Học Thần Là Xú Bát Quái
Chương 24
Buổi chiều, Ôn Yến không cần gọi điện cho cửa hàng xin nghỉ, dù sao hôm nay tuần này quán đóng cửa, bà chủ có việc đã về quê. Tám người chen chúc trong chiếc xe Jeep, tuy hơi chật nhưng mà vui.
Người xem phát sóng trực tiếp cũng vui lây vì được đi chơi ké.
"Ôn Yến, chị mau ăn đi" Doãn Thiên Kỳ đưa cô một thanh choco từ trong ba lô, phân phát cho mỗi người một cái.
"Em nghiện đồ ngọt quá rồi đó" Đặng Dương sến súa gõ nhẹ một cái lên trán Doãn Thiên Kỳ, đầy cưng chiều. Cô nhóc ngã người vào lòng cậu, hôn cái chụt lên môi người yêu, ngọt ngào vô cùng.
Tận mắt ăn cẩu lương, Ôn Yến trợn mắt, ôm lấy Ôn Vĩ Kỳ, khóc tiếng mán trong lòng.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Lục Thiên Hàng ngồi hàng thứ ba, bên cạnh là Lục Thiên Mạch. Hai chị em họ Ôn ngồi hàng hai, bên cạnh là cặp tình nhân Doãn Thiên Kỳ cùng Đặng Dương. Lạc Tư Ngôn lái xe, Lý Húc Dương ngồi cạnh xem bản đồ.
"Ra sân bay" Lạc Tư Ngôn đáp lời.
Ôn Yến giật mình "Ra sân bay làm gì?"
"Đương nhiên là đi chơi" Lý Húc Dương tâm tình vui vẻ, không cùng cô cãi nhau.
"Đi chơi a, tôi cũng được đi nữa đó nha" Tiểu Kiều sung sướng bay lượn, cô ta hiện giờ cũng đang ở trong xe.
Bạn ma nữ, đuổi kịp theo xe, thật vất vả cho bạn rồi...
Rất nhanh đã đến sân bay, làm thủ tục một chút, bọn hắn dẫn người lên máy bay, là ghế hạng nhất. Lạc Tư Ngôn là người chi tiền, số tiền này chẳng qua đối với hắn chỉ là một con số nhỏ mà thôi.
Ôn Yến ngồi trên cái giường của khoang hạng nhất, qua cửa sổ nhìn trời xanh rộng lớn, bao la. Đột nhiên có cảm giác nhớ nhà, nhớ cả bố mẹ. Năm đó trước khi bị tai nạn, một nhà bốn người bọn họ cũng ngồi máy bay đi du lịch thế này.
"Bố, mẹ, hai người xem, con với Tiểu Kỳ sống rất tốt. Hai người ở trên cao phù hộ cho chúng con. Ôn gia, nhất định sẽ gầy dựng lại"
Đô Đô Đô: Ô ô ô, Ôn Tiểu Yến của tôi quá đáng thương, bố mẹ mất, hai chị em nương tựa vào nhau. Cô ấy sống cũng chẳng dễ dàng gì, toàn bị người ta ức hiếp. F4 cái rắm gì, Ôn Tiểu Yến, nhà em có mỏ, về đây em nuôi.
Lưu ly mạt lị: Ôn gia? Ôn gia nào nhỉ. Tôi nghe ông nội kể ngày xưa có một gia tộc rất giàu có, là trâm anh tài phiệt sánh ngang với Lý gia, Lạc gia, Lục gia cùng Doãn gia. Cô ấy nói là Ôn gia kia sao?
Phú Sát hoàng hậu: Chắc không đâu, cô ấy chỉ là một người dân bình thường thôi mà.
Đàm Thố Tử: Ôn Yến, cậu mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ thành công.
Trên mạng một đợt cổ vũ, Ôn Yến không hề hay biết. Cô nhìn Tiểu Kiều và Bạch Bạch đang say sưa ngủ, khẽ mỉm cười dịu dàng.
