Ôn Yến thở dài nhìn chị em tốt vừa mới cùng mình vui vẻ trở mặt, ngọt ngào anh anh em em với Đặng Dương. Con gái đúng là bà chúa nhiều mặt. Cô đi qua phía Ôn Vĩ Kỳ, kéo ghế ngồi cạnh cậu. Trên bàn có đĩa tôm to thịt đầy ú ụ, Ôn Yến định bóc để ăn, nhưng chưa kịp làm gì Ôn Vĩ Kỳ đã chuyển qua một chén đầy ắp tôm đã lột vỏ. Cô cảm động nhìn thiếu niên "Tiểu Kỳ, em đúng là bảo bối trời ban cho chị mà." "Nói ngốc cái gì thế, mau ăn đi cho nóng" Ôn Vĩ Kỳ cười nhẹ, đùa giỡn với cô. Ôn Yến ngoan ngoãn nghe lời ngồi ăn, cô không để ý thấy lỗ tai đã sớm ửng hồng của thiếu niên. "Cậu thích ăn tôm sao, có cần mình lột không?" Lý Húc Dương xắn tay áo, bộ dáng xông xáo. Ôn Yến lập tức từ chối "Tiểu Kỳ làm là được rồi, cậu không cần nhọc lòng." Lý Húc Dương vừa nghe cô dứt câu liền bĩu môi không vui, nhưng chỉ lẳng lặng ừ một tiếng rồi lùi về đằng sau, miệng lẩm bẩm "Cậu thật thiên vị đó Ôn Tiểu Yến." "Cái tên ngốc này" Ôn Yến dở khóc dở cười nhìn cậu. Không cho cậu ta bóc tôm, cậu ta liền nói cô thiên vị. Thật đúng là tên ngốc tử. Cô cắn một con tôm, đút cho Ôn Vĩ Kỳ một con khác. Bầu không khí hường phấn này làm cho cặp đôi đang oanh yến bên kia chịu thua. "Mẹ ơi, người ta không biết còn tưởng hai người là một đôi đấy, còn thân thiết hơn tụi em nữa." Doãn Thiên Kỳ hai mắt sáng như sao, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tia ngưỡng mộ. "Nói cái gì vậy chứ, anh mình với Ôn Tiểu Yến mới là.." Lục Thiên Hữu không đồng ý, bất bình nói, chưa kịp dứt câu đã bị anh cậu cướp lời. "Mau ăn, gần đây em gầy hơn rồi" Lục Thiên Hàng nhăn mi, bỏ thêm đồ ăn vào bát của Lục Thiên Mạch. Lục Thiên Mạch không vui, cậu rõ ràng không thích cà rốt được không "Anh xem, Ôn Tiểu Yến với Doãn Thiên Kỳ được ăn đồ họ thích, vì sao em lại không được? Em cũng muốn..." Nhìn ánh mắt hung dữ của Lục Thiên Hàng, Lục Thiên Mạch ngoan ngoãn nuốt xuống đống đồ ăn, tươi cười lấy lòng "Cà rốt ngon quá ha anh?" Màn hình xem trực tiếp cười vang trời. Ông tướng này lá gan nhỏ mà cũng liều lĩnh chống lại anh trai ghê nhỉ? Ăn xong, bọn họ mặc quần áo ấm, đi bộ tham quan nửa tiếng rồi ngồi cáp treo lên trên cao. Phía trên có chỗ thuê ván trượt, vì đi gấp quá nên không ai chuẩn bị gì, toàn bộ đều phải đi thuê. Lý Húc Dương"...." Tôi không nói tôi là người bày ra cái trò này mà chưa chuẩn bị gì đâu. Ôn Yến trượt tuyết tuy không phải đỉnh cao nhưng cũng rất giỏi, toàn bộ động tác đều điêu luyện. Vừa mang ván xong, cô lập tức trượt xuống đầu tiên, tâm trạng vô cùng vui vẻ. "Chị Tiểu Yến trượt tuyết thật giỏi" Doãn Thiên Kỳ che miệng kinh ngạc, học thần này quả thật là đa tài mà. "Đi thôi" Lạc Tư Ngôn nói, cũng tiếp theo trượt xuống. Mọi người cũng lần lượt trượt theo phía sau. Trượt xuống rồi ngồi cáp lên, cứ như thế cho tới xế chiều. "Một lần nữa đi, cái này thích thật" Ôn Yến cười cong cả