Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 93 : Náo loạn trong đêm
Cuối cùng đã thắng, hợp lại tất cả ác điểu may mắn vẫn còn sống, không nhìn thương thế chỉ cần nhìn số lượng mà nói, trong trận chiến này Lưu gia quân quy mô còn lớn hơn trước đó một chút, hợp nhất xong, ác điểu không vội vàng rời khỏi, mà ở lại khe núi trung nguyên nghỉ ngơi.
Tống Dương mới đầu còn ha hả cười nhìn, không lâu sau liền nhận ra ra, ánh mắt ác điểu hướng nhìn chính mình, từ chỗ "một tiểu tử râu ria" trở thành "một miếng thịt ăn khỏi đói"... Người ta đánh giặc xong, phỏng chừng cũng phải tính đến chuyện ăn uống rồi.
Tống Dương hỏi Nam Vinh:
- Không sai chứ?
Nam Vinh không nói chuyện, chỉ gật đầu. Tống Dương trấn an Lưu Nhị ngốc đang run run đứng một bên:
- Xong rồi, kêu Lưu Tứ quay về thôi.
Lưu Tứ cực kỳ may mắn, bị thương không nhẹ nhưng ít ra bảo vệ được mạng nhỏ, đương nhiên, chuyện nó còn có thể còn sống cũng là do Tống Dương chiếu cố.
Mặt Nhị ngốc còn trắng hơn cả giấy, hai mắt rã rời vô thần, hiển nhiên vẫn còn kinh hãi bởi cuộc ác chiến máu tanh vương vãi, dùng sức thở hổn hển mấy mấy hơi mới miễn cưỡng có thể lấy lại được tinh thần:
- Có thể, có thể đưa bọn chúng về.
- Đưa bọn chúng về?
Tống Dương đầu tiên là khó hiểu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền bừng tỉnh đại ngộ, không che dấu được hoảng sợ:
- Tất cả sao?!
Nhị ngốc rụt rè mà cúi đầu xuống, giống như phạm vào sai lầm lớn... Khi tuyển hiền ở Thanh Dương, Nhâm Sơ Dung chỉ lôi kéo một người là Tiêu Kỳ, nàng không cần Nhị ngốc một nguyên do trọng yếu chính là: Một kẻ ngốc nghếch, ở trên chiến trường gần như là vô dụngHoặc là không biết, hoặc là xem nhẹ, tóm lại tất cả mọi người kể cả Tống Dương đều nghĩ tới một việc khác:
- Ác điểu là quần cư.
Mối quan hệ giữa Nhị ngốc, Lưu Tứ và quái điểu đầu đàn rất tốt, cái này giống như một gia tộc, mấy chục ác điểu nguyên thủy, tất cả đều tiếp nhận gã … Chỉ cần không cùng đường với chúng, Nhị ngốc nói một tiếng, lũ ác điểu này sẽ hung hãn mà lao tới.
Tống Dương hít một hơi lạnh, nhìn kỹ đàn chim trước mặt, nhưng cuối cùng lắc đầu:
- Chỉ mang Lưu Tứ về là tốt rồi, còn nữa, chuyện ngươi thuần hóa cả đàn chim không thể nói với những người khác.
Cũng không hỏi vì sao không thể nói, Nhị ngốc liền vui vẻ nghe lời, Tống Dương cười, đây là chỗ đáng yêu của Lưu nhị.
Lập tức Tống Dương chuyển mắt nhìn Nam Vinh. Hiểu được ý tứ của hắn, giọng nàng điệu lạnh lùng:
- Chuyện này ta sẽ không tiết lộ cho Nam Lý, nhưng cũng sẽ không giấu diếm với chủ nhân.
Tống Dương gật gật đầu, không nói thêm cái gì.
Tuy nhiên Lưu Tứ bị thương không nhẹ, Nhị ngốc biết thuần điểu nhưng không biết chữa thương, Tống Dương là thầy thuốc xem bệnh cho người, đối với thương thế của điểu cũng không giúp gì được nhiều, nhưng thật ra ác điểu đó tự chữa cho mình, từ cái thời cổ đại ác chiến vẫn luôn tồn tại, bọn chúng sớm đã biết dưỡng thương cho mình, mổ những quả thảo dược có thể dưỡng thương là bản năng, nếu Lưu Tứ đi theo nhị ngốc trở về, có thể dưỡng thương nhanh hơn hay không là một chuyện, ngược lại ở lại tộc đàn hẳn sẽ có cơ hội lớn hơn chút nữa.
