Edit: Hyukie Lee
Nghe nói như thế, Kiều Tông Dân khựng lại một hồi lâu.
Sự thay đổi của Kiều Thiều hắn nhìn rõ trong mắt, biết rõ hơn bất kì ai.
“Đúng, gần đây giấc ngủ của nó cũng tốt hơn lúc trước rất nhiều.”
Chỉ khi nói đến con trai, Kiều Tông Dân mới có thể chặn lại nỗi đau mất vợ.
Trương Quan Đình kiên nhẫn nghe, tuy cơ hồ những gì Kiều Tông Dân nói cũng chẳng khác Kiều Thiều là bao, nhưng hắn vẫn như lần đầu tiên nghe thấy, nghiêm túc lắng nghe.
Điều này đối với Kiều Tông Dân là một loại an ủi cực lớn, con trai bình phục là liều thuốc tinh thần hiệu quả nhất.
Nói mãi, bỗng Kiều Tông Dân dừng lại.
Trương Quan Đình tinh chuẩn bắt giữ được tâm tư của đối phương: “Anh muốn gặp người bạn mới của Kiều Thiều, đúng không?”
Kiều Tông Dân khẽ thở dài: “Tôi sẽ không nhúng tay vào môi trường mới của nó.”
Tuy rất muốn gặp những thiếu niên đáng yêu đó, rất muốn chân thành nói cảm ơn, rất muốn đứng gần xem môi trường sống có thể giúp con mình khá hơn…
Nhưng Kiều Tông Dân hiểu rõ, nếu hắn xuất hiện, môi trường này sẽ sụp đổ.
Rất nhanh, Kiều Thiều lại trở thành sự tồn tại bị cô lập.
Dù biết những người bạn ấy không phải cố ý, nhưng gia thế và một đoạn quá khứ bi thảm kia cũng tạo ra giới hạn thật sâu với Kiều Thiều.
Kiều Thiều bây giờ, còn chưa chịu nổi loại “an tĩnh” chỉ có một mình.
Nghĩ như thế, Kiều Tông Dân không khỏi lo lắng: “Nhưng cũng không thể giấu mãi, đến lúc đó lời nói dối bị vạch trần, có lẽ tình huống còn tệ hơn.”
Trương Quan Đình kiên nhẫn giải thích: “Chỉ cần Kiều Thiều có đủ dũng khí đối mặt, thì không.”
Điều này như mệnh đề mâu thuẫn.
Kiều Thiều giấu kín thân phận vào môi trường mới, vì tìm lại dũng khí đối mặt với cuộc sống.
Nhưng bản thân chuyện này tồn tại tai họa ngầm cực lớn, bởi vì khi vừa bại lộ, y sẽ mất đi cuộc sống hiện tại.
Đối với y đây chẳng khác nào đả kích cực lớn.
Nhưng thật ra không phải.
Tất cả nguyên do đều nằm trên người Kiều Thiều.
Hiện tại y không có dũng khí đối mặt, nên cần giấu diếm.
Nhưng nếu y có can đảm đứng ra, sẽ không cần che lấp nữa.
Vì hoàn cảnh gia đình chênh lệch mà dẫn đến bất hòa, đối với một đứa trẻ có tâm lý bình thường mà nói, sẽ không có ảnh hưởng xấu quá lớn.
Nhưng đối với Kiều Thiều, lại có thể là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Không có khả năng có thể giấu mãi.
Chỉ cần một cơ hội mấu chốt—-
Khi Kiều Thiều có thể đối diện với quá khứ của mình, y sẽ có thể dùng thân phận thật sự của mình đối diện với những người bạn đó.
Chẳng sợ biết trước sẽ mất một phần, cũng sẽ có thể chấp nhận.
Huống chi…
Trương Quan Đình nói với Kiều Tông Dân: “Một đứa trẻ tốt có thể giúp Kiều Thiều bình phục, sẽ không gây tổn thương cho nó.”
