Học thần giới giải trí

Chương 3 : Học thần giới giải trí

Trên bàn cơm hoàn toàn bị làm cho nguội lạnh, quả thật giống như bị đóng băng, nếu người nào mà vẫn mở miệng được, so với sự nóng bỏng vừa rồi, thì quả thực là như hai tầng băng và lửa.   Tôn Hiểu Bác ở bên cạnh thiếu chút nữa thì chết vì cười, chỉ kém là hắn vẫn chưa cho Tô Tô một tràng vỗ tay, thật sự là không thấy rõ, cô gái này không chỉ đẹp về dáng vẻ, mà đến cả lời nói cũng rất đẹp! Không có gì sai! Logic hoàn hảo! Không có một chút khuyết điểm nào!   Hắn vừa mới muốn bình luận mấy câu với Hoắc Lãng, thì lại phát hiện đối phương đã đứng dậy đi sang một bên, một lúc lâu mới trở về.   Tôn Hiểu Bác nghi hoặc hỏi: "Mới vừa rồi tôi còn tưởng cậu thương hoa tiếc ngọc, rốt cuộc thì thần tiên cũng muốn hạ phạm. . . Cậu đi làm cái gì vậy?"   Hoắc Lãng bình tĩnh nói: "Thanh toán."   Tôn Hiểu Bác. . .   Bên kia yên tĩnh một lúc lâu, người cầm đầu là chủ nhiệm Hoàng thở ra một ngụm khói, sau đó hung hăng ấn tàn thuốc xuống dưới bàn, nhìn về phía người đại diện có cái đầu lớn kia hất cằm nói: "Người là ông mang đến, nói đi, hôm nay ông có ý gì vậy?"   Người đại diện miệng khô khốc khép khép mở mở, trước kia không phải là không có người mới không biết cách nói chuyện, ai cũng không thể ngờ Nhan Tô Tô lại có uy lực này. . . Lấy năng lực của hắn, trong lúc này không biết nên làm như thế nào cho chu toàn.   Trợ lý biên đạo nhìn người đại diện Thôi cùng Nhan Tô Tô cười lạnh nói: "Như thế nào? Không ngờ có kết cục như ngày hôm nay, là ông mang nghệ sĩ đến đây để chơi đùa anh em chúng tôi hay sao?"   Người đại diện vội đứng dậy, sợ hãi lắc đầu.   Tuy hắn cũng được xưng là quản lý cấp cao trong công ty, nhưng sau lưng ông chủ  là một người hoàn toàn khác, huống chi phóng tầm mắt ở trong giới, công ty của bọn họ cũng không phải là to lớn gì lắm, trên tay hắn có cũng chỉ có bốn nghệ sĩ nhỏ này là có thể giới thiệu được thôi.   Mà vị chủ nhiệm Hoàng ở trước mặt này lại là một nhà sản xuất lớn của một tiết mục tuyển chọn, nắm giữ tất cả quyền hành quyết định sống chết của các nghệ sĩ tham gia tuyển chọn, nói cho cùng thì người trên tay hắn có thể trở nên nổi bật hay không, toàn bộ liền xem mấy vị này có chịu nhấc lên hay không. . . Ngay cả ông chủ của hắn thấy thì cũng cần phải khách khách khí khí, mà hắn thì làm sao có thể đắc tội được chứ.   Người đại diện này khẩn trương nâng ly thủy tinh ở bên cạnh lên, cắn răng một cái, hắn giơ ly rượu trắng này lên: "Chủ nhiệm Hoàng, nghệ sĩ ở dưới tay tôi không hiểu chuyện nói bậy, mong ông tha thứ cho."   Dứt lời, hắn liền muốn uống hết một hơi, nhưng giọng điệu của chủ nhiệm Hoàn đầy âm trầm nói: "Chậm đã. Nói bậy là bản thân ông sao?" Bỗng nhiên hắn nổi giận đề cao âm thanh: "Ông muốn uống thay sao? !"   