Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 86 : Thuốc giải

Đỗ đại nhân mặc kệ gã, nhắm hai mắt lại không lên tiếng… Có vài án tử nhất định phải phá, giống thi án giấu trong Hỗn Nghi giám đó ; nhưng cũng có vài án tử không thể phá dễ dàng, cũng giống như lần này. Từ ông nội của ông nội lão bắt đầu, đã làm quan trong triều, làm quan lớn. Nhiều năm gần đây, Đỗ gia chưa từng chân chính nắm quyền một phương, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng có nửa phần suy bại, mà từ khi Nam Lý dựng nước đến nay, có thể được như Đỗ gia giống như cái cây xanh quanh năm này không phải có nhiều gia tộc được như vậy. Bí quyết "tồn tại" nằm ở hai chữ: Trung lập. Đỗ đại nhân cẩn thận tuân theo lời tổ tiên để lại, làm quan lớn, cũng không được dính tới thị phi. Án tử của huynh đệ Hồng gia là như thế, thẩm tra ra manh mối chẳng qua là cái nhấc tay, nhưng sau đó thế nào? Không duyên cớ đem một vị quan lớn trong triều đưa ra đối diện. Đỗ đại nhân không muốn giao nộp bằng hữu, nhưng càng không muốn gây thù chuốc oán với địch nhân, chuyện này dừng ở đây, Hoàng đế quở trách tránh không tránh được, nhưng thả ra ân tình đó, sớm hay muộn đối phương cũng trả lại… Tuy rằng hai mắt đã khép, nhưng đám ánh sáng trước mặt Đỗ đại nhân vẫn nhảy nhót không ngừng. Tất cả những gì xảy ra trên điện hôm nay, Hồng Ba phủ đều đã được truyền báo tỉ mỉ, Nhâm Tiểu Bộ nghe được vui vẻ phấn chân, hơn nửa đêm còn chưa ngủ, chạy tới phòng Tam tỷ, ….. chen tới bên giường của người ta: - Ba tiểu quỷ họ Hồng, còn chưa kịp mở miếng đối phó Tống Dương, đã bị Đỗ đại nhân ném vào trong ngục, tỷ, người nói bọn họ có oan uổng không? Là câu hỏi, nhưng không đợi Nhâm Sơ Dung trả lời, nàng lại khanh khách cười: - Vô duyên vô cớ chạy tới đối nghịch với Tống Dương, xui xẻo cũng không oan uổng. Đối với chuyện này Nhâm Sơ Dung chỉ khẽ mỉm cười, giơ tay kéo muội muội vào ngực: - Ta lại cảm thấy, chưa nói tới oan hay không oan. Có vài người, kế hoạch gì cũng làm tốt, cái gì cũng chắc chắn… Nhưng chỉ không tính được mình đoản mệnhSau ngày mồng hai tháng hai mấy ngày, trong dịch quan không khí có chút khác thường. Việc Trần Phản gặp nạn thật sự không dấu được mọi người. Nhân vật tuyệt đỉnh xuống dốc như vậy, mặc cho ai cũng thổn thức không thôi, đặc biệt là Tống Dương… Ngày mồng 8 tháng 2, sang ngày thứ sáu sau khi thi đình, sáng sớm dịch quán ngoài cửa chiêng trống vang trời, thánh chỉ truyền tới. Trọng thần hội nghị, Hoàng đế khâm điểm, kỳ sĩ Nam Lý rốt cục đã "hiện lên trên mặt nước". Tin lớn tốt lành là Tống Dương được như ý nguyện, mang thân phó lôi nhất phẩm, người trúng tuyển còn lại là: Tiêu Kỳ với thuật xem ngựa,, Nhị ngốc thuần phục quái điểu, Vu cổ dao nhân A Y Quả, người mù đệ tử Quỷ cốc, Chu Nho Hỏa đạo sĩ, Nam Vinh Hữu Thuyên. Mặt khác còn