Lời này kéo Kiều Tông Dân ra khỏi ngõ cụt.
Hắn cười, nói với Trương Quan Đình: “Cảm ơn.”
Khi Kiều Thiều tỉnh lại, người đã nằm trên giường.
Y nhìn trần nhà, bất đắc dĩ khẽ thở dài.
Vẫn không được…
Nghĩ không ra, dù thế nào cũng không nhớ ra rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, không nhớ nổi…
Trong lòng chỉ cần xẹt đến chữ “mẹ”, y liền lập tức cảm nhận được loại đau đớn rút gân.
Kiều Thiều không dám cưỡng ép mình nghĩ sâu.
Y nằm trên giường thêm một hồi lâu, sau mới đứng dậy.
Đối diện phòng ngủ là thư phòng, Kiều Thiều xỏ dép lê, đi qua bàn học, đi đến giá sách cuối cùng.
Nơi đó xếp rất nhiều sách, nổi tiếng ở rất nhiều quốc gia, có tiểu thuyết bình thường, cũng có những quyển về tâm lý.
Kiều Thiều kéo tấm kiếng qua, lấy quyển sách có bìa xanh da trời ra.
“Người đi trên lưỡi đao”, tác giả William Somerset Maugham.
Đây là quyển sách mà y thích nhất, y rất thích nhân vật chính Larry trong đây, mỗi lần đọc sẽ cảm nhận được loại yên lặng khiến người thoải mái.
Không phải tĩnh mịch, mà là yên lặng.
Có thể lắng đọng tất cả suy nghĩ, có thể tiêu tán tất cả thống khổ, có thể để y đối diện với bản thân.
Cho nên y mới kẹp quyển sách giữa mớ báo chí này.
Kiều Thiều thở sâu, trong nháy mắt mở sách ra, thấy được một tờ báo bị xé.
Đầu trang là một dòng chữ to như máu tươi, nhìn mà rợn người—
Con trai độc nhất Kiều gia mất tích một năm, rốt cuộc đã trở lại!
Bên trái còn có hình ảnh, trên mặt Kiều Tông Dân vui buồn lẫn lộn, ôm đứa nhỏ trong ngực, như ôm một món đồ thủy tinh vỡ nát.
Đó là một thiếu niên mười mấy tuổi, gầy trơ xương, thứ lộ ra bên ngoài duy nhất là tóc đen dài ngoằng và mắt cá chân tái nhợt.
Y cuộn mình trong ngực Kiều Tông Dân, không như một thiếu niên, càng giống một trẻ sơ sinh không có năng lực hành động.
Chỉ nhìn thoáng qua, Kiều Thiều cũng thấy hơi thở của mình ngừng lại.
Y hít nhẹ một hơi, phát hiện mình có thể tiếp tục xem.
Báo chí nói cũng không quá đáng, nếu không cũng không giật tít được.
Con trai độc nhất hào môn bị bắt cóc không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng vụ bắt cóc của Kiều Thiều lại rất không thể tưởng tượng.
Không ai biết bọn cướp mang người đi như thế nào, hơn nữa đối phương cũng không liên hệ với Kiều gia, không hề đòi tiền chuộc.
Kiều Tông Dân mất đứa con duy nhất như phát điên mà lục tung tìm kiếm, lúc đầu là đè ép tin tức, sau đó căn bản không đè được nữa, hắn hận không thể xốc ngược cả thế giới lên.
Nhưng vẫn không tìm thấy, không ai thấy qua đứa bé này, như biến mất khỏi cuộc đời.
Mãi đến một năm sau, Kiều Thiều tự mình xuất hiện tại cao ốc Thâm Hải, tổng bộ Kiều thị.
Không ai biết một năm qua y đã trải qua những gì.
Chỉ biết đối phương gầy trơ xương, còn bị vấn đề tâm lý nghiêm trọng.
