Edit: Hyukie Lee Mãi khi từ Tahiti trở về, Tống Nhất Hủ vẫn nghĩ mình đang nằm mơ. Cuộc đời lần thứ hai ngồi khoang hạng nhất (lần thứ nhất là lúc đi), không ngừng lải nhải với Giải Khải: “Ai mà ngờ, mười ba giờ máy bay, thế mà ông đây ngủ hết mười ba giờ!” Ngồi cùng bàn cho hắn lời bình: “Cậu còn ăn bốn bữa cơm nữa.” Tống Nhất Hủ nói: “Đúng đúng đúng! Gà ăn siêu ngon!” Giải Khải thì không giống, điểm quan trọng rất giống một đàn ông: “Tiểu tỷ tỷ tiếp viên đẹp quá, lúc chị ấy mỉm cười trong lòng tôi đều là hoa hoa.” Tống Nhất Hủ xấu hổ nói: “Khụ khụ, chỉ còn kêu tôi là tiên sinh này, aizz, lần đầu tiên được gọi tiên sinh lại là một đại mỹ nhân như vậy, thật may mắn…” Nếu nói đến điểm trừ của chuyến đi Tahiti này, thì chính là lộ trình quá xa, đường ngắn nhất cũng phải chuyển máy bay ở Tokyo. Trên đường bọn họ trở về, Hạ Thâm đề nghị: “Ghé Nhật Bản chơi vài ngày nhé?” Kiều Thiều cũng nói: “Được nha, đi ngâm suối nước nóng.” Những người khác không hề dị nghị. Lúc trước ở Tahiti mọi người chơi rất vui, tất cả tụ cùng một chỗ, Kiều Thiều vẫn không tìm được cơ hội tâm sự riêng với Trần Tố. Nghỉ lại ở Nhật thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Kiều Tông Dân có việc về trước, để lại trợ lý chăm sóc mấy đứa nhỏ, trước khi đi còn gọi Hạ Thâm ra nói chuyện nửa ngày. Kiều Thiều đã không thèm hỏi bọn họ nói gì! Còn có thể là cái gì! Trong đầu Đại Hoàng Kiều kia có thể chứa được cái gì! Nhân dịp bọn Tống Nhất Hủ ngâm nước nóng, Kiều Thiều đi tìm Trần Tố. Trần Tố thấy y cũng không mất tự nhiên, đã hơn một tháng, dù lúc ấy sốc thế nào thì giờ cũng dịu hơn. Huống hồ Kiều Thiều vẫn như lúc trước, dù có là con của Kiều Tông Dân thì y vẫn là Kiều Thiều mà bọn họ quen, không hề có cảm giác khoảng cách. Kiều Thiều lấy ly nước nóng cho cậu: “Ca cao nóng, không ngọt lắm.” Ngoại trừ vị thích ngọt cuồng ma nào đó, bọn họ đều không ưa ngọt. Trần Tố nhận lấy: “Cảm ơn nha.” Kiều Thiều uống một ngụm: “Vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi với cậu.” Trần Tố khẽ giật mình: “Hửm?” Khi Kiều Thiều mới vừa bại lộ thân phận, luôn liên thanh nói xin lỗi bọn họ vì mình luôn giấu diếm, nhưng lúc này y nói xin lỗi riêng với Trần Tố, vì không chỉ giấu Trần Tố mà còn cố ý lừa cậu. Kiều Thiều đứt quãng giải thích: “Lúc ấy tôi… Người đầu tiên tôi quen là cậu, tôi không muốn cậu đau khổ…” Kiều Thiều nói rất hàm hồ, Trần Tố nghe lại hiểu. Chuyện xảy ra ở học kì đầu năm nhất, cả đời cậu cũng không quên, nếu có ngày thay đổi cuộc đời Trần Tố —– thì chính là ngày Kiều Thiều lôi cậu ra khỏi bùn lầy tự ti, là Kiều Thiều cho cậu sức mạnh đối mặt với nghèo khổ, cũng là Kiều Thiều cho cậu cơ hội gom lại tự tin. Trần Tố cười, con ngươi sau đôi mắt kính vô cùng mềm mại: “Tôi rất vui.” Kiều Thiều nhìn qua: “Hửm?” Trần Tố nói: “Biết gia cảnh cậu rất tốt, tôi