Edit: Hyukie Lee
Còn năm phút!
Hạ Thâm đứng lên một cái vèo, hiếm khi cảm nhận được sự khẩn trương.
Thế mà lại là tin của Kiều Thiều gửi đến, mà hắn đợi một tiếng sau mới xem.
Hạ Thâm dùng tốc độ ba mươi giây thay quần áo, vừa xuống cầu thang vừa gãi gãi tóc, xuống lầu bắt xe, sau khi ngồi lên xe mới gọi điện thoại cho Kiều Thiều.
Một loạt hành động nhanh nhẹn đến đặc công nhìn vào cũng thấy mặc cảm.
Tít tít vài tiếng, Kiều Thiều nghe máy.
“Này?” Bên Kiều Thiều có chút ầm ĩ, chắc là đã đến.
Hạ Thâm bình phục hơi thở: “Tôi vừa mới xem tin nhắn của cậu.”
Kiều Thiều ngơ người, hỏi: “Thế cậu ăn cơm rồi à?”
Hạ Thâm lập tức đáp: “Chưa ăn.”
Kiều Thiều thở phào: “Thế có đến đây không, hay là cậu bận chuyện khác?”
Dù có đại sự thật Hạ Thâm cũng ném hết ra sau đầu: “Tôi đang trên đường tới rồi.”
“Ờ.” Kiều Thiều buồn bực: “Thế cậu còn gọi điện làm chi, tôi còn tưởng cậu không tới.”
Ngực Hạ Thâm như chất đầy kẹo ngọt: “Có khả năng tôi sẽ đến trễ.”
Kiều Thiều hỏi: “Cỡ bao lâu?”
Hạ Thâm: “Nếu không kẹt xe thì cỡ mười lăm phút.”
Kiều Thiều oán giận: “Tôi còn tưởng năm chục phút, gấp cái gì, nhà hàng cũng không đóng cửa.”
Hạ Thâm thấy kẹo trong ngực bị chảy mất: “Tại vì muốn cậu chờ tôi…”
Kiều Thiều đáp: “Tôi không chờ cậu chẳng lẽ ăn một mình sao? Đã nói mời rồi.”
Tay Hạ Thâm cầm điện thoại thật chặt: “Cậu không giận sao?”
Kiều Thiều mờ mịt hỏi lại: “Có gì phải giận?”
Hạ Thâm cười nhẹ một tiếng, tiếc nuối nói: “Lần đầu tiên hẹn, tôi lại đến muộn.”
Vành tai Kiều Thiều như bị điện giật, không tự chủ đưa điện thoại ra xa một chút, âm thanh cũng có chút không được tự nhiên: “Cậu đang giễu cợt tôi sao?”
Hạ Thâm khẽ giật mình.
Kiều Thiều nói: “Móc tôi chưa từng mời cậu ăn cơm?”
Chờ đi, sau này tôi mời cậu ăn cả thế giới!
Môi Hạ Thâm không đè được nữa, hắn phát hiện mình căn bản không cần nhìn thấy Kiều Thiều, chỉ nghe âm thanh thôi cũng có thể tẩy rửa tâm hồn.
Hừm, đúng là bệnh không nhẹ.
Hạ Thâm hỏi: “Hay là thương lượng đi?”
Kiều Thiều: “Ửm?”
Hạ Thâm: “Lần này xem như tôi mời.”
Kiều Thiều không vui: “Đã nói là tôi mời!”
Hạ Thâm nói: “Lần sau cậu mời.”
Kiều Thiều: “Tôi không nghèo như vậy, cậu đừng bao tôi mãi.”
“Vấn đề không phải là tiền.” Hạ Thâm thở dài: “Lần đầu tiên cậu mời, tôi không muốn đến trễ.”
Kiều Thiều cảm thấy cái điện thoại này quá nóng, đến gò má cũng sắp phỏng: “Cái gì thế?”
Hạ Thâm: “Tuy tôi không thể thân phi kim giáp thánh y, chân đạp mây bảy màu đi đến, nhưng ít nhất tôi không thể trễ hẹn.”
Lại tới nữa!
Thẳng nam đáng sợ lại bắt đầu!
Mặc dù Kiều Thiều FA, nhưng cũng nghe nói đến chuyện tình của Chí Tôn Bảo đại danh đỉnh đỉnh và Tử Hà tiên tử.
Y nói: “Ai quan tâm cậu muộn hay không muộn, tóm lại là có tới hay không!”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi gác máy, y lại nghĩ đến một chuyện, lên mạng tìm thông tin về câu chuyện này.
Kiều Thiều không xem Đại Thoại Tây Du, nhưng y mơ hồ biết nó là một cái bi kịch…
Vừa tra xong, hừm…
Rất bi thương có được không!
Kiều Thiều gửi tin nhắn cho Hạ Thâm: “Sau này đừng có nói hưu nói vượn nữa!”
Hạ Thâm cho rằng Kiều Thiều ghét mấy lời bóng gió của mình: “Cậu không thích, sau này tôi không nói nữa.”
Đừng tham quá, có thể như hiện tại cũng tốt lắm rồi.