Sắc mặt người đại diện nhất thời rất khó coi, ý tứ của chủ nhiệm Hoàng hắn có thể hiểu. Vấn đền là Nhan Tô Tô vẫn không có uống rượu, có thể tưởng tượng được tửu lượng, càng không biết được sau khi uống rượu sẽ phát sinh ra chuyện gì. . .   Ánh đèn phản chiếu lên ly rượu trắng đầy tràn kia, nhìn đặc biệt đáng sợ.   Những cô gái trên bàn bị một màn này làm cho sợ tới mức co rụt lại ở trên ghế, ngay cả thở cũng không dám thở.   Chủ nhiệm Hoàng lại rút một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc ra, người trợ lý biên đạo ngồi ở bên cạnh vội vàng châm lửa cho hắn, hắn mới rảnh rang nói với người đại diện: "Tiểu X, cậu bố trí bàn cơm này cũng không có dễ dàng, tôi cũng là nể mặt lão Phùng nên mới đồng ý. Tôi nói cho cậu hiểu rõ ngọn ngành, lượt đào thải tiếp theo là năm mươi tiến vào hai mươi, cậu cũng không nghĩ đến bận rộn một hồi mà ngay cả một hạt thóc cũng thu hoạch được đi? Trước đây chúng ta chưa từng gặp qua, nhưng con người tôi từ trước đến nay rất thẳng thắn, vốn dĩ nghĩ sau bữa cơm này là sẽ nhiều hơn mấy người anh em, chứ cũng không muốn nhiều hơn kẻ thù."   Chủ nhiệm Hoàng thở ra một ngụm khói: "Cậu cũng không nghĩ đến việc vẫn luôn làm công cho người khác chứ, coi như cả đời chỉ làm một người quản lý nhỏ hay sao? Trong vòng tròn này, có nhiều anh em thì sẽ có thể làm việc theo nhiều cách khác nhau, cậu nói xem?"   Tâm tư của người đại diện đập bịch bịch, đối phương ám chỉ hết sức rõ ràng, hắn cung kính cúi đầu nói: "Cảm ơn Hoàng ca đã chỉ điểm."   Sau đó, hắn bưng ly rượu đứng dậy đi đến trước mặt Nhan Tô Tô: "Tô Tô, mới vừa rồi cô đã phạm phải sai lầm lớn có biết không? Tới, uống ly rượu này vào, Hoàng ca đại nhân đại lượng, chuyện trước kia sẽ xóa bỏ; nếu không, trong vòng tròn này tôi không thể giữ cô lại được." Hắn đe doạ xong, lại hơi cúi người dỗ dành nói: "Cô còn không có nghe hiểu sao? Hoàng ca đã đồng ý, chỉ cần cô uống ly rượu này cho anh ấy chút mặt mũi thì quá trình tuyển chọn nhất định anh ấy sẽ bảo vệ cô?"   Hàng lông mi dài của Nhan Tô Tô chớp chớp, người cũng không động.   Sắc mặt người đại diện rất khó coi, cô gái này đã gặp họa lớn rồi mà dầu muối cũng không vào, có phải là quá ngu xuẩn hay không?   Nhan Tô Tô nhìn người đại diện, trong đôi mắt ngấn nước rất xinh đẹp có viết rất rõ ràng: Có phải ông bị ngốc rồi hay không?   Người đại diện giận tái mặt: "Nhan, Tô, Tô! Cô đã quên là bản thân mình đã ký hợp đồng rồi phải không, còn dám không nghe lời? !"   Vẻ mặt Nhan Tô Tô rất không hiểu: "Ly rượu này có thể tích trên dưới 320ml, dựa theo sự ghi chép trên hộp là 40 độ, tương đương với độ cồn nguyên chất là 131, 2ml, đối với người lớn mà nói, 70ml độ cồn đã có thể dẫn đến ngộ độc;   Căn cứ theo 《 Luật lao động Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa 》 Chương 6: Điều số 56, phạm vi quy định người lao động nhân viên quản lý lao động không tuân thủ theo điều lệ, có hành vi gây nguy hại đến sự an toàn về tính mạng cùng sức khỏe người lao động, thì có quyền từ chối."   