Kiều Thiều sợ phụ nữ, hơn nữa rất sợ phụ nữ có độ tuổi tầm bốn mươi, cơ hồ y mất đi năng lực giao tiếp, còn cực kì sợ an tĩnh, chỉ cần không có âm thanh y sẽ lâm vào thống khổ co giật.
Kiều Tông Dân tìm đến danh y, dùng số lượng tinh lực và tài lực không thể tưởng tượng mới có thể giúp Kiều Thiều chậm rãi khôi phục.
Nhưng Kiều Thiều không nhớ được gì…
Những chuyện trong năm đó, y đều không nhớ rõ…
Kiều Thiều nhìn đến dòng cuối của tờ báo, nơi đó có một hình ảnh nho nhỏ.
Con trai độc nhất của Kiều Tông Dân —- Kiều Dật.
Đây là tên lúc trước của Kiều Thiều, nhưng sau khi trở về, ông ngoại một hai phải đổi tên, còn tìm không ít danh gia xem xét lại…
Kiều Thiều cười, nhìn vào hình ảnh ấy…
Đến bản thân y cũng không nhận ra chính mình.
Trong ảnh là một đứa nhỏ cỡ mười tuổi, hai má tròn tròn, khuôn mặt tròn tròn, cả ngũ quan tròn tròn đáng yêu, người ấy cười rất vui vẻ, như mọi đau khổ ưu sầu trên thế giới này đều không liên quan đến.
Nhưng ai có thể ngờ.
Hai người là một. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lại thành một người hoàn toàn khác.
Kiều Thiều nhìn mình trong quá khứ, như đang nhìn một người xa lạ.
Không giống chút nào.
Khép sách lại, tâm thái coi như bình tĩnh.
Chuyện này xem như là tiến bộ rất lớn rồi đi, lần đầu tiên y có thể xem hết tờ báo một cách hoàn chỉnh.
“Phù…”
Kiều Thiều hít nhẹ một hơi, cảm nhận được lực lượng dâng lên từ đáy lòng.
Tất cả sẽ ổn thôi, Kiều Thiều biết mình nhất định sẽ ổn!
Y vừa trở lại, bỗng nghe điện thoại ting một tiếng.
Tâm Kiều Thiều nhảy dựng, do dự hồi lâu mới đi qua.
Buổi sáng nói chuyện với tiến sĩ Trương, y đã xác định mình quẹo rồi.
Nhiều bạn nữ như vậy không thích, cố tình sao lại là…
Còn là một tên gia hỏa không đáng tin như thế!
Tâm tình của Kiều Thiều rất phức tạp, y cũng biết mình không có tư cách thích người ta.
Nhưng mà không sao…
Dù sao Hạ Thâm cũng là thẳng nam, sẽ không có ý kia với mình.
Sau đó, y thấy được tin nhắn của thẳng nam gửi tới: “Đã nói là nhớ tôi, kết quả cả ngày cũng không nhắn tin nào ư ư ╭(╯^╰)╮.”
Kiều Thiều: “…”
Chú AB không gạt mình, thẳng nam thật sự rất đáng sợ!
Kiều Thiều bình tĩnh lại con tim, trả lời: “Nói tiếng người!”
Hạ Thâm đứng đắn: “Ăn cơm tối chưa, ăn chung?”
Buổi tối Kiều Thiều không có chuyện gì, chỉ cần nói với Đại Kiều một tiếng, người kia sẽ cho y ra ngoài, nhưng mà…
Y không muốn gặp Hạ Thâm.
Hơn nữa, sau khi phát hiện mình có ý xấu với hắn, càng không dám gặp.
“Không, buổi tối bận rồi.”
Ngón tay Kiều Thiều run run mấy lần mới nhẫn tâm gửi những lời này ra.
Gửi xong mới thấy cảm giác mất mát ùa đến, thật ra… Y rất muốn gặp Hạ Thâm.
