Hôm nay, thời tiết tốt, lại đang có thời gian rảnh, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa hẹn nhau cùng đi chợ hoa chơi. Bọn họ muốn trồng mấy cây xanh trong nhà. Thẩm Húc Thần đã có giấy phép lái xe, nhưng xét tới cuối tuần ở thu đô cực kỳ tắc đường, nên cậu và Trình Dĩ Hoa lựa chọn đi tàu điện ngầm. Từ nhà tới chợ hoa phải đổi một chuyến, khi xuống trạm tới nhà chờ tuyến sau, Thẩm Húc Thần thấy cầu thang bộ phía trước cách đó không xa có một đám đông đứng túm tụm một chỗ. Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa đều không thích chỗ đông người, nhưng cầu thang kia là chỗ tất yếu bọn họ phải qua để bắt tuyến tàu tiếp theo, bởi vậy bọn họ xuôi theo dòng người đi lên cầu thang bộ. Khi đến gần, Thẩm Húc Thần nghe được tiếng mọi người nói chuyện, mất vài giây để tiêu hóa tin tức, mới biết là có chuyện gì xảy ra. Hóa ra là có một phụ nữ khoảng 30 tuổi đột nhiên ngất đi. Người phụ nữ kia nhìn như thành phần giai cấp tri thức, quần áo, túi xách, trang sức đều khá đắt tiền. Hiện tại, mọi người vây xem tuy đông nhưng không một ai dám nâng cô ấy dậy. Có người không muốn nâng dậy là vì họ sợ sẽ bị hăm dọa hay lừa gạt, nhưng phần đông không dám đỡ dậy là vì sợ cô ấy có bệnh gì đó đột ngột tái phát mà ngất đi, không phải loại ngất xỉu bình thường, cả người nhìn qua có chút không ổn. Những người như vậy không thể tùy tiện động vào, bằng không nếu bạn tốt bụng muốn giúp nhưng xử lý không đúng cách đến khi xe cấp cứu tới, bị bạn vô ý chạm phải, kết quả lại trở thành không cứu được, vậy trách nhiệm đó ai gánh? Cho nên, một vài người đứng quanh nữ nhân kia, sau đó ai gọi cấp cứu thì gọi cấp cứu, ai đi tìm nhân viên nhà ga thì đi tìm nhân viên trong nhà ga. Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa liếc nhau. Thẩm Húc Thần nhanh chóng đẩy mọi người ra, nói: “Mọi người tránh ra chút, em biết cách cấp cứu để em xem xem.” Thẩm Húc Thần đã dùng quang minh chi tuyền luôn khiến người khác cảm thấy cậu rất đáng tín nhiệm. Hơn nữa Thẩm Húc Thần thái độ đường hoàng, khí độ phi phàm, nhìn thế nào cũng không giống người xấu, bởi vậy mọi người nhanh chóng tản ra nhường đường cho cậu. Chỉ là, thấy Thẩm Húc Thần còn quá trẻ nên có một số người vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Này cháu, thật sự không sao chứ? Không biết thì đừng động vào.” Thẩm Húc Thần vội nói: “Các phương pháp cấp cứu cơ bản cháu đều thành thạo. Các chú các bác cẩn thận là đúng, nhưng có những bệnh nhân sau khi phát bệnh, không được bỏ mặc quá lâu, cần trong một thời gian ngắn tiến hành cấp cứu nếu không sẽ càng nguy hiểm. Để cháu xem cho cô ấy trước, ít nhất cũng phải đảm bảm an toàn cho cô ấy cho tới khi xe cấp cứu đến.” Lời này nói cũng không sai…mọi người đều nôn nóng nhìn theo hành động của Thẩm Húc Thần. Đã từng là sinh viên xuất sắc của khoa y, Thẩm Húc Thần lập tức chuẩn đoán tình hinh hiện tại của