Cứ như thế này, thật tốt...
Dân nhà giàu thật khó hiểu, không thích trượt tuyết trong nước mà cứ một hai bay sang ngọn núi tuyết xứ sở nào đó để chơi.
Khu trượt tuyết này được giới siêu giàu lựa chọn làm điểm đến trong các kỳ nghỉ dưỡng. Ở đây, cùng với hoạt động thể thao trượt tuyết đầy thách thức và thú vị, những bữa tiệc xa hoa tổ chức tại khu này cũng là điểm thu hút nhiều minh tinh, giới tỷ phú hay các thành viên hoàng gia trên khắp toàn cầu.
Cảnh tượng ở đây siêu đẹp, muốn loà mù con mắt. Mọi người xem trực tiếp lập tức vỗ tay bốp bốp cảm tạ mấy người này đã đến đây chơi.
Ôn Yến cũng rất vui, cô thích nhất là tuyết.
"Vào đi" Từ bên trong xe xuống, không khí lạnh như muốn đông cứng người. Bọn họ vội vã chạy vào bên trong khách sạn.
"Sao, hết phòng ư?" Lục Thiên Hàng sửng sốt.
"Dạ vâng" Nhân viên lễ tân khó xử, nói bằng giọng anh chuyên nghiệp " Hiện giờ là mùa du lịch, phòng đều đã đặt, chúng tôi còn ba phòng trống, không biết có được không ạ?"
Bây giờ sang khách sạn khác cũng hết phòng, chi bằng miễn cưỡng dừng chân ở đây. Lục Thiên Hàng nhận lấy thẻ phòng, phân chia "Ôn Yến cùng Doãn Thiên Kỳ ở cùng một phòng, còn lại hai phòng, sáu người chúng ta, ba người một phòng."
"Được" Mọi người ai về phòng nấy tắm rửa.
Ôn Yến, Doãn Thiên Kỳ cùng Tiểu Kiều theo nhân viên lễ tân dẫn đường, đến phòng, đẩy cửa bước vào, gắm chìa khoá lên chỗ để khởi động điện, pực một cái đèn sáng.
"Có việc gì xin hãy nhấn nút này, xin cảm ơn quý khách" Tiếp viên là người Anh, rất xinh đẹp, giọng cũng ngọt ngào không kém.
Doãn Thiên Kỳ thấy tiếp viên vừa đi, vui vẻ ngã nhào ra giường "Chị Tiểu Yến, không ngờ chúng ta lại có cơ hội đi chơi cùng nhau."
"Vui thật" Ôn Yến tâm tình cũng khá tốt, lấy từ trong tủ ra cái áo choàng tắm, đi vào bên trong xả bồn.
"Chị định tắm sao?" Doãn Thiên Kỳ đứng phắc dậy.
Nếu bây giờ Ôn Yến mặc cái áo choàng đó, tất cả mọi người sẽ thấy mất. Cô vội vã chạy tung vào tắt nước, cười ha ha "Chị Tiểu Yến, dưới kia có trung tâm mua sắm, chúng ta đi mua đồ đi, lát nữa còn trượt tuyết."
Ôn Yến chưa kịp từ chối đã bị Doãn Thiên Kỳ kéo đi mất tăm. Cô nàng rất ghiền mua sắm, vừa vào đã mua mua mua, chữ mua nói không ngán.
Doãn Thiên Kỳ nói cứ để mình trả tiền, mua cho Ôn Yến một bộ đồ ngủ hình con gấu trúc, áo len, quần giữ nhiệt, giày da,... cô nàng này không hề tiếc tiền.
Lúc từ trung tâm thương mại ra, bên ngoài đã tới giữa trưa, hai người trở lại khách sạn, tắm rửa qua, thay quần áo phù hợp rồi xuống sảnh dùng cơm.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
33 chương
126 chương
10 chương
174 chương
131 chương
21 chương
80 chương