Chẳng sợ Kiều Thiều có người trong lòng, hắn cũng có thể làm bạn tốt cả đời với y.
Giây tiếp theo Kiều Thiều liền nói cho hắn biết: “Cuối phim Tử Hà tiên tử chết!”
Hạ Thâm ngơ người.
Kiều Thiều: “Nữ chính chết, nam chính xuất gia, từ đầu tới cuối là một bi kịch!”
Hạ Thâm gọi điện thoại đến, âm thanh của hắn vì kiềm chế cảm xúc mà càng thêm trầm thấp: “Bởi vì bi kịch nên cậu không cho tôi nói sao?”
Kiều Thiều: “Đương nhiên rồi, tôi cũng không muốn chết…”
Tới đây y mới ý thức được mình đang nói gì, nhanh chóng sửa lời: “Cậu cũng không nên so tôi với nữ chính!”
Tim Hạ Thâm đập cực nhanh, lời đến bên miệng thiếu chút nữa nói ra.
Tài xế đằng trước nói: “Ngại quá, hơi kẹt xe.”
Hạ Thâm lập tức tỉnh táo lại.
Kiều Thiều cũng nghe được âm thanh của bác tài, nói rằng: “Tôi cúp trước đây!”
Y lại lung tung với Hạ Thâm!
Còn Chí Tôn Bảo với Tử Hà tiên tử mới ghê, rõ ràng hai người bọn họ là đơn phương tương tư và đối tượng thất tình!
Mấu chốt là đối tượng thất tình này còn không có tự giác!
Kiều Thiều đúng là nam chính thê thảm nhất.
Cúp điện thoại, Hạ Thâm ngồi yên một hồi lâu, mãi đến khi bác tài nói chuyện phiếm với hắn: “Nhóc con đi hẹn hò với bạn gái sao?”
Hạ Thâm không nói gì.
Bác tài lại nói: “Tuổi trẻ thật tốt, hồi chú còn học trung học cũng yêu, aiz, lúc đó ngây ngô tươi đẹp, gió thổi qua cũng ngọt như đường…”
Lão còn chưa nói xong, Hạ Thâm mở miệng: “Không phải bạn gái đâu chú.”
Bác tài: “Hả?”
Hạ Thâm cong môi: “Là bạn trai tương lai.”
Bác tài: “!”
Nếu không có kinh nghiệm lái xe lâu năm, hai người đã lăn vào bệnh viện !
Hạ Thâm cúi đầu nhìn điện thoại, nghe tiếng tim mình đập.
Quả nhiên không được.
Không tham lam là không có khả năng.
Nhất định hắn phải nắm chặt Kiều Thiều, sẽ không giao y cho bất luận kẻ nào.
Kiều Thiều tốt như vậy, chỉ có thể thuộc về hắn.
Kiều Thiều cảm thấy mình đợi cũng không lâu, nhưng khi nhìn lên đồng hồ đã là 11:50.
Y ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Hạ Thâm.
Hắn vừa ra khỏi thang máy, lập tức đi tới dưới ánh mắt chú mục của một đống người.
Kiều Thiều ôm má nhìn, cảm thấy mình chờ cũng không uổng công.
Tên này trời sinh bề ngoài cực soái, vóc dáng cao, thân hình đẹp, một đôi chân dài sinh ra chính là khiến người hâm mộ.
Ngũ quan thì không thể soi mói, mày kiếm mắt sâu mũi cao, khi không cười có chút lạnh, cười rộ lên càng khiến người mê mẩn choáng váng.
Hừm…
Kiều Thiều bình thường trở lại.
Chắc mình không cong, chỉ tại Hạ Thâm đẹp quá.
Vào nhà hàng, Hạ Thâm liền thấy được người.
Kiều Thiều không cần ngoắc, hắn đã thẳng tắp đi đến.
Kiều Thiều cắn ống hút: “Làm khó cậu quá, giữ một đám người còn thấy người lùn như tôi.”
Hạ Thâm cười, cười đến đầu Kiều Thiều có chút u mê: “Cả phòng này không ai sáng bằng cậu.”
Kiều Thiều trừng hắn: “Tôi tự giễu là được rồi, cậu còn gom củi !”
Hạ Thâm đáp:: “Không, tôi nói là mọi người đều không đẹp bằng cậu.”
Kiều Thiều: “…”
Câm miệng đi thẳng nam đáng chết!
Y quay đầu sang chỗ khác, thô cứng nói: “Mau gọi đồ ăn đi.”
Hạ Thâm sợ người kia đói bụng, lấy menu qua cứng nhắc nói: “Chờ sốt ruột rồi hả? Là tại tôi không xem điện thoại.”
Kiều Thiều: “Dù sao tôi cũng làm xong bài tập hết rồi, ở nhà cũng không có việc gì.”
Nói là đợi hai mươi phút, nhưng nói chuyện với Hạ Thâm thôi đã mất hết mười lăm phút.
Hạ Thâm thuần thục gọi đồ ăn, nhìn ly nước dưa hấu mà Kiều Thiều đang uống: “Cho tôi uống miếng.” vào trang chính chủ đọc truyện nhé các bạn!
