Học thần giới giải trí

Chương 18 : Học thần giới giải trí

Lấy tính tình nóng này của Tô Hiểu Bác, nếu đã đồng ý với Hoắc Lãng đi ăn máng khác thì còn chờ gì nữa!   Trong cuộc họp bàn về kịch bản, Quý Tuấn Trì ngồi ở đó chậm rãi nói, đạo diễn Phương Chí Quốc không có ở đây mà hắn lại là nhà sản xuất, những người quản lý khác có giận cũng không dám nói gì, Quý Tuấn Trì trực tiếp nói thẳng ra: "Chúng ta nhất định phải tận dụng tốt danh tiếng của Hướng tiểu thư trong ngành công nghiệp điện ảnh quốc tế cùng với năng lực kêu gọi phòng vé của cô ấy ở trong nước để đưa 《 Truy nghi 》 trở thành một bộ phim bom tấn có cùng đẳng cấp với nhóm H, nhóm H đang làm một cuộc vận động bình đẳng cho nên chúng ta cần phải tăng cường vai trò của nữ chính. . ."   Tôn Hiểu Bác phủi bụi xong thì đứng lên.   Quý Tuấn Trì trầm mặt xuống: "Biên kịch Tôn, cậu có cái gì muốn nói sao?"   Tôn Hiểu Bác gật đầu: "Tình tiết của 《 Truy nghi 》 đều xoay quanh việc nam chính kiên trì mười năm để truy lùng một nhóm tội phạm, có chuyện gì liên quan đến nữ chính chứ? Mấy người cũng có ý muốn biến bộ phim từ nói về nam chính thành nữ chính sao?"   Lời này vừa nói ra, có rất nhiều quản lý tới tấp hít vào một hơi thật sâu, vai nam chính ngồi ở đó cũng có sắc mặt cực kỳ khó coi, có thể được mời tham dự dự án này thì hắn cũng thuộc phái thực lực, dự án thay đổi bất ngờ cũng đã làm cho hắn cực kỳ mất hứng rồi, nhưng vốn đầu tư được tăng lên nhiều thì dự án lớn như vậy cũng được coi  là chuyện tốt, nhưng nếu tình tiết của hắn trong bộ phim bị đoạt thì chuyện tốt này đến một xu cũng không có quan hệ gì với hắn thì ai có thể mà vui vẻ được?!   Quý Tuấn Trì lạnh lùng nhìn Tôn Hiểu Bác nói: "Đây là chuyện cậu nên hỏi sao? Nói chuyện không dùng đầu óc à?"   Tôn Hiểu Bác cười tít mắt: "Người mới đúng là có tật xấu nha. Anh nên nhớ rõ tôi làm gì đi, là biên kịch đó! Từng chữ từng chữ trong tập kịch bản đó đều do ông đây dốc hết tâm huyết để viết ra, anh muốn thay đổi tình tiết chính của kịch bản sao? Ông đây nói cho anh biết, không có chuyện đó đâu!"   Gân xanh trên trán Quý Tuấn Trì giật giật: "Hôm nay cậu uống nhầm thuốc rồi phải không? Cậu cùng đoàn làm phim đã ký hợp đồng. . . " Chỉ tùy tiện một chuyện kia đều có thể ép chết cậu rồi!   Biểu cảm của Tôn Hiểu Bác có thay đổi: "A..., anh muốn thay đổi kịch bản, cũng có thể nha. . ."   Vẻ mặt Quý Tuấn Trì hơi dịu đi, cuối cùng tiểu tử này cũng biết sợ hãi, hắn lộ ra một ánh mắt âm u lạnh lẽo, hắn muốn ở trên cuộc họp bàn về kịch bản quyết định tất cả quan điểm chủ yếu của dự án, không rảnh cùng một biên kịch nhỏ nhoi nói lung tung, tiếp theo nhìn hắn chỉnh đốn như thế nào đây!   Tôn Hiểu Bác tiếp tục nói: ". . . Dù sao thì bản quyền kịch bản gốc vẫn ở trên tay tôi, anh muốn thay đổi. . . Thì chính anh tự mình viết từng chữ một lại từ đầu đi ha ha ha ha ha ha ha ha!"   