Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 95 : Mê sảng
A Y Quả không chuẩn bị tinh thần cho việc xác chết đột ngột vùng dậy, sợ tới mức da đầu bùng nổ, tiếng kêu kỳ lạ " Cách lão tử", thân mình ngã ngửa ra sau, trực tiếp từ trên giường ngã xuống…
Cuối cùng Tống Dương nhanh tay nhanh mắt, trước khi gáy nàng chạm đất đã kéo nàng lại.
A Y Quả gắng sức trong nháy mắt, nhìn Tống Dương chằm chằm hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần:
- Ngươi, ngươi đã khỏe?
Ngay khi Dao Nữ tỉnh ngủ rời khỏi giường, âm hàn trong kinh mạch của Tống Dương bỗng nhiên biến mất, thân thể đột nhiên khôi phục lại bình thường, khí lực khôi phục hoàn toàn. Hàn khí tam quan tới đột ngột, tan đi cũng đột ngột, Tống Dương thử dụng công kiểm tra cẩn thận, xem xét thân thể và kinh mạch của mình, không có chút dị thường.
Ngoại trừ bị khí lạnh hành hạ hơn nửa đêm, dường như mọi việc đều không có việc gì… Kiến thức không đủ, có suy nghĩ đến thế nào cũng không giải thích được chuyện này, Tống Dương cảm thấy thân thể không còn đáng ngại, rõ ràng không hề lãng phí tâm tư, nhưng cũng không lập tức đứng dậy, đối với Dao Nữ tò mò, đối với vu cổ tò mò, lại không ngại dựa vào cơ hội này xem xét một chút. Cho tới khi đối phương xuất ra "gia hỏa" muốn động thủ ở trên người mình hắn mới bật dậy.
Đợi Dao Nữ đứng vững, Tống Dương buông đối phương, giơ tay chỉ vào con kiến trên mặt đất, bộ dạng có chút hứng thú:
- Đây, sao lại thế này?
A Y Quả tay chân lanh lẹ, thu hai đầu Cổ kiến còn đang thân thiết vào Linh Đang, cẩn thận thả vào, lại ở trong phòng khơi lên một đốm lửa nho nhỏ, đem chén lớn, máu tươi tất cả đều đốt sạch sẽ, sau đó cười nói:
- Cổ thuật cứu người, cũng không phải ai cũng có thể nhận biết được, cơ bản trước tiên thử xem ngươi có thích ứng được không?
Giải thích quy củ, Tống Dương chỉ cười, sửa sang lại quần áo muốn đi ra cửa, A Y Quả giơ tay cản hắn:
- Chớ đi vội, ta muốn thương lượng chuyện này với ngươi… Đợi tới lúc gặp Tiểu Nam, có thể nào nhờ ngươi nói, là lão tử… không phải lão tử, là huynh đệ Vu Cổ của ta đã cứu được ngươi?
Nói tới đây, nàng bỗng nhiên trở nên cợt nhả:
- Tiểu Nam năn nỉ ta cứu ngươi, vốn ta cũng muốn cứu ngươi, nhưng không đợi ta cứu thì ngươi đã khỏe rồi. Như vậy là tốt nhất, đều vui vẻ cả, tuy nhiên về phía Tiểu Nam dù sao ngươi sao cũng nên cấp cho ta chút thể diện.
A Y Quả không xem mình là nữ nhân, càng thích nữ nhân, việc này đến Nhị ngốc cũng nhìn ra, huống chi Tống Dương.
Nàng muốn ở trước mặt người trong lòng tạo chút sĩ diện, Tống Dương chỉ là cảm thấy buồn cười, lại chưa tới mức phản cảm, gật đầu nói:
- Được, không phải chuyện gì phức tạp.
Lời vừa thốt ra, A Y Quả hoan hỉ vui mừng, lập tức nắm lấy cánh tay khô gầy, lại đấm vào ngực Tống Dương một cái:
- Ngươi thực tốt! Dao gia trong núi nghĩa khí cao ngất, ngươi giúp ta, ta liền nợ ngươi phần ân tình này!