có hai người trúng tuyển lúc trước cũng bình thường, một thợ rèn trung niên, tên là Tiêu Dịch, người còn lại là thợ mộc già, họ Cao. Tống Dương thực sự vui mừng, đếm trong sổ hai lần, như thế nào đêm là chín người, còn một người không biết là ai… Dường như tiếc cho tiếng hát trong núi của vợ chồng Khúc thị, Tống Dương thực hao tốn tâm tư tuyển chọn ca khúc, cuối cùng cho bọn họ chọn điệu "Vạn lý Trường Thành mãi không đổ" và "bến Thượng Hải", ca từ lược bớt cải biến thêm, vả lại từ Việt ngữ đổi thành quan thoại Nam Lý, hai vợ chồng luyện tập, diễn tập được không tồi, khi biểu diễn ở Kim loan điện còn được đích thân Phong Long khen ngợi, không nghĩ đến cuối cùng còn bị … xuống, Tống Dương âm thầm cười khổ, "bản lĩnh" cả đời, lấy cả một đời đổi lại tiếng hoan hô có lẽ không khó, nhưng muốn dựa vào nó chân chính ngẩng đầu, cũng không dễ dàng như vậy. Mặt khác ngay cả Nhị ngốc, mơ mơ màng màng không quá giống, vốn không ở trong nhóm kỳ sĩ Nam Lý, nhưng con chim đó của hắn rất giỏi, khi chọn hắn trong triều các vị đại lão còn tranh luận một trận, có người cho rằng phái người hồ đồ ra ngoài có thể mất nước; mặt khác thì cảm thấy, cái này là trọng chim không trọng người, ngươi quản hắn ngốc hay không ngốc, chỉ cần quái điểu có thể biểu hiện ra cái đáng sợ của Nam Lý, chỉ cần có sức cảnh cáo là đủ rồi, huống chi Nhị ngốc chỉ là trí lực hơi kém một chút, lại không thực sự là thằng ngốc, đạo lý cơ bản và lễ tiết hắn hoàn toàn đều hiểu được, thậm chí so sánh với người khác còn thật thà hơn chút. Đến cuối cùng Phong Long vẫn nghe theo ý kiến của kẻ sau. Sau khi đọc xong thánh chỉ thái giám lui sang một bên, lại có quan viên tuyên đọc quan văn, mấy hiền tài chưa trúng tuyển đều được triều đình an bài thỏa đáng, có thể thi triển được hết sở trường, có quan hàm bên thân từ nay về sau hưởng thụ bổng lộc triều đình. "Kỳ sĩ Nam Lý" trúng tuyển tạm thời chưa chức vụ cụ thể, chỉ có điều cấp cho danh hiệu "Yết giả đài cấp sự lang", yết giả đài về bộ Lễ quản hạt, chủ yếu có liên quan tới ngoại giao, việc đón tiếp quan khách các triều đình; Cấp sự lang rõ ràng không nhập phẩm. Cấp cho một danh hiệu như vậy, chỉ là làm để tiện đi sứ nước Yến. Tuy rằng chức vị không cao, nhưng mỗi vị kỳ sĩ đều được phong thưởng rất trọng hậu, những thứ tới tay đương nhiên là những vật có lợi ích rất thực tế, hơn nữa có thể nghĩ, chờ bọn họ từ nước Yến trở về, triều đình đương nhiên sẽ không bạc đãi, đến lúc đó lại thăng quan tiến tước, luận công ban thưởng. Người không trúng tuyển thu thập qua loa một chút, lập tức theo quan lại đến chỗ nhận chức báo tin, mấy vị kỳ sĩ có ân chỉ khác được nghỉ hơn hai mươi ngày, chỉ cần không tính toán quá xa; lại có người muốn về nhà, đều có thể trở về quê một chuyến, vả lại có quan viên bộ Lễ đi theo cùng, được