Học Sinh Chuyển Trường
Chương 33
(Đoạn này đổi ngôi kể sang tôi nhé).
Tôi vẫn đang phê phê bởi câu nói kia của Hân thì bất chợt thằng Minh vung tay đấm tôi nhưng tôi nhanh chóng cúi xuống né. Nó gằn giọng:
– Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái giá phải trả vì dám cướp người yêu tao.
– Tôi không muốn đánh với anh vì người yêu tôi không thích đánh nhau.
Tôi vừa nói vừa cầm tay trấn an Linh khi thấy Linh có vẻ lo lắng cho tôi. Linh chỉ biết là tôi có học Taekwondo với karate chứ không biết tôi trình gì nên chắc sợ tôi không đánh lại.
– Mày nhát thế à? Không có khả năng bảo vệ Linh thì cút khỏi cuộc đời Linh đi.
Thằng Minh tiếp tục chế nhạo. Những câu nói đó ảnh hưởng đến lòng tự trọng của tôi. Tôi đã từng hứa với anh Hưng và với chính Linh là sẽ bảo vệ, chăm sóc Linh. Tôi không thể thất hứa, không thể để Linh mất lòng tin vào tôi.
Tôi đặt lên trán Linh 1 nụ hôn rồi đẩy Linh lùi về sau để lại hai từ “Yên tâm”dành cho Linh. Rồi tôi từ từ tiến lên thủ thế cơ bản của Taekwondo.
– Chu choa, Taekwondo luôn cơ à?
Thằng Minh thấy tôi thủ thế nên nhếch mép trêu.
– Nãy thấymọi người làm nên học theo thôi anh!
– Vậy vào bệnh viện học tiếp đi.
Nói xong thằng Minh tung 1 cú đá 360 độ tầm trung vào tôi, tôi đưa tay ra đỡ thì cảm thấy hơi tê tê cánh tay. Đm thằng này dùng nhiều lực vào cú đá đó thật, không biết lực đá của đòn đó có phải là mạnh nhất của nó hay không? Nếu là 1 cú đá với lực bình thường thì e là khó ăn rồi đây. Tôi cũng nhanh chóng thủ thế lại. Nó lại tiếp tục tung 1 cú đá cầu vồng, tôi nhanh chóng cúi xuống né rồi tung 1 cú đá ngang vào nó, nó giật mình lùi lại. Nó vừa lùi lại đã tiếp tục lấy đà nhảy lên đá song phi về phía tôi, tôi lách người sang phải rồi tung 1 cú đá vào vai nó, do đang lao đến nên nó ăn nguyên 1 đá vào vai. Tôi bồi thêm mấy phát đấm vào người, vào bụng nó làm nó loạng choạng lùi lại. Đòn vừa nãy tôi không tung hết sức không thì thằng Minh gãy tay rồi. Nó ăn đòn xong tức điên lên lao vào đánh loạn xạ ra, không ra thể thống gì nữa. Đấy là sai lầm của nó, nó ăn liên tiếp hàng chục phát đấm với đá của tôi. Tôi lùi lại vài bước, bật người trên cao tung xoay người tung 1 cú 720 độ về phía nó, nó bất ngờ đưa tay lên đỡ bên phải nhưng nó gần đến nơi liền đổi chân rồi sút 1 phát vào bụng nó. Nó loạng choạng rồi ngã ngửa xuống sàn. Nó lộm cộm bò dậy lết đi 1 cách khó khăn, đi đến cửa clb, nó ngoảnh lại nói:
– Chưa xong đâu.
Tôi lúc đó chẳng để ý đến câu nói đó vì giờ cả Linh với Hân đang ôm chặt cứng tôi.
Cả clb đang nhìn tụi nó. Một phần vì nó mới đánh thằng Minh bầm dập. Ở clb này thằng Minh cũng có số má nên ít ai dám trêu vào. Một phần vì giờ nó đang “bị” hai hotgirl ôm. Nó phải gỡ cả hai ra không tí mấy anh gato lao vào cả lũ thì die. Đang chật vật thì có 1 bạn nữ đi đến:
– Bạn gì đẹp trai ơi, cho mình xin sđiện thoại được không?