Tôn Hiểu Bác là một MFA tốt nghiệp ở liên đoàn Ivy, trong đó có một khóa học về bảo vệ bản quyền, tất cả những gì hắn viết ra đều không ngại cực khổ đăng ký bản quyền, hắn cùng dự án có ký hợp đồng, phí tổn bản nháp đầu tiên của dự án, sửa chữa bản thảo, bản thảo cuối cùng tất cả đều phải trả tiền, khi bản quyền được chuyển giao thì hợp đồng mới có hiệu lực.   Quả thật Quý Tuấn Trì không tin được lỗ tai của bản thân mình, dự án trăm triệu vậy mà bản quyền kịch bản lại không thuộc về nhóm dự án?!   Tầm mắt của hắn di chuyển xuống những quản lý không nói một câu nào để đi chứng minh vậy mà lại nhìn thấy ở trong mắt bọn họ vui sướng khi người khác gặp họa.   Quý Tuấn Trì không nhịn được mà tức giận: "TM, ai là người quyết định cái quy tắc rác rưởi này vậy."   Sự vui vẻ khi người khác gặp họa của nhóm người quản lý lại càng rõ ràng hơn, có người còn muốn vung tay mặc kệ như tổng giám Du cơ.   Tôn Hiểu Bác cười hô hô: "Vậy thì anh đi tìm tổng giám đốc Tống đi."   Nhất thời sắc mặt Quý Tuấn Trì cứng đơ, Hướng Hàm Tinh khẽ nhíu mày, ở trong Tinh Hoàn người có thể được gọi một tiếng tổng giám đốc Tống mà không có thêm một chức vụ nào thì chỉ có thể là người sáng lập ra Tinh Hoàn, tổng giám đốc Tinh Hoàn Tống Kiến Linh.   Sau khi Tôn Hiểu Bác tốt nghiệp ở liên đoàn Ivy thì từng làm việc ở nhóm H, lúc trước Tống Kiến Linh gặp nhân tài thì đưa vào, việc bảo vệ bản quyền kịch bản vốn là một quy trình bắt buộc của nhóm H, đương nhiên là Tống Kiến Linh liền một tiếng đã đồng ý rồi.   Một vị quản lý nhỏ giọng nói thêm: "Vốn dựa theo tiến độ của dự án, biên kịch Tôn nên ký hợp đồng chuyển nhượng bản quyền rồi. . ."   Đây không phải do lúc trước luôn thay đổi kịch bản rồi không có quyết định sao, sau đó thật kéo là hắn lại tới nữa , trong ánh mắt của người quản lý đều đã lộ ra vẻ thương hại.   Thiếu chút nữa thì Quý Tuấn Trì nôn ra một ngụm máu.   Vốn Tôn Hiểu Bác vẫn còn ở lại Tinh Hoàn, tuy có chuyện cãi cọ nhau nhưng sản nghiệp của Tinh Hoàn rất lớn dự án tốt cũng rất nhiều nên Tôn Hiểu Bác vẫn nhịn, bây giờ. . .  Hắn có thẻ cảm nhận được bầu trời xanh cùng với hương thơm của hoa cỏ.   Trước tất cả các quản lý, Quý Tuấn Trì, Hướng Hàm Tinh hắn liền xé kịch bản ra thành trăm mảnh nhỏ sau đó ném lên trên không trung: "Nhóm người cặn bã không xứng với kịch bản của ông đây! Ông đây không còn liên quan gì nữa hết ha ha ha ha hô hô. . ."   Giấy vụn bay khắp không gian như là bông tuyết đang bay, Tôn Hiểu Bác cười rất xán lạn mở cửa hai chân bước ra ngoài, sắc mặt của Quý Tuấn Trì cùng Hướng Hàm Tinh phía sau hắn đều rất khó coi, dù sao khi vừa mới gia nhập vào dự án mà kịch bản lại bay mất thì đối với ai cũng không phải là điều tốt lành gì.   - - - - - - - - - - - - - - -    Cả người Tôn Hiểu Bác đầy hưng phấn chạy tới chỗ của Hoắc Lãng, khi đó Khổng Kiến Trung bị Hoắc Lãng nhìn chằm chằm thì tươi cười trên mặt từ từ biến mất.   Tiểu tử Hoắc Lãng này có ý gì chứ? Ánh mắt này nhìn hắn làm gì vậy!   Khổng Kiến Trung vẫn muốn nói bản thân mình vẫn còn mấy dự án, kế hoạch đã được sắp xếp rồi, những người dưới tay vẫn phải đi theo hắn để làm việc, Phương Chí Quốc quả thực không hổ là bạn tốt của hắn, nói một câu rất sâu xa: "Chúng ta phải giúp đỡ những người trẻ tuổi trưởng thành hơn, ông nhìn biểu hiện của Tô Tô khi diễn xuất vẫn cần có hướng dẫn, bây giờ vào đúng thời điểm mấu chốt để phát triển của cô ấy."   Khổng Kiến Trung muốn phi hắn hai cái, cái gì gọi là chỉ còn thiếu người hướng dẫn chứ? ? ?   Ánh mắt Nhan Tô Tô tỏa sáng lấp lánh nhìn về phía Khổng Kiến Trung, cô cực kỳ thích đạo diễn Khổng đó! Có thể học được rất nhiều điều, mọi người đều rất tốt, còn chủ động dạy cô rất nhiều thứ, người khác nói cho cô biết ở đoàn làm phim khác có rất nhiều chuyện không tốt, cực kỳ phiền toái, nhưng trong tổ của đạo diễn Khổng không có chuyện này xảy ra!   Nhan Tô Tô chờ đợi rõ ràng như vậy, Phương Chí Quốc thì đang ở bên cạnh vui sướng khi người khác gặp họa, nhất thời câu từ chối của Khổng Kiến Trung cũng rất khó mà có thể nói thành lời được.   Tôn Hiểu Bác cứu hắn: "Ha ha ha ha hô hô, tôi quay biểu cảm gương mặt của Quý Tuấn Trì cho mọi người xem này!"   Tôn Hiểu Bác thấy rõ trận thế này, wow, đã xảy ra chuyện gì vậy?   Nhìn gương mặt Tôn Hiểu Bác, đột nhiên Khổng Kiến Trung nhớ tới kịch bản của 《 Truy nghi 》 , tuy hắn chưa từng thấy qua kịch bản nhưng khi giúp Phương Chí Quốc đi kiểm định buổi thử vai, nhưng cũng từng Phương Chí Quốc giới thiệu qua!   Quả thực Khổng Kiến Trung không thể thông minh hơn được, vẻ mặt hắn rất vô tội nói với Nhan Tô Tô: "Tô Tô à, nếu mấy người quay phim《 truy nghi 》 thì tôi không thể làm được, tôi chưa từng quay qua thể loại này."   Biểu cảm của Phương Chí Quốc như rơi vào máng, mẹ kiếp, ông già này vẫn còn mặt mũi sao? !"   Nếu là một đề tài đạo diễn chưa từng quay qua mà không quay được thì rõ ràng đạo diễn kia đang chơi đùa rồi ! Về nhà đi!   Tôn Hiểu Bác: . . .   Hắn từng nghe rất nhiều lý do từ chối, lịch trình đã đầy, thù lao đóng phim không đủ. . . Nhưng lý do từ chối của đạo diễn Khổng quả thực rất là mới mẻ khác đời.   Vẻ mặt Nhan Tô Tô rất thất vọng nhưng mà vẫn phải gật đầu. Cô là một đứa nhỏ thành thật, có một nói một, nếu người ta không đồng ý thì tuyệt không ép buộc được, suy bụng ta ra bụng người, cô có thể hiểu được suy nghĩ của đạo diễn Khổng.   Bên cạnh có một âm thanh bình tĩnh nói: "Vậy cho nên tôi cũng không muốn để cho đạo diễn Khổng ông tham gia vào đoàn."   Khổng Kiến Trung: ?   