cho là áo gấm về quê. Tuy nhiên phải trở về kinh vào đầu tháng ba, tin tức này được tuyên bố, kẻ vui nhất chính là Nhị ngốc, hoan hô một tiếng bỏ chạy về dịch quán thu dọn hành lý rời đi. Tống Dương thận trọng, cố ý tìm thái giám truyền chỉ hỏi: - Mười người còn thiếu một, đó là ai? - Thánh thượng đều có an bài. Thái giám quay về phía hoàng cung chắp tay, đi theo cười nói: - Việc này không phải việc chúng là có thể hỏi, Tống tiên sinh an tâm chờ đợi là được. Đến lúc này, đại sự Nam Lý tuyển hiền này cuối cùng cũng tạm thời dừng lại, người trúng tuyển cố nhiên vui vẻ, người lạc tuyển đâu đã vào đó, xem như dều có kết cục vui vẻ, Tống Dương mặc kệ các bạn ăn mừng, vội vàng đi một cửa hiệu thuốc bắc, mua không ít thảo dược. Trở lại phòng mình, phát hiện Thừa Hợp quận chúa đang chờ hắn, lúc này cười nói: - Đúng lúc, vừa rồi ta còn đang định đi tìm ngươi. Nhâm Sơ Dung không tới chúc mừng hắn trúng tuyển, mà là đi thẳng vào vấn đề: - Ngày trước ngày tuyển chọn trong Kim loan điện, ngươi viết trong lòng bàn tay ta sáu chữ đó… Chuyện này ta muốn hỏi rõ ràng, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì. Sáu chữ đó, mấy ngày nay lởn vởn trong đầu khiến tâm thần nàng không yên, nhưng Nhâm Sơ Dong thông minh, biết trước khi có kết quả tuyển chọn cuối cùng, bất kể nàng hỏi như thế nào Tống Dương cũng sẽ không nói, liền kìm lại nhẫn nại xuống, đợi tới khi định ra "Kỳ sĩ Nam Lý", nàng lập tức tới trước cửa truy hỏi. Tống Dương không trả lời nàng, lên tiếng chào hỏi: - Đợi ta một lát, ngươi ngồi trước. Lập tức lờ Quận chúa đặt sang một bên, tự mình chạy vào một gian phòng, lấy ra chỗ thuốc mới mua được bận bận rộn rộn một hồi… Ước chừng một lát sau, hắn mới cầm mười mấy bình sứ nhỏ, trở lại phòng phía trước. Nhâm Sơ Dung cũng không phải không kiên nhẫn, nhưng nét mặt thực sự có phần ngưng trọng, lẳng lặng chăm chú nhìn Tống Dương: - Bây giờ có thể nói rồi sao? Tống Dương đem bình sứ đặt khắp trên bàn, lại rót cho Nhâm Sơ Dung một chén trà đặt vào tay nàng, lúc này mới ngồi xuống: - Không tính tới ba anh em Hồng gia và ta, ngày mồng 2 tháng 2 trên cung điện, Hoàng đế, đại thần, thái giám, còn có thị vệ Lý Dật Phong, tổng cộng mười bốn người, đây là mười bốn bình thuốc, mỗi người một lọ, ta đều đưa cả cho nàng. Nhâm Sơ Dung nghe mấy lời không rõ đầu đuôi, nhíu mày, mỉm cười: - Có ý tứ gì? Cái này cũng đều là độc dược, ngươi muốn ta độc chết toàn bộ người trên điện hôm đó? Tống Dương cười ha hả: - Đương nhiên không phải, cái này không phải độc dược, chúng là thuốc giải, thuốc giải độc. Quận chúa đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức "choang" một tiếng, quẳng vỡ chén trà trong tay, nước trà văng khắp nơi… Hai má Nhâm Sơ Dung không còn chút máu: - Họ Tống kia… Ngươi, ngươi, thuốc giải… Ngươi có ý gì.