phụ nữ này, mà mọi hành động cấp cứu cậu làm đều phi thường chuyên nghiệp đúng cách. Dưới sự cố gắng của cậu, tình hình nữ nhân kia đã dần tốt lên. Nhưng cho dù đã có Thẩm Húc Thần hỗ trợ thì mọi người vẫn cảm thấy vô cùng sốt ruột thời gian chờ xe cấp cứu tới sao lại lâu tới vậy. Rốt cuộc hơn mười phút sau, nhân viên cấp cứu cũng khiêng cáng cứu thương tới. Thẩm Húc Thần nói lại tình trạng bệnh nhân cho nhân viên cấp cứu nghe, rồi giúp đỡ nâng nữ nhân kia lên cáng. Thấy xe cấp cứu thuận lợi lái đi rồi, Thẩm Húc Thần mới thở phào một hơi. Đám đông vây xem thấy bệnh nhân đã được đưa đi cũng dần tản ra. Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa tiếp tục tới ga tàu điện, xuôi theo dòng người tới nhà chờ mình cần tới. Những người xung quanh ai nấy đều vội vội vàng vàng bước đi, cơ hồ chỉ quan tâm tới mục đích của chính mình. Thẩm Húc Thần giải thích qua về tình trạng bệnh của người phụ nữ kia cho Trình Dĩ Hoa, sau đó nhỏ giọng tổng kết: “May mà hôm nay chúng ta gặp được, bằng không cô ấy căn bản không đợi được tới khi xe cứu thương tới, sinh mệnh thật quá yếu ớt.” Trình Dĩ Hoa nói: “Đừng lo, em đã làm cấp cứu chuẩn xác, đảm bảo người phụ nữ kia sẽ không việc gì.” Thẩm Húc Thần mỉm cười, có chút cảm khái nói: “Em chỉ là…vừa chợt nhận ra, dường như em còn chưa chân chính nói một câu em yêu anh với anh.” Hai mắt Trình Dĩ Hoa mở lớn hết cỡ. Thẩm Húc Thần nghiêm túc, nhỏ giọng, mỉm cười nói: “Em… em yêu anh.” “Anh cũng vậy, anh cũng yêu em.” Trình Dĩ Hoa đồng dạng thấp giọng đáp lại một câu: “Về sau mỗi ngày đều nói câu này với nhau.” “Ừm.” Thẩm Húc Thần gật đầu. Cuộc sống có rất nhiều chuyện bất ngờ, không bằng cứ hảo hảo yêu nhau thôi. Hai người nhìn nhau cười, rồi cùng nhau tới chợ hoa. Suy xét tới việc bình thường cả hai đều bận tối tăm mặt mày, không có thời gian chăm sóc những cây hoa yếu mềm, bọn họ quyết định mua những loại cây có sức sống mạnh mẽ như Lục La hoặc xương rồng. Lục la có thể thanh lọc không khí, mà xương rồng có thể hút phóng xạ, đều là những cây xanh rất tốt! ngoài ra, Thẩm Húc Thần còn nhìn trúng một gốc thiết mộc lan, nghe nói loại cây này chỉ cần đúng hạn tưới nước là được, còn có thể vươn lên rất cao. Cuối cùng, dưới sự gợi ý của ông chủ, bọn họ mua thêm một số cây phất dụ xanh (phát lộc), loại cây này cũng rất dễ sống, chỉ cần cắm trong bình nước là nó có thể sống rất tốt. Bởi vì mua rất nhiều nên ông chủ đáp ứng sẽ trở về tận nhà cho bọn họ. “Mấy cây đó đều để ở trong nhà nhé. Em chợt nhớ ra, sân nhà chúng ta cũng có một mảnh vườn nhỏ, là chủ đầu tư tặng, có thể cải tạo thành vườn hoa, nhưng trồng hoa rất phức tạp.” Thẩm Húc Thần nói. Tuy rằng là thanh niên lớn lên từ đồng quê, mùa xuân cũng thường xuyên lên núi hái chè hay chăn nuôi gà vịt nhưng so với các bạn đồng lứa con nhà nông chính gốc thì Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư xem như chưa từng