CHAP 35:BỮA CƠM NHÀ VỢ Tôi trở về lớp lúc nghỉ năm phút chuyển tiết.Khỏi phải nói là tôi khổ sở thế nào,đưa Ngữ Yên về rồi lại canh me vòng ngược lại lớp.Cô dạy Hóa trước khi ra đi không quên để cho tôi một cái “Hừ” và một cái lắc đầu hằn học. Tôi không dám chểnh mảng trong tiết nữa,tiết cuối cùng tôi đâm ra ngoan ngoãn hẳn,không thèm nói chuyện,không thèm nghịch,chỉ thỉnh thoảng cười mỉm mà thôi.Nhưng khổ nổi đó là sự thay đổi khó hiểu nên tôi càng bị để ý dữ hơn.Thầy anh văn lâu lâu quay lại liếc tôi,rồi lại quay lên.Không hiểu là thằng học trò ấy đang mưu tính chuyện gì. Trang chuyển cho tôi tờ giấy,mở ra là cái tờ giấy xin lỗi Dung,lúc nãy của tôi,với hai cái mặt cười.Nhưng khoan đã hình như có ba cái icon.Hai cái icon đang ngồi cười vui vẻ,bên cạnh có chai nước.Một icon thì đang khóc,gì mà nước mắt to thế này,bên cạnh là cuốn sách,ám chỉ người ngồi học đây mà. Biết ý tôi vẽ cái mũi tên chỉ từ cái mặt đang khóc sang cái mặt cười,ý nói là mời nàng uống nước bù đắp.Đúng là chiều lòng cả hai cô này chẳng thoải mái tí nào. Giờ ra về,tụi bàn tròn và thêm mấy thằng hội banh cứ nhất quyết đòi tôi ở lại,chúng nó định bàn bạc cho trận cuối cùng,chiếc áo vàng chung cuộc vào chủ nhật tuần sau.26-3.Tôi thì làm gì có hứng mà bàn bạc chứ,nàng đang chờ tôi ở cái ghế đá trước cổng trường. -Tao về đây,nãy giỡn chơi giờ đau bụng thiệt rồi mày ơi! -Xạo mày,nãy thấy mày bình thường,lại giả bộ nữa hả-Thằng mập phá hoại! -Đâu có,tiết trước mày thấy tao có nói gì đâu,đau quá trời,hix.đau quá trời ơi! Tôi la bài hãi đến nổi bạn bè tôi xanh lè mắt mũi hết xua tôi về: -Mày về thì về thẳng,lo mà hỏi thằng Nhân sau.Liệu hồn với an hem đấy. Chỉ chờ có thế chẳng cần dạ thưa,tôi tót ra,cầm tay nàng lẩn nhanh khỏi tầm mắt của lũ bạn. Nàng có thể tự đi,nhưng cà nhắc nên rớt lại sau tôi,tôi giả bộ đi nhanh lên cách cỡ ba bốn bước chân vẻ mặt không quan tâm: -Nhanh lên nào,hay là muốn cõng nữa ? -Cõng gì mà cõng,không chờ người ta thì thôi,xí,mời không có thành ý gì hết. Tôi quay lại cầm đỡ cặp cho nàng,rồi đi song song. -Giờ đi đâu? -Ờ ,ăn chè nhá! -Chè?ở đâu.. Cách chỗ trường tôi không xa,đi vòng ngược ra hướng đường bọc sau trường,có một quán chè đông nghẹt.Học sinh hầu như về đều ra đây.Tôi đi học về thì lo bắt bus về chứ làm gì biết cái chỗ xa xôi này chứ. Thấy tôi lơ ngơ,nàng chụp cánh tay của tôi,dắt tôi đi,y chang mẹ dắt con vậy.Chui hẳn vào chỗ ngồi trong góc. -Cho em hai thập cẩm nhé,chị-Dung chẳng thèm hỏi ý kiến của tôi. Đang sầu não vì cái không khí ngột ngạt,tôi bỗng thấy chị Xuyến với chị Hạnh cũng ghé vào quán.Chết toi,không khéo lại chui vào lỗ vì thể nào chẳng bị chọc cái tội ăn hàng này. Chị Xuyến cũng nhìn thấy tôi,cười rồi chỉ cho chị Hạnh.Tôi hai tặc nương đang tiến lại bàn tôi với Dung,tôi thì buồn,nàng thì vẫn cười nói mà đâu giết giặc đến sau lưng. -Chào em-Chị Hạnh bắt lời trước. -Dạ,chào chị,chị là….-Dung thắc mắc. -Ừ,Dung ,đây là chị Xuyến,bữa trước tha cho T mấy lần đi học muộn,còn đây là chị Hạnh.Hai chị học 11a2 đó. Nói thật,con gái rất ít khi thân nhau,những mà ngồi trong tình cảnh này thì như kiểu tri kỉ từ kiếp trước vậy.Ba người bọn họ để tôi trơ trọi một mình muốn làm gì thì làm.Mọi chủ đề,từ việc học rồi bạn bè,rồi thì cuối cùng chĩa mũi dùi về tôi.Tôi ngồi im cắn răng chịu đừng,những mỹ từ không hay về tôi: -Nó cứng đầu mà lì lợm lắm-Chị Xuyến mở lời trước. -Hay nói dối nữa chị ơi,rồi còn lẻo mép ,dẻo mỏ nữa.