Edit: Hyukie Lee “Còn muốn kiểm tra?” Trần Tố nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng: “Có đúng câu nào đâu mà kêu kiểm tra?” Vệ Gia Vũ: “…” Kiều Thiều nghẹn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa cười ra tiếng: “Vệ Gia Vũ cậu không được nha.” Không ngờ Trần Tố cũng độc miệng như thế. Vệ Gia Vũ tức điên: “Bố tiêu tiền mời làm gia sư, con mẹ nó thái độ vậy đó hả?” Trần Tố phẫn nộ không thèm tranh cãi: “Thế thì đừng mời nữa.” Vệ Gia Vũ bị nghẹn gần chết: “Má nó… Má nó…” Nếu không phải vì muốn trợ cấp gia dụng, bố đây mời cái lông heo! Nhưng lời này không thể nói ra, nói xong Trần mắt kính sẽ tuyệt giao. Kiều Thiều hòa giải: “Được rồi được rồi, hai người bớt giận đi, bổ túc là chuyện tốt, sao lại làm căng như vậy.” Trần Tố không nói gì. Vệ Gia Vũ quay đầu qua một bên. Kiều Thiều nói tiếp: “Trần Tố cậu đừng hung dữ với cậu ấy quá, cậu nhìn Hạ Thâm luôn nhẹ giọng với tôi kia kìa.” Tuy luôn nói mê sảng. Ai ngờ hai tên kia lại đồng thời mở miệng ——- Trần Tố: “Cậu ta có thể so với cậu?” Vệ Gia Vũ: “Cậu ta có thể so với anh Thâm?” Hậu quả trăm miệng một lời chính là, Vệ Gia Vũ càng tức điên lên: “Trần mắt kính cậu nói cho rõ, sao tôi có thể kém hơn Kiều Thiều!” Chỉ so thành tích kiểm tra tháng trước thôi, Vệ Gia Vũ cũng cao hơn Kiều Thiều mấy chục điểm! Trần Tố mặt không đổi sắc: “Mỗi lần Kiều Thiều đều nghiêm túc hoàn thành bài tập, còn cậu thì sao?” Vệ Gia Vũ phản bác: “Mỗi lần anh Thâm đều cầm tay dạy cậu ta, còn cậu thì sao?” Trần Tố cười lạnh: “Đi tìm anh Thâm của cậu đi.” Vệ Gia Vũ: “Tôi…” Mắt thấy khuyên giải không thành còn làm lửa cháy mạnh hơn, Kiều Thiều chặn lại: “Từ từ sẽ được, đừng vội, mỗi người khác nhau, Hạ Thâm không kỹ tính bằng Trần Tố, đầu óc tôi cũng không linh hoạt bằng Vệ Gia Vũ, tóm lại là…” Ai ngờ hai tên này lại lần nữa trăm miệng một lời———— Trần Tố: “Cậu thông minh hơn cậu ta gấp trăm lần.” Vệ Gia Vũ: “Anh Thâm còn cẩn thận hơn cậu ta một ngàn lần!” Lông Xanh dạt dào đắc ý vì một ngàn mạnh hơn một trăm. Kiều Thiều: “…” Thôi thôi, hai mi cũng đủ vui rồi, không quan tâm nữa! Sau đó phòng 516 còn tiếp đón hai tên càng không chịu thua ai kém ai. Không sai, chính là Tống Husky và tình nhân của cậu ta. Tống Nhất Hủ vừa vào cửa liền bắt chuyện với Kiều Thiều: “Thiều Thiều ơi, làm bài xong chưa, cho tôi chép chép!” Chỉ cần không ở trước mặt Hạ Thâm, tên này liền không lớn không nhỏ với Kiều Thiều. Kiều Thiều nhìn hắn chăm chú: “Thiều Thiều là dành cho cậu gọi?” Tống Nhất Hủ chân chó: “Anh Thiều!” Kiều Thiều không còn lời gì để nói: “Ngày mai mới kiểm tra bài tập, bây giờ làm vẫn kịp.” Tống Nhất Hủ: “Không còn kịp nữa không còn kịp nữa, lát nữa tôi với Đại Khải có một trận bóng, bây giờ còn không chép thì ngày mai tèo chắc