Học thần giới giải trí
Chương 12 : Học thần giới giải trí
Ánh dương lúc chiều tối xuyên qua cửa kính xe chiếu vào trong, trong cái hộp là một tên nhóc choai choai có bộ lông pha lẫn màu trà sữa cùng với màu trắng, lộ ra đôi mắt màu lam ngập nước ngước lên nhìn Nhan Tô Tô.
Nhan Tô Tô bê cái hộp, đưa ngón tay mảnh khảnh ra nhẹ nhàng vuốt ve, nó đầy ngây thơ ngửa cái đầu lông lá bù xù ra phía sau: "Meo meo?"
Một chút cảm xúc ấm áp mềm mại lướt qua đầu ngón tay của cô làm cho đôi mắt của Nhan Tô Tô không khỏi cong lên, cô đầy kiên nhẫn dùng tay vuốt từ trái qua phải, tên nhóc kia kìm lòng không được đầu cũng xoay theo từ trái qua phải.
Hoắc Lãng lấy một túi thức ăn cho mèo con, chậu cát của mèo, đồ đựng thức ăn, cùng mấy món đồ chơi chuyển đến cốp xe ở phía sau.
Bùi Phương nhìn Nhan Tô Tô thì không khỏi bồn cười, trái lại là Hoắc thiếu suy nghĩ rất chu đáo, tìm cho Tô Tô một "Quyển sách quý để học tập".
"Tô Tô, bài tập của em đây."
Vốn dĩ đang chơi đùa cùng con mèo nhỏ thì biểu cảm của Nhan Tô Tô vội vàng nghiêm túc lại ngồi thẳng người quay đầu chăm chú nhìn Bùi Phương.
Bùi Phương cười: "Nội dung bài tập hôm nay là cùng chơi với mèo con quan sát thật kỹ những động tác của mèo con."
Nhan Tô Tô: ? !
Cô cúi đầu lại cùng tên nhóc kia đưa mắt nhìn nhau.
Đến chỗ ký túc xá thì xe Hoắc Lãng ngừng lại, sau khi mở nắp hộp ra Nhan Tô Tô cảm thấy nếu mèo con lại là bài tập của mình thì không nên để ông chủ giúp mình bê, bên ngoài cô mặc một cái áo T -shirt liền mũ vội vàng lấy mèo con ra ngoài rồi nhét vào bên trong rồi vội vã chạy tới giúp đỡ.
Nhưng Hoắc Lãng chân dài tay dài, rất thoải mái liền có thể lấy được mọi thứ ra ngoài, xoay người lại thì liền nhìn thấy trong lòng Nhan Tô Tô có một cái đầu mèo nho nhỏ sốt ruột vươn ra: "Meo ~ meo ~ "
Nhan Tô Tô vội vàng đưa tay đỡ lấy nó, nhưng nó cực kỳ không an phận muốn bò từ trong áo khoác ra, nhìn Hoắc Lãng cực kỳ đáng thương kêu lên.
Nhan Tô Tô cầm cái móng vuốt nhỏ của nó, cúi đầu nhìn kỹ biểu cảm của nó, thăm dò hỏi: "Em. . . Muốn ông chủ ôm sao?"
Hoắc Lãng: . . .
Bùi Phương chào một tiếng với Hoắc Lãng: "Hoắc thiếu, mới vừa rồi tôi đã giao bài tập cho Tô Tô rồi, bây giờ tôi về trước đây."
Hoắc Lãng: "Để tôi cho lái xe Trương đưa chị về."
Bùi Phương không có từ chối, hôm nay đi thử vai lại lăn qua lăn lại một hồi ở thành phố điện ảnh, bây giờ đã không còn sớm, nhà của cô ấy ở một hướng khác, trong nhà cũng còn không ít việc.
Nhan Tô Tô ôm con mèo nhỏ nói lời tạm biệt với Bùi Phương: "Cảm ơn chị Phương, hôm nay em sẽ hoàn thành bài tập thật tốt."
Bùi Phương cười xì một tiếng rồi mới lên xe về nhà.
Hoắc Lãng cầm theo mọi thứ đi vào trong thang máy, Nhan Tô Tô ôm con mèo nhỏ đi theo sát phía sau, không biết có phải là do nhìn thấy bóng lưng vững vàng của Hoắc Lãng hay không mà con mèo nhỏ lại rất thành thật, không có kêu to, chỉ nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh.