Cô kiên nhẫn giải thích với người đại diện nói: "Tôi cùng công ty ký hợp đồng có liên quan tới một số điều khoản đến việc thuê và sử dụng lao động, cho nên phải được thực hiện theo khuôn khổ của pháp luật, biết pháp luật và tuân thủ luật pháp là nghĩa vụ của mọi công dân. Cho nên, tôi từ chối."   Nhan Tô Tô có thói quen, trước khi viết là nhất định sẽ xem xét cẩn thận lại các vấn đề.   Trước khi ký tên đương nhiên là cô đã kiểm tra từng điều khoản trên hợp đồng rồi, hợp đồng của công ty này bao gồm cả điều khoản lao động và việc làm cùng với điều khoản về hoa hồng cho bên quản lý, được thực hiện đồng thời theo cấu trúc của luật lao động cùng với luật hợp đồng, cho nên, lời nói của cô, một chút sai lầm cũng không có.   Người trong bàn này toàn bộ đều bị cô chỉnh cho tức đến mức bật cười, luật lao động? Thực mới mẻ. . . Ai có thể ngờ sẽ có một ngày ở trong vòng này có thể có người sử dụng cái thứ này để làm lý do từ chối! Sống đến giờ mới gặp được!   Người đại diện nheo mắt lại: "Luật lao động đúng không?" Hắn đặt thật mạnh cái ly xuống, từ trên cao nhìn xuống Nhan Tô Tô: "Đóng băng, không có làm trái với luật lao động chứ?"   Nghe được hai chữ "Đóng băng", mấy cô gái ở trên bàn cả người nhất thời run lên, tất cả đều câm như hến.   Đối với người mới mà nói, đã ký với công ty, nếu như bị đóng băng liền có ý nghĩa là sẽ không có bất cứ cơ hội nào, bất luận là tài nguyên gì cũng không thể được tiếp xúc, vậy có nghĩa là cuộc đời làm nghệ sĩ kết thúc, điều này không thể nghi ngờ là uy hiếp kinh khủng nhất.   Nhan Tô Tô lại rơi vào trầm tư: "Đóng băng. . . Nếu tiếp tục phát tiền lương thì cũng không phải là làm trái pháp luật!"   Nếu không cần lãng phí thời gian để học những thứ như ca hát khiêu vũ, những điều quanh co khó hiểu khi ở trên sân khấu, khi rảnh rỗi có thể nhìn xem phương hướng phát triển của các phòng thí nghiệm hàng đầu trên thế giới, để có thể hoàn thiện ý tưởng về công việc nghiên cứu của mình. . . Có thể có thời gian đi tìm một công việc bán thời gian khác, để sớm ngày tìm được đủ kinh phí thực hiện công việc nghiên cứu. . .   Đối việc bỏ lỡ cơ hội trở lên nổi tiếng. . . Làm một cẩu chuyên nghiên cứu khoa học, sau khi gia nhập vào vòng này Nhan Tô Tô đã sớm thu thập bản số liệu để làm công tác thống kê đơn giản, giống như cô ở trong một đám người tham gia tuyển chọn đông như rễ cỏ thì xác suất trở thành đại minh tinh là một trên 63572 phần, tương đương với việc mua xổ số, dựa trên xác suất nói cho cô biết nên ra quyết sách như thế nào: Dừng lại đúng lúc.   Cho nên, cô cười rất tươi, trong phòng sáng bừng lên, làm cho mọi người không rời được tầm mắt: "Khi nào thì có thể ra quyết định đóng băng tôi vậy?"   Nhất thời người đại diện há hốc mồm, chết tiệt, có phải cô nhóc này thật sự bị ngốc hay không? CMN ở trong giới giải trí vậy mà lại có người vội vàng muốn bị đóng băng? ? ?   