luôn!” Vệ Gia Vũ bị bắt làm bài lại một lần nữa bên kia ngẩng đầu lên: “Đó thấy chưa, dù gì tôi cũng làm xong bài tập, hai tên này còn không làm một chữ, mẹ nó mi chỉ biết ăn hiếp ông!” Trần Tố nhấc mí mắt lên nhìn hắn: “Tôi không quan tâm người khác, tôi chỉ chịu trách nhiệm mình cậu.” Vệ Gia Vũ khựng người lại, mắng câu: “Phắc!” Thế giới này có độc, có tiền bị chửi như chó, kiếm tiền thành đại gia! Kiều Thiều cũng không định để Tống Nhất Hủ và Giải Khải yên thân chép bài tập, một hai phải nói đến ý nghĩa của việc làm bài. Coi như là củng cố ôn tập. bị mất não mới ăn cắp Tống Nhất Hủ và Giải Khải mới là ngốc ngu ngọt, nói thế nào đầy đầu cũng là dấu chấm hỏi, trong hai mắt tràn ngập: “Anh Thiều ơi xin ngài thương xót, để chúng em yên lặng chép bài tập đi!” Kiều Thiều phát hiện việc kèm học bổ túc đúng là không phải để người làm, kiên trì nửa giờ sau đó buông tha. Hai tên kia bắt đầu điên cuồng chép, Kiều Thiều thở dài: Không dễ dàng a, Hạ Thâm và Trần Tố đều không dễ dàng! Tiết thứ tám của thứ năm hôm nay là tiết hoạt động câu lạc bộ trên danh nghĩa. Kiều Thiều cực kì khẩn trương ngồi trong phòng học, chờ nhóm trưởng công bố đề kiểm tra. Ngày bình thường câu lạc bộ toán không dùng khoảng thời gian này để sinh hoạt, dù sao cũng là online, đề bài đều được công bố trên nhóm, không cố định thời gian. Cũng vì công bằng công chính chọn thành viên đi tham gia thi đấu nên hôm nay mới thống nhất làm bài trong tiết học. Về chuyện làm bài online, Kiều Thiều cũng từng nghi ngờ. Chẳng lẽ không sợ gian lận sao? Sau đó y đã hiểu… Trong khoảng  thời gian ngắn như vậy có thể tìm được mấy bài giải trong kho đại dương cũng là một loại bản lĩnh. Lại nói, trận đấu này là tự phát, sở thích vượt qua thành tích. Đương nhiên câu nói sắc bén cuối cùng của Hạ Thâm vẫn rất đúng trọng tâm : “Tại vì nghèo.” Câu lạc bộ toán học không có đủ kinh phí tổ chức offline, đến cuộc thi cũng mang phong cách nghèo độc nhất, nghèo đến mức không đủ kinh phí mướn một phòng thi. May mà internet phát triển, một đám học sinh nghèo khổ dựa vào internet cũng có thể làm đến sáng sáng chiếu chiếu. Kiều Thiều nghe xong rất cảm động : “Thật không dễ dàng.” Chờ tình huống bên này tốt hơn, nhất định phải nói với lão ba một chút, xin giúp đỡ câu lạc bộ ở Đông Cao đi vào hoạt động, nhất là mấy câu lạc bộ như toán học vật lý hóa học gì gì đó… May mà hàng vạn hàng nghìn học sinh không biết tâm tư của y, nếu không chắc sẽ đến quỳ xuống cầu Kiều Thiều thanh tỉnh lại ! Hạ Thâm ngồi một bên bồi y : “Lo lắng sao ?” Kiều Thiều ra vẻ thoải mái : “Có gì phải lo, cũng không phải thi cuối kì.” Lại nói, còn nửa tháng nữa là thi cuối kì rồi… Đúng là lo thật ! Y sợ mình thi bèo nhèo quá, thầy giáo Hạ trong cơn tức giận tuyệt giao với mình. Hạ Thâm thò tay vào hộc bàn Kiều Thiều mò mẫm. Kiều Thiều dựa ra phía sau : “Làm gì ?” Hạ Thâm lấy được : “Cũng không phải thi chính quy, đeo tai nghe lên đi.” Kiều Thiều sửng sốt. Tai nghe dài nhỏ dưới đầu ngón tay Hạ Thâm, như tiểu yêu tinh hấp dẫn người. Tim Kiều Thiều đập bình bịch. Hạ Thâm nhìn cái tai nghe của người kia một cái : “Đợi thi xong tôi tặng cậu cái tai nghe mới.” Cái tai nghe này là hàng tặng khi mua điện thoại, chất lượng rất kém. Nhưng Kiều Thiều thấy không sao, y không cần chất lượng quá tốt, đối với y thì càng hỗn loạn càng tốt, những tai nghe quả táo sang quý đó y ngược lại không thể đụng vào. “Cái này xài ngon rồi.” Rốt cuộc Kiều Thiều vẫn không chịu được dụ hoặc, cướp tai nghe đến. Hạ Thâm nghĩ thầm: Cái chưa xài được mới ngon hơn. Nhưng mà không sao, sau này thứ gì tốt nhất trên đời này hắn đều đưa cho y tất. May mà Kiều Thiều không có thuật đọc tâm, nếu không sẽ để Hạ Thâm sáng mắt ra ! Đeo tai nghe lên, trong nhóm cũng công bố đề thi. Kiều Thiều để điện thoại một bên, chuyên tâm làm bài. Đề bài tuyên bố từng câu một, giải ra nộp lên trong thời gian quy định, thời gian rất chuẩn, hạn chế làm bậy trong giới hạn cao nhất. Hạ Thâm không đi đâu cả, ngồi bên cạnh nhìn người nọ làm bài. Đứa nhỏ ngồi ưỡn lưng thẳng tắp, tai nghe màu đen từ vành tai nhỏ nhỏ rủ xuống cổ, càng sấn làn da trắng nõn thêm mịn màng. Hạ Thâm rất muốn nói —— đậu hũ cũng không mềm bằng người này. Hừm, đậu hũ non còn có thể tạm chấp nhận. Nhất là loại vừa ngọt vừa nhuyễn. Khụ, Hạ Thâm nhìn qua chỗ khác, nhìn y làm bài. Kiều Thiều làm bài không nhanh, nhưng ổn. Trong thời gian quy định sẽ có thể làm xong, hơn nữa độ chính xác cũng cực cao. Hơn một tháng bổ túc này, Hạ Thâm rất rõ trình độ của Kiều Thiều. Có lẽ bị yếu mấy môn, nhưng văn toán anh ba môn này đã có căn bản, chẳng qua đường đi lúc trước không đúng lắm, Hạ Thâm rèn lại một lần là có thể đuổi kịp rất nhanh. Dựa theo tiêu chuẩn này, chỉ cần cố gắng như thường, thi cuối kì lần này đứng trước top 10 cũng không thành vấn đề. Một đứa nhỏ cố gắng như vậy, còn không được thành tích cao thì cũng không nói nổi. Có điều… Hạ Thâm luôn cảm thấy, nguyên nhân Kiều Thiều thi rớt không chỉ là bỏ mất chương trình học. Mà là có một tầng nguyên nhân sâu hơn. Ví dụ như y có mâu thuẫn mãnh liệt với chữ “Mẹ”. Sở dĩ Hạ Thâm cổ vũ y tham gia cuộc thi lần này, một phần cũng là xác định suy nghĩ của mình. Khi chuông tan học vang lên, Kiều Thiều hoàn thành xong tất cả đề bài. Y quay đầu nói với Hạ Thâm : “Trùng hợp ghê, hai câu cuối cùng y chang đề hôm trước cậu giảng !” Hạ Thâm mỉm cười : “Có muốn biết điểm của mình không ?” Kiều Thiều không còn lời gì để nói : “Cậu lại biết ?” Hạ Thâm đáp : “Đương nhiên.” Hắn ngồi xem từ đầu tới đuôi, sao lại không