-Dung hát phụ họa -Nhìn không đảm bảo được-Chị Hạnh cũng không tha cho tôi -Lại còn đánh nhau nữa này chị,mặt còn hơi bầm bầm nè. Khỏi phải nói ,câu cuối của Dung thốt ra chẳng đúng lúc tí nào hết ,nó khiến tôi toát mồ hôi thực sự.Bên phía đối diện,chị Hạnh và chị Xuyến nhìn tôi rồi lại nhìn nhau,như đã hiểu chuyện gì xảy ra.Chị Nữ Tặc quay lại hỏi Dung: -Lâu chưa em,nó toàn giấu chị? -Dạ,hôm qua đó chị. Chị Xuyến cúi mặt xuống đất,không nhìn tôi nữa,chị Hạnh nói nhiều là thế,cũng im lặng.Dung quay sang nhìn tôi vẻ khó hiểu.Tôi thì cứ ngồi cắn cái thìa cho xong chuyện.Cứ như thế cho đến bốn năm phút. -Á á,chị ơi tính tiền cho em-Tôi hoảng hốt hét lên khiến cho ba người còn lại ngẩng lên nhìn. -Chết rồi mải nói chuyện mười hai giờ kém rồi,về thôi Hạnh. Tôi tính tiền rồi dẫn Dung về,tôi thì muốn phóng như bay ra trạm xe xem còn vớt vát được chuyến cuối không,nhưng nàng thì bị đau chân,với lại có không đau thì làm sao mà tốc lực bằng tôi chứ.Tôi nhì nhẩy cẩng cẩng,còn nàng thì cứ từ tốn đi bên cạnh.11h40 rồi đó nàng ơi.Anh chỉ còn một tiếng để đi về ăn cơm rồi làm việc lặt vặt lên trường đó.Chắc chết quá. Nàng nhìn tôi khẽ cười: -Hay đừng về nữa! -Hả,không về thì ăn cơm ở đâu trời,mà không gọi được ẹ,mẹ lo á! -Sao không?có mà sợ có người không dám thôi! -Ở đâu,cô nương cứ chỉ,ôn thần tôi chẳng có chỗ nào mà không dám xông pha cả,cô nương cho tôi một cái tên. -Nhà Dung-Nàng tỉnh queo -Nh…à….Du…ng! -Ừ,mới nhận lời nhé,cấm có trái ý đó. Thực chất ăn cơm nhà Dung thì không phải là lần đầu tiên của tôi,hồi diễn văn nghệ lúc nào tôi chẳng ăn ở đó.Nhưng khổ một cái hồi đó có phải mình tôi đâu,mà lúc ấy tôi đang đánh du kích,nên chỉ ngại trong lòng,giờ đã đánh công khai thì về đó chỉ có nước ngượng đỏ mặt mất.Lúc này gió xoay chiều,Dung còn đi nhanh hơn cả tôi. Về nhà Dung cũng là 11h 45,mẹ nàng đang dọn cơm,bất ngờ khi thấy tôi về đó.Cô gật đầu chào tôi.Tôi chỉ biết gật lại như cái máy: -Cháu chào cô ạ! -T hả cháu,cảm ơn đưa D về nhé,ở lại dùng cơm với nhà cô nhé. -Dạ….! -Mẹ ơi, con nài nỉ mãi mới chịu ăn cơm nhà mình đó mẹ! Người ta thường nói cái gì mà Nữ sinh hướng ngoại,quả không sai.Nàng bênh tôi chằm chặp.Mẹ nàng chỉ cốc yêu nàng một cái rồi tiếp tục dọn cơm.Tôi được Dung chỉ cho chiếc điện thoại gọi về nhà. Vừa mới mở giọng “A lo! Mẹ à” tiếng mẹ tôi đã hét lên: -Đi đâu không về ăn cơm? -Dạ,con đang ở nhà bạn,nãy phụ cái kia giờ về không kịp nên ghé ăn trưa luôn rồi đi học.Ba,mẹ ăn cơm trước đi nhé. Sau cỡ 3,4 phú vâng dạ nữa mẹ tôi mới tha cho tôi.Nàng đứng sau tôi lắc đầu chỉ chỉ giọng nhỏ nhẹ: -Nói dối nữa nhé! Tôi xoa đầu cười hì hì.Ngoài cổng ông anh vợ tôi cũng vừa đi học về. -T đến chơi hả em? -Dạ,em mới tới anh -Chiều không đi học à? -Dạ,có chứ ạ -Vậy sao không về ăn cơm đi học đi,tính nhịn đói à? Khỏi phải nói ông anh vợ này,hôm qua tôi còn cảm động muốn chết,hôm nay tôi đã muốn phang trả thù rồi.Lão cười hềnh hệch,để tôi mặt đỏ gay đỏ gắt. -Đừng chọc em nữa,con vào rửa tay ăn cơm đi,ba con có việc chắc không ăn ở nhà đâu.-Mẹ nàng cứu viện cho tôi. Bữa cơm đó,tôi lạc long hoàn toàn,chỉ biết vâng dạ,ngồi im nghe ba người nói chuyện.Nhiều khi tôi được hỏi mà Dung toàn phải đáp thay.Tôi chẳng biết nói gì ngoài Dạ,vâng,không ạ,cô cứ mặc cháu.Trong cái nhìn động viên của mẹ nàng,cái nụ cười và ánh mắt gian manh của ông anh vợ,và cái đá chân đầy tế nhị,giục tôi ăn của cô vợ.Tôi cầm đũa và bắt đầu thể hiện bộ mặt khách sáo của mình.