Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 18 : Thần Quyến Giả

Thiếu nữ tên Jasmine ngơ ngác nhìn một màn này, nàng hơi không tin tưởng vào hai mắt của mình. Một Ma Pháp học đồ nho nhỏ, vậy mà dùng Hỏa Cầu Thuật công kích đến được Andrew đại nhân, trong khi ổng là một vị Ma Pháp sư trung cấp đó? Ánh mắt của nàng nhìn về phía Trần Lạc, trong đôi mắt đẹp hiện ra mờ mịt và thảng thốt. Trần Lạc cũng hơi bất ngờ, Andrew và thầy Anthony đều là Ma Pháp sư trung cấp, dưới khoảng cách này, coi như tốc độ thi triển ma pháp của hắn lại nhanh cỡ nào hẳn cũng không thể đả thương được ổng chứ, chẳng lẽ cái thân phận Ma Pháp sư trung cấp này của ông ta với thầy Anthony khác biệt vậy sao? Hắn nhìn về phía Andrew với ánh mắt đầy mê mang, hỏi: "... đại nhân gì?" Andrew dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trần Lạc, vừa rồi hắn cũng bị hù dọa, theo bản năng cho rằng người trước mắt là Ma Pháp sư cao cấp, nhưng giờ phút này sau khi tỉnh táo lại, trong lòng lập tức hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ. Nếu như đối phương thật sự là Ma Pháp sư cao cấp, vậy uy lực của Hỏa Cầu Thuật không nên yếu như vậy, huống hồ vừa rồi hắn ẩn ẩn cảm nhận được cỗ tinh thần lực kia cũng chỉ có trình độ Ma Pháp học đồ thôi. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hắn thật sự quá trẻ tuổi. Một Ma Pháp sư cao cấp 16~17 tuổi, điều này tại đại lục Thần Ân căn bản là chuyện không thể xảy ra, coi như hắn bắt đầu luyện tập ma pháp từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng. Dù sao, bản thân của Andrew sống cả một đời cũng chỉ mới là Ma Pháp sư trung cấp mà thôi. Lần nữa hồi tưởng lại hỏa cầu vừa rồi, trong lòng Andrew đã có kết luận, nếu vừa rồi hắn nghiêm túc một chút, tất nhiên là sẽ không bị hỏa cầu áp sát như vậy. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Trần Lạc, sắc mặt biến nghiêm nghị, hắn nói: "Dùng Hỏa Cầu Thuật vừa tiếp tục công kích ta một lần." Trần Lạc cũng không nói nhảm, rất thẳng thắn triệu hồi ra một hỏa cầu lần nữa, phóng thẳng đến Andrew. Phốc... Lần này, khi hỏa cầu bay lưng chừng gần đến Andrew, nó trực tiếp nổ tan tanh rồi biến mất tăm. Mắt Trần Lạc sáng lên, ngay vừa rồi, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại phát ra từ trên người Andrew. Sau một khắc, hắn tức thì đã mất đi quyền khống chế đối với Hỏa nguyên tố. Trên mặt hiện ra vẻ khác lạ, hắn lẩm bẩm: "Tinh thần lực chênh lệch à..." Ma Pháp sư đẳng cấp cao không chỉ có thể thi triển ra ma pháp càng cường đại hơn, khi đối mặt Ma Pháp sư cấp thấp còn có thể tước đoạt quyền khống chế đối với ma pháp nguyên tố của bọn hắn khiến phép thuật của Ma Pháp sư cấp thấp mất đi hiệu lực, điều này dẫn đến sự chênh lệch đẳng cấp giữa các Ma Pháp sư gần như không thể vượt qua. Hôm nay, Trần Lạc cảm nhận sâu sắc được điểm này. Đối diện, sắc mặt Andrew cũng thoáng dịu đi một chút. Sau khi xua tán đi hỏa cầu kia, hắn biết ngay mặc dù tốc độ phóng thích ma pháp của thiếu niên này rất nhanh, nhưng cũng chỉ có tốc độ, trên bản chất vẫn là thực lực của Ma Pháp học đồ. Nhưng chính bởi vậy mới khiến cho trong lòng của hắn dâng lên thảng thốt càng lớn hơn. Một Ma Pháp học đồ thế mà có thể có tốc độ làm phép của Ma Pháp sư cao cấp, điều