Edit: Hyukie Lee Chương Chí Dũng thật sự đã mắng thái tử gia, nhưng Kiều tổng là người công tư phân minh, không vì vậy mà giận dỗi đánh người, chỉ có thể tìm vấn đề từ một góc độ khác. Tìm tới tìm lui, tìm được con trai mình bị tính kế. Nếu không phải Hạ Thâm làm hết mọi chuyện, Thiều Thiều nào vô năng như vậy ? Nếu không phải Hạ Thâm chủ động hầu hạ, Thiều Thiều nào có vênh mặt hất hàm sai khiến ? Cho nên căn nguyên chính là trên người tên Hạ Thâm này. Kiều Tông Dân thấy con mình bị u mê, lại thêm một câu : “Con bình tĩnh ngẫm lại đi, con cũng không phải bạn gái nó, sao nó lại phải chăm con cẩn thận cỡ đó ?” Kiều Thiều : “…” Đúng là không phải bạn gái, nhưng có thể là bạn trai nha lão ba ! Kiều Tông Dân dựa vào thực lực của mình chạm đến chân tướng : “Tuổi còn nhỏ mà đã tâm cơ như vậy, sau này con đừng chơi với nó nữa.” Kiều Thiều rất rối rắm, có cái nào mà Hạ Thâm Thâm không biết làm đâu, giờ bị ba ghét như vậy, sao này phải ngả bài kiểu gì ! Vốn định nói một đống lời hay, giờ thì hay rồi. Còn trông chờ vào làm hè xoát xoát mức độ hảo cảm, để Đại Kiều trợ cấp chút đỉnh tiền, giờ thì… Kiều Thiều không cam lòng, tiếp tục nói tốt cho bạn trai : “Ba suy nghĩ nhiều rồi, đừng dùng tư tưởng của người trưởng thành định nghĩa bọn con.” Kiều Tông Dân nói : “Trưởng thành thì làm sao ? Trên mười tuổi đã có trí khôn rồi, không được coi khinh bất cứ kẻ nào.” Kiều Thiều lại nói : “Ở trường cậu ấy cũng rất tốt với con, bây giờ con ăn được uống được cũng là nhờ có cậu ấy !” Không nói thì thôi, vừa nói Kiều Tông Dân lại càng tức hơn. A, cũng không thể nói là tức, nhiều hơn là chua xót. Ngẫm lại… Lão Kiều gia cố gắng lâu như vậy Kiều Thiều cũng không ăn uống được gì, tại sao vừa gặp được tiểu tử họ Hạ này Kiều Thiều liền càng ngày càng tốt ! Con trai hồi phục Kiều Tông Dân vui hơn bất cứ ai khác, nhưng mà, nên đau thương vẫn nên đau thương ! Lúc trước là im lặng đau thương, bây giờ sau khi biết Hạ Thâm là một con quỷ tâm cơ, hủ dấm năm xưa của đồng chí Kiều Tông Dân đã không ủ được nữa. Kiều Tông Dân nói : “Sao phải nhờ có nó, không phải còn có Trần Tố Vệ Gia Vũ Tống Nhất Hủ Giaỉ Khải sao ?” Không sai, Kiều Thiều gặp được bao nhiêu người bạn ở Đông Cao về nhà liền kể lại hết với Kiều Tông Dân. Kiều Thiều tiếp tục biện giải : “Cái, cái đó không giống nhau !” Kiều Tông Dân thở dài : “Có gì mà không giống ? Hạ Thâm không phải chỉ là ngồi cùng bàn, học tập giỏi thích ăn ngọt thôi sao, còn có cái gì nữa ?” Kiều Thiều có điều cố kị, không dám nhiều lời, bộ dáng ấp úng này như bị Đại Kiều thuyết phục. Kiều Tông Dân tiếp tục nói : “Đừng có giống như mấy ông hoàng đế ngày xưa bị sắc lệnh trí hôn nữa, tỉnh lại đi.” Kiều Thiều : “…” Sắc lệnh trí hôn cỡ này, quả nhiên từ cha tới con. Dần dần, Kiều Thiều cũng phát hiện. Mình càng khen Hạ Thâm thì lão ba càng giận, mình càng biểu hiện coi trọng Hạ Thâm thì lão ba càng ghét… Chẳng lẽ y phải làm ngược lại ? Nhưng y cũng không thể nói bậy cho hắn a, không phải không thể nói mà là không có gì để nói. Qúa khó khăn ! Nghĩ nát đầu cũng không thấy Hạ Thâm không tốt chỗ nào. May mà tuy Đại Kiều “hâm mộ ghen tỵ hận” Hạ Thâm, nhưng vẫn còn công bằng của người trưởng thành : “Nó còn nhỏ như vậy cũng xem như có năng lực, không phải ba ba nói nó không tốt, nhưng mà con nhìn người phải đứng cao chút, nhìn mới toàn diện. Người không hoàn mỹ, khó phân thiện ác, chỉ xem nó đối xử với con như thế nào.” Mấy thứ này, lúc trước Kiều Tông Dân sẽ không nói với Kiều Thiều. Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, kì vọng duy nhất của bọn họ với Kiều Thiều chính là y có thể khỏe mạnh vui vẻ mà sống, những chuyện khác đều không sao. Nhưng khi y càng ngày càng tốt, Kiều Tông Dân cũng hy vọng y có thể có cuộc sống phong phú hơn. Chẳng sợ sau này Kiều Thiều không muốn tiếp nhận tập đoàn Thâm Hải, Kiều Tông Dân cũng hy vọng y có thể trưởng thành một tí. Ba mẹ không bảo vệ được cả đời, chỉ có bản thân mới là vĩnh viễn. Đối với thành kiến của đồng chí Đại Kiều, Kiều Thiều cũng không có cách nào. Y không thể nói, làm cũng không được, cứ mặc kệ vài ngày đi. Có thành kiến thì có thành kiến, chờ sau này chân tướng rõ ràng, Đại Kiều sẽ hiểu được chuyện gì đang xảy ra… Hừm, tuy có khả năng sẽ càng tức hơn. Cả một hồi nghỉ hè, Kiều Thiều không hề tìm được cơ hội trợ cấp cho Hạ Thâm, sau đó y phát hiện mình làm điều thừa, Hạ Thâm đã sớm có kế hoạch. Sở dĩ hắn đi làm hè, chính là vì mục đích cá nhân. Cực cực khổ khổ bận rộn cả mùa hè, nửa bộ phận R&D đều công nhận năng lực của hắn. Mỗi ngành trong một công ty lớn đều có quyền hạn riêng của mình, một ít chuyện không có thời gian xử lý sẽ chuyển ra ngoài, công tác Hạ Thâm nhận được chính là như vậy. Kiều Thiều thật sự bội phục : “Khó trách cậu lại báo danh làm hè.” Đối với Hạ Thâm một tháng có thể kiếm hơn sáu con số, mấy ngàn đồng tiền lương đợt hè này thật sự không cần nhắc tới. xin đừng ăn cắp! Hạ Thâm giải thích : “Cái này chỉ thuận tiện thôi, tôi thật sự cảm thấy hứng thú với tập đoàn Thâm Hải mà.”’ Ánh mắt Kiều Thiều sáng lên : “Bây giờ thôi, thế hai tháng sau còn thích nữa không ?” Hạ Thâm : “Rất thích.” Kiều Thiều vui vẻ : “Chờ sau này tốt nghiệp xong, thật sự gia nhập Thâm Hải luôn sao ?” Hạ Thâm cười cười : “Còn sáu bảy năm nữa lận, không vội.” Cũng đúng… Nhưng chuyện Hạ Thâm thích Thâm Hải khiến Kiều Thiều rất vui vẻ. Nếu Đại Kiều không thích Hạ Thâm, Hạ Thâm cũng không thích Đại Kiều, thế cái nhân bánh bích quy như y sau này biết làm thế nào ! Hạ Thâm chú ý đến tâm trạng của y : “Hy vọng tôi đến Thâm Hải vậy sao ? Kiều Thiều ăn ngay nói thật : “Đương nhiên, dù sao cũng là công ty nhà tôi.” Dù sao có nói Hạ Thâm cũng không tin. Hạ Thâm cười : “Đại thiếu gia làm việc ở công ty nhà mình hai tháng mà không ai biết luôn sao ?” Kiều Thiều đáp : “Vì ngành chúng ta quá thấp.” Hạ Thâm nghe nói như vậy càng không tin : “Còn vài ngày nữa là đến khai giảng, bài tập của thiếu gia sao rồi ?” Kiều thiếu gia lập tức sợ hãi : “Còn thiếu rất nhiều !” Mỗi ngày đều vội vàng đi làm, không có thời gian làm bài tập. Hạ Thâm hẹn : “Thế ngày mai tới nhà tôi bổ sung bài tập nhé ?” Kiều Thiều lập tức đáp : “Được nha được nha.” Mùa hè cứ thế trôi qua, chờ khi ánh nắng oi bức bị gió thu thổi mất, mùa hạ đã đi xa. Trước một ngày khai giảng, Hạ Thâm đã quy củ hai tháng nhịn không được nữa : “Đêm nay ở lại chỗ tôi đi, sáng mai cậu cũng không cần đi tới đi lui.” Kiều Thiều không nghĩ nhiều : “Được, thế tôi mang đệm chăn đến trước.” Cũng đỡ sáng mai Đại Kiều khỏi đưa đến trường. Hạ Thâm trộm hôn một cái, Kiều Thiều giật mình : “Coi chừng bị người ta nhìn thấy !” Hạ Thâm đáp : “Chờ tới khai giảng càng không có cơ hội.” Kiều Thiều đưa ra ba điều quy ước : “Ở trong trường là tuyệt đối không được !” Hạ Thâm : “Ừm.” Kiều Thiều cường điệu thêm lần nữa : “Không thể để mọi người nhận ra !” Hạ Thâm hiểu rõ : “Được.” Kiều Thiều thở phào, lại dỗ dành : “Về nhà là có thể… Ưm…” Kiều Thiều bị hôn đến mặt đỏ tai hồng không ngẩng đầu nổi : “Đang ở trên đường đó !” Hạ Thâm đáp : “Trên đường không có ai.”’ Kiều Thiều rất cẩn thận : “Thế cũng không được !” Y vừa dứt lời, điện thoại Hạ Thâm vang lên. Hạ Thâm tránh ra một tí nghe điện thoại, mới đầu khóe miệng còn cong lên, nghe một hồi sau khóe miệng liền căng chặt. Sau khi cúp điện thoại, hắn nói với Kiều Thiều : “Cậu về nhà trước đi, tôi có chút chuyện.” Kiều Thiều nhận ra thần thái hắn không đúng, hỏi : “Làm sao vậy ?” Hạ Thâm suy nghĩ : “Lâu Kiêu đánh nhau với người khác, bị nhốt trong cục cảnh sát.” Kiều Thiều kinh sợ, vội vàng hỏi : “Sắp khai giảng tới nơi rồi, cậu ấy…” Hạ Thâm ấn nút gọi xe : “Tôi đi xem sao, cậu về trước đi.” Kiều Thiều không yên tâm, vội vã : “Tôi đi cùng cậu.”