chân chính làm việc nông. Chung quy ông Thẩm không có ruộng đất gì, chỉ có một vườn rau nhỏ do ông khai hoang ở sau núi, trồng một số loại rau đáp ứng nhu cầu ăn uống qua ngày mà thôi. Nói cách khác, Thẩm Húc Thần hoàn toàn không biết cách trồng và chăm hoa. Trình Dĩ Hoa nghiêm túc đề nghị: “Hay là trồng rau đi? Rắc hạt giống rau hẹ, chúng có thể tự phát triển, lúc lớn nhìn qua như mặt cỏ dày… còn có thể ăn.” Ông chủ cửa hàng hoa đang khiên cây lên xe nghe vậy nhịn không được co giật khóe miệng, thầm phỉ nhổ trong bụng: thật không hiểu đám thanh niên hiện nay nghĩ gì, nếu mình có thể mua một căn biệt thự giữa thủ đô này, chỉ hận không thể trang trí trong nhà, ngoài nhà cho thật xinh đẹp, vườn hoa thì phải trồng hoa, trồng rau hẹ là cái quỷ gì?! Thẩm Húc Thần nén cười: “Rau hẹ ăn có ngon gì đâu…thế này đi, không bằng chúng ta trồng mấy cây ăn quả? Cây ăn quả dễ sống hơn cây hoa. Trước kia khi vẫn còn ở Phần Thủy trấn, trong vườn nhà em có một cây bưởi, bình thường chả ai chăm nó, không bón phân cũng không thường tưới nước, toàn nhờ nước mưa mà sống, kết quả vẫn phát triển rất tốt, năm nào cũng cho quả sai trĩu trịt…tsk, chỉ là ăn không được ngon lắm, rất chua!” “Vậy chọn luôn mấy cây đi.” Trình Dĩ Hoa nói. Hai người tốn rất nhiều thời gian lượn qua lượn lại trong chợ hoa nên Thẩm Húc Thần căn bản không thể tưởng tượng được, việc mình cứu người lại đang gây sóng gió trên mạng xã hội. Ban đầu, một nick vi ngôn có tên “Cô đảo tây phong” up một video lên tài khoản của mình, trọng điểm cảm khái nhân tâm lạnh lùng, rồi tỏ ra các loại trào phúng “dân chúng nước các người thật vô cảm” thế cho nên có một phụ nữ bất ngờ té xỉu giữa đường, mọi người đi ngang qua không ai tới đỡ cô ấy dậy, mọi người chỉ lựa chọn lạnh lùng đứng xem, xã hội này thật sự quá kinh khủng! Video Cô đảo tây phong up chính là quay chuyện mà bọn Thẩm Húc Thần gặp được ở ga tàu điện ngầm, nhưng chỉ quay sự việc lúc trước, kéo dài khoảng chừng 40s, những sự việc sau đó như mọi người gọi xe cứu thương, gọi nhân viên nhà ga hay Thẩm Húc Thần động thân cứu người không hề được quay lại. Nói cách khác, Cô đảo tây phong căn bản là đang cắt câu lấy nghĩa, e sợ thiên hạ bất loạn, bịa đặt câu chuyện. Video này đương nhiên đã khơi dậy rất nhiều dị nghị, ngay từ đầu, mọi người đều cảm thấy căm phẫn phê phán người qua đường lúc ấy, những người đứng vây xem sao không ai tới giúp người phụ nữ kia? Nhân tâm con người bây giờ quá lãnh cảm! xã hội thật sự quá thối nát! Kẻ có tiền thật sự táng tận lương tâm! (ý kiến cuối cùng không hiểu sao mà thấy được, chắc việc thù nhà giàu luôn là đề tài vĩnh hằng đi?!!!) Đương nhiên, cũng có người khó chịu với ngữ khí của cô đảo tây phong, “dân chúng nước các người” là có ý gì? Trừ phi thím không phải người Hoa quốc, bằng không đừng có mở mồm nói câu này!! Vài tiếng sau, mọi chuyện được xé to ra, có một tài khoản tên “Manh