này đại biểu cái gì, trong lòng của hắn hết sức rõ ràng. Ngoại trừ đối với câu thần chú và kết ấn phải cực kỳ quen thuộc bên, tốc độ hắn câu thông ma pháp nguyên tố quả thực là nghe rợn cả người, Andrew khảo nghiệm qua vô số Ma Pháp học đồ, tốc độ Blair ngâm tụng thần chú và kết ấn không phải nhanh nhất, nhưng tốc độ hắn triệu hồi ma pháp nguyên tố tuyệt đối là nhanh nhất, không có người thứ hai. Điều này nói rõ tinh thần lực của hắn, có lực tương tác với ma pháp nguyên tố không ai bì kịp lực, có thể triệu hồi ma pháp nguyên tố từ trong không gian nhanh hơn người bình thường, loại năng lực này, còn một cách gọi dân dã hơn, chính là thiên phú ma pháp. Có người cả một đời cũng phóng thích không ra một phép Hỏa Cầu Thuật, bọn hắn không có bất cứ thiên phú ma pháp nào, là người bị thần bỏ rơi, cũng bị trở thành "Thần Khí Giả". Có người lần thứ nhất học tập ma pháp liền có thể thành công, có thể vừa nhanh chóng vừa ổn định thi triển ma pháp, bọn hắn trời sinh có được thiên phú ma pháp không phải người bình thường có thể so sánh, bọn hắn là con cưng của Thần Minh, nhận được Chúng Thần chiếu cố, được gọi là "Thần Quyến Giả". Rất hiển nhiên, thiếu niên ở trước mắt chính là người sau. Andrew dằn xuống chập chùng trong lòng, nhìn Jasmine, nói: "Jasmine, hắn đã thông qua được khảo hạch, dẫn hắn đi làm thủ tục giấy chứng nhận đi." "Vâng ạ..." Jasmine lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Trần Lạc cũng trở nên cung kính, nàng nói khẽ: "Blair tiên sinh, mời đi theo tôi." Hai người ra khỏi phòng hồi lâu, Andrew mới thu hồi ánh mắt, hắn nói bằng giọng cảm thán: "Học viện Thánh Donas, lần này ra một tiểu học sinh khó lường." Khi vừa rồi Blair đi tới, hắn đã thấy huy hiệu của học viện Thánh Donas trước ngực hắn. Một Ma Pháp học đồ nho nhỏ suýt chút nữa để Ma Pháp sư trung cấp như hắn lật thuyền trong mương. Chuyện này mà đồn ra, sợ là căn bản sẽ không có người tin tưởng. "Đúng vậy, tuy nhiên đáng tiếc..." Thủy hệ Ma Pháp sư Brady bên cạnh hắn chứng kiến tình cảnh vừa nãy, giờ phút này cũng thở dài một tiếng, nói: "Đáng tiếc thiên phú ma pháp của hắn, hắn học tập ma pháp quá muộn..." Hai vị chấp sự trung cấp của hiệp hội Ma Pháp sẽ không để một tên Ma Pháp học đồ ở trong lòng, nhưng ở trên người hắn bày ra thiên phú ma pháp lại làm bọn hắn khiếp sợ không thôi. Nếu người như vậy sinh ở trong những gia tộc ma pháp kia, nhất định từ nhỏ đã được tập trung bồi dưỡng, chờ đến khi 16 tuổi, trở thành Ma Pháp sư trung cấp cũng không phải không có khả năng. Vị thiếu niên tên Blair kia, thiên phú tuy cao, nhưng học tập ma pháp quá muộn, thành tựu cuối cùng có hạn... Andrew đổi một chiếc áo choàng khác rồi nói: "Nếu hắn sinh ở những gia tộc kia, mấy chục năm sau, có lẽ vương quốc Lorrain sẽ có thêm một vị Đại Ma Đạo Sư..." "Đại Ma Đạo Sư thì hơi khoa trương rồi." Brady cười nói: "Có điều lấy thiên phú của hắn, nếu như học tập ma pháp sớm hơn mười năm, hiện tại khả năng đã có thực lực của tôi và ông, tương lai trở thành Ma Đạo sư cũng có khả năng. Hiện tại, chỉ sợ chỉ có thể dừng bước ở Đại Ma Pháp Sư mà thôi." "Đại Ma Pháp Sư..." Trên mặt Andrew lộ ra vẻ buồn bã, hắn thở dài: "Hai người chúng ta, đời này cao nhất chính là Ma Pháp sư cao cấp, những