CHAP 96: MÙA YÊU THƯƠNG TRÀN VỀ Đặt mình xuống chiếc giường ấm áp, bên ngoài cửa sổ gió vẫn rít từng cơn. Những hạt mưa đập lộp bộp vào cái cửa sổ gỗ bóng loáng, như muốn biểu tình đòi mở toang chiếc cửa sổ. Tôi mỉm cười thu hai bàn tay để gối đầu. Sau bao nhiêu ngày hờn dỗi, cuối cùng mọi việc đã trở lại quỹ đạo của nó một cách bất ngờ ngay cả người trong cuộc cũng không dám nghĩ tới. -Thích! Bắt đầu từ câu nói ấy, mọi việc dần trôi qua ngoài tầm kiểm soát, và từ đêm ấy, tôi bắt đầu có những giấc ngủ chập chờn vì buồn phiền lẫn trách móc. Vết thương lòng tổn thương bởi những câu nói vô tình của Dung, những lần nàng đi cạnh Minh An. -Tránh ra! -Không cần! Và rồi sau kí ức ngày 20-10, tâm trạng trở nên dằn vặt. Và cũng chính một tháng sau, vết thương ấy đã được xóa nhòa. Tôi ngượng người và xen lẫn thích thú, khi cả hai đứa có lẽ đã bước lên một thứ tình cảm mới, sâu sắc hơn, trách nhiệm hơn. Nếu đó là một nụ hôn, một nụ hôn bị phá đám, thì tôi cũng chẳng tiếc nuối lắm. Bởi vì giao kèo tình cảm đã được kí kết. Dung hiển nhiên dành trọn tình cảm của mình cho tôi. Chỉ như vậy là tôi đã mãn nguyện rồi. Mỉm cười và vẫn hồi hộp nhớ về hai đôi môi sắp chạm nhau. Giữ nguyên trạng thái cho đến lúc chìm vào giấc ngủ. -Dậy, thằng trời đánh, biết mấy giờ rồi không? -Để con ngủ một xíu mà! -Dậy! Ngủ mà mơ cười khúc khích, dậy đi học đi! -Mẹ ơi, cho con ngủ xíu mà! -Muộn học ra rồi chứ ngồi đó mà cười! Tôi bật dậy ngay tức khắc, vệ sinh cá nhân là xách cái balo chạy thục mạng. Và chỉ có nhờ bác tài già tâm lý mới cứu tôi khỏi một lỗi khỏi thế lực hắc ám-Hải lớp trưởng thôi! -Đói quá! Vừa đi vừa xoa cho cái bụng đang biểu tình cho nó bớt ồn ào. Tôi xị mặt đi vào chiếc cổng trường. Không thực, chắc không vực được đạo quá. -Ngày mới đã xị mặt rồi! Tôi ngớ người ra trước câu nói của một ai đó, một ai đó đang mặc chiếc áo dài đang đứng ở cổng trường: -Kệ..........ơ! Bỏ mặc cái Ơ ngơ ngác của tôi, chỉ có một nụ cười đẹp đẽ đáp trả: -Sao Dung......đứng đây! -Đứng đây chờ người đói bụng đây này! Tôi ăn mừng thầm trong lòng, các cơ mặt bị trí não gượng ép để cất ngay cái bộ mặt bỡ ngỡ trở về trạng thái lạnh lùng. Nhưng Dung không buông tha: -Xách cặp hộ Dung! -Tuân mệnh! Dung hai tay ra sau, mỉm cười và cất bước chậm rãi lên trước, tôi nhanh chóng đi sánh đôi bên cạnh. Bình thường, ngay cả lúc còn tình cảm, chưa bao giờ tôi được Nàng chờ ở cổng để đi vào như thế này. Đúng là tiến triển mới rồi. Tôi mỉm cười và ba hoa đi bên cạnh Nàng, còn Nàng chỉ cười và cười. Ánh mắt long lanh tỏa sáng xua tan đi lớp sương mù mà ngay cả ánh mặt trời cũng chịu thua. Hiển nhiên trong lớp chưa hề có ai biết, tôi và Nàng đã làm lành nên hầu như tất cả đều im bặt, khi tôi và nàng đi song song đi vào lớp. Im lặng và chỉ im lặng, chỉ đến khi tôi mỉm cười trả tài