tháp tháp diệp tử” up lên mấy bức ảnh đều ảnh chụp Thẩm Húc Thần đang cố gắng cứu sống người phụ nữ kia. Manh tháp tháp diệp tử nói: “Đừng có share cái video cắt câu lấy nghĩa kia, rõ ràng người phụ nữ kia đột ngột phát bệnh, mọi người không dám tự ý động tới cô ấy, sao lại gọi là nhân tâm lạnh lùng? Lúc ấy tôi cũng có mặt ở hiện trường, có rất nhiều người đều gọi cấp cứu, còn có người chạy đi gọi nhân viên trong nhà gà. Sau đó, @Nơi này có một cái hoang dại Thẩm Húc Thần đã ra tay cấp cứu cho cô ấy. Đứa nào tung tin đồn nhảm mới là độc ác.” Vi ngôn của Thẩm Húc Thần có một lượng followers không nhỏ, Manh tháp tháp diệp tử vừa up ảnh, hơn nữa trước đó còn có Cô đảo tây phong bịa đặt mọi chuyện, đề tài này lập tức trở nên hot nhất trong ngày. Sau đó, không bao lâu, một đám người hay nghi ngờ lại trồi lên. Có người có lẽ thật sự xuất phát từ quan tâm nên mới nghi ngờ, có người lại tựa cho mình là “mọi người say chỉ mình ta tỉnh” nên chuyện gì cũng phải nghi ngờ. Điểm chung nghi ngờ của bọn họ là ở chỗ, Thẩm Húc Thần dựa vào cái gì mà dám xông vào cứu người phụ nữ kia? Cậu ta cũng không phải dân chuyên nghiệp, vạn nhất cậu ta khiến tình trạng người phụ nữ kia càng trở nên tệ hại hơn thì làm sao? Cậu ta có thể chịu trách nhiệm với tính mạng của người phụ nữ kia sao? Chẳng lẽ gọi cậu ta là con trai quốc dân, nam thần quốc dân thì cậu ta thật sự cho rằng cái gì mình cũng làm được sao? Cậu ta có biết mình đang làm cái gì không? Đó là một mạng người đấy! Còn nữa, nên nhớ Thẩm Húc Thần còn rất trẻ, nếu fan cậu ta cũng học theo cậu ta, mang mấy cách cấp cứu người như mèo ba chân ra cấp cứu người bệnh, nhỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm? Sau đó, có một số người dũng mãnh tràn vào vi ngôn của Thẩm Húc Thần để lại các bình luận thô tục rất khó nghe chỉ trích hành động cứu người của cậu. Cùng lúc đó, fan cuồng hay fan phong trào của Thẩm Húc Thần cũng điên cuồng thảo luận chuyện này. “Lạ thật đấy, rõ ràng cùng là một chuyện, lúc đầu không có ai đứng ra cấp cứu cho người ta thì bị các người rủa xả là nhân tâm lạnh lùng, sau này Thẩm Húc Thần đứng ra cấp cứu bệnh nhân thì các người lại rủa xả Thẩm Húc Thần tự ý hành động, còn cố ý chạy tới vi ngôn của cậu ấy ân cần hỏi thăm 18 đời tổ tông người ta. Rốt cuộc phải sống sao mới vừa lòng các người?” “Đúng là cào bàn phím trên mạng không mất tiền vì thế ai cũng tỏ ra mình là anh hùng bàn phím, các người đáng sợ thật đấy.” “Tôi cảm thấy lần này nam thần có chút lỗ mãng thật rồi, vạn nhất khéo quá hóa vụng… đó là một mạng người mà. Nhưng tôi thật sự kính nể dũng khí của cậu ấy. Đổi lại là tôi, hiện tại cái giá phải trả để làm một việc tốt quá cao, tôi thật không dám làm việc tốt đâu.” Buổi tối, tới khi Thẩm Húc Thần online, cậu mới biết mình lại gây bão nữa rồi, thậm chí còn là bão to. Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi. Hết chương 122