tại sao Dịch Hoan tự sát đổi thân thể, bởi vì cắt đứt mọi ân oán ở kiếp trước, Dịch Nhiên không thể trách cô, người ta chết rồi thì còn giận cái gì mà giận chớ. “Tôi thua.” Phi Liêm thở dài, “Cô làm nhiệm vụ tốt hơn tôi nhiều.” Thao Thiết và Cùng Kỳ hợp tác thì ông đánh không lại đâu, “Nhưng tôi nghĩ cô cũng không muốn phá hủy cân bằng mà hai bên duy trì bao lâu nay đâu nhỉ? Dù sao Liên minh Chính Phái cũng có tâm huyết của cô.” “Tôi không tính về Chính Phái.” Thi Ân cười tủm tỉm, “Tôi cũng không tính dẫn Cùng Kỳ về Tổ chức Phản diện, chỉ nhiệm vụ này tôi, tôi chỉ muốn làm xong nhiệm vụ này thôi, tôi đã hứa với Thi Thành là xây dựng lại Học viện Phản diện trong một trăm nay nên tôi sẽ hoàn thành nó. Còn Dịch Nhiên….” Cô nhìn về phía Dịch Nhiên, “Tôi nuôi anh ấy trở thành một người trượng nghĩa như này, anh ấy hợp ở lại Liên minh Chính Phái hơn, đợi anh ấy làm chính phái chán rồi thì tôi và anh ấy đổi nhà cũng được.” Nói dễ dàng vậy má. Phi Liêm nhìn cô phức tạp, ông hi vọng bọn họ nhanh hủy kết nối đi, nếu không hai người này kết nối với nhau như thế, lỡ như một bên không vui thì sẽ hủy hết Liên minh Chính Phái và Tổ chức Phản diện mất, một mình không không quản được hai người này đâu… “Được không?” Cô ngửa đầu nhìn Dịch Nhiên, “Em làm hiệu trưởng của em, anh làm người làm nhiệm vụ của anh, sau đấy trộm phối hợp với em dạy học viên.” Dịch Nhiên ôm eo cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai: “Chỉ cần em không nhắc lại chuyện em từng nuôi anh thì sao cũng nghe em hết!” Thi Thành đứng ngoài cửa sổ thở phào một tiếng, vui vẻ vỗ vai Ivan, thế này thì hay lắm, giữ Thi Ân lại Học viện Phản diện chẳng khác gì học viện bọn họ có hai Hung thú Thượng Cổ là Cùng Kỳ và Thao Thiết hết á, cái này thì sợ gì không thể lặp lại huy hoàng năm xưa chứ? “Mọi người vất vả rồi.” Ông nói với đám người Ivan và Tengu, sau nhỏ giọng hỏi: “Tôi nghe bảo học viện được sửa lại rồi hả? Tôi muốn sửa lâu rồi ấy.” Tengu líu lưỡi nói: “Hiệu trưởng, tôi cứ thấy người nằm gai nếm mật như ông mới là kẻ thắng duy nhất lần này á.” Khi không vác được Thao Thiết làm con gái để thừa kế học viện của mình. HOÀN CHÍNH VĂN.