Đến tầng trệt cửa thang máy mở ra kêu "Đinh" một tiếng, nó đã tỉnh táo lại nhìn về phía ngoài cửa, Nhan Tô Tô vuốt vuốt để an ủi nó, loài mèo là một động vật tương đối mẫn cảm đối với sự thay đổi của hoàn cảnh, tính cách của tên nhóc kia đã coi như là rất tốt rồi.
Tìm đến một cánh cửa của phòng luyện tập, Hoắc Lãng bỏ những đồ vật của con mèo xuống, Nhan Tô Tô có chút kinh ngạc, hơn một nửa phòng luyện tập đều là kính trong suốt, trên tường có kéo rèm cửa có thể mơ hồ nhìn thấy được phía sau rèm cửa là thiết bị.
Cô đặt mèo con xuống, xung phong nhận việc: "Ông chủ để tôi sắp xếp đồ của mèo con đi!"
Con mèo nhỏ được đặt xuống cũng đã nhanh chóng chạy đến bên chân Hoắc Lãng, vừa cọ cọ vừa ủy khuất kêu "Meo meo".
Nhan Tô Tô thầm suy đoán, chẳng lẽ là lúc trên đường ôm nó làm nó không được thoải mái cho nên mới tố cáo sao?
Nhưng Hoắc Lãng lấy từ trong túi áo ra một loại thức ăn bổ sung bắt đầu cho nó ăn: "Không phải cô còn muốn hoàn thành bài tập sao?"
Nhan Tô Tô "A... A..." Tinh thần được hồi phục lại, thật sự đi tới gần nhìn kỹ con mèo nhỏ, không biết đồ ăn bổ sung kia là thịt cá xay hay là cái gì mà tên nhóc kia vươn đầu lưỡi màu hồng ra kiến rất nhanh, ánh mắt đều muốn cong cong lên, hàng ria nhỏ run lên, cái đuôi mượt cũng run lên luôn.
Nhan Tô Tô nâng cằm nhìn nó, trên mặt cũng không có xuất hiện nụ cười ngọt ngào nào cả, cảm xúc của động vật nhỏ đều cực kỳ đơn thuần, từ đôi tai dựng thẳng cho đến cái đuôi nho nhỏ quả thực mỗi một chỗ một sợi lông của mèo nhỏ đều chứng tỏ nó rất hạnh phúc.
Hoắc Lãng nhìn đôi mắt cong cong của cô giống như đúc con mèo nhỏ, cũng không kìm được mà hơi nở nụ cười.
Mèo nhỏ ăn xong đồ ăn bổ sung thì liếm liếm cái miệng nhỏ màu hồng, cả cơ thể tròn vo đầy lông đều như được thả lỏng vậy, sau khi sửa sang lại bộ lông một chút thì quả thực càng không thể thỏa mãn hơn.
Nhan Tô Tô mở chậu cát của mèo ra đưa nó ra nhận thức chậu cát, nhấc một cái gậy đùa mèo lên: "Nào, sau khi ăn uống xong thì hoạt động đi ha?"
Tên nhóc kia ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, dựng thẳng đôi tai mềm như nhung lên, đôi mắt tròn xoe nhìn theo gậy đùa mèo từ trái qua phải, khi Nhan Tô Tô đưa tới gần một chút thì rốt cuộc nó cũng nhịn không được mà vươn móng vuốt ra.
Lúc này là chạng vạng, Nhan Tô Tô hoàn toàn nghiêm túc chăm chỉ hoàn thành "Bài tập" (chơi đùa), tuyệt đối không có một chút lười biếng nào.
Tuy con mèo nhỏ hoạt bát nhưng ngày tuổi vẫn còn nhỏ nên chỉ chơi có một chút thời gian thì đã mệt tới mức khi quay lại ổ của mèo mà ngáy o o o rồi.
- - - - - - - - - - - - - -
Ngày hôm sau khi Bùi Phương đến phòng luyện tập thì Nhan Tô Tô đã vui vẻ bắt đầu một ngày mới học tập (chơi đùa với mèo con).
Bùi Phương buồn cười ho khan một tiếng: "Ngày hôm qua em đã quan sát mèo con rồi hả?"
Nhan Tô Tô vội vàng đứng lên: "Quan sát rồi!" Cô thành thật báo lại: "Loài mèo thuộc họ nhà mèo, đầu tròn, có gương mặt ngắn, lông ở gương mặt cùng lưng là màu trà sữa, còn các bộ phận khác thì đều là lông màu trắng, chân trước có năm ngón, chân sau có bốn ngón, các ngón chân có móng vuốt cong và nhọn, khi đi lại thì móng vuốt được thu lại, ở dưới lòng bàn chân có đệm thịt màu hồng, đi lại không phát ra âm thanh. Ăn uống rất ngon miệng, chạy nhảy bình thường, lông và da đều bóng loáng không có gì bất thường, mắt và mũi sạch sẽ không có dị vật chảy ra. . ."