Nói xong, nàng từ trong túi lấy ra một đôi Linh Đang, lấy một thứ trong đó nhét vào trong tay Tống Dương. Lại giống như trước lấy mật sáp đóng lại, trong đó có dấu cổ trùng, tuy nhiên lần này không phải là Linh Đang cũng không phải là bạc, mà là một thứ màu đỏ do mẩu gỗ tạo thành.
- Linh Đang này ngươi mang theo người rất tốt, thực sự gặp chuyện phiền toái, hãy bóp nát nó, mặc dù cách xa ngàn dặm ta cũng có thể biết ngươi gặp nạn, ngay lập tức sẽ tới cứu ngươi!
Tống Dương nén nhịn xuống, bật phì cười, hắn thật lòng hỏi đối phương một chút:
- Linh Đang này của ngươi là dụng cụ liên lạc sao?
Thấy hắn cười thành tiếng, A Y Quả không nổi giận, chỉ có điều bĩu môi, giọng điệu khinh miệt:
- Nhóc con ít khi thấy đồ lạ, trong núi có khả năng dùng trùng nhi để luyện cổ, "Kim xuyến tử" cũng không ngoại lệ, nhưng mười ngàn cánh Kim xuyên lý, cũng không tìm thấy một "tinh xâu"; một ngàn cành "tinh xâu" nếu có thể luyện ra một đôi"thiên lý bất đoạn" chính là khai ân của Vu Tổ nương nương!
Bề ngoài của "Kim xuyến tử" và con rết giống nhau, hình thể không lớn, có thể nhập cổ, không được xem là quý giá, tuy nhiên loại sâu này ngẫu nhiên sẽ sinh ra dị tộc hai đầu, trong mắt của Hắc Khẩu Dao, lập tức trở nên vạn lần quý báu, gọi là "tinh xuyến tử".
Tinh xuyến tử, đầu đuôi đều là đầu, nếu dựa theo cách lý luận giải thích của Tống Dương từ kiếp trước, tinh xuyến tử kỳ thật là hai con trùng, chỉ có điều phôi thai có vấn đề, khiên chúng nó dính vào nhau, có chút giống như trẻ sinh đôi kết hợp làm một. Hắc Khẩu Dao có công phu tổ truyền, có thể đem chúng phân chia ra, lại lấy bí thuật phức tạp cẩn thận rèn luyện, liền có thể có được một đôi " thiên lý bất đoạn", tâm song trùng thông minh sắc sảo, bất kể cách nhau rất xa, một con nếu chết, con khác lập tức phát hiện, đồng thời nổi điện đụng loạn. Lúc này thả con còn sống, nó sẽ chạy tới chỗ "huynh đệ" bị chết, không ngừng không nghỉ với tốc độ cực mau lẹ, đợi nó tìm được thi thể, chính mình cũng không ăn cơm, một mực để mình đói chết cùng một chỗ.
Luyện tập bọn chúng khó khăn thế nào không cần nói cũng biết, không đề cập tới quá trình, chỉ nói sau khi tìm được tinh xuyến tử, phải cẩn thận phân tách ra, vả lại phải bảo vệ tính mạng của chúng đã là cực khó rồi, xác xuất thành công cực thấp. "Thiên lý bất đoạn" tác dụng kỳ diệu không tầm thường, mà cơ hội luyện thành đạo Cổ này chỉ có một phần nghìn, đủ thấy đây là báu vật.
Tống Dương nhận lấy Linh Đang đó, nhìn lại ánh mắt của A Y Quả:
- Cổ báu vật quý như vậy, thì muốn ta giúp ngươi lấy chút sĩ diện trước mặt Tiểu Nam?
Lần này A Y Quả không vỗ vào ngực Tống Dương nữa, mà vỗ vào ngực của mình, giọng nói trong trẻo dũng cảm:
- Ngươi giúp Hắc Khẩu Dao việc nhỏ, Hắc Khẩu Dao trả lại cho ngươi đại lễ! Nàng dồn không ít hơi nói to, khiến cho bộ ngực no đủ thở ra nhẹ nhàng rung rinh.
Tống Dương đâm ra hứng thú, hạ giọng hỏi:
- Ta đây lại hỏi một câu, thuần túy tò mò… Ngươi đã ngủ với nàng chưa?