thật sự rất vui.” Trong ngực Kiều Thiều nóng lên, có chút nói không nên lời. Trần Tố nghiêm túc mà nói: “Kiều Thiều, hy vọng chúng ta mãi mãi là bạn bè.” “Đương nhiên!” Kiều Thiều lập tức nói: “Cả đời bạn tốt!” Thấy Kiều Thiều rời khỏi, Vệ Gia Vũ ở cùng phòng Trần Tố chạy ra ngoài, nhìn Trần Tố đang nhìn chằm chằm quỷ nghèo… A phi nhìn Kiều Thiều. Vệ Lông Xanh nghi ngờ hỏi: “Trần mắt kính không được rồi nha.” Trần Tố quay đầu lại nhìn hắn: “Cái gì?” Vệ Lông Xanh nói lời thấm thía: “Cậu đừng tương tư nữa, không có kết quả đâu.” Trần Tố nhướng mày: “Tôi tương tư ai?” Vệ Lông Xanh nói: “Kiều Thiều, ánh mắt cậu nhìn cậu ta, đều là yêu có được không!” Trần Tố thờ ơ: “Bệnh thần kinh.” Vệ Gia Vũ nhảy dựng lên: “Bố hảo ý nhắc nhở, con mẹ nó…” Trần Tố kéo cửa một cái rầm, nhốt Vệ Gia Vũ ở ngoài. Vệ Gia Vũ tức điên lên: “Lòng tốt thì coi là lòng lang dạ thú, bố không nên quan tâm mi!” Trần Tố ngẫm đến hiện tại đang là mùa đông, mở cửa ra cho hắn vào: “Quan tâm chính mình trước đi.” Vệ Gia Vũ hảo hán phải tránh đi cái hại trước mắt, vừa vào phòng liền nói: “Cậu đừng có làm tiểu tam, anh Thâm sẽ giết cậu đó.” Trần Tố nhét một quả ô mai cực to vào mồm hắn: “Câm mẹ miệng lại!” Kiều Thiều đương nhiên là ngủ cùng phòng với Hạ Thâm. Phòng của bọn họ có suối nước nóng riêng, trong ngoài đều có, dưới tình huống bình thường là không mặc gì, trực tiếp xuống tắm. Nhưng lúc này thì… Hạ Thâm nói: “Cậu đừng có câu dẫn tôi, tiên sinh nói rồi, nếu tôi làm chuyện xấu, ngày kia sẽ không cho tôi về nhà.” Y câu dẫn hắn?? Kiều Thiều từng thấy người mặt dày, nhưng chưa thấy ai dày đến không biết xấu hổ như thế! Kiều Thiều nói: “Thế tôi đi qua phòng Trần Tố tắm.” Hạ Thâm giữ chặt lại người, mùi chua bay đầy trời: “Bạn học Kiều Thiều Thiều, cậu là người đã có bạn trai, xin tự trọng.” Kiều Thiều chỉ đùa hắn: “Cậu không cho tôi ngâm trong phòng, cũng không cho đi qua phòng người khác, thế tôi đến Nhật Bản làm gì!” Hạ Thâm trợn mắt nói dối: “Xem tuyết.” Kiều Thiều cho hắn một cái trợn trắng y hệt như tuyết! Sau đó, dựa vào lý lẽ của hai người, Kiều Thiều mặc thêm quần bơi, Hạ Thâm đi ra ngoài nhìn tuyết bình tĩnh. Kiều Thiều thư giãn ngâm mình trong suối nước nóng, nghĩ —— Hạ Thâm Thâm bệnh thần kinh! Y sợ Hạ Thâm lạnh xỉu, không dám ngâm quá lâu, vừa xong liền đứng lên, thay áo tắm rồi gọi điện thoại cho Hạ Thâm. Hạ Thâm hỏi: “Nhanh thế?” Kiều Thiều nhận ra giọng nói hắn khàn khàn: “Mau về phòng!” Hạ Thâm hỏi: “Muốn ăn cá bống biển nướng không?” Kiều Thiều có chút tham: “Ăn!” Hạ Thâm mua bảy tám phần, sau khi chia cho những người khác xong mới về phòng. “Không lạnh sao?” Kiều Thiều đi đến hỏi. Hạ Thâm chỉ nhìn y một cái liền ngơ ngẩn. Kiều Thiều chớp chớp mắt: “Sao thế?” Cá bống biển nướng rơi xuống đất, Hạ Thâm ôm chầm lấy người: “Đã nói đừng câu dẫn tôi rồi mà.” Kiều Thiều