Nhìn gương mặt thanh lệ như đang phát ra ánh sáng của Nhan Tô Tô. . . Đây chính là mầm mống tốt nhất trên tay của hắn bây giờ, tuyệt đối có thể đỏ, làm sao mà hắn có thể đóng băng được chứ?!   Cái cây non này thật sự đặt bản thân mình ở giữa không trung, sống chết cũng không chịu xuống dưới.   Trong lúc này, tiến không được lùi không xong làm cho người đại diện cảm thấy ở trước ngực bị kìm nén một hơi, trước mặt bỗng tối sầm lại, thiếu chút nữa thì không khí không theo máu chảy tới não được!   Chủ nhiệm Hoàng đang hút thuốc ở bên kia đột nhiên nở nụ cười: "Một chút năng lực ấy của cậu, còn không bằng cô gái nhỏ."   Hắn nhìn Nhan Tô Tô, ánh mắt lạnh lùng: "Cô gái nhỏ, ở trong cái vòng này cô muốn lấy được cái gì thì phải lấy cái khác tới đổi. Cô muốn tiếp tục được phát lương, được sắp xếp một buổi biểu diễn tối, cô ở trong tiết mục cũng học qua ca hát khiêu vũ chứ, ở lại đó luyện tập nhiều thêm một chút, cũng nên học tập thật tốt quy củ ở trong vòng."   Nhất thời người đại diện tỉnh ngộ: "Vẫn là Hoàng ca suy nghĩ chu đáo, ngày mai tôi sẽ cho cô ta đi qua!"   Cái loại buổi biểu diễn tối này ở địa phương tốt xấu lẫn lộn, một cô gái xinh đẹp như Nhan Tô Tô đến đó, làm sao có thể không chịu chút ủy khuất chứ, cũng không phải vừa đúng lúc học "Quy củ" sao? Để cho cô ăn đủ cực khổ tự nhiên có thể học được cách cúi đầu nghe lời, chủ ý này của chủ nhiệm Hoàng thực sự rất hay!   Lại không có đóng băng à. . . Nhan Tô Tô buồn rầu thở dài mà thì thào: "Haiz, kiếm tiền thật là phiền phức."   Rốt cuộc thì Tôn Hiểu Bác cũng không nhịn được mà trực tiếp đập bàn mà đứng lên: "Tôi nói mấy người có biết xấu hổ hay không? Một đám đàn ông to lớn, cứ như vậy mà chèn ép một cô gái nhỏ!"   Tốt xấu gì Tôn Hiểu Bác ở trong vòng này mấy năm, không phải là đầu óc bị choáng váng, xưa nay tuyệt đối vô duyên vô cớ can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng ngày hôm nay quả thật việc này làm cho hắn nhìn không được, hắn trực tiếp nói với Nhan Tô Tô: "Chỗ kia không phải là địa phương tốt lành gì, dù sao thì cô cũng đừng di. Cô nhanh chóng hủy hợp đồng với bọn họ đi, tôi giới thiệu cho cô một công ty khác. . ."   Người đại diện cười lạnh một tiếng: "A, vậy mà có người nghĩ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, được, để cho cô ta giao ra năm trăm vạn vi phạm hợp đồng là được rồi !"   Tôn Hiểu Bác ngẩn ra, năm trăm vạn? !   Nhan Tô Tô im lặng liếc mắt nhìn người đại điện một cái: "Đừng nghĩ nhiều. Nếu tính hủy hợp đồng, theo luật hợp đồng chi phí bồi thường phát sinh tổn thất, cùng tất cả chi phí mà công ty bỏ ra để huấn luyện cho tôi. . . Năm trăm vạn vi phạm hợp đồng gì đó, đều là điều khoản vô hiệu."   