Người trong núi làm việc cổ quái, nhận thức khá với người Hán, A Y Quả không chút tức giận, chỉ ảo não lắc đầu:
- Ngủ cái con khỉ! Nếu ngủ, còn dùng nhiều thủ đoạn như vậy làm gì!
Tống Dương lại hỏi:
- Ta nghe nói các các ngươi luyện Cổ, phần lớn đều có loại tình nhân cổ, xem trọng ai thì cho nàng tất thảy, cả đời đều không đổi lòng, ngươi có chắc có tác dụng hay không?
Việc này vẫn là đời trước hắn nghe nói được.
A Y Quả vẻ mặt mệt mỏi:
- Tình nhân cổ là có, nhưng cái cổ đó, chỉ có thể là đứa bé trai cấp cho đứa bé gái, hoặc bé gái cho bé trai, sao có thể là bé gái cho bé gái?
Tống Dương cười ha hả:
- Ngươi còn biết mình là một bé gái?
Vừa cười vừa cất bước đi ra, đám người giữ ở bên ngoài vốn buồn bã lo lắng, vừa thấy hắn đi ra tinh thần phấn trấn, mỗi người đều tỉnh lại, một đêm đen cuối cùng tâm tư thả lỏng. Tống Dương thật sự qua tạ ơn đại hỏa, lý do thoái thác tự nhiên là A Y Quả nhắc nhở, " cổ thuật thần kỳ, trị được mọi bệnh kỳ lạ", Tiêu Kỳ, Nhị ngốc, Tiểu Cửu và Tống Dương coi như thân thích, nghe vậy còn đặc biệt cám ơn A Y Quả, người sau không thấy một tia thẹn thùng, vẻ mặt tự hào đắc ý dạt dào…
Dao Nữ giữ chặt Tiểu Cửu, Tiêu Kỳ khoác lác hết sức, Tống Dương đi tới bên người Nam Vinh, thanh âm rất nhẹ:
- Nghe A Y Quả nói, là ngươi nhờ nàng tới giúp ta.
Chỉ đơn độc một chỗ, Nam Vinh mới có thể giấu đi vẻ mặt, có người ngoài nàng cơ bản mang ra bộ mặt tươi cười, chẳng qua giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có Tống Dương nghe được thanh âm đáp lại:
- Không cần cảm tạ ta, mọi người đều phải hành động vì gia chủ. Ta chỉ là dựa vàon lời dặn dò của lão gia mà hành sự. Nếu có ngày, lão gia nói không cần lại bảo vệ ngươi…
Nói xong, nụ cười trên mặt nàng càng tươi tắn hơn, vươn tay khoác lên vai Tống Dương, dùng sức đè xuống, tựa như tri kỷ:
- Thấy ngươi khỏe mạnh, thân thể không sao, ta thực sự rất vui mừng!
Tống Dương mỉm cười, lắc đầu nói:
- Có chuyện nói cùng ngươi, ba năm trước đây ở Âm Gia ….
Nhắc tới chuyện cũ, ánh mắt Nam Vinh đột nhiên lạnh lùng, sắc giọng:
- Không cần nói nữa!
Lập tức xoay người đi.
Tống Dương đã mở miệng, sao có thể không nói cho hết, cất bước cùng nàng sóng vai mà đi:
- Lần đó ngươi trúng độc, ta chỉ là dùng thủ cung sa…
Nói mới được một nửa, Nam Vinh đột nhiên vung dài tay áo, ngón tay trỏ Thiên Thiên ẩn trong tay áo, không biết từ lúc nào đã chụp một con dao dài ba tấc đâm tới, nhằm thẳng vào bụng của Tống Dương.
Nếu bị đâm trúng, mặc dù không thể chết, nhưng trọng thương cũng là khó tránh.
Tống Dương thân thủ cao hơn Nam Vinh, trong lòng lại sớm có phòng bị, làm sao để nàng đâm trúng, dùng tay bắt được cổ tay của nàng, đồng thời tốc độ nhanh hơn, không đợi nàng đổi chiêu:
- Không chạm vào người, chỉ có điều làm rớt nốt ruồi son.
Nam Vinh ngây ngẩn cả người, giọng điệu cổ quái:
- Ngươi có ý gì?