bị âm thanh khàn khàn của hắn làm cho đỏ vành tai: “Cái, cái gì chứ?” Hạ Thâm thở sâu: “Kimono rất phạm quy.” Nhất là áo tắm nam, cả bộ ngực mở ra, như ẩn như hiện… Kiều Thiều vốn không thấy có gì khác thường, lúc này tim đập bình bịch: “Cậu… Này…” Hạ Thâm hôn môi, không cho đối phương cơ hội nói chuyện. Kiều Thiều ngã xuống giường nhỏ, y phục lộn xộn, sấn với hai gò má đỏ ửng, tư thái càng thêm muốn mạng người. Hạ Thâm nhắm mắt lại: “Tôi thấy mình sắp bị trục xuất khỏi gia môn rồi.” Kiều Thiều: “!” Hạ Thâm hôn lên chiếc cổ trắng nõn: “Mau đẩy tôi ra.” Kiều Thiều nào đẩy nổi! Sau đó… Sau đó không có gì cả. Một mặt là trục xuất khỏi gia môn thật sự rất đáng sợ, mặt khác là Hạ Thâm cũng lo lắng cho cơ thể Kiều Thiều. Mấy năm đó đã tổn thương cơ thể nghiêm trọng, lại trong kì phát dục, muốn bồi dưỡng lại rất khó. Kiều Tông Dân lo cho cơ thể Kiều Thiều, sao Hạ Thâm lại không lo lắng? Hai người bọn họ vì Kiều Thiều cao lên 1cm mà vui đến hận không thể thông báo cho toàn thế giới. Như vậy, Hạ Thâm nào dám làm ẩu. Quý trọng một người, sẽ thật sự hy vọng người đó tốt lên. Không bao lâu sau khi học kì mới khai giảng, lễ tình nhân cũng đến. Hôm nay là thứ sáu, trường học sẽ không cho nghỉ vì ngày lễ thế này. Đương nhiên với học sinh trung học mà nói, ngày lễ này có thể so với tết nguyên đán! Trước đêm đó Kiều Thiều chiến đấu rất lâu, cuối cùng cũng làm được một hộp chocolate. Đây là lễ tình nhân đầu tiên của y và Hạ Thâm, thế nào cũng phải xem trọng. Kiều Thiều cân nhắc hồi lâu, nghĩ đồ đắt tiền Hạ Thâm không thiếu, tên này lại đam mê ăn ngọt, tự mình làm socola chắc chắn hắn sẽ rất vui. Vì bất ngờ, Kiều Thiều trộm xem hướng dẫn, lãng phí mất mấy hộp socola, cuối cùng cũng làm ra một hộp có hình có dạng! Sau khi cẩn thận đóng gói, Kiều Thiều muốn đến trường rồi đưa, không đưa ở nhà, vì Đại Kiều mà nhìn thấy lại lải nhải… Đến trường, tiết đầu tiên là tiếng Anh, Kiều Thiều đã vinh dự thăng lên chức đại biểu môn đến văn phòng hỏi giáo viên tiết này cần chuẩn bị cái gì. Chờ khi y ôm chồng bài tập trở về, ngoài ý muốn nghe được âm thanh đằng cầu thang: “… Cái này là tự tay tôi làm!” Ai dzaaa, tặng socola cho người mình ngưỡng mộ nè! Kiều Thiều tò mò, lặng lẽ ló đầu ra nhìn một cái… Sau đó, y thấy Hạ Thâm. Hóa ra nữ sinh tự mình làm socola tặng cho Hạ Thâm. Kiều Thiều ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ mình bị người khác nhanh chân hơn. Thôi, cũng bình thường, cái bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt này của Hạ Thâm, không ai tặng socola mới có quỷ. Mà chắc Hạ Thâm sẽ không nhận đâu ha, dù thích ăn ngọt thế nào cũng sẽ không nhận socola của người khác… Đang nghĩ như thế, Kiều Thiều tận mắt nhìn thấy Hạ Thâm nhận socola. Kiều Thiều : “…” == Tác giả : Ha ha aha aha ha ha ha vui sướng khi người gặp họa kêu tiếng ngỗng~~