Phần đầu hôm nay Bùi Phương nghe được giống như là đọc ở trong sách, cô tin tưởng Nhan Tô Tô thật sự có quan sát, vội vàng cắt ngang: "Bài tập hôm nay là học tập những động tác của mèo con."
Nhan Tô Tô: "Ôi chao, ai, ôi?"
Mèo nhỏ đang ngồi ở cạnh chân cô liếm liếm bộ lông trên người.
Nhan Tô Tô: ? !
Nhan Tô Tô nhìn Bùi Phương, vẻ mặt Bùi Phương rất nghiêm túc không có một chút ý tứ nói đùa nào.
Nhan Tô Tô âu sầu thở dài, sau đó học động tác của mèo con, nằm sấp, nâng móng lên. . . Không, cánh tay, nghĩ đến bề mặt ngoài da của cơ thể có các loại vi khuẩn có hại, có chút không thể mở miệng được a = mãnh =.
Bùi Phương dở khóc dở cười: "Chỉ là bảo em bắt chước động tác chứ không phải muốn em thật sự liếm."
Nhan Tô Tô phiền muộn bắt chước mèo con bắt đầu liếm, Bùi Phương nhắc nhỏ: "Em nhìn vào gương đi."
Nhan Tô Tô ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương rồi so sánh với mèo con, bỗng nhiên phát hiện vấn đề của bản thân, chỉ là mèo con nằm sấp ở chỗ đó là một con mèo nhỏ, bản thân mình tuy cũng là một kiểu nằm sấp nhưng rõ ràng một người không biết phải ngã như thế nào.
Cho nên vấn đề là ở chỗ nào chứ?
Cô nhìn tư thế của mèo nhỏ, ưm, mèo nhỏ là nằm nghiêng, Nhan Tô Tô điều chỉnh tư thế, duỗi phần thân dưới ra, biến thành nằm nghiêng giống như đúc, sau đó vươn cánh tay lên chuẩn bị liếm, cô nhìn thoáng qua gương, oa? Vẫn không quá giống... Vẫn là một người liếm cánh tay là lạ.
Cô lại cẩn thận quan sát động tác của mèo con, mèo con hơi rướn cổ lên, cơ thể hơi cong lại để liếm các nơi trên cơ thể, mà bản thân mình vẫn có thói quen của con người đưa cánh tay lên miệng để liếm. . . Khó trách làm thế nào cũng không thấy giống mèo con.
Mèo con lại chuyển người, đổi bên để tiếp tục làm vệ sinh bên kia, mềm mại tự nhiên.
Nhan Tô Tô thử học tập động tác của mèo con, mềm mại dẻo dai lại nhanh nhẹn xoay người lại, duỗi thân thể bắt đầu liếm liếm, từ trong gương có thể thấy bản thân mình khá là giống nhưng mà vẫn có một chỗ khác biệt rất nhỏ với mèo con.
Tới cùng là sai là ở chỗ nào chứ?
Bây giờ Nhan Tô Tô ngừng lại cô chợt phát hiện chuyện học tập này không chỉ đơn giản là bắt chước những động tác bên ngoài của mèo con một cách đơn giản như vậy.
Bùi Phương ở một bên ôm cánh tay mỉm cười, thật sự là thông minh, rất nhanh đã phát hiện ra được mấu chốt của vấn đề. Cô muốn để cho Nhan Tô Tô tiếp tục tìm hiểu một hồi nếu thật sự không tìm ra được thì cô sẽ lên tiếng.
Nhan Tô Tô nhìn chằm chằm động tác của mèo con, nhưng mèo con tiếp tục không thèm để ý đến cô, chỉ ở dưới ánh mặt trời phơi cái bụng trắng như tuyết ra, tiếp tục liếm liếm. Nó vươn năm ngón chân ở móng ra, tư thế của cơ thể cực kỳ tự nhiên, trừ bỏ ở những nơi muốn liếm ra thì những bắp thịt còn lại đều cực kỳ thả lỏng nhưng hai lỗ tai lại dựng thẳng đứng, tần suất liếm rất là ung dung tự tại, có vẻ như cực kỳ chăm chú.
