Edit: Hyukie Lee Rõ ràng giấy khen là của Kiều Thiều, mà Kiều Thiều lại mất đi quyền sắp đặt, đừng nói là cướp lại, đến liếc nhìn cũng không cho nhìn một cái. Kiều Tông Dân nói: “Ăn cơm.” Hai người vừa vào phòng bếp liền thấy … Cua hoàng đế ba món, tôm hùm Mỹ siêu khổng lồ, nhím biển tươi mới, cá chình vận chuyển thẳng từ cửa khẩu tới nhà… Kiều Thiều sợ ngây người: “Đây là ăn cơm tất niên sao?” Kiều Tông Dân nói: “Ngày vui, đương nhiên phải chúc mừng chứ.” Nói xong còn đi lấy rượu đỏ trân quý, trong nháy mắt nắp bật ra, ba mươi vạn dollar cũng bay đi. Kiều Thiều phục: “Chỉ là cuộc thi nghiệp dư nhỏ xíu thôi mà, không có ý nghĩa!” Hạ Thâm: “Ý nghĩa rất lớn.” Vừa nói vừa thành thạo xếp chén bát. Kiều Tông Dân rót rượu đỏ vào ly thủy tinh: “Có thể liệt vào lịch sử năm đại sự của Kiều gia.” Nghe những lời này của hắn, trong lòng Kiều Thiều vừa mềm vừa xót, cố gắng hùa theo giỡn: “Thế thì, lịch sử Kiều gia của chúng ta cũng quá rẻ rồi.” Thật ra Kiều Thiều biết rõ tại sao Đại Kiều lại coi trọng như thế, cũng biết ý nghĩa của tờ giấy khen đó. Nhưng y càng hiểu, trong lòng càng khó chịu. Ác mộng hơn năm sáu năm, chưa ai từng thoải mái. Cả nhà sống trong run sợ, rốt cuộc cũng nghênh đón hy vọng mới. Một ngày thoát khỏi vực sâu đến bờ bỉ ngạn như thế, quá thực đáng giá chúc mừng. Vị thành niên không được uống rượu, nhưng hôm nay Đại Kiều phá lệ, tự tay rót cho hai người một tí. Rượu đỏ thuần hương tràn vào cổ họng, vị chua ngừng lại cổ họng, chậm rãi hóa thành khí nóng bừng bừng, quẩn quanh theo máu thật lâu. Đau đớn qua đi, cầu vồng hiện lên cực kì mỹ lệ. Chỉ cần kiên trì, sẽ có một ngày đẩy ra mây mù. Nhật kí hôm nay là thế này ———– Đại Kiều: Con mình có giấy khen! Hạ Thâm: Thiều Thiều thi điểm cao. Kiều Thiều: … Đúng là đi vào “sử sách” Kiều gia ! Sau đó tờ giấy khen được treo lên, Kiều Tông Dân và Hạ Thâm ăn ý không cần hội ý, cùng nhau treo lên một chỗ mà trừ khi Kiều Thiều tìm cây thang nếu không sẽ tuyệt đối với không tới. Kiều Thiều tức đến đau gan, tối đó, sau khi lén lút lấy ghế bắc lên cộng thêm nhón chân mà cũng không với tới, y lựa chọn không nhìn nó nữa ! Chờ khi Kiều Thiều cao lên có thể tháo xuống thì đã sớm thành thói quen, mấy thứ đó cũng càng ngày càng nhiều, ai lại ngờ hai ông “cha” tre gà măng mọc, gom hết giấy khen cả đời của y treo lên tường… Hôm sau trở lại lớp học, Kiều Thiều trở thành gấu trúc. Tống Husky diễn nhiều nhất : “Anh Thiều sao anh lại thất hứa hỏoo ? Đã nói cùng nhau tay trong tay làm học tra cùng nhau ngồi phòng thi cuối cùng cơ mà !” Kiều Thiều ghét bỏ : “Ai muốn tay trong tay với cậu.” Tống Husky: “Em biết rồi, trong mắt anh chỉ có anh Thâm, chỉ muốn tay trong tay với ảnh!” Kiều Thiều: “…” Dù biết rõ con Husky này chỉ nói bừa, nhưng chột dạ vẫn là chột