Nhị ngốc đau lòng nhìn huynh đệ, lại nghĩ đến mình vô tích sự, bèn đổi con chim khác to hơn không bị thương, tên thì cứ thế tiếp tục đếm xuống – Lưu Ngũ.
Lưu Ngũ không phải là tàn binh mới hợp vào đàn chim, mà là nguyên lão trong Lưu gia quân, chỉ nhìn hình thể liền hiểu được nó là bề trên của Lưu Tứ... Chuyện trong núi, mấy người không thể trì hoãn, trở lại trấn nhỏ.
----------------------Bàn Đầu gật đầu nói:
- Làm đúng lắm, làm đúng lắm! Hắn chỉ giấu chuyện Nhị ngốc thuần phục cả đàn chim to.
Chỉ có một quái điểu Nhị ngốc sẽ không ai để ý, nhờ vào cơ hội kỳ sĩ có thể xuất ngoại đi chơi một vòng, rồi trở về nửa đời sau nhàn hạ, nhưng Nhị ngốc có thể chỉ huy một đám quái điểu nhất định sẽ bị nhập vào bộ binh. Bàn Đầu cũng biết, Tống Dương cũng thế, thậm chí mọi người ở Yến Tử Bình, đều không muốn gã phải ra trên chiến trường, bất kể là phong cự Thổ Phiên tây tuyến hay là lên Bắc quan chống Đại Yến.
Lưu Nhị lúc này đã phục hồi lại tinh thần, ngồi ở bên cạnh ha hả cười ngây ngô, việc này gã đại khái hiểu được chút, nhưng lại thật sự mơ hồ, dù sao Tống Dương không cho gã nói ra, gã không nói cũng được, đến tột cùng vì điều gì gã cũng lười nghĩ.
Nói chuyện phiếm thêm vài câu, Bàn Đầu, Nhị ngốc, Tiêu Kỳ lần lượt rời đi, lúc này trời đã tối đen, Tiểu Cửu xắn cao ống tay áo, lộ ra một đôi cánh tay trắng nõn, chuẩn bị đến phòng bếp nấu bữa cơm chiều, Tống Dương lại lắc lắc đầu, nhìn nàng nói:
- Nấu cho ngươi và người câm ăn là được rồi, ta không ăn, có người tìm ta đến giúp đỡ, có chuyện gì ngày mai nói sau.
Nói xong đứng dậy trở lại vào trong phòng mình, để nguyên đồ ngồi trên giường suy nghĩ …Ác điểu là dạng quái vật gì? Cường tráng tránh không sợ bệnh nặng, sức mạnh đáng sợ, cương trảo thiết uế, đông tác nhanh chóng, quả thực là loại động vật vương giả cao nhất. Muốn săn bắt chúng không phải là chuyện dễ dàng. Năm đó lần đầu tiên Tống Dương gặp được ác điểu, công lực đã ở hạng thượng đẳng, nhưng nếu không có long tước nơi tay, thì không biết kết cục đã thế nào rồi. Mà lần này công lực đã tăng vọt, thần đao trong tay giao chiến cũng vô dụng đưa lên được vài lần thì bị cuốn đi, lúc này Tống Dương chỉ có thể dựa vào nắm đấm, mặc dù toàn lực có thể đánh được mấy con …
Khi trận chiến kết thúc, ác điểu Tống Dương giết chết cũng không nhiều, tuy vậy hắn cũng rất mệt, công lực chưa từng bị hao tổn như vậy. Hiện tại đã được yên tĩnh, hắn vận công mau chóng hồi phục công lực.
Luận về vận công chữa thương khắp thiên hạ cơ bản giống nhau, phải ngồi yên, trong lòng yên tĩnh, rất nhanh Tống Dương đã nhập định hòa mình vào không gian xung quanh.
Tiểu Cửu không dám quấy rầy Tống Dương, sớm khóa cửa lại, ăn qua bữa cơm chiều xong vẫn không quên đi xem xét đám chó mèo trong viện, đợi cho trăng lên cao, tiểu nha đầu thấy Tống Dương vẫn bất động, nàng bèn qua thăm hỏi người câm rồi đi nghỉ.