Qua một hồi lâu, Hạ Thâm trả lời : “Kiều cục cưng, không phải cưng có người khác rồi chứ ?”
Mặt Kiều Thiều đỏ lên, sét đánh ngang tai : “Đừng nói mấy lời khiến người hiểu lầm nữa, tôi có người khác nào ? Lại nói sao cậu lại là của tôi !”
Gửi xong Kiều Thiều lại hối hận không chịu nổi.
Thế này có rõ ràng lắm không ?
Hạ Thâm có phát hiện điều gì không…
Nhưng lại không thể thu hồi, nếu thu hồi chẳng phải là có tật giật mình ?
Kiều tiểu tặc có chút hoảng loạng.
Hạ Thâm đáp rất nhanh : “Tôi cho rằng trong lòng cậu, tôi rất đặc biệt.”
Kiều Thiều : “!”
Trái tim vừa leo lên tới cổ, đối diện lại đến thêm một tin : “Chẳng lẽ cậu còn có cùng bàn khác à ?”
Kiều Thiều : “…”
“Còn có gia sư khác ? À, có thật, là Trần Tố đúng không ?”
Kiều Thiều : “…”
“Nhưng chắc chắn cậu không có người cùng giường cùng gối khác?”
Kiều Thiều : “…”
Thấy Kiều Thiều chậm chạp không đáp, Hạ Thâm lại hỏi thêm một câu : “Chẳng lẽ cậu có ?”
Kiều Thiều đỏ mặt tim đập mà trả lời : “Tôi có cậu cái đầu quỷ !”
Hạ Thâm trả lời trong một giây : “Ừm, cậu có mình tôi là đủ rồi.”
Kiều Thiều sửng sốt nửa ngày mới phản ứng kịp : “Tôi đang mắng cậu !”
Hạ Thâm rất rộng lượng : “Tôi làm đầu quỷ của cậu cũng không sao đâu.”
Kiều Thiều ném điện thoại ra, cuốn mình vào chăn.
Xong rồi xong rồi, Kiều Thiều thấy đời mình xong hết rồi.
Lúc trước cứ chê Hạ Thâm nói hưu nói vượn, nhưng bây giờ y lại nghĩ mấy lời hưu vượn đó là thật !
Làm sao bây giờ…
Y luôn cảm thấy Hạ Thâm đang rù quến.
Nhưng mà…
Kiều Thiều đặt cằm lên gối, minh tư khổ tưởng.
Mình có gì đáng để Hạ Thâm thích ?
Vừa lùn vừa gầy, vận động không được, học tập không giỏi, xếp hạng từ dưới đếm lên.
Ưu thế duy nhất là nhà có tiền…
Lại nhìn Hạ Thâm…
Vừa cao vừa soái, vận động toàn năng, thi đấu toàn năng, đứng đầu toàn khối.
Thiếu hụt duy nhất là trong nhà mắc nợ chồng chất…
Chẳng lẽ y phải dùng tiền cảm hóa Hạ Thâm sao ?
Không có khả năng…
Người này khinh thường tiền tài đến tận xương tủy !
Vừa nghĩ như thế.
Kiều Thiều thấy mình thất tình.
==
Tác giả : Khụ…
Editor : Thật ra, lúc nãy Kiều cưng sợ bị lộ, Thâm ca cũng sợ lòi đuôi nên mới nhắn thêm mấy câu sau đúng không, ài ài ài.
Kiều Thiều: Người vừa giàu vừa đẹp.
Kiều Dật: Dật có nghĩ là nhàn hạ thanh nhàn, nhưng cũng có nghĩa là chạy trốn, lạc mất. Vì thế nên ông ngoại mới đổi tên.
Đọc chùa là hành vi không tốt!!!!!!!!! Đọc chùa không phải hành vi của người!!!!!!!
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
15 chương
35 chương
112 chương