Tống Dương buông cổ tay nàng:
- Đây có gì khó hiểu. Ta y thuật giỏi về trừ độc, diệt đi nốt ruồi son đó thực rất đơn giản, từ đầu tới cuối chỉ là trên cánh tay nàng ta châm mấy kim châm… Nàng lại ngẫm cẩn thận xem, khi đó nàng trắng nõn mập mạp, dường như có thể đóng giả làm Lý công công được, ta cho dù có phân tâm, cũng không hạ thủ.
- Còn nữa,Tống Dương muốn cười, ra sức nín nhịn:
- Ngươi, ngươi thực không biết?
Sự tình tới rất đột ngột, Nam Vinh thói quen bình tĩnh, từ trong lòng tới trí não hoàn toàn rối loạn bật thốt lên:
- Ta biết như thế nào?
Nói xong, nàng mới nghĩ tới cùng một nam tử thảo luận "có biết hay không" thực sự không đúng lắm, khuôn mặt phút chốc đỏ ửng, cắn môi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tống Dương, chân bước nhanh hơn, chật vật chạy "trốn".
Bất kể là dốc sức ẩu đả ở dịch quán Âm Gia Sạn hay ngày hôm trước ở trong núi đánh chim, Tống Dương đều có thể nhìn ra được, Nam Vinh Hữu Thuyên nhận được sự dạy dỗ có tố chất tâm trí kiên định, người như vậy theo đạo lý sẽ không bị một thủ cung sa làm cho bối rối, nhưng Nam Vinh cố nhiên đã bị vây khốn… Đối với việc này Tống Dương vốn không định truy cứu, hắn còn có một việc khác cần làm rõ ràng, đợi sau khi mọi người ở cửa lục tục giải tán, hắn đặc biệt tìm đến Bàn Đầu, trực tiếp hỏi:
- Ngài hiểu được thổ ngữ của Hắc Khẩu Dao sao?
- Ngắn gọn còn được, dài quá ta sẽ không hiểu được.
Bàn Đầu thành thực trả lời, giọng điệu hơi cảm thán:
- Chúng ta từ trong núi đi ra mấy trăm năm rồi, mặc đồ Hán nói tiếng Hán, giống người Hán hơn nhiều người Dao.
Tống Dương từ khi nhớ được chuyện thì đã biết Bàn Đầu, nói chuyện không cần để ý:
- Ầy, ngài có tham ô bạc của triều đình người Hán sao.
Sau khi cười liền chuyển vào đề tài chính:
- Hai câu nói, cũng không lâu lắm, ngài giúp đỡ nghe ngóng một chút.
Đêm hôm qua, Hắc Khẩu Dao ở phía trước rút sợi tóc của Tống Dương, thì thào tự nói hai câu.
Tống Dương lặp lại câu đầu tiên, Bàn Đầu nghe hiểu được, cho hắn phiên dịch:
- Tạm thời còn không chết được.
Tống Dương gật đầu, chính là bởi vì "Tạm thời không chết được", cho nên A Y Quả rốt cuộc không nóng nảy, an tâm mân mê quái kiến, lại còn ngủ một giấc ngon, tính toán được hợp tình hợp lý, nhưng những lời này cũng thực không có gì đáng chú ý.
Khi Tống Dương lặp lại câu thức hai của A Y Quả, vẻ mặt của Bàn Đầu trở nên cổ quái, cười nói:
- Thật sự là nói như vậy, ngươi không có nghe nhầm chứ?
Tống Dương lắc đầu:
- Tuyệt đối không sai, ta nhớ rất rõ… Như thế nào, ngài nghe không hiểu?
- Có thể hiểu được, tuy nhiên đây không rõ lời người nói, lại giống như Nhị ngốc nói mơ.
Bàn Đầu cười ha hả, trước tiên bình luận câu nói, sau đó mới chậm rãi dịch ra cho hắn- Những lời này nghĩa là: " nếu ngươi không phải ngươi, lão tử sẽ không thể cứu." Chính ngươi nghe, đây không phải câu mê sảng sao?
Nhẩm lại câu "nếu ngươi không phải ngươi" hồ đồ này, không lâu sau, Tống Dương thở dài.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
88 chương
10 chương
60 chương
59 chương
142 chương
46 chương