Nó nhìn về phía bạn nữ đó. Đó là 1 cô gái khá xinh, nếu Linh với Hân 10 điểm thì cô gái này cũng được 8 điểm, dáng gọi thẳng ra là khá chuẩn. Mặt baby nhưng lại đánh phấn. Nó không có cảm tình với con gái bôi son đánh phấn này cho lắm, nó thấy tự nhiên trông đẹp hơn. Cho thì bị làm phiền, không cho lại bị nói là kiêu. Đang khó xử thì đột ngột Linh lên tiếng:
– Chồng mình không dùng điện thoại bạn ơi.
Nó đang khó xử với cô gái kia thì lại đơ người với câu nói của Linh luôn. Hờ hờ, ngày trước nó ở đây Linh hiền như con mèo con, trêu tí là đỏ mặt. Nó đi một thời gian Linh khác quá, giờ trước mặt nó là một cô nàng tinh ranh, bạo dạn, không còn nhút nhát như ngày xưa nữa. Có lẽ do quá nhiều việc xảy ra với Linh đã làm thay đổi tính cách cô ấy, và cũng có thể là do… Chính nó! Giờ đây nó “bị” gọi là “chồng” trước mặt bao nhiêu người thế này có khác gì Linh đang đánh dấu chủ quyền cơ chứ!
Haizz, có tiếng mà không có miếng! Đang suy nghĩ lung tung thì Hân cùng cô gái kia che miệng cười khúc khích. Nó chả hiểu cái mẹ gì cả, tự dưng xin số, người ta chưa biết có cho không mà đã cười như con dở ăn dưa bở rồi. Nó quay sang thì thấy Linh đỏ mặt cúi xuống, tay vân vê vạt áo như đang ngượng thì phải. Đột ngột Linh kêu lên:
– Aaaaaaa… Hai con mắm kia không cười nữaaaa.
Linh kêu lên chu môi ra trông ngố ngố sao ý. Hai chân thì dậm dậm dưới đất tức tối.
Cô gái kia thì cười toét miệng một lúc mới cố nhịn cười lại, nhìn Linh rồi lại cười phá lên:
– Haha, ặc, haha. Con kia mày đã nhận ra tao rồi à. Haha, giữ bạn trai kinh thế mày. Càng giữ tao càng bám lấy anh ấy. Haha…
Rồi, rồi, nó dần dần hiểu ra rồi. Nãy giờ nó trở thành trò đùa cho 3 cô gái này. Chứ chả có gái nào xin số nó cả, thế mà nãy giờ nó cứ tưởng có người hâm mộ mình đến mức đi xin số. Hơi hụt hẫng rồi à nha!
– Anh đẹp trai nghĩ gì mà trông ngố thế? Hihi.
Nó giật mình bởi câu bông đùa của cô gái kia. Linh chạy lại cầm tay nó:
– Anh, đây là Vân, bạn em. Nó mới từ Thái Bình lên.
Nó lịch sự đưa tay ra nhưng đợi mãi chả thấy cô bạn kia đưa tay ra bắt. Một lúc sau Vân lại cười khúc khích:
– Hân ơi, Linh ơi, người yêu tụi mày thú vị thật đấy!
– Thôi mày đừng trêu ảnh nữa, ảnh ngố lắm không hiểu đâu. Hihi.
Nó đực mặt ra, chẳng hiểu gì thật. Tự dưng bị kêu là ngố này ngố nọ. Con gái thật là khó hiểu!
– Mày về đây ở luôn hả Vân? – Linh hỏi cô gái tên Vân kia.
– Không! Tao chỉ về thăm tụi mày 1 lúc rồi mai lại đi.
– Thôi mọi người đi cafe rồi nói chuyện, mình mời.
Nó đành xen vào câu chuyện của 3 người. Đang ở lớp người ta mà cứ như ngoài đường không bằng. Cả 3 đi đến quán cafe của nó, nó để 3 cô gái ngồi 8 còn nó vào xem sổ sách. Một lúc sau đi ra chỉ còn Linh với Hân đang ngồi uống nước. Nó kêu cả hai đi về vì gần 5h chiều rồi.