thằng nhóc này, thật đúng là để cho người ta hâm mộ..." Sau khi thấy được thiên phú ma pháp của thiếu niên kia, thần sắc Brady cũng hơn sa sút, hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi nghe nói tiểu thư của gia tộc Stern, một năm trước chính là Ma Pháp sư cao cấp, một năm trước hẳn là nàng mới 20 tuổi, loại thiên phú này so với thằng nhóc vừa rồi cũng không kém bao nhiêu..." "Lấy tiểu thư của gia tộc Stern so sánh với thằng nhóc này hơi quá khi dễ người..." ... Trần Lạc tự nhiên không biết sau khi bọn hắn rời đi, hai vị chấp sự của hiệp hội Ma Pháp bàn luận một phen, sau khi thông qua được khảo thí Ma Pháp học đồ, vị tiểu cô nương tên Jasmine dẫn hắn hoàn thành thủ tục giấy chứng nhận. Trừ cái đó ra, Trần Lạc còn được nhận một chiếc áo choàng phù thủy của riêng hắn. Jasmine giao giấy chứng nhận đại biểu Ma Pháp học đồ cho Trần Lạc, nàng mỉm cười, trên đôi má phúng phính lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Blair tiên sinh, vậy mà bằng tuổi với Jasmine đó." Trần Lạc mỉm cười, hỏi: "Hiện tại có thể làm thẻ thư viện chưa?" "Được rồi." Jasmine liên tục gật đầu, sau đó nói: "Chi phí một tháng là một đồng vàng, Blair tiên sinh trước tiên ở nơi này chờ một lát, tôi đi làm giúp ngài..." Trần Lạc giao giấy chứng nhận và tiền cho Jasmine, nàng nhanh chóng chạy đi. Chỉ chốc lát sau, nàng đã chạy trở về, đưa một tấm thẻ làm bằng bạc cho Trần Lạc, cười nói: "Đã làm xong." Quy định của hiệp hội Ma Pháp, phàm là làm thẻ thư viện, trong thời gian có hiệu lực, mặc kệ có mượn hay không mượn, quá thời hạn phải nộp phí một lần nữa, Trần Lạc cũng không muốn lãng phí thời gian, hắn dự định hôm nay sẽ đi đến thư viện trong hiệp hội để nhìn thử một chút. "Cảm ơn." Trần Lạc hỏi Jasmine vị trí của thư viện, sau khi để lại cho nàng một đồng bạc, hắn liền cười phất tay rời đi. Tuy nói những dịch vụ này của hiệp hội Ma Pháp là miễn phí, nhưng hôm nay nàng bồi mình chạy tơi chạy lui cũng không dễ dàng, một đồng bạc cũng coi là một điểm tâm ý nho nhỏ. Dù sao, tiền lương mỗi tháng của Trần Lạc cũng chỉ có hai đồng mà thôi. Jasmine ngồi trở lại tại quầy, hai tay chống cằm, nàng nhìn đồng bạc trước mặt mà ngẩn người. Các Ma Pháp sư cao quý sẽ rất ít cho các nàng tiền boa, tiền lương nàng làm tại hiệp hội Ma Pháp cũng không tệ lắm, mỗi tháng có thể kiếm được mười mấy đồng bạc, một đồng bạc đối với nàng mà nói cũng không tính nhiều. Nhưng mà giờ phút này, nàng nghĩ ngợi cũng không phải là đồng bạc này, nàng đã từng mang không ít người thông qua khảo thí Ma Pháp học đồ. Tình huống của hôm nay, nhưng vẫn là lần thứ nhất nàng nhìn thấy. Vị thiếu niên tên Blair mang cho nàng thảng thốt không nhỏ, mà trên người hắn, cũng không có vẻ cao ngạo của Ma Pháp sư, nói chuyện với hắn sẽ có một loại cảm giác rất thoải mái, hắn là người đầu tiên cho nàng tiền boa, cũng là người thứ nhất nói với nàng "Cảm ơn". "Thật là một người kỳ quái..." Thiếu nữ nghĩ ngợi vẩn vơ trong lòng như vậy, mãi đến khi bên ngoài có người đi đến trước quầy, nàng mới thu hồi tâm tư, đứng phắt dậy, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm mang tính nghề nghiệp, nàng nói khẽ: "Tôn kính Ma Pháp sư tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp đỡ gì cho ngài..."