sản cho Nàng bước về chỗ, không khí ồn ào chợt vỡ òa, như lâu nay bị kìm nén vậy. -Ơ, cái gì thế? -Tao có mơ không? -Ngon lành mày! Đám chiến hữu lẫn Nguyệt đều mỉm cười, chưa bao giờ tôi thấy lũ bạn tôi thân thiết đến vậy. Trong con mắt người đang yêu, mọi thứ xung quanh nay trở nên đặc biệt. Kể cả cái hừ nhếch mép của thằng lớp trưởng cũng đẹp. Cái đẩy gọng kính của Quỳnh nhìn tôi vẻ trí thức pha chút hằn học cũng đẹp, và hình bóng thằng Minh An bên cửa lớp cũng không đáng ghét như thường lệ: -Dung, Dung! Nó đưa tay vẫy vẫy nàng, và vẻ mặt vẫn là của kẻ chiến thắng Cả lớp tôi lẫn lũ bạn thân đều nín thở chờ hành động của Dung, riêng tôi vẫn cười, vì tôi hiểu điều tất nhiên gì sẽ xảy ra tiếp theo, Dung sẽ ra từ chối thằng Minh An, để thằng đẹp mã lủi thủi đi về lớp. Định rủ thiên thần của tao xuống căn-tin chứ gì, tao biết tỏng. Có lẽ tôi dự đoán đúng kết quả, nhưng cách thức thì tôi đã sai hoàn toàn. Dung vẫn ngồi tại chỗ, mỉm cười : -Mình không đi đâu Minh An! Chỉ nghe đến thế, những ai thân thiết với tôi đều mừng ra mặt. Chứ sao nữa, Dung có cái cá tính, cách thể hiện tình cảm của mình rất riêng. Và nàng cũng khiến cho tất thảy bất ngờ, đặc biệt là tôi thấy cái cá tính trong việc từ chối vệ tinh như thế nào. Tình cảm nay đã được chắc chắn nhiều hơn nữa. Cô gái cá tính ấy tiến về đám chúng tôi, mỉm cười từ lúc nhìn tôi, bỏ mặc cái mặt thộn thộn của thằng lớp trưởng lớp bên bên cửa lớp. -Dung mời mọi người uống nước nhé! -Yeah! Thật không, hay là xạo đấy cô! -Thật không? Tao không nằm mơ chứ T- Phong mập ôm tôi, mặt vui sướng lắm! -Thả tao ra, thằng này!- Tôi vẫn thù cái vụ nó xuất hiện phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn tối qua! -Nóng vậy, đi thôi, Dung đổi ý giờ! Lũ bạn đi trước, lần này lớp tôi lại chứng kiến cảnh, một đôi học sinh nam nữ cùng sánh vai tiến ra cửa lớp, ánh mắt nhìn nhau trìu mến và nụ cười rạng rỡ trên môi. -Đôi bạn trẻ đi trăng mật à! -Đi đâu đấy, đi với! Tôi chỉ cười, và Nàng cũng chỉ cười, những lời trêu chọc đó, lại là lời chúc tình cảm tốt đẹp trong hoàn cảnh này. Chỉ riêng thằng Minh An mặt thiểu não vẫn đứng bên cửa lớp, ráng bám lấy chút hi vọng rằng Dung đang đùa nó: -Sao Dung bảo không xuống căn-tin! Dung im lặng, không đáp lại câu hỏi có hàm ý trách móc ấy. Hẳn nhiên Dung không phải bối rối, có lẽ nàng hi vọng vào câu trả lời từ tôi, từ người sẽ bảo vệ Nàng từ lúc này. Dung khẽ gửi tâm tư vào ánh mắt nhìn lên tôi. Tôi hiểu rõ và tự biết mình sẽ làm gì. Không chút nổi nóng, tôi từ tốn trả lời thằng Minh An: -Dung bảo không đi với Minh An, nhưng sẽ đi với mình! Dung mỉm cười hài lòng, và cũng có lẽ không còn gì để nói với Minh An nữa, quay lưng bước đi, để mặc hai đứa con trai đang ở vị thế đối lập. Người tưởng sắp thành công nay đang thảm bại, còn kẻ tưởng như sắp mất tất cả, đã lấy lại được, thậm chí còn hơn cả lúc đầu. Minh An, có lẽ là chất xúc tác cho tình cảm của tôi tiến triển, còn nó nhìn tôi, như kẻ ăn cướp trắng trợn: -Chưa xong với tao đâu! -Tao chẳng có gì với mày cả mà xong! Hai thằng nhìn nhau, những câu nói được rít qua kẽ răng, chỉ đủ để đối phương nghe thấy, hiển nhiên không muốn cô thiên thần ấy biết đoạn hội thoại này. -Mày được lắm!