Buổi tối, nó kêu Bông với Kim lên học bài rồi đi ngủ sớm. Nó kêu Linh với Hân ở nhà nhưng cả hai nhất quyết đi theo nó. Nó cũng đành chịu, phải để hai người đi cùng. Hôm nay quán được người ta đặt để làm tiệc sinh nhật nên 1 góc của quán được trưng dụng. Nó kêu Linh với Hân ngồi ở bàn quản lý để nó vào trong xem sao. Lúc đi ra thấy Linh hai tay chống cằm, mặt trầm ngâm như đang nghĩ gì đó. Thấy lạ, nó khều vai Hân hỏi:
– Linh bị làm sao thế?
– Anh đúng là đồ vô tâm mà, mai là sinh nhật nó đấy!
Sinh nhật? Sinh nhật thì phải vui chứ? Lúc trước nó chuyển đến thì qua sinh nhật Linh rồi, lúc đấy cũng nhát nên chẳng hỏi ngày sinh của ai cả. Nhưng hôm nay sao Linh buồn vậy? Chẳng lẽ do… Nó cất tiếng gọi:
– Linh…
Linh quay đầu lại nở 1 nụ cười với nó. Bất chợt nó thấy tim mình lỗi đi một nhịp. Cảm giác này là sao đây?
Sinh nhật Linh. Tình yêu chớm nở!
Ở quán về trông Linh thẫn thờ, không còn líu lo như mọi ngày, ngay cả ôm nó cũng không có. Nó cảm thấy có một chút hụt hẫng, mất mát, nhói lòng. Nó nhận ra nó đã yêu Linh từ bao giờ mất rồi, nhưng vì một vết thương trong tim mà nó không dám đón nhận tình cảm của Linh. Nó quá cố chấp, không dám quên đi quá khứ để đón nhận hiện tại.
Tối nay, nó giả vờ ngủ say nhưng Linh hôm nay không trốn sang phòng nó ngủ nữa, có lẽ Hân lo cho Linh nên cũng không thấy sang. Nó nằm một lúc suy nghĩ rồi quyết định mai nó sẽ làm cho Linh một sinh nhật thật vui vẻ, ý nghĩa. Rút điện thoại ra nhắn tin cho Hân, mong rằng cô ấy chưa ngủ.
“Hân ngủ chưa? Ra Toàn có chuyện cần nhờ!”
Một phút sau Hân mới trả lời làm lòng nó nóng như lửa đốt.
“Chưa! Anh đợi em dưới nhà đi, em ra ngay”.
“Ok Hân”.
Nó biết Hân chưa ngủ thì trong lòng rất vui, nó muốn nhờ Hân giúp nó việc khá quan trọng.
Đợi dưới phòng tầm 5 phút thì Hân xuống, vẫn bộ quần áo ngắn khoe thân người max đẹp.
– Anh gọi em ra đây có gì không? – Hân thấy nó thẫn thờ nên hỏi trước.
– Ừm, chuyện của Linh ý mà.
– Anh nói đi, em đang nghe này!
Nó nhìn thẳng vào đôi mắt Hân và nói:
– Hân này, anh biết em yêu anh, dù không biết nó lớn như thế nào. Nhưng có lẽ anh không thể đáp lại tình cảm của em, mấy ngày qua anh nhận ra anh đã yêu Linh mất rồi, anh xin lỗi.
– Anh không có lỗi, em nhận ra anh yêu Linh lâu rồi, chỉ là anh không dám đối diện với tình cảm của anh thôi. Em cũng nói rồi, người em yêu là anh, anh không cần đáp lại tình cảm của em đâu. Em chỉ cần anh luôn ở bên em là được, anh hãy coi em như 1 người em gái như bé Bông hay 1 người bạn thân cũng được.
– Ngốc, anh sẽ luôn ở bên chăm sóc và bảo vệ em mà!
Hân nghe xong thì cười gượng. Nó đặt lên trán Hân 1 nụ hôn, nụ hôn như 1 lời xin lỗi, như một lời hứa của nó với Hân.
Nó quyết định nói cho Hân biết tình cảm của nó để Hân quên nó đi dù biết là khó.
– Anh gọi em ra không chỉ để nói thế chứ!
– À suýt quên, anh muốn nhờ em… Thế nhé!
– Vâng, để lát em nhắn cho tụi nó biết.
– Cũng muộn rồi, em đi ngủ đi.
– Vâng, anh ngủ ngon. Yêu anh!
– Em cũng ngủ ngon.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
20 chương
47 chương
104 chương
45 chương
12 chương
39 chương