dạ. Trần Tố cười cong mắt: “Tôi biết cậu sẽ làm được mà.” Câu không dài lắm, nhưng vui mừng trong đó khiến người cảm động. Kiều Thiều giải thích: “Lúc trước tâm tính rất tệ, vừa đến kì thi là lo lắng nên vẫn luôn phát huy không tốt.” Trần Tố nói: “Không sao, bây giờ tốt rồi.” Trong lòng Kiều Thiều nóng hầm hập: “Ừ, không sao rồi!” Trần Tố cười nói: “Tôi cũng báo danh câu lạc bộ toán, sau này cùng nhau nhé.” Ánh mắt Kiều Thiều sáng lên: “Được nha!” Kiều Thiều bên này vui không bằng Lương Trụ, Lương Trụ đã dụ dỗ Trần Tố hơn một năm, Trần Tố đều lấy việc học làm trọng từ chối tham gia, thế mà nay lại chủ động báo danh khiến hắn vui đến nở hoa —– lại một viên hổ tướng nhập ngũ, Đông Cao bọn họ mọc cánh thăng thiên rồi! Các bạn học khác cũng vây lại góp vui. Tuy hôm qua Kiều Thiều chạy nhưng phần lớn chính là thẹn thùng, trong lòng không hề chán ghét. Có thể thân cận với các bạn, với y mà nói là sự hưởng thụ. Tống Nhất Hủ rất không cam lòng, lè nhè lải nhải: “Anh Thiều anh làm thế nào mà hay vậy, sao anh lợi hại ghê vậy? Thật sự quá lợi hại!” Hạ Thâm vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Người của tôi mà không lợi hại à?” Một câu kích ngàn lớp sóng, mấy nữ sinh hít mạnh một hơi. Kiều Thiều quay đầu nhìn hắn, tim đập bùm bùm, tên này lại muốn làm gì! Mà trong đám người chỉ có Husky gan lớn, nghe Tống Nhất Hủ nói: “Hạ thần ơi, em cũng muốn làm người của anh mà, xin anh thu em với, em làm tiểu thiếp cho anh~” Giọng điệu này, muốn không biết xấu hổ bao nhiêu thì không biết xấu hổ bấy nhiêu! Nháy mắt các bạn học bị phá mood, chỉa mũi qua Tống Nhất Hủ, mắng hắn chạy trối chết. Chờ vào tiết học, Kiều Thiều hạ giọng nói với Hạ Thâm: “Cậu thành thật chút, đừng có nói lung tung nữa!” Hù chết y rồi! Hạ Thâm kề sát vào người kia, nhỏ giọng: “Đừng giận, sau này sẽ không nói vậy nữa.” Kiều Thiều mới thở phào xong, chợt nghe tên này thêm một câu: “Lần sau tôi sẽ nói tôi là người của cậu.” Kiều Thiều: “…” Hai câu này có gì khác nhau sao! Kiểm tra hằng tháng lần đầu tiên của năm hai vẫn rất long trọng, lão Đường dùng bốn mươi phút tẩy não cho mọi người —— hiệu quả cực kì tốt, các bạn học không hề lo lắng, thậm chí còn mệt mỏi muốn ngủ. Kiều Thiều vừa nghe vừa làm bài, tinh thần vô cùng tốt. Kiểm tra hàng tháng không gióng trống khua chiêng lắm, đổi phòng học là xong, làm từ sáng đến tiết tự học buổi tối. Sau khi Kiều Thiều lên xe, cả người nhừ tử: “Thi cử đúng là rút hết thể lực, tôi phải vận động thôi.” Hạ Thâm đề nghị: “Sau này chúng ta chạy bộ đến trường đi.” Kiều Thiều động tâm: “Đại Kiều có đồng ý không?” Hạ Thâm mỉm cười: “Để tôi nói với bác.” Kiều Thiều: “…” Rồi rồi, ngài nói chuyện còn dễ hơn thân con ruột tôi đây! Kiều Thiều chua xót nghĩ: Đại Kiều đúng là không tiền đồ, cũng không biết lúc trước ai lấy cái gạt tàn thuốc chọi ai! Hôm nay công bố kết quả kiểm tra, lão Đường bước đi như bay, kích động một hơi phi lên năm tầng, vừa vào phòng học liền bắt đầu ngâm thơ: “Bảo kiếm phong tôi luyện ra, hương mai nhờ đông lạnh thấu! Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ làm thuyền! Đầu huyền lương trùy thứ cổ, nếu có chí nhất định thành!” Một câu lại một câu, ai không biết còn tưởng lão Đường dạy ngữ văn! Bỗng Đường Dục nhịp cái bàn một phát, câu tiếp theo chính là: “Bạn học Kiều Thiều lớp chúng ta, đã hoàn thành bước đại nhảy vọt mang tính chất sử thi, từ một người xếp cuối cùng một bước vọt lên top 10, giành lấy thành tích xuất sắc hạng tám!” Nói thật, lão Đường ngài đừng dạy toán nữa, lao vào vòng tay ôm ấp của ngữ văn đi! Kiều Thiều ngoan ngoãn: tuy đã sớm biết nhưng vẫn ngại không ngẩng nổi đầu. Đường Dục lại nói: “Bạn học Kiều Thiều lấy sức lực của bản thân, nâng cao điểm trung bình lớp chúng ta lên tận ba điểm!” Tuy lời này không có ý gì khác, nhưng Kiều Thiều nhớ lại lúc trước mình kéo thấp điểm trung bình của lớp, đầu càng nâng lên không nổi! Đường Dục lại ám chỉ: “Còn bạn nào đó cũng nên cố gắng học tập, không cầu vào top 10 nhưng ít nhất cũng đừng đảo một.” Tống Husky khóc không ra nước mắt. Ngồi cùng bàn sờ đầu chó Tống Nhất Hủ: “Không sao, cậu rất cố gắng rồi, đầu óc không xài được cũng không còn cách nào.” Tống Nhất Hủ: “…” Khóc càng lớn tiếng! Sau khi phát bài thi, Kiều Thiều ngẫm lại bản thân, điểm chênh môn của y có chút nghiêm trọng, toán và tiếng Anh điểm cực cao, nhưng ngữ văn chỉ 99, không lên nổi 100. Lý hóa cũng có vấn đề, vì lần này số lượng đề lớn nên có tận mấy loại đề y chưa kịp làm. Hạ Thâm nhìn: “Chờ đến thi cuối kì, chắc chắn cậu sẽ trước ba.” Kiều Thiều nhớ tới ước định của hai người bọn họ, cong môi cười nói: “Thế có phải tôi nên trả lại tiền cho cậu không?” Hạ Thâm vẫn nhớ rõ: “Phí học bù hai ngàn cũng quá rẻ.” Kiều Thiều: “Thế hai ngàn vạn đủ không?” Nếu lúc trước, lời này của Kiều Thiều chính là trò cười, nhưng hiện tại… Hạ Thâm nắm tay y trong hộc bàn: “Không đủ.” Kiều Thiều: “Hạ Thâm Thâm cậu tham quá nha.” Hạ Thâm hưng phấn: “Ừ, tôi lên giá rồi.” Kiều Thiều cười nói: “Thế cậu muốn bao nhiêu?” Bỗng Hạ Thâm kề sát vào, cơ hồ dính sát vành tai: “Muốn cậu lấy thân báo đáp.” Kiều Thiều: “!” Hạ Thâm đúng lúc xê ra, ỷ vẫn còn trong phòng học, Kiều Thiều không dám làm gì. Kiều Thiều nóng đỏ mặt, viết tờ giấy cho hắn: “Có bản lĩnh thì nói với Đại Kiều ấy.” Hạ Thâm ngẩn ra, hỏi lại: “Cho nên, cậu nguyện ý sao?” Kiều Thiều: “…” A a a, quả nhiên không nên nói chuyện với tên này! Đừng nói ở trường ăn gan hùm mật gấu thế nào, vừa về tới nhà Hạ Thâm lập tức biến thành thiếu niên năm tốt hiếm thấy trong xã hội. Chính trực, thuần khiết, chân