Nhan Tô Tô có vẻ đăm chiêu nếu. . . Xem mình như một con mèo nhỏ, từ thị giác của mèo nhỏ đang liếm láp bộ lông của mình mà nói. . .
Nhan Tô Tô lại một lần nữa nằm nghiêng người, bây giờ cô thả lỏng bản thân mình, ánh mặt trời từ cửa sổ bên cạnh chiếu vào thậm chí có thể nhìn thấy rõ những hạt bụi thật nhỏ ở trong phòng luyện tập, ưm, thật thoải mái, đây là một nơi an toàn lại là một môi trường quen thuộc. . . Cô hoàn toàn thả lỏng, sau đó vươn cánh tay lên, mềm mại cong cơ thể lại, thật sự liếm liếm từng chỗ.
Có khả năng là bộ lông có dính rất nhiều tro bụi, cần phải tẩy rửa sạch sẽ cẩn thận một phen. . . Nhan Tô Tô thật sự tỉ mỉ không buông tha một tấc da nào, nhưng cô tuyệt đối không sốt ruột, ánh mặt trời lúc đó, thời gian vẫn còn dài nên vẫn duy trì tần suất không nhanh không chậm cẩn thận tắm thật sạch.
Cô biết Bùi Phương đang ở bên cạnh nhìn nhưng mà đó là một người không quan trọng, chỉ là người không liên quan mà thôi, thay đổi một cách thoải mái tư thế duỗi người, không coi ai ra gì tiếp tục liếm liếm.
Qua một hồi lâu, Nhan Tô Tô muốn nhìn vào gương muốn xác nhận so sánh động tác của mình cùng mèo con thì lại phát hiện không biết từ lúc nào thì mèo con đã dừng động tác lại, ngồi chồm hổm bên cạnh mình, nghiêng đầu nhìn cô.
Nó thăm dò kêu "Meo ~ " một tiếng, Nhan Tô Tô xoay người ngồi chồm hổm dưới đất, học theo nó đặt hai tay trước người, tò mò kêu một tiếng "Meo ~ " đáp lại.
Mèo con dựng thẳng cái đuôi thong thả bước lại gần, thử cọ xát Nhan Tô Tô, Nhan Tô Tô nghĩ nghĩ cũng cọ xát đầu vào nó, tiếp theo đó mèo con nằm sấp xuống, vươn đầu lưỡi màu hồng ra bắt đầu liếm cô.
Nhan Tô Tô: ? !
Không phải là cũng muốn cô phải liếm trả lại chứ. . .
Quả thực Bùi Phương cười đến mức không ngừng lại được, cô ấy khích lệ nói: "Giai đoạn thứ nhất rất là thành công, mèo con đã coi em là đồng bạn rồi!"
Nhan Tô Tô ngẩng gương mặt quả trứng lên, cười cực kỳ vui vẻ: "Cảm ơn chị Phương!"
Bùi Phương cười nói: "Muốn nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu giai đoạn hai không?"
Nhan Tô Tô lắc đầu: "Em vừa mới có một chút cảm giác, vẫn là nhanh chóng tiến vào giai đoạn tiếp theo đi."
Cô rất là quen thuộc việc leo lên trên con đường học tập, bây giờ con đường học tập là một con dốc dựng đứng, giờ là thời điểm con đường dốc nhất, kinh nghiệm học tập của học thần là làm một hơi, cho dù có rơi xuống một lần nữa dù một chút kiến thức mới cũng không thể nhất định hoàn toàn học được nhưng ít nhất cũng có thể củng cố được cảm giác vừa mới đạt được. Thời gian học tập tiếp theo con đường trong trí nhớ lại làm cho bản thân mình càng nắm chắc tiến vào trạng thái.
Bùi Phương cũng rất thưởng thức nghị lực của cô gái nhỏ, lúc này gật đầu: "Được."
Cô ấy vừa mới dứt lời thì tấm rèm ở phía sau bức tường thủy tinh bỗng nhiên được kéo ra, có không ít người ở bên kia đi tới đi lui giống như sắp xếp cái gì đó, phía trước rõ ràng là mấy cái camera.
Đột nhiên có nhiều người như vậy, hàng lông mày của Nhan Tô Tô nhíu lại, cảm giác khẩn trương ngày đó khi ở trong studio lại xuất hiện bên trong cơ thể.
Bùi Phương mỉm cười: "Tô Tô, là diễn viên thì phải học sống chung với camera, nghĩ lại lúc luyện tập bắt chước mèo con, bây giờ em cũng phải bắt chước giống như thế thật tốt trước camera.
Nhìn camera, Nhan Tô Tô cũng hơi hiểu được ý nghĩa của việc huấn luyện này, ngày đó tại studio cô rất khẩn trương nhưng không muốn từ bỏ, phần lớn vì cô cực kỳ để ý sợ bản thân mình đứng trước ống kính biểu hiện không được tốt, bởi vì cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng có thật sự biểu diễn qua.
Nếu như có thể ở trước ống kính mà bắt chước được động tác của mèo con thì có nghĩa là cô có thể hoàn toàn thả lỏng ở trước ống kính có thể thể hiện được bản thân mình, đóng những nhân vật khác cũng sẽ không khẩn trương giống như trước nữa.
Nhan Tô Tô hít một hơi thật sâu, tiếp nhận khiêu chiến này: "Được."
Bùi Phương nhắc nhở cô: "Em cần chú ý cảm giác của bản thân, sau đó học được cách từ từ đối mặt với nó, khống chế nó, không cần né tránh nó."
Bây giờ mèo con đang chơi đùa ở bên cạnh, Nhan Tô Tô cố gắng để cho bản thân mình thả lỏng ra, giống như meo con dùng tứ chi chống trên mặt đất, giống như cô cảm thấy được ở phía sau bức tường thủy tinh có rất nhiều người đang nhìn mình, ngẫu nhiên có tiếng động truyện đến cũng làm cho cô bắt đầu miên man suy nghĩ, ở bên kia đang quay phim sao? Hay là đang làm cái gì? Bản thân mình đang học động tác của mèo con, có phải rất là vụng về hay không, sẽ làm cho người khác thấy buồn cười sao?
Không ý thức được vầng trán tinh tế trắng tinh đã có mồ hôi chảy ra.
Nhan Tô Tô ngừng lại, không được, như vậy không được, cô luôn dễ dàng bị phân tâm sự chú ý đối với bên kia vậy thì khẳng định không thể bắt chước tốt được.
Nhan Tô Tô điều chỉnh lại ý nghĩ, một lần nữa trở lại chuyện bản thân mình đang muốn bắt chước mèo con, vậy nên vẫn phải quan sát xem mèo con làm như thế nào.
Quả cầu nhỏ màu trà sữa vườn móng vuốt ra chụp quả bóng nhỏ màu sắc rực rỡ kia, nhanh như chớp quả bóng nhỏ lăn ra xa, nó liền nhanh chóng chạy đuổi theo, lại duỗi móng vuốt ra chụp, lại đuổi theo chơi đùa cực kỳ vui vẻ.
Tâm hồn của nó cực kỳ đơn thuần, căn bản là không chú ý đến cái nhìn của con người, bản thân mình là dạng gì trong ánh mắt của người khác, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm quả bóng nhỏ trước mắt, hưởng thụ ánh sáng mặt trời, không coi ai ra gì, trong thế giới của nó chỉ có chính nó và những gì nó chú ý.
Tinh thần của Nhan Tô Tô dần dần ổn định lại, bỗng nhiên có chỗ hiểu ra, cô nhất định phải giống như mèo con, vứt bỏ sự quấy rối của thế giới bên ngoài, chỉ tập trung chú ý vào những việc quan trọng mà thôi.
Oa, nghĩ tới như vậy thì chuyện bắt chước mèo con khi đứng trước camera cùng chuyện mình học tập bình thường cũng không có gì khác nhau quá nhiều, nào có hoàn cảnh học tập nào là yên tĩnh tuyệt đối đâu, ở thư viện có rất nhiều âm thanh lật sách, phòng tự học có nhiều người đi lại, phòng thí nghiệm cũng tạp âm của máy móc, thậm chí bản thân cô cũng có thể ở trong hậu trường tuyển chọn để bình tĩnh xem luận văn, còn nhớ rất rõ lại còn nhanh nữa, bí quyết chỉ có hai chữ - - chuyên tâm.
Chỉ là bây giờ không phải là cô chuyên tâm bắt đầu học tập mà muốn chuyên tâm tiến vào trạng thái của mèo con.
Món đồ chơi của mèo lăn rất nhanh ở trước mặt, Nhan Tô Tô thay thị giác của chính mình bằng thì giác của mèo con, vật thể chuyển động đến trước mặt, dùng thị giác bắt lấy nó một cách xuất sắc! Trong khoảng thời gian một cái chớp mắt Nhan Tô Tô linh hoạt dùng tay đẩy đi, quả bóng nhỏ thay đổi phương hướng thì mèo con chạy rất nhanh chỉ còn lại cái bóng, Nhan Tô Tô không cam lòng chịu thua hết sức chăm chú dùng tứ chi chạy trên mặt đất đuổi theo.