Hừ, còn muốn từ chỗ cô lấy được năm trăm vạn. . . Nếu ba tháng tiền lương trên tay cô có thể gom được một phần thuốc thử. . . Vậy thì cô cũng muốn có năm trăm vạn hu hu. . . Nếu thật sự có, cô có thể thử nghiệm được mấy phương án thực nghiệm, nghĩ muốn bố trí như thế nào thì bố trí như thế hu hu. . .   Cô gái bần cùng Nhan Tô Tô không khỏi rơi vào trong suy sụp.   Nhưng những lời cô nói rơi vào trong tai người đại điện, lại giống như là đang uy hiếp vậy!   Vậy mà thật sự có ý muốn hủy hợp đồng? !   Người đại diện giận đến mức bật cười: "A, nói pháp luật mà nói đến nghiện, được! Vậy chúng ta liền gặp nhau trên tòa án, trước khi bản án được phán xét cô vẫn là nghệ sĩ trong công ty chúng tôi, ba năm năm năm, xem ai là người bị tốn kém nhiều hơn!"   Mấy cô gái nhỏ sát gần lại với nhau, môi lại càng trắng bệch, dù sao, đối với nghệ sĩ mà nói, thanh xuân có bao nhiêu là quan trọng, nhất là nữ nghệ sĩ, thời gian thưa kiện như nước chảy ba năm năm năm, thời gian không thể quay trở lại, có lẽ cả đời cũng sẽ phí hoài như vậy. . . Những án lệ như vậy, trong vòng thật sự là có rất nhiều; cho nên, không nên dễ dàng trở mặt với người đại diện.   Tôn Hiểu Bác nổi giận nói: "Lại thật sự sợ mấy người toàn đồ cặn bã như mấy người sao! Kiện thì kiện! Cô gái nhỏ đừng sợ, tôi sẽ tìm luật sư tốt nhất cho cô! Nhất định sẽ nhanh như nước chảy!"   Chủ nhiệm Hoàng lại đứng dậy cười nói: "Được rồi, Tô Tô, cô đi theo tiểu X cũng đã mấy tháng, cậu ta đối với cô cũng cực kỳ chiếu cố, bằng không thì sẽ không vì sở trường vì tiền đồ của mấy người mà cay đắng tổ chức cái bữa tiệc này, chuyện mới vừa rồi cũng là chỉ muốn dọa cô thôi, để cho cô biết ở trong vòng này không nên dễ dàng đắc tội với người khác, cái này cũng là vì muốn tốt cho cô. Chẳng lẽ ngay cả cậu ta cô cũng không tin, mà ngược lại muốn đi tin tưởng một người không quen biết?"   Hắn ngâm mình ở trong vòng nhiều năm thấy nhiều người, trước ổn định lòng người, muốn thu phục về sau sẽ có cơ hội.   Nhưng hắn liếc nhìn qua Tôn Hiểu Bác đột nhiên xuất hiện, không biết được bối cảnh của đối phương, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, đến khi đã điều tra xong. . . Vòng luẩn quẩn này cũng không có lớn.   Người đại điện lập tức tỉnh ngộ: Hắn thật sự ngu xuẩn, tại sao lại đi khắc khẩu (cãi nhau) chứ việc này vẫn phải  xem Nhan Tô Tô, đánh một bài tình cảm, không phải trước kia cô gái nhỏ vẫn nghe lời hắn sao: "Đúng vậy, Tô Tô, người này không rõ lai lịch, tôi đối với cô như thế nào thì cô cũng biết, cô nghe lời cậu ta hay là nghe tôi?"   Trong lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhan Tô Tô, chờ cô nói chuyện.   Nhan Tô Tô nhìn hai bên, có chút mờ mịt mà trừng mắt nhìn, thực không rõ ràng bọn họ vì sao mà lại giương cung bạt kiếm như vậy.   Dù sao, đối với cô mà nói, không hủy hợp đồng cũng không sao cả, một hợp đồng chỉ hạn chế sự nghiệp diễn xuất của cô mà thôi. . . Không diễn thì không diễn, không có gì quan trọng cả.   