Học Viện Ác Mộng
Chương 21
Sau một khoảng thời gian hỗn loạn, kì nghỉ hè mà mọi người vẫn chờ mong cuối cùng cũng tới.
Lâm Dật vẫn được bổ nhiệm làm chủ nhiệm học kì sau, chuyện mỗi học kì đổi một lão sư trước kia cũng không lặp lại.
Tuy rằng phải học phụ đạo làm kì nghỉ hè rút gọn chỉ còn 2 tuần ngắn ngủn nhưng bất kể như thế nào, không khí trường học vẫn hiếm khi được náo nhiệt, tràn đầy hơi thở thanh xuân như thế này, các học sinh đều hưng phấn thảo luận với nhau về kế hoạch của kì nghỉ.
“Dục thiếu gia, sao vậy? Kì nghỉ hai tuần sắp tới có định làm gì không?” Ngô Dịch Khải hứng trí bừng bừng hỏi.
“Đó là đường nhiên” Lương Thiên Dục gật đầu chắc chắn. Gần đây thời gian thân mật cùng lão sư thật sự quá ít, cần phải nhân dịp nghỉ hè này hảo hảo bù lại mới được.
Y hai tháng trước mới từ làng du lịch Khẩn Đinh mua một mảnh bãi biển tư nhân cùng một tòa biệt thự, vừa lúc nghỉ hè có cơ hội dùng đến. Tưởng tượng đến có thể trên bãi cát trắng xinh đẹp thoải mái tận hưởng thời gian chỉ có hai người, không bị bất luận kẻ nào quấy rầy, tâm hồn Lương Thiên Dục đã muốn bay lên chín tầng mây.
Bởi vì chỉ có hai người bọn họ…cho nên bất kì lúc nào cũng có thể…ân ái nha.
Lão sư hay thẹn thùng tại nơi không có người liệu có thể lớn mật đến cỡ nào đây?
Nói không chừng có thể phát sinh sự việc giống như −−
Đón lấy gió biển,hai người đang xích lõa trên bờ cát tận tình chạy băng băng, Lâm Dật chạy phía trước, liên tục quay đầu lại cười với y, “ Hahaha…Tới bắt ta đi…bắt ta…”
Chính mình bất quá hai ba bước liền bắt được hắn, rồi mới ôm lấy hắn, hai người gục trên bờ cát, bọt nước sáng rỡ vẩy lên người, Lâm Dật thẹn thùng ngẩng đầu, hai gò má bị dục vọng dày vò đến đỏ bừng, vặn vẹo eo, tách ra hậu huyệt cầu khẩn y tiến vào.
“A… Ta nhịn không được… Dục…thao ta… ta muốn ngươi thao ta…”
Lương Thiên Dục hắc hắc cười gian, ảo tưởng tới cảnh y sẽ… hắn sẽ… sau đó sẽ…
“Không được, ta nghỉ hè còn có sư nghiên”. Lâm Dật một bên còn mải miết sửa bài thi, nửa điểm do dự cũng không có lập tức cự tuyệt, đem toàn bộ ảo tưởng tốt đẹp của Lương Thiên Dục một nhát đạp vỡ tan.
“Sư nghiên là cái quỷ gì?” Lương Thiên Dục đen mặt, y mất tròn hai ngày để vẽ ra một lộ trình hoàn hảo nha, tốt nhất là lão sư cấp cho y một lý do đầy đủ…nếu không…
“Chương trình nghiên cứu và thảo luận của các giáo viên a! Toàn bộ từ hiệu trưởng đến giáo viên đều phải đi, ngươi không biết sao?” Lâm Dật mở trừng hai mắt.
Y không phải giáo viên, làm sao mà biết được !?
Từ từ… Nếu như vậy không phải…gã kia… cũng sẽ đi sao?
“Sư nghiên? Ta đương nhiên sẽ đi! A! Chỉ cần nghĩ đến có thể với Lâm lão sư hai người, cùng nhau sáng tạo, nghiên cứu đã biết là thế nào tốt đẹp rồi!” Lương Thiên Hoa vác trên mặt nụ cười ghê tởm, thần tình say mê nhìn về phương xa.
Gã biết!
Không được! Y nhất quyết không thể để hai người này ở cùng nhau! Nhất định sẽ không xảy ra chuyện tốt lành gì!
Nhưng khi y hỏi Lâm Dật địa điểm thì hắn thà chết không chịu nói cho y biết, “Ngươi có phải hay không lại muốn quấy rối? Không được, ngươi không thể theo ta đi!”
Y nguyên bản muốn hỏi Lương Thiên Hoa, nhưng tên xú tiểu tử đó nhất định sẽ chỉ vào mũi y vô xỉ cười to nói, “Oa ha ha! Lương Thiên Dục ngươi cũng có ngày này! Nhưng ta chính là không nghĩ muốn nói cho ngươi biết, như thế nào?”
Hừ, không muốn nói thì đừng có nói! Lương Thiên Dục y cũng có tai mắt của riêng mình. Chỉ cần một cú điện thoại, tên phó hiệu trưởng thảo nào cũng sẽ phun ra hết.
Sáng sớm hôm xuất phát, Lâm Dật cùng Lương Thiên Hoa trợn mắt nhìn Lương Thiên Dục phong trần mệt mỏi vác ba lô, còn giả bộ một thân hưu nhàn theo các giáo viên bước lên xe bus.
“Ngươi là lấy thân phận gì tới đây?” Lương Thiên Hoa kinh ngạc chỉ tay vào mặt y. Thiên a! Thế này thì kế hoạch để gã cùng Lâm lão sư tương thân tương ái không phải bị phá hỏng rồi sao!?