Không biết từ lúc nào hoàn cảnh chung quanh giống như được xây dựng lại một lần nữa, trước mắt chỉ có ánh mặt trời, mèo con, món đồ chơi, còn đồ vật khác, Bùi Phương, camera cùng tất cả nhân viên công tác ở phía sau bức tường thủy tinh tất cả đều biến mất, quả bóng nhỏ nhiều màu bị cô cùng mèo con tranh giành đẩy tới đẩy lui, khắp phòng đều có bóng dáng của hai người bọn họ.
Trên vầng trán Nhan Tô Tô đã thấm mồ hôi nhưng không ngờ cô lại rất hồn nhiên trên mặt còn mang theo sự tập chung cùng với sự hăng hái vui vẻ, chỉ nhìn chằm chằm quả bóng nhỏ thật chặt nhanh chóng chuyển động đuổi theo, thậm chí thỉnh thoảng còn nhanh nhẹn lặn lộn bản thân để thay đổi tư thế, đây là một loại chú ý tập trung cao độ mà tinh thần đặc biệt ung dung thả lỏng, đối với mèo con mà nói trò chơi là cách luyện tập để đi săn mồi, đối với Nhan Tô Tô mà nói bắt chước mèo con là luyện tập diễn xuất.
Không biết chơi bao lâu mà bước chân chạy trốn của mèo con dần dần chậm lại, tiết tấu của Nhan Tô Tô cũng chậm theo, bỗng nhiên mèo con nhanh nhẹn chuyển hướng tại chỗ, chạy trốn thật nhanh gần như chỉ còn là là một cái bóng nho nhỏ, Nhan Tô Tô đang nhìn hết sức chăm chú thì cũng không cần nghĩ ngợi gì mà bò theo, rất nhanh đã vượt qua thân hình nho nhỏ của mèo con, trên mặt Nhan Tô Tô nở nụ cười thật tươi, sau đó không chút đề phòng nào mà bị va vào vật gì đó, cô vội vàng theo bản năng đưa tay lên. . . Thì cái gì hơi ẩm, vải rất mềm mại, có cảm giác hơi cứng, ân. . . Bắp thịt cực kỳ cường tráng, bắp thịt? A? ? ?
Mèo con sốt ruột vội chạy tới bên chân Hoắc Lãng, ngửa đầu kêu meo meo thật to, sau đó dùng cái đầu lông xù của mình cọ đi cọ lại vào chân Hoắc Lãng không ngừng, hai bàn chân nho nhỏ ôm chặt lấy cẳng chân bên kia của Hoắc Lãng, không hiểu sao lại rất giống động tác của Nhan Tô Tô.
Bùi Phương buồn cười, nhưng mà Hoắc Lãng lại khom lưng bế mèo con lên sờ sờ cái bụng của nó để xem có phải là đã đói bụng rồi hay không, Nhan Tô Tô ngượng ngùng buông đùi ông chủ ra.
Bùi Phương làm người tốt chuyển hướng đề tài: "Cảm giác vừa rồi như thế nào?" Cô gái nhỏ thật sự đặc biệt thông minh có thiên phú, có thể nhanh như vậy mà đã hiểu rõ việc huấn luyện bắt chước động vật rồi.
Nhan Tô Tô theo bản năng nên có chút do dự: "Nhất định phải nói?" Cô cảm thấy có chút là lạ sao đấy.
Bùi Phương kỳ quái: "Đây là một phần của quá trình, có cái gì không thể nói?"
Đúng a..., mới vừa rồi chị Phương nói cô phải thẳng thắn bình thản đối mặt với cảm giác của bản thân, không thể né tránh.
Thái độ của Nhan Tô Tô chuyển sang trạng thái nghiên cứu khoa học: "Cơ tứ đầu với cơ nhị đầu của bắp đùi đều phát triển cực kỳ tốt, cảm giác được rất rõ ràng, mỡ ở dưới da rất ít, lượng mỡ thừa trong cơ thể khá thấp. . . Đoán chừng ông chủ có thói quen thường xuyên tập thể dục?"
