Hoàng Hải Hà nhớ lại kí ức bị đánh mất Ở quầy ăn Gia Đình... Nó, Hà, Ngọc đang đợi Đan và trong khi đợi cô, nó giao ho Hà 1 nhiệm vụ vô cùng cao cả, đó là... đì gọi đồ ăn trong khi nó và Ngọc tìm bàn. - Oắt - đờ - heo??? No, no, no! Tại sao lại là tao mà không phải là con Ngọc chứ?! - Hà hét ầm ĩ hết cả lên. - Vì con Ngọc nó bận đi tìm bàn vs tao ùi! Còn mỗi mày rảnh rỗi thoy nên ráng chịu đi hen! - Nó nói ra 1 cái lí do cực kì... vớ vẩn rồi kéo Ngọc theo để tìm bàn. Hà đành đi gọi đồ ăn. Đứng cạnh bàn cô nhân viên, Hà cầm menu rồi chọn: - Ừm..., chị cho em 4 kem que: 1 chocolate, 1 vanille, 1 chanh, 1 cam. À, cho thêm...., mà thôi, lát em gọi sau! Cô nhân viên nhìn Hà, nói: - Dạ, thưa tiểu thư nhưng chỉ còn 1 lại 1 kem chanh thôi ạ! - Thì sao chứ? - Hà nhíu mày. - Mà công tử tôi đây đã gọi trước rồi! - Người đứng bên cạnh Hà cướp lời cô nhân viên. Hà quay ngoắt lại nhìn. Là cái tên mà cô khen là "xấu trai" - Mạnh Khang. Hà ngạc nhiên; - Ơ, là anh à? - Thế cô nghĩ là ai? - Khang gằn giọng. - Tôi không biết! - Hà nhún vai. Và rồi, cô bị thu hút bởi 2 đứa trẻ đang nô đùa gần đấy, ánh mắt cô vô tình nhìn thấy chúng ngay sau cái nhún vai. Hai đứa trẻ 1 trai 1 gái tầm khoảng 5t đang nô đùa với nhau. Chúng tranh giành nhau cây kẹo khiến Hà bật cười. Bất chợt, Hà nhớ rằng mình cũng đã từng chứng kiến cảnh này ở đâu đó rồi thì phải. Phải rồi, là ở trên 1 thảm cỏ xanh bao la như thảo nguyên. Rồi có 8 đứa trẻ đang chơi đùa gồm 4 trai và 4 gái. Hà dễ dàng nhận ra mình trong số đó bởi mái tóc duy nhất màu nâu vàng trong số đó. Mái tóc nâu vàng cột đuôi ngựa đang đùa giỡn với 1 mái tóc khác màu cam vàng. Hà nhận ra đó là Khang. Không quá khó vì tóc cô và tóc cậu đều là bẩm sinh cả. Hai đứa đang tranh giành nhau 1 cây kẹo. Đúng rồi, là cây kẹo mút hình xoắn tròn, màu sắc sặc sỡ. Đột nhiên Hà khuỵu xuống đất, mồ hôi chảy đầm đìa. - Này, cô sao thế? - Khang giật mình nhing Hà. Hà ngước mắt lên, mồ hôi vã ra như tắm, thở hồng hộc như thiếu sức sống. Dường như cô đã nhớ lại cái kí ức đã bị lãng uên trong cô từ lâu... và... có gì đó bi thương trong ki ức đó. Cô nhìn Khang bằng ánh mắt chán ghét, xô cậu ra, Hà gằn giọng y hệt cậu lúc ban đầu; - Tránh xa tôi ra! Đừng bao giờ lại gần tôi! TÔI GHÉT ANH! 3 từ cuối đc Hà nói ra mà gần như hét lên. Khang không hề sững sờ mà... nổi cáu. Cậu quát um lên: - Bộ cô nghĩ tôi quí cô lắm hả? Người gì đâu mà lúc nắng lúc mưa lúc trưa lúc tối! Tự dưng nổi chứng điên rồi c-h-ử-i bới tôi là sao hả??? Hà không nói gì nữa, chỉ đi về bàn, trước khi đi, cô buông 1 câu nói mà có lẽ nếu để ý kĩ, câu nói ấy chứa đựng 1 niềm hy vọng mong manh nào đó: - Thôi, tôi về bàn đây! Chuyện hôm nay là lỗi của... tôi! Xin lỗi anh! Còn cô, *chỉ cô nhân viên* đem kem tới bàn tôi ngay lập tức! Không nhường nhịn ai hết cho dù chỉ còn 1 cái và cho dù người đó có gọi trước đi chăng nữa! Để lại Khang với 1 cục tức trong lòng. Cậu nhìn Hà bằng ánh mắt không thể sát thủ hơn rồi quay về bang phía bọn hắn đang đợi.