“Hừ, trợ lý giáo viên! Sao nào?” Lương Thiên Dục đối Lương Thiên Hoa làm bộ dạng chun mũi lè lưỡi mà chế nhạo gã.
Hai người kia liền quyết tử đối đầu, cái gì cũng tranh nhau, nào là tranh chỗ ngồi cạnh Lâm Dật, tranh ai có thể uy Lâm Dật đồ ăn, rồi lại vì Lâm Dật trong lúc vô tình nói một câu “Hình như có chút lạnh”, hai người bắt đầu tranh nhau xem hắn nên mặc áo khoác của ai… Sau đó lại bắt đầu tranh nhau nói xem ai mang đồ ít hơn… Lâm Dật bất đắc dĩ bị kẹp ở giữa, tùy ý bọn hắn cãi nhau đến văng nước miếng, xe bus nguyên bản im lặng biến thành ồn ào như cái chợ. Ai − Hắn cùng không hiểu sao mình lại có đủ dũng khí đi cùng hai cái kẻ không khác gì trẻ mẫu giáo này!?
Bất quá chỉ là lộ trình ngắn ngủi trong một giờ, đích đến cũng dần hiện ra, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Lương Thiên Dục trong nháy mắt cái trán như trượt xuống ba đường hắc tuyến. Y biết là phải tới vùng ngoại ô, nhưng không nghĩ lại là nơi hẻo lánh như thế này.
Được rồi, trở về với thiên nhiên là chuyện tốt, không khí cũng thập phần tươi mát, sạch sẽ không một tia bụi bặm, nhưng ngay giữa sườn núi là một khu rừng rậm, mỗi cây đều xanh tốt cao lớn quá mức, rõ ràng là sáng sớm, bầu trời lại bị sương trắng và lá cây che khuất tầm mắt, cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Cái gì mà chuyến nghiên cứu và thảo luận của giáo viên… Mới là lạ! Xem ra những giáo viên khác đều bị dọa không nhỏ, không hiểu sao chuyến đi thoải mái tới ôn tuyền ngoài trời thoắt cái đã biến thành đội thám hiểm rừng sâu thế này?
“Như các vị đã biết, các giáo viên bình thường không phải là lên lớp dạy học thì cũng là ngồi trong văn phòng chữa bài tập, thập phần khuyết thiếu vận động! Vì sức khỏe của giáo viên, tôi cùng với thầy chủ nhiệm đã cùng nhau tổ chức chuyến “Ba ngày bơi tại nhà gỗ nhỏ trong rừng rậm dưới ánh mặt trời” lần này, để cho chúng ta có vài ngày cùng nhau tận tình rơi mồ hôi đi!” Phó hiệu trưởng thập phần nhiệt tình ôm microphone mà rống, âm thanh truyền xa ngàn dặm, trong rừng chim bay cá nhảy gì đều bị dọa hết.
Cái con người nguyên bản chỉ là chân đi theo tài xế, không biết từ lúc nào vụt biến thành… Tổng huấn luyện viên của đội thám hiểm…
Vị tổng huấn luyện viên kiêm phó hiệu trưởng cùng chủ nhiệm chỉ biết ra công tuýt còi, ra lệnh cho mọi người trong năm phút đồng hồ phải thay xong đồ thể dục rồi tập trung đầy đủ ngoài sân, sau đó mới hảo hảo huấn luyện bọn họ.
Đứng một bên khởi động, Lương Thiên Dục bất mãn than thở , “Có lầm hay không? Ta không phải chỉ là trợ lý giáo viên thôi sao? Tại sao ta cũng phải làm?”
“Nhiệt tình cái con khỉ… Có dũng khí thì phó hiệu trưởng cùng với chủ nhiệm đừng có đứng dưới hiên hóng mát, tự mình ra đây “rơi mồ hôi” thử xem a!”, Lương Thiên Hoa nghiến răng nghiến lợi nói, khó có dịp hai huynh đệ có cùng ý kiến với nhau.
Nhưng Lâm Dật ở bên cạnh bộ dạng không tốt lắm, thân hình gầy yếu không thường xuyên vận động chỉ mới khởi động rồi gập bụng một lát đã mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, Lương Thiên Dục đau lòng nhìn lão sư yêu dấu, đáy lòng thầm mắng lão phó hiệu trưởng chết tiệt kia.
“ Nào nào nào −−− Mọi người đứng dậy nhanh lên! Theo đường nhỏ vào rừng chạy năm vòng!”
Mọi người ai cũng ai oán kêu than, rì rì đứng dậy chạy cho kịp đội ngũ.
Lâm Dật thở hắt ra, có chút thống khổ bất đắc dĩ đứng dậy, ***g ngực phập phồng mãnh liệt hít thở, thân mình run rẩy giống như tùy thời đều có thể ngã xuống.
Hắn vịn lấy thân cây bên đường bước từng bước, Lương Thiên Dục chạy đằng trước thấy Lâm Dật tụt lại đằng sau liền vẫy vẫy tay kêu hắn nhanh lên. Lâm Dật quýnh lên, vội vàng bước nhanh đuổi theo, tay trái vịn nhầm một cành cây khô, cành cây rắc một cái bị bẻ gẫy làm hắn loạng choạng suýt ngã, không để ý đồng hồ tình nhân mua cũng với Lương Thiên Dục rơi xuống, mất hút dưới đám lá khô.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
16 chương
81 chương
10 chương
8 chương
10 chương