Bùi Phương ngẩn ra rồi sau đó gần như là không để ý đến hình tượng mà phát ra một tiếng cười rất to, cô ấy cười đến mức cả người nghiêng trước ngả sau, nhìn thấy gương mặt anh tuấn không tầm thường của Hoắc Lãng không chút thay đổi nào vẫn thản nhiên ôm mèo con thì đột nhiên cảm thấy may mắn khi gen của Hoắc thiếu rất tốt chân đủ dài nếu không thì ngày hôm nay sợ không thể xuống đài được ha ha ha ha. . .
Nhan Tô Tô cảm thấy mình miêu tả cực kỳ khoa học, cơ tứ đầu cùng cơ nhị đầu là hai cơ phát triển nhất ở bắp đùi, mới vừa rồi cô đã cảm nhận được khi đụng phải.
Hoắc Lãng cùng mèo con đều cúi đầu nhìn cô: "Là đang hỏi cô việc huấn luyện bắt chước động vật."
Nhan Tô Tô ngượng ngùng cúi đầu "A...", sau đó cô nghĩ một chút, thật sự hỏi Bùi Phương: "Chị Phương trạng thái biểu diễn lý tưởng có phải là rất giống với "Lưu tâm" không?"
Bùi Phương có chút nghi ngờ: "Lưu tâm?"
Hoắc Lãng: "Là thuật ngữ trong tâm lý học, dùng để thể hiện trạng thái tinh thần khi tập trung vào một hình vi nhất định, tập trung cao độ, tập trung tinh thần thì hiệu suất sẽ rất cao, có thể bỏ qua những điều làm phiền của thế giới bên ngoài một cách có ý thức, mức độ hưng phấn và thỏa mãn cao, sau khi tiến vào "Lưu tâm" thì thường không muốn bị quấy rầy, tức là kháng cự sự gián đoạn, nói đơn giản là có thể vừa vui vẻ vừa tập trung mà lại có thể diễn ra trong thời gian dài."
Nếu muốn ví dụ hình tượng cụ thể thì giống như buff được thêm trong trò chơi vậy thì trạng thái học tập sẽ nhanh và tốt hơn, giống như không ngừng đánh quái để thu hoạch kim tệ cũng là một dạng, liên tục cảm giác được sự vui sướng cùng hưng phấn thì hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi.
Nhan Tô Tô gật đầu, bình thường lúc cô học tập đều thường tiến vào trạng thái "Lưu tâm", vừa nhanh lại vừa vui vẻ, tuyệt đối không cảm thấy mệt mỏi.
Bây giờ Bùi Phương mới nhịn không được mà nở một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, có thể chỉ dạy cho một học sinh như vậy, từ một suy ra ba, thông minh lĩnh ngộ rất nhanh nên cô ấy thật sự rất cao hứng: "Đúng, Tô Tô cực kỳ giống đó. Điểm nhấn của một màn biểu diễn xuất sắc là sự chuyên tâm cùng thả lỏng, cảm xúc mà em muốn thể hiện có thể là không vui vẻ gì nhưng sau khi biểu diễn xong thì lại nhẹ nhàng tràn đầy niềm vui, cùng với trạng thái mà em đã nói quả thực là rất giống. Chúc mừng em đã bước một chân vào cánh cửa diễn xuất!"
Thì ra việc biểu diễn trước camera thật sự giống với lưu tâm a!
Nhan Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có một loại giác ngộ được mở ra, thì ra yêu cầu của việc biểu diễn cũng có sự trùng hợp cao với những kinh nghiệm học tập mà đã có như vậy; có một sự tò mò không thể ngăn cản được, chị Phương nói trạng thái như vậy chỉ là yêu cầu đầu tiên của cánh cửa diễn xuất, vậy nếu đi tiếp thì sao? Còn có điều gì kì diệu đang chờ mình chứ?
Vốn chỉ vì kinh phí nghiên cứu khoa học mà đánh bậy đánh bạ tiến vào loại nghề nghiệp xa lạ với Nhan Tô Tô, bỗng nhiên sinh ra sự tò mò đối với lĩnh vực này, giống như khi còn nhỏ vẫn tò mò là tại sao hạt giống lại nảy mầm vậy.
Hiếm khi trên mặt Bùi Phương khó mà nén được sự kích động: "Đi, chúng ta đi xem màn biểu diễn vừa rồi của em đi."
Đúng vậy, biểu hiện bây giờ của Nhan Tô Tô có thể được gọi là biểu diễn được rồi.
