Học trưởng là côn đồ

Chương 33 : Mễ an, anh nhớ em!

\#33 \- Im ngay, về phòng ngủ cho ta! Lăng Hạo Minh kích động lớn tiếng quát, Lăng Thượng Hàn lần đầu tiên trong đời bị ba mắng nên rưng rưng nước mắt. Ba hôm nay thật đáng sợ! \- Huhu! Lăng Thượng Hàn mếu máo bỏ về phòng, hắn không chịu đâu. Không thể để Mễ An rời khỏi đây. Tại sao ba cứ phải ghét Mễ An như vậy chứ? Mễ An lúc này cũng nép ở cửa, cô bé đã nghe thấy hết mọi chuyện rổi. Nét mặt cô buồn rầu, cô liền chạy đến ôm Lăng Thượng Hàn: \- Anh Thượng Hàn, đừng khóc mà! Mễ An ôm Lăng Thượng Hàn thật chặt, quả thật lúc này cô cũng rất buồn. Cô biết chắc ba Lăng sẽ không đồng ý đâu. Vì ngày hôm đó, người đàn ông cầm súng chính là Lăng Hạo Minh mà. Nhưng chỉ là cô bé 4 tuổi, Mễ An cũng không hiểu Lăng Hạo Minh cầm súng để làm gì. Cô chỉ biết là vẻ mặt ông ấy ấy rất đáng sợ, tay còn dính rất nhiều máu. Lúc đó Mễ An chỉ đơn thuần nghĩ rằng ông ấy bị thương nên mới chảy máu thôi. \- Mễ An, anh sẽ không cho ai đưa em đi đâu. Anh sẽ bảo vệ em! Lăng Thượng Hàn lau nước mắt, quay sang nhìn khuôn mặt non nớt của Mễ An. Mễ An mỉm cười rồi gật đầu, cô giơ tay mình lên trước mặt Lăng Thượng Hàn: \- Vậy thì anh hứa đi. \- Ừm. Lăng Thượng Hàn cũng giơ tay liên móc ngoéo với Mễ An, hắn hứa nhất định sẽ bảo vệ cô, không cho ai làm hại đến Mễ An đâu. Ngày hôm sau, quả thật là có một nhóm đàn ông mặc áo vest đen đến nhà thật. Bọn họ nói đến để đưa Lạc Mễ An đi. Lăng Thượng Hàn khăng khăng bảo vệ Mễ An, không cho ai đưa cô đi cả. \- Lăng thiếu gia, xin đừng làm khó bọn tôi. \- Không thích, các người không được ai đưa Mễ An đi cả. Lăng Thượng Hàn giấu Mễ An ra đằng sau mình, hắn rất sợ bọn họ đưa Mễ An đi mất. Lúc đó Lăng Hạo Minh bước xuống, lập tức kéo Lăng Thượng Hàn khỏi Mễ An. Nhìn Mễ An bị bọn người áo đen đưa đi, Lăng Thượng Hàn giẫy giụa hét lên: \- Mễ An! Mễ An cũng khóc, cô bé nhìn Lăng Thượng Hàn, đôi mắt xinh đẹp đang ngấn nước: \- Huhu anh Thượng Hàn! Bọn người áo đen lập tức kéo Mễ An ra khỏi Lăng gia và đưa cô bé lên xe. Lămg Thượng Hàn vẫn tiếp tục giẫy giụa, ánh mắt hắn lúc này vô cùng tuyệt vọng: \- Mễ An... Ba mau bỏ con ra...huhuu \- Lăng Thượng Hàn con có thôi đi không? Lăng Hạo Minh tức giận quát lớn, ông trừng đôi mắt đáng sợ nhìn con trai mình. Đó là lần đầu tiên Lăng Thượng Hàn nhìn thấy bộ mặt đáng sợ của ba mình. \- Ba, tại sao ba lại làm như vậy? Lăng Thượng Hàn vùng vẫy, cuối cùng cũng thoát khỏi tay Lăng Hạo Minh. Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài để tìm Mễ An, không thể để Mễ An rời khỏi được. Nhìn cậu con trai chạy ra ngoài tìm cô bé đó, Lăng Hạo Minh vô cùng tức giận lập tức phái người đuổi theo. Không biết lúc đó ông đã nói câu gì, sau khi Lăng Thượng Hàn rời khỏi. Rốt cuộc ông ấy đã nói gì? Kétt....bùng! \*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\* \- Lạc Mễ An! Lăng Thượng Hàn giật mình, tỉnh dậy khỏi giấc mộng. Hắn giơ tay lau nước mắt trên mặt mình, rốt cuộc đã mơ phải ác mộng rất kinh khủng khiến hắn đã khóc trong mơ. Lăng Thượng Hàn đầu óc hỗn loạn, chân tay run cầm cập. Trong đầu hắn không ngừng nghĩ đến Mễ An, chính xác là Lạc Mễ An mới đúng. Hắn đứng dậy cầm lấy vali rồi rời khỏi Paris một cách lặng lẽ trong đêm. Hắn nhất định phải về gặp Mễ An, Mễ An của hắn. Máy bay bay dòng rã 12 tiếng cuối cùng cũng dừng lại sân bay thành phố A rồi. Ở Paris chắc bây giờ trời đã sáng rồi, lúc Đường Dật phát hiện ra Lăng Thượng Hàn đã rời đi thì cũng là lúc Lăng Thượng Hàn vừa đặt chân về quê hương. Nơi có Mễ An ở đây. Thành phố lúc này bao trùm bởi màn đêm, xe cộ cũng không tấp nập cho lắm, vì hiện giờ là 11h pm. Lăng Thượng Hàn không hề chậm trễ, hắn đã sớm gọi xe riêng tới đón rồi. Vừa xuống máy bay lập tức Lăng Thượng Hàn lên xe tới thẳng biệt thự của Tư Cầm. Vừa lên xe hắn vừa rút điện thoại ra gọi điện cho Tư Cầm. Một lúc sau, Tư Cầm mới lười biếng nghe máy. Giọng cô lúc này còn ngái ngủ, có vẻ vừa chợt mắt không được bao lâu thì lại bị Lăng Thượng Hàn làm phiền mà. \- Aloo! \- Anh đang tới nhà em! Mễ An có đó không? Giọng nói của Lăng Thượng Hàn nghe rất khẩn trương khiến Tư Cầm hơi ngẩn người. Ông anh họ của mình lại về nước rồi? 15 phút sau, Tư Cầm mang bộ dạng lười biếng ra mở cửa cho Lăng Thượng Hàn. Cô còn định nói thêm gì thì Lăng Thượng Hàn lập tức phi lên phòng Mễ An. Tư Cầm ngây người ra: \- Gì chứ, không thèm nhìn mặt mình mà phi lên phòng Mễ An? Tư Cầm cũng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, với lại lúc này đây cô rất buồn ngủ. Thôi kệ, để mai tính. Bây giờ Tư Cầm phải đi ngủ đây. Cạch! Cánh cửa phòng Mễ An mở ra, lúc này Mễ An vẫn chưa ngủ. Vừa nhìn thấy Lăng Thượng Hàn, cô hơi bất ngờ. Chẳng nhẽ là cô hoa mắt sao? Mễ An dụi dụi mắt thêm một lần nữa, sao vẫn thấy Lăng Thượng Hàn vậy. Không phải hoa mắt thật sao. Lăng Thượng Hàn lúc này nhìn thấy Mễ An ngây ngô, cảm xúc vỡ òa. Hắn nhanh chóng bước lại gần giường ôm Mễ An vào lòng. \- Mễ An, anh nhớ em!