Mọi người nhìn Hoắc Lãng: Không phải chứ, nếu cậu không muốn để cho Khổng Kiến Trung tham gia. . . Thì ánh mắt vừa rồi là có ý gì chứ?   Làn trước Dư Ân Trạch làm việc trên Weibo, nhóm quần chúng ăn dưa trên mạng chỉ thấy được Tiểu Tiên Nữ nhìn rất xinh, nhưng vẫn nhìn ra được trình độ chế tác của 《 Huyễn Hải lục 》 , không nói cái khác, phục trang cùng việc tuyên truyền kia thì bộ phim này còn kém được sao, huống chi vậy mà 《 Huyễn Hải lục 》 còn mạnh dạn thử liên kết với internet và đài truyền hình, rất nhiều người trên mạng chờ đợi, khẳng định cuối cùng sẽ rất là nổi tiếng.   Những người trong cuộc đã nghe tiếng gió từ lâu rồi thì lập tức hành động, các dự án tìm đến Khổng Kiến Trung chỉ sợ đã bắt đầu xếp hàng chờ rồi, như thế nào cũng không tới lượt dự án "Lớn" hai trăm vạn của bọn họ.   Hoắc Lãng từ từ mở miệng nói: "Ông cùng đạo diễn Phương quen biết cũng hai mươi năm đi?"   ?   Vì sao đột nhiên hỏi chuyện này, suy nghĩ một lúc, vậy mà cũng dã quen biết ông già này đã hơn hai mươi năm rồi. . . Thời gian thật sự là dao giết heo, hai người Phương Chí Quốc, Khổng Kiến Trung liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cảm thấy có cơn buồn nôn đầy ghê tởm: "Phi! Có thể dẹp đi được rồi, không quen biết không quen biết!"   Hoắc Lãng cười cười: "Tôi nhớ năm đó khi còn ở Hán TV, mấy vị cũng được xưng là Tam kiếm khách của Hán TV ?"   Tôn Hiểu Bác đặt mông ngồi xuống, tới cùng là Hoắc Lãng muốn làm gì mà có phần mơ hồ vậy chứ, Hán TV? Trước kia là một đài truyền hình phổ biến khắp cả nước? Về sau khi sản xuất cùng phát sóng tách ra, đã không còn là một đài truyền hình X nữa rồi sao? Chỉ có thể phát sóng những chương trình đã có sẵn, không thể tự mình quay được một bộ phim nào cả. . . "Tam kiếm khách của Hán TV" ? Ha ha ha ha hô hô, mấy người người ở những năm đầu đều có những biệt hiệu rất phù hợp đó.   Nhưng mà. . . "Tam kiếm khách? Còn một vị đạo diễn nữa là ai?"   Khổng Kiến Trung cùng Phương Chí Quốc đều cùng lúc trầm mặc, hai người thật lâu không có nói chuyện.   Khổng Kiến Trung nhìn Hoắc Lãng, hắn luôn vui thì cười tức giận thì mắng, tùy tâm tùy ý là một người rất sảng khoái nhưng lúc này ánh mắt lại vô cùng sắc bén, sắc bén tới mức làm cho người ta lúc này mới ý thức được vị trước mắt này mới đúng là một người dẫn đầu một đoàn làm phim trên trăm người, một đạo diễn lớn có thể quản lý được vô số mối quan hệ từ trên xuống dưới.   Giọng điệu của Khổng Kiến Trung mang theo sự sắc bén không bình thường: "Cậu hướng về phía ông ấy sao?"   Khổng Kiến Trung như vậy đùng nói Nhan Tô Tô chưa từng gặp qua, mà ngay cả mấy người Bàng Hồng Nguyên, Dư Ân Trạch cũng ít khi gặp qua, mà trong lúc này lại cảm thấy có chút xa lạ, thậm chí còn bắt đầu có chút sợ hãi Khổng Kiến Trung như vậy.   