Trong máy giám sát, đường cong của Nhan Tô Tô lả lướt giống như cơ thể của động vật họ mèo vừa tao nhã lại thư giãn, vẻ mặt vui vẻ lại lười biếng, dáng vẻ khi liếm không buồn không lo nhưng lại tỏa ra sự thỏa mãn,vào lúc chạy trốn cùng tranh giành đồ chơi nhỏ với mèo con thì tứ chi nhỏ nhắn thon dài nhanh nhẹn và cũng tuyệt đẹp, tràn ngập sức quyến rũ không thể diễn tả được.
Hoắc Lãng nhìn Nhan Tô Tô ở bên cạnh, cô đối với thể hiện của bản thân mình trong máy giám sát có vẻ mặt rất tốt, giống như hoàn toàn không biết bản thân mình ở trước ống kính có lực sát thương như thế nào.
A thì ra bản thân mình trong ống kính lại là như vậy, hoàn toàn không có những điều mà cô đã lo lắng lúc đầu. . . Nghĩ lại ngay từ khi bắt đầu bản thân mình vẫn còn có chồng chất những băn khoăn dẫn đến việc bị ràng buộc thận trọng, nhưng đến lúc sau hoàn toàn tập trung tinh thần cùng tình cảm để chơi đùa một cách vui sướng thì ngược lại đã nhân được biểu hiện rất tự nhiên. . . Nhan Tô Tô liền cảm thấy biểu diễn quả thật rất kì diệu thú vị.
Nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt Nhan Tô Tô, Bùi Phương cười cổ vũ: "Nên có sự tin tưởng với màn biểu diễn của mình."
Nhan Tô Tô vui vẻ gật đầu: "Vâng!"
Việc biểu diễn này, chỉ cần chuyên tâm, tập trung tinh thần, luyện tập nhiều thì nhất định sẽ đạt được thành tích tốt, cùng với việc học tập giống nhau như đúc nha!
Ở trên việc học tập này, cho tới bây giờ Nhan Tô Tô đều rất tin tưởng, không phải cô cảm thấy bản thân mình thông minh mà là cô tin tưởng bản thân mình sẽ chuyên tâm cùng cố gắng.
Nhan Tô Tô đi theo Bùi Phương rời đi, Hoắc lãng thả mèo con xuống, đang muốn xóa bỏ đoạn video vừa rồi, về sau những thiết bị này sẽ được những chuyên viên trong tương lai sử dụng; nhưng trước khi xóa đi, bỗng nhiên không biết nghĩ tới cái gì mà anh lại mỉm cười lưu lại một bản sao.
- - - - - - - - - - - - - -
Ba ngày trôi qua rất vội vàng, đã đến ngày nhập tổ.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Bàng Hồng Nguyên đã làm tổ mỹ thuật tạo hình bị ép điên ba ngày ba đêm, thiết kế cảnh tượng, thiết kế tạo hình đều thay đổi tất cả, ba ngày, Miêu Khiết vội vàng đến mức sống không bằng chết, người của tổ đạo cụ còn thảm hơn, đi khắp nơi tìm những đạo cụ phù hợp với yêu cầu của lão Bàng, đồ trang sức, chất liệu vải, thời gian lại khẩn cấp như vậy quả thực là rất khổ sở, cũng tại vì thời gian khẩn cấp như vậy ba ngày sau sẽ bắt đầu quay, dù bạn đã chuẩn bị được những thứ gì thì đối với người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thì chỉ có một - - thời hạn cuối cùng.
Sáng sớm khi mà Nhan Tô Tô đến khu vực quay phim, Miêu Khiết cuối cùng có thời gian để nghỉ ngơi thở ra một hơi, hai mắt của cô ấy đỏ hoe, vốn không định tự bắt đầu, nhưng mà khi hai mắt Nhan Tô Tô hơi cong nhẹ nhàng đứng trước mặt cô ấy gọi một tiếng: "Miêu tiền bối."
Miêu Khiết: ? ? ?
Không phải chứ! Ba ngày không gặp! Vẫn là một gương mặt có ngũ quan hoàn mỹ như mặt nạ Marquardt, không một chút thay đổi, nhưng mà đã thay đổi ở đâu thay đổi thế nào thì không thể nói ra được, thần thái gần như đã hoàn toàn khác hẳn, như thể cả cơ thể từ ánh mắt cho đến vẻ mặt đều lộ ra sức sống cùng sự tự tin sáng chói, quả thật. . . Càng đẹp mắt hơn rồi hả? !
Mẹ kiếp! Lão đại! Tôi có thể tiếp tục làm được rồi !
Truyện khác cùng thể loại
324 chương
20 chương
72 chương