- Chắc nó rối trí lắm rồi! -Tao được hay không, tao tự biết! -Nhớ mặt tao! Nó hằn học bỏ về, câu đe dọa ấy chỉ nhận được nụ cười nửa miệng của tôi. -" Cứ làm gì đi, tao không bao giờ chịu thua mày đâu". Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, tránh được Dung thì gặp ngay Ngữ Yên. Cô nàng có lẽ muốn ngắm những cây thông đang chìm trong sương buổi sáng, hoặc là ngắm ánh mặt trời xuyên qua đám mây trắng sữa nên vô tình chứng kiến. Cũng như Dung, cô nàng nhìn tôi gật đầu chào, bỏ mặc luôn nụ cười gượng gạo của thằng Minh An. -"2-0 nha thằng đẹp mã". Lần này, thằng Minh An quay lại nhìn tôi, vẻ mặt hừ hừ, có lẽ nếu đây không là trường, dễ nó nhào vào đánh tôi lắm. Mặt nó đỏ rực, nhìn đối thủ đang cười theo kiểu: -" Không thèm chấp, chưa có cửa ăn tao"! Nó bỏ về, để lại Ngữ Yên và tôi bối rối ở hai cửa lớp. Trước khi Dung cất tiếng gọi, có lẽ Ngữ Yên cũng hiểu rằng chuyện tình cảm hai đứa tôi đã tốt đẹp trở lại. Tôi bước ở trên sân trường với Dung, và vẫn biết chắc rằng, Ngữ Yên sẽ lại nhìn tôi ở đằng sau. Tôi không quay lại nhìn, bởi lẽ cái gì dứt khoát nên dứt khoát. Bởi lẽ, hình bóng Dung đã quá hoàn hảo trong tâm trí tôi. Hai đứa tôi tiến thằng về căn-tin với bữa tiệc chiêu đãi, và chắc chắn thằng Phong sẽ thộn mặt chẳng hiểu vì sao nó được ưu đãi hơn mọi người. -T! lên bảng kiểm tra em!-Tiếng thầy chủ nhiệm vang lên. Đám bạn thầm kêu khổ cho tôi, hôm qua nghỉ lễ, chắc chẳng học hành gì! Năm phút sau: -Mười, tốt lắm! Sao dạo này tập trung vậy? - Tình yêu tiếp sức mà thầy!- Bọn bạn thả câu nước đục. -Ủa, vậy hả, ai tiếp sức vậy? Chỉ cần nhìn cả mấy chục ánh mắt đổ về phía Dung, thầy tôi đã đủ biết chuyện tình cảm của hai đứa trong lớp rồi. Đến khi tôi nhận cuốn vở của mình trên bàn giáo viên, tôi còn được thêm lời động viên: -Cố lên nha con trai- Tiếng thầy tôi xen lẫn với tiếng cười, đầy tâm lí. -Dạ! Mặc cho sự bối rối đang lan tỏa trong người, tôi gượng gạo ngoan ngoãn trả lời thầy. Điều đó làm mấy đứa bàn đầu trước bàn giáo viên càng có cái mà cười no bụng. Tháng mười một sắp đi qua, nhường chỗ cho tháng mười hai. Tháng mười một với tôi như một cuốn phim tình cảm có hậu. Mười ngày cuối cùng nó sẽ đẹp như ánh mặt trời, ấm áp xua tan đi mây đen hai mươi ngày trước. Sắp sửa chào đón tháng mười hai, cái tháng mà có lẽ sẽ đen như mây trời hôm nay và nhiều cơn mưa bất chợt nữa. Còn giờ, tôi vẫn đang vui, đang rất hạnh phúc.