Tiểu nha đầu này hai ngày lo lắng hãi hùng cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vừa đặt mình đầu mới chạm vào gối liền chìm vào giấc ngủ... Không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên "Rầm" một tiếng..Ở trấn nhỏ, vào lúc đêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, tiếng động nhỏ cũng rất rõ ràng, Tiêu Kỳ cả kinh choàng tỉnh, hoảng hốt còn không rõ điều gì, nhưng rất nhanh, trong sân vang lên tiếng kêu y a của người câm, Tiểu Cửu mới biết là nhà mình có việc, vội chạy đến xem xét.
Người câm tay trái không ngừng khua loạn, tay phải thì chỉ hướng phòng Tống Dương, ý tứ cũng hiểu được, thanh âm trầm đục vừa rồi chính là truyền ra từ phòng Tống Dương. Tiểu Cửu nhíu mày tiến lên, ở ngoài cửa cúi đầu mà gọi vài tiếng "Công tử", đồng thời giơ tay gõ cửa, nhưng trong phòng không có chút phản ứng, Tiểu Cửu quyết định thật nhanh, quay đầu lại nói với người câm:
- Phá cửa!
Chỉ một lúc cánh cửa đã bị đập vỡ, hai mắt Tống Dương nhắm nghiền sắc mặt đen nhẻm, ngã lăn trên mặt đất, sống chết không biết.
Tiểu Cửu sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội vã lao vào phòng, trong lúc bối rối vấp vào cánh cửa, cả người lao tới bên cạnh Tống Dương, một cánh tay nuột nà bị thương máu đổ đầm đìa, Tiểu Cửu lại bất chấp đau đớn, vội ôm Tống Dương vào trong ngực, đặt tay thăm dò tim hắn xem còn đập không. Sau khi kiểm tra, tiểu nha đầu òa lên khóc:
- Công tử đã chết!
Người câm động tác nhanh hơn, lúc Tiểu Cửu kiểm tra ngực, hắn đã bắt được cổ tay Tống Dương mà xem mạch đập. Tim nắm ở ngực trái, trên cổ tay vẫn có mạch đập, Tiểu Cửu sờ ngực trái nhưng không thấy tim đập, nhưng gã rõ ràng thấy được mạch đập của Tống Dương.
Tiểu Cửu khóc loạn như chọc tức người câm, cầm tay đẩy nha đầu ra, miệng kêu a a a rống to ba tiếng, nhưng bất hạnh không thể nói ra lời, nhất thời không có cách nào khác đem sự việc giải thích cho nàng, quả nhiên, Tiểu Cửu không thèm để ý tới gã, chỉ lo khóc lớn...
Thị trấn nhỏ vừa mới bình tĩnh, lại một trận rối loạn, đầu tiên là hàng xóm bên cạnh, tiếp là Bàn Đầu, Nhị ngốc, Nam Vinh... Không bao lâu tất cả mọi người nghe tin kéo tới.
Tình trạng Tống Dương cổ quái dị thường, toàn thân nóng bỏng, nhưng trán, ngực, bụng ba vị trí quan nguyên lại lạnh lẽo, mạch tượng hỗn độn vô cùng, thời điểm gấp rút phải cố gắng thăm dò ngón tay người, đến cuối cùng lại không phát hiện được gì, Nam Vinh tập võ nhiều năm cũng biết được chút ít y thuật, nhưng với tình trạng Tống Dương toàn bộ vô biện pháp, buông Tống Dương ra nhíu mày đi đến trong viện, nói với A Y Quả đi theo nàng:
- Nàng xem có giúp được gì.
A Y Quả mày mặt nhăn lại:
- Từ nhỏ không luyện cổ không biết lạc lục mê tam giết được một mạng, mười con cổ mới có thể luyện thành một cổ cứu mạng, cứu mạng cổ này tốt hơn chín con còn lại…
Nam Vinh nào có kiên nhẫn nghe nàng lải nhải, lắc đầu ngắt lời:
- Nhất định phải cứu, coi như ta cầu ngươi.
- Ta xem thế nào đã, để nói sau đi.
Giọng nói A Y Quả có chút không thoải mái, khóe mắt đuôi mày đều vểnh lên không tình nguyện, chậm chậm xoay người vào phòng, đưa lưng về phía sau Nam Vinh, khóe miệng màu đen lại mân ra một chút nếp nhăn, nét cười trên mặt chợt lóe rồi vụt tắt.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
88 chương
10 chương
60 chương
59 chương
142 chương
46 chương