Nếu như tìm được một công việc lương cao, thì đành đổi thôi, ừm, khi ứng xử thì phải ăn nói lễ phép.   Nhìn trong đôi mắt ngấn nước như không biết gì cả, không biết vì cái gì, khóe miệng Hoắc Lãng lại xuất hiện một ý cười, ngay lập tức biến mất, không có bất luận người nào nhìn thấy được.   Thấy Nhan Tô Tô không có nói chuyện, trong lòng người đại diện cũng chắc chắn hơn vài phần, hắn dịu đi một chút cười nói: "Tô Tô, tối hôm nay, cùng chủ nhiệm Hoàng là một trận hiểu lầm, cô đừng để trong lòng, cô chuẩn bị tốt phần thi đấu tiếp theo, thuận lợi xuất đạo, kế tiếp khẳng định sẽ đỏ thôi, thế nên đừng có trăm vạn lần xúc động hủy đi tiền đồ của cô. Hơn nữa, công ty cử tôi trông nom các cô, đây là chức trách của tôi thì tôi đương nhiên là sẽ cố gắng hết sức, cô nói có phải không?"   Một giọng nói trầm thấp mà đầy sức mạnh trả lời: "Không đúng."   Mọi người không khỏi nhìn về phía người nói chuyện.   Hoắc Lãng ngồi tại chỗ, vậy mà không có đứng dậy, chỉ bình tĩnh nhìn về phía người đại diện tuyên bố: "Xét thấy quan điểm của ông làm trái với điều lệ của công ty, công ty sẽ hủy bỏ hợp đồng lao động với ông, từ giờ trở đi, ông sẽ không được sử dụng danh nghĩa của công ty tham gia vào việc sử dụng nghệ sĩ của công ty vào bất cứ hoạt động nào, nếu không, toàn bộ hậu quả phải tự gánh vác trước pháp luật."   Giải thích cho đoạn nói chuyện này chỉ có năm chữ: Ông bị sa thải rồi.   Người đại diện kia có chút mơ hồ, ngay cả Tôn Hiểu Bác đang trong tranh chấp cũng có chút trở tay không kịp.   Quanh thân Hoắc Lãng khí thế bất phàm, khi tuyên bố sa thải vẻ mặt không xuất hiện chút gợn sóng nào, thật giống như chỉ đang đề cập đến một việc nhỏ bé không đáng kể, đó là kiểu người luôn ở trên cao, quen quyết đoán nên mới có khí thế của người chức vụ cao, tuyệt đối không thể tha thứ cho sai lầm.   Trong lúc này, người đại diện bị khí thế của anh đè xuống, trong đầu rối thành một nùi.   Chủ nhiệm Hoàng ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên di di, hai tay vỗ bốp bốp cười: "A, diễn thật sự rất giống! Chỉ tiếc, tôi đã gặp qua lão Phùng."   Vậy nên người đại diện cũng kịp phản ứng lại, tuần trước hắn mới gặp qua ông chủ, lập tức mắng: "MD, thiếu chút nữa thì ông đây bị hắn ta dọa cho sững sờ rồi!"   Tôn Hiểu Bác lại biết, Hoắc Lãng không phải là diễn viên, càng không thể có năng lực chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà diễn trò gì chứ.   Hoắc Lãng lạnh nhạt liếc mắt nhìn người đại diện qua một cái, bỗng nhiên một tiếng chuông vang lên, người đại diện biến sắc, Tôn Hiểu Bác cũng đoán được cái gì, cười khà khà: "Nhận đi, tại sao lại không nhận chứ?"   Nhìn tên trên màn hình sáng lên, mặt người đại diện run run, chủ nhiệm Hoàng lại hừ một tiếng cười nói: "Nhận đi, chỉ một cái điện thoại, cậu sợ cái gì!"   