Nhưng vẻ mặt Hoắc Lãng lại không thay đổi, nhìn thẳng vào Khổng Kiến Trung, giọng điệu cũng không kém hỏi ngược lại: "Không phải đạo diễn Lâu rất am hiểu quay về đề tài gay cấn sao?"   Thật lâu sau khi trầm mặc Phương Chí Quốc mới hỏi lại: "Cậu từng xem qua bộ phim ông ấy quay sao?"   Hoắc Lãng gật đầu: "Ngôn ngữ màn ảnh của ông ấy rất độc đáo, lại vô cùng thích hợp với những câu chuyện có tính chất hồi hộp."   Ngay cả khi tính đến ngày hôm nay thì cũng tuyệt đối không có lỗi thời.   Vẻ mặt Phương Chí Quốc mang theo sự thương cảm khó tả: "Mười năm nay ông ấy đã không có quay một bộ phim nào rồi. . . Mà ông ấy cũng đã từng nói qua, phim của ông ấy sẽ không dính tới tiền bạc."   Nhìn thấy biểu cảm của mấy người ngồi chung quay đều rất kỳ lạ thì Phương Chí Quốc cười đầy ảm đạm: "Đúng vậy, tên tuổi của tôi có hơi tiền quá nặng nề cho nên mười mấy năm qua ông ấy cũng chưa từng nói với tôi một chữ nào cả."   Nhìn từ Phương Chí Quốc đến Khổng Kiến Trung, cho dù hai người thường xuyên oán hận đào hố lẫn nhau những mọi người có thể nhìn ra được quan hệ của của họ rất vững chắc, nếu không thì Phương Chí Quốc cũng không nhờ Khổng Kiến Trung đến giúp mình trong buổi thử vai cho bộ phim chuẩn bị quay, Khổng Kiến Trung cũng tuyệt đối không thể trực tiếp mượn Nhan Tô Tô một tháng để quay 《 Huyễn Hải lục 》.   Mà hai mươi năm trước, một người khác cũng được gọi là Tam kiếm khách vậy mà lại hơn mười năm không nói với hắn một chữ nào. . .   Không hiểu sao Tôn Hiểu Bác cảm thấy đa cảm.   Nhan Tô Tô lại thành thật nói: "Vậy thì trong lòng ông ấy có một điều khác cần kiên trì."   Ai, nếu không phải bản thân mình cần mua thuốc thử thì cô cũng không muốn liên quan đến tiền bạc, quá là phiền toái đó.   Có một điều khác cần kiên trì. . . Phương Chí Quốc cười đầy tự giễu, đúng vậy, có điều cần kiên trì.   Vẻ mặt Hoắc Lãng rất trịnh trọng: "Tôi có ý muốn mời đạo diễn Lâu xuống núi."   Từ đầu tới cuối Khổng Kiến Trung vẫn yên lặng nhìn Hoắc Lãng chằm chằm, ánh mắt kia làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.   Nhưng Hoắc Lãng lại không chút hoang mang: "Muốn nói không dính tới tiền bạc thì việc quay phim bây giờ là không có khả năng, nhưng dù sao thì dự toán của chúng tôi cũng chỉ có hai trăm vạn. . . Hẳn là một bộ phim dính dáng đến ít nhất bây giờ."   Phương Chí Quốc: . . .   Khổng Kiến Trung: . . .   Mẹ nó, vậy mà lại không thể phản bác được.   Khổng Kiến Trung cầm chai rượu lên mở ra uống một ngụm thật to, sau đó đặt chai rượu thật mạnh lên bàn: "Đi thôi! Lái xe đi, tôi đưa cậu đi."   Sau đó hắn thoáng nhìn qua Hoắc Lãng: "Dựa vào, thôi. . ." Khổng Kiến trung gọi phục vụ ở bàn bên cạnh: "Cậu đi lái xe ra ngoài đi, đưa chúng tôi đi về phía tây nam thành phố."   . . . Dự toán hai trăm vạn, mấy người nên để dành một ít để đi lừa gạt đi!