mắt, phấn khích cầm ván lên, chuẩn bị trượt xuống. "Một lần nữa thôi đấy, đã năm giờ rồi" Lục Thiên Hàng chỉnh lại mũ len cho cô, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ "Nhớ cẩn thận một chút." Ôn Yến sửng sốt, nhịp tim dường như đập nhanh hơn, hồi lâu sau cô mới hồi thần, mỉm cười gượng gạo "Ừ, cảm ơn." Vừa dứt lời, ván trượt cũng bắt đầu di chuyển đi xuống. "A, mưa..." Doãn Thiên Kỳ cởi găng tay ra, sửng sốt nhìn giọt nước nhỏ tí tách trên trời rơi xuống, hơi lo lắng nhìn theo phương hướng Ôn Yến vừa rời đi "Chị ấy sẽ không sao chứ?" "Để tôi đi theo" Lạc Tư Ngôn đội mũ len vào, dẫm lên ván trượt, đi theo con đường Ôn Yến đi vừa rồi. "Tôi đi cùng" Ôn Vĩ Kỳ không nhịn được lo lắng, muốn cùng đi. Lục Thiên Hàng lắc đầu "Đừng, đi càng đông càng nguy hiểm. Họ sẽ không sao đâu, chúng ta nhanh trở lại khách sạn. Có lẽ sắp có bão tuyết rồi" "..Được" Ôn Yến lướt trên ván, cô nhìn bầu trời tuyết bay mù mịt, dường như còn có mưa. Mưa càng lúc càng to, tuyết quá lớn khiến tầm mắt Ôn Yến không thể nhìn thấy, cô cố gắng trượt đến chỗ phía dưới chân cáp treo. Đây là blizzard hay bão tuyết? Sự khác biệt giữa blizzard và bão tuyết là sức mạnh của gió chứ không phải lượng tuyết. Để là một blizzard, bão tuyết phải có gió mạnh và thường xuyên lớn hơn hoặc bằng 56 km/h với tuyết thổi hoặc trôi làm giảm tầm nhìn đến 400 m hoặc 0,25 mi hoặc ít hơn và phải kéo dài một thời gian, thường là ba giờ hoặc nhiều hơn. Trong khi tuyết lạnh và lượng tuyết lớn có thể đi cùng với bão tuyết, chúng không bắt buộc. Blizzard có thể mang lại các điều kiện tuyết mù, và có thể làm tê liệt các vùng trong nhiều ngày, đặc biệt khi tuyết rơi bất thường hoặc hiếm. Khá may mắn, đây có lẽ là bão tuyết bình thường. Nhưng, ở lại đây không phải cách sáng suốt. Nếu không tìm chỗ trú, e rằng cô sẽ bị chôn vùi trong đống tuyết này. Ôn Yến cố gắng nhìn khắp nơi, ở đây chẳng có nổi một căn nhà nào. Lẽ nào cô phải chôn thân ở đây? Tiểu Kiều và Bạch Bạch đều đang ngủ ở khách sạn, cô phải làm sao bây giờ? Ôn Yến vẻ mặt mờ mịt muốn khóc, các bạn học coi trực tiếp liền gấp hơn, ai ai cũng nôn nóng lo lắng cho cô. Tây Lạc: Ôn Yến, ở đằng trước, đằng trước có một ngôi nhà. Đại Ngu Hải Đường: Ôi không, cậu ấy đi xa hơn với chỗ trú ẩn rồi. Bé sâu nhỏ: A a a a cậu thật sự khiến người ta lo lắng đấy Ôn Tiểu Yến. "Vị trí này, cô ấy đang ở giữa chân cáp treo " Lý Húc Dương dùng điện thoại gọi cho Lạc Tư Ngôn, nhưng không có sóng, đành phải chuyển qua bộ đàm. Bọn họ thường xuyên đến đây chơi, trong người ai cũng có một bộ đàm để liên lạc. "Số hai Lạc Tư Ngôn nghe rõ trả lời." Bên kia âm thanh rè rè, rất nhanh có người bắt sóng "Nghe rõ" Âm thanh khàn khàn nhạt nhạt của thiếu niên vang lên. "Ôn Tiểu Yến đang ở vị trí giữa cáp treo, cách nhà cứu hộ 200m về hướng bắc." "Nghe rõ" Đáp trả vẫn là hai chữ kia.