biết. Trong lòng Kiều Thiều tò mò, nhưng vẫn nhịn xuống : “Đừng có nói, tôi muốn chờ nhóm công bố.” Hạ Thâm : “Biết rồi.” Kiều Thiều lén nhìn hắn, trong lòng vẫn ngứa. Y cảm thấy mình phát huy không tồi, chắc thành tích sẽ không kém lắm đi… Kiều Thiều không biết, “ban quản trị” trong câu lạc bộ đã nổ tung ! Cây Xà : “Em đã nói cậu ấy là hào quang của Đông Cao chúng ta rồi mà !” Trưởng nhóm trước : “Đù mé, tròn điểm !” Trưởng nhóm trước trước : “Hai câu cuối cùng độ khó rất cao, Cây Cột mi bí mật tung đề ra đúng không !” Cây Xà : “Em không nói độ khó rất cao thì sao chúng ta thấy được trình độ hơn người của hào quang chứ !” Trưởng nhóm trước : “Emmmm, mấy đứa giỏi thật.” Trưởng nhóm trước trước : “Chờ mấy đứa lên năm ba, Đông Cao chúng ta chắc chắn sẽ xưng bá thành phố này.” Cây Xà rụt rè : “Em cảm thấy trạng nguyên bảng nhãn thám hoa đều về Đông Cao chúng ta.” Trạng nguyên : Học vị cao nhất. Bảng nhãn : Người đứng nhì trong kì thi. Thám hoa : Học vị dưới trạng nguyên và bảng nhãn. Trưởng nhóm trước : “Trạng nguyên thì không nghi ngờ, vị hào quang này cũng không có vấn đề gì, nhưng thám hoa là ai ?” Cây Xà đã vứt mất liêm sỉ : “Ngoại trừ em, toàn bộ Đông Cao này còn ai xứng với bọn họ ?” Hai vị trưởng nhóm trước : “…” Đàn em không tiết tháo này bọn họ không quen. Trong nhóm không công bố thành tích nhanh như vậy, dù sao thì nhiều người tham gia, nhất định phải thống kê tất cả con số ra một lượt. Huống hồ cán bộ trong nhóm đều là học sinh, nhất định lấy việc học làm trọng, chuyện này cũng phải để cuối tuần mới làm được. Kiều Thiều vốn không hiếu kì như vậy, nhưng ngẫm tới chuyện Hạ Thâm đã sớm biết thành tích của mình, y lại tò mò muốn chết. Hơn nữa tên này lại thích thừa nước đục thả câu, luôn ý vị sâu xa liếc mắt một cái, trái tim Kiều Thiều như bị một ổ kiến bò lên, ngứa ngáy khó nhịn. Lúc dùng cơm chiều, Kiều Thiều ăn cũng không yên lòng, luôn trộm ngắm hắn. Hạ Thâm cho một câu : “Cậu còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không nhịn được.” Kiều Thiều : “!” Hạ Thâm chầm chậm nói : “Nếu không đêm nay…” “Không !” Kiều Thiều vô cùng kiên trì : “Ngày mai là cuối tuần rồi.” Hạ Thâm : “Được rồi, vậy cậu nhịn tiếp đi.” Kiều Thiều nhịn a nhịn, thật sự nhịn không được nữa, để đũa xuống : “Cậu, cậu đi ra đây.” Không muốn để Lâu Kiêu và Vệ Gia Vũ nghe thấy, lỡ như thành tích quá kém, chẳng lẽ là mất hết mặt mũi ! Hạ Thâm cong môi : “Không nhịn nữa?” Kiều Thiều không được tự nhiên: “Có đi hay không!” Trong âm thanh của Hạ Thâm đều là dung túng: “Đi.” Hai người đi hết, để lại Lâu Kiêu và Vệ Gia Vũ trên bàn: “…” Rốt cuộc hai mi đang nhịn cái gì? Lại không muốn nhịn cái gì? Giáo bá mắt cá chết và Lâu Kiêu đang kinh hoảng đều thấy được “chân tướng” từ trong mắt nhau.