“Phục vụ thấy tôi chờ lâu rồi, đưa đây, cậu muốn uống thì…”
Khi Kiều Thiều nói chuyện, Hạ Thâm đã lấy cái ly qua: “Tôi uống trước, khát lắm.”
Hai người cũng không phải lần đầu tiên hai người uống cùng một ly.
Con trai mà, vốn không chú ý cái này, hơn nữa quan hệ bọn họ cũng tốt.
Có điều lúc này…
Nhìn Hạ Thâm uống cùng một cái ống hút với mình…
Kiều Thiều chỉ có thể gào thét trong thâm tâm: Thẳng nam ngu ngốc tự giác chút đi!
Hạ Thâm thấy người kia nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu: “Yên tâm, tôi không uống hết đâu, chừa chút cho cậu.”
Tim Kiều Thiều run lên: “Thôi tôi không uống nữa, cậu uống hết đi.”
Hạ Thâm không khách sáo: “Ừm, thế cậu gọi ly khác đi.”
Kiều Thiều không dám gọi nước dưa hấu nữa, cố ý gọi một ly Americano đá mà Hạ Thâm sẽ tuyệt đối không uống.
Cái nào đắng một chút, y cần bình tĩnh bình tĩnh!
Thịt nướng được mang lên rất nhanh, Kiều Thiều muốn lấy cái gắp, Hạ Thâm liền nhoáng lên tịch thu hết: “Để tôi.”
Kiều Thiều nói: “Tôi cũng muốn.”
Cũng không phải lần đầu tiên ăn, nướng rất vui.
Hạ Thâm rất biết lấy lý do: “Tôi đến muộn, phải phạt.”
Kiều Thiều không còn lời gì để nói: “Cần tự trách như vậy sao!”
Không phải chỉ đến muộn thôi sao, Kiều Thiều cũng không có không vui.
Hạ Thâm nói lời sâu xa: “Cậu không biết tôi hối hận thế nào đâu.”
Lần đầu tiên nhóc con hẹn, thế nhưng hắn không đọc tin nhắn, xém chút nữa còn bỏ lỡ, thật sự là…
Ngẫm lại cũng có thể hối hận mấy ngày mấy đêm.
Kiều Thiều: “…”
Luôn cảm thấy trong lời này có thâm ý, nhưng Kiều Thiều buộc mình không được nghĩ nhiều.
Cơm trưa ăn rất ngon, cuối cùng Kiều Thiều đi lấy trái cây như thường lệ.
Thời điểm chọn quả ngọt cho Hạ Đường Đường, Kiều Thiều lại ảo tưởng một chút—–
Tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng của lão ba đưa ra là dịu dàng ngọt ngào, Hạ Thâm thích ăn ngọt thế này, có được tính là một loại ngọt ngào khác không?
Ngưng thần!
Kiều Thiều tìm lại bình tĩnh cho mình, gắp hai miếng chanh!
Bữa cơm này vẫn là Hạ Thâm mời, hắn cứ nài nỉ ỉ ôi để Kiều Thiều hẹn lần sau.
Kiều Thiều nói: “Lần sau tôi mời cậu không được sao?”
Hạ Thâm: “Không được, tôi đau lòng cậu… Tiền của cậu.”
Hắn khẽ ngừng, tim Kiều Thiều cũng khẽ ngưng đập.
Hạ thẳng nam đến nói cũng không nói rõ, đúng là khiến người tức giận!
Kiều Thiều: “Nhà tôi không nghèo như vậy, ba tôi… lúc không uống rượu, cũng rất tốt.”
Hạ Thâm: “Dù sao thì cậu cũng không giàu bằng tôi.”
Kiều Thiều ngẫm đến tiền tiêu vặt của mình hơn ngàn vạn với Hạ Thâm lưng đeo nợ chồng chất.
Ha ha ha…
Chờ đi, sau này nhất định y sẽ lấy tiền chôn hắn!
Thời gian đến kì thi đã không còn bao lâu, ngày nào lão Đường cũng động viên.
“Mấy trò ơi, sắp thi cuối kì rồi, thầy hy vọng mấy trò có thể lấy được thành tích xuất sắc, chứng minh năm nhất này không uổng phí ! Chờ lên năm hai sẽ không nhẹ nhàng như vậy, năm hai là năm quan trọng nhất cả trung học…”
Lời này các bạn học nghe đến chai sạn.
Bắt đầu từ năm tiểu học, chủ nhiệm sẽ nói năm nhất là quan trọng nhất ! Lên năm hai lại nói năm hai là quan trọng nhất !
Mãi đến trung học…
Giáo viên đã đổi mấy mùa quýt, lời nói thì mãi mãi còn nguyên.
Kiều Thiều rất lo lắng, y thật sự rất muốn lấy một thành tích tốt.
Thậm chí y còn định ra một mục tiêu nhỏ cho mình…
Nếu thi tốt, y sẽ tâm sự với Hạ Thâm.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
15 chương
35 chương
112 chương