Hắn run rẩy bắt đầu làm theo, theo âm thanh từ bên kia, tay của hắn càng run rẩy mạnh hơn, một tiếng "Lạch cạch", điện thoại di động đã rơi xuống đất.   Mọi người ở trên bàn đều đoán được nội dung cuộc nói chuyện, hơn phân nửa là thông báo sa thải, lại nhìn về phía Hoắc Lãng, tất cả trong mắt đều hết sức kinh hãi, chẳng lẽ đối phương thật sự có thể đại diện cho ông chủ công ty kia sao? !   Tôn Hiểu Bác hô to với chủ nhiệm Hoàng: "Thế nào? Diễn có được không có hay không? Ha ha ha ha hô hô. . ."   Hoắc Lãng khiêm tốn vuốt cằm nói: "Cũng đúng dịp, vừa mới đạt được thỏa thuận thay đổi chuyển nhượng cổ phần."   Trong đầu Tôn HIểu Bác có một ánh sáng chớp lóe, lúc này mới giật mình kịp thời phản ứng, mới vừa rồi Hoắc Lãng đứng dậy đi ra ngoài một hồi. . . Chà, TMD thanh toán a. . . CMN này là trực tiếp đi thu mua công ty đó. . .   Nếu Tôn Hiểu Bác chỉ đánh chủ nhiệm Hoàng một cái tát, thì Hoắc Lãng trực tiếp chém một đao.   Vẻ mặt chủ nhiệm Hoàng cực kỳ khó coi, nhìn đảo mắt nhìn qua Nhan Tô Tô mở miệng nói: "Chúng ta chờ xem!"   Có tiền mua công ty, không có nghĩa nhất định sẽ chơi đùa xoay chuyển được ở trong vòng tròn này!   Tuyển chọn còn đang tiến hành đó!   Chủ nhiệm Hoàng cười lạnh một tiếng tùy tiện đứng dậy rời khỏi, bỗng người đại diện kia cũng phản ứng, hắn đã mất đi bát cơm người đại diện, thì càng phải ôm chặt đùi chủ nhiệm Hoàng. . . Hắn lập tức muốn đuổi theo, nhưng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn mấy cô gái còn lại lạnh lùng nói: "Lại còn ngồi ngốc ở đấy làm gì?! Nếu nghĩ muốn xuất đạo thì lăn ra đây cho tôi!"   Nhìn người đại diện chạy đi, mấy cô gái có chút mờ mịt không từ bỏ, người lúc trước đã từng mắng qua Nhan Tô Tô đứng lên rầm rầm, cắn răng nói: "Hừ, mấy người không đi, chẳng lẽ chờ trong cuộc tuyển chọn bị đào thải sao!"   Sau đó cô ta nhìn Hoắc Lãng nói: "Tôi muốn hủy hợp đồng."   Hoắc Lãng gật đầu, càng không nói ra bất luật điều kiện vi phạm hợp đồng nào.   Không biết vì cái gì mà trong lòng cô ta có chút mất mát nhưng lại cũng có chút may mắn, lập tức đuổi theo.   Mấy cô gái cũng vội vàng đứng lên, nhìn Nhan Tô Tô, cuối cùng vẫn là từng người từng người một rời đi.   Tôn Hiểu Bác càng nhìn lại càng cảm thấy Nhan Tô Tô đang ngoan ngoãn ngồi đây cực kỳ thân thiết, hắn hô to cười nói: "Tô Tô, nhanh làm quen đi, đây là ông chủ mới của cô đấy, tên xứng với thực là một cẩu nhà giàu, có yêu cầu gì thì nhanh chóng nói ra!"   Hai mắt Nhan Tô Tô sáng lên: "Thật vậy chăng?"   Tôn Hiểu Bác cười rất sảng khoái: "Đương nhiên, cậu ta có thể mua cả công ty đại diện của cô để chơi đùa, cô nói thử xem?"   Nhan Tô Tô nhìn về phía Hoắc Lãng, bị đôi mắt trong suốt xinh đẹp nhìn thẳng vào, vào giờ phút này, ngay cả nhịp tim của Hoắc Lãng cũng đập nhanh hơn.   Sau đó, vẻ mặt Nhan Tô Tô đầy chờ đợi hỏi anh: "Ông chủ, có thể đóng băng tôi được không?"   Thiếu chút nữa thì Tôn Hiểu Bác phun hết cả cơm ra.