thành, tuân thủ quy củ không vi phạm… Không cần biết Kiều Thiều cảm thấy thế nào, dù sao chỉ cần lừa dối Đại Kiều là được! Hai người vừa về nhà liền nhận ra khác thường! Ánh mắt Kiều Thiều sáng như đèn pha: “Ông nội về rồi!” Y vọt vào nhà, thấy được hộp quà chất đầy phòng, cùng với ông nội một thân tây trang phẳng phiu soái khí thời thượng. Kiều Như An luôn nghiêm túc trang trọng chỉ khi nhìn đến cháu nội mới nhẹ nhàng giật giật khóe miệng: “Về rồi à.” Kiều Thiều nhào vào, ôm chầm lão một cái: “Ông về lúc nào thế?” Quần áo bị cọ nhăn mà Kiều Như An cũng không quan tâm, ôn thanh nói: “Vừa xuống phi cơ.” Kiều Thiều lập tức nói: “Còn chưa hết sai giờ đúng không? Ông mau đi nghỉ ngơi đi!” Kiều Như An: “Không vội, ăn cơm trước.” Kiều Thiều: “Cũng đúng!” Y còn muốn nói gì nữa, Dương Hiểu Long bị xem nhẹ một bên buồn bã nói: “Ông ngoại ơi là ông ngoại, quả nhiên không ai quan tâm tới ông ngoại như mình nữa…” Kiều Thiều lại vội vàng đi qua dỗ dành. Ba ông cháu thân mật một phen, Kiều Như An nhìn qua Hạ Thâm: “Tiểu tử Tạ gia?” Hạ Thâm vấn an bọn họ. Dương Hiểu Long đã gặp qua Hạ Thâm, lúc này bốp chát lại ông sui gia: “Người ta họ Hạ!” Kiều Như An: “Ờ.” Hai ông cụ đều mang theo một đống quà, lúc trước là một phần, bây giờ là hai phần, Kiều Thiều và Hạ Thâm không ai thiếu thứ nào. Hôm nay Kiều Như An mang đến dụng cụ may vá cá nhân của mình, đo Hạ Thâm từ đầu tới chân, sờ soạng kích cỡ đến nhất thanh nhị sở. Kiều Thiều cười nói: “Sau này cậu không thiếu quần áo mặc rồi há.” Hạ Thâm nói cảm ơn trước. Kiều Như An đánh giá hắn một phen: “Dáng người không tồi.” Kiều Thiều cả kinh, nhỏ giọng nói với Hạ Thâm: “Ông nội rất thích cậu đó!” Cả đời Kiều Như An giao tiếp với thời trang, đời này từ ngữ cao nhất dùng để khen người chính là bốn chữ đó. Khen dáng người đẹp đối với Kiều Như An mà nói, tương đương với ta thích ngươi. Hạ Thâm vẫn có chút chột dạ, hàm súc trả lời. Kiều Như An và Dương Hiểu Long đối xử với Hạ Thâm tốt như thế, vì bọn họ biết đứa nhỏ này chữa khỏi Kiều Thiều, về phần chữa khỏi thế nào thì Đại Kiều vẫn chưa nói tỉ mỉ. Cho nên khi đến lúc dùng cơm chiều, Đại Kiều theo thói quen nhắc nhở: “Ăn cơm thì ăn cơm đi, đừng có mắt qua mày lại.” Kiều Như An nhướng mày. Dương Hiểu Long chớp mắt. Kiều Thiều: “!” Hạ Thâm rũ mi, cực kì vô cùng đặc biệt ngoan ngoãn. Kiều Tông Dân không muốn dấu nữa, đơn giản ngã bải: “Đúng rồi, hai đứa nó đang hẹn hò đó ạ.” Lời này vừa ra, tầm mắt của Kiều Như An và Dương Hiểu Long vèo vèo bay qua, ánh mắt vốn thưởng thức lập tức thay đổi. Cái gì gọi là mùa đông khắc nghiệt? Cái gì gọi là thu đi đông đến? Cái gì gọi là trong đêm đóng băng đại địa? Giờ khắc này, Kiều Thiều rất hoài nghi, ông nội ông ngoại muốn lấy lại hết toàn bộ quà tặng cho Hạ Thâm đóng gói mang về!