Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 65 : Việc nhỏ nhờ ngươi

Nhâm Sơ Dung cúi đầu đưa ra một viên kẹo phương đường đỏ tươi, đưa cho Tống Dương: - Hoa hồng đường mật, một hương vị ngọt ngào, ngon lắm. Tống Dương ném viên đường vào miệng, phân biệt rõ bốn vị, đồng thời lắc đầu nói: - Ta không thấy quái, thứ lỗi không thể nào nói được. Ngươi đến lôi kéo ta cũng không ngoài ba nguyên do, ta đã biết khi ở Thanh Dương, với thân phận Nhâm Sơ Dung hạ mình lần này chạy đến dịch quán thăm, trong lòng là muốn lôi kéo, tuy rằng là thay tuyển hiền cho quốc gia, nhưng tuyển ra người hiền mới, người tài ba, chung quy chỉ là muốn bày ra với đời. - Không sai, chính là ba nguyên nhân đó, thứ nhất là lôi kéo không được ngươi, thứ hai là ngươi không cần lôi kéo, thứ ba là lôi kéo ngươi cũng vô dụng. Vẻ mặt Nhâm Sơ Dung khoái trá: - Ngươi thông minh nói chuyện rất là thoải mái. Tống Dương tham gia tuyển hiền, là vì đi đến Yến Quốc lấy đao, tra án, báo thù, điều này là rất rõ ràng, hắn không cầu danh lợi, Hồng Ba phủ như thế nào lại lôi kéo. Mà nhìn theo một góc độ khác, chỉ bằng quan hệ của Tống Dương và Nhâm Tiểu Bộ, hơn nữa với tính tình hắn kỳ thật là đã buộc cùng một chỗ với Hồng Ba phủ, cơ bản là không cần lôi kéo nữa. Nhưng Tống Dương còn muốn giúp Nhâm Tiểu Bộ trốn tránh hòa thân, mặc dù Thừa Hợp quận chúa không biết kế hoạch cụ thể của hắn, ít nhất cũng có thể hiểu được, chuyện này một khi làm, muội muội không bao giờ … có thể xuất đầu lộ diện được nữa, Tống Dương phải cẩn thận che chở nàng, hơn nửa đời sẽ phải giấu tung tích lánh đời, hắn không muốn vào đời lôi kéo lại có ích lợi gì. Thừa Hợp quận chúa rất thực tế, một khi đã như vậy, tất nhiên sẽ không thể hiện thiện ý với Tống Dương nữa. Tống Dương không thèm để ý liền nói thẳng: - Tìm ta có chuyện gì? Nhâm Sơ Dung đáp: - Không nói những lời vớ vẩn với ngươi, muốn cầu ngươi một việc nhỏ không đáng kể. Tuy gọi là "không đáng kể", nhưng khi nàng mở miệng lại tươi cười: - Nam Lý Cửu Châu tuyển hiền đều có kết quả rồi, lúc này đây các nơi đều có nhâni tài dị sĩ hiện thân, ngươi muốn trổ hết tài năng, để kiếm một vị trí nhỏ nhoi trong mười phó lôi nhất phẩm, đó là chuyện dễ dàng, ít nhất … với "Tuổi trẻ sức lớn" của ngươi phần thắng cũng lớn.. Mười vị trí, ngay một vị trí cũng không đến được? Tống Dương có vẻ hứng thú, hỏi tới: - Những địa phương khác đều tìm được những người tài ba gì? Cửu Châu trúng cử người tài tổng cộng hơn ba mươi vị, đều rất khá. Tây Bối Châu tìm được một Hắc Khẩu Dao, am hiểu vu cổ, Bách Hoa Châu tìm được người tự xưng là Quỷ cốc truyền nhân Hạt Tử, tinh thông kỳ môn độn giáp, Kinh Châu có một vị Chu nho lão đạo, nhân hỏa thành danh … Mà quan trọng nhất là Thị Mã Đề Châu có ba huynh đệ một nhà, họ Hồng. Nhâm Sơ Dong nói ra tin tức mình nhận được: - Hồng gia ba người đều có tài hùng biện, lão Đại nghiên cứu về thiên hạ đại thế,kiến thức tổng hợp rất cao, lão nhị chuyên nghiên cứu thuế ruộng, sẽ giải thông thuế, tự xưng là hữu điều Vận Cửu Châu, bản lĩnh làm cho Nam Lý giàu mạnh, lão Tam tu luyện chính là pháp lý hình danh, nhìn khắp quốc gia là tài năng pháp luật ………….. Tam huynh đệ đều phân chia giữ lấy, hợp thành một bộ đầy đủ "Cường quốc chi đạo" Phụ trách bọn này là một Đường Khâm Sai từng đảm nhiệm Đế Sư, học thức uyên bác khắp triều dã đều công nhận, Hồng gia huynh đệ có thể thuyết phục y cho thấy bọn họ có thực tài, lời nói cao xa mà không vô nghĩa, đâu đâu cũng có thể dùng được. Nhâm Sơ Dung thở dài, dường như là lo lắng cho Tống Dương: - Nếu thật sự ngươi trúng tuyển cũng là cường quốc chi đạo. Mặc dù có mười ghế, nhưng Nam Lý sẽ không phái hai "Cường quốc chi đạo" đi phó lôi nhất phẩm. Bỗng nhiên xảy ra đối đầu, Tống Dương không có phản ứng gì, chỉ có điều nói: - Ta ngất! Thật không phải cường quốc chi đạo, là tự nhiên lĩnh ngộ. - Mặc kệ ngươi nói như thế nào, dù sao ngươi hiến nghệ, ở trong mắt mọi người đã là cường quốc chi đạo. Nhâm Sơ Dung dừng lại một chút, tiếp tục nói: - Ghế Phó Lôi nhất phẩm và gia môn không quan hệ, cho nên chúng ra sẽ không ra tay, phụ vương cũng sẽ không đồng ý chúng ta hỗ trợ. Ngươi muốn đi Yến quốc cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nói tới đây, nàng không nói nữa, lẳng lặng đánh giá Tống Dương... Qua một hồi, nàng nhíu mày, khóe môi lại mỉm cười, hai thái độ tuyệt không nên đồng thời xuất hiện trên mặt, nhưng trên khuôn mặt nàng hài hòa: - Như thế nào cũng nhìn không ra ngươi lo lắng một chút? - Sớm biết sẽ không dễ dàng như vậy, dự đoán sự tình bên trong sẽ không cần phiền não, chờ xem thế nào. Nói xong, Tống Dương đồng ý với Nhâm Sơ Dung gật gật đầu: - Mặc kệ như thế nào, ngươi đã đến và trước tiên ta phải tiếp đón, đều phải đa tạ ngươi. Nhâm Sơ Dung khoát tay chặn lại: - Tới Phượng Hoàng thành, nhân tài được trúng cử tiến vào dịch quán, không thể liên lạc gặp nhau, đến lúc đó người nào có chút trọng lượng, người nào có vài phần tỉ lệ, ngươi đều có thể chính mình thấy rõ ràng, cho nên ta nói điều này chỉ là chút lời thừa vô nghĩa thôi, không đáng tạ ơn. Tống Dương mỉm cười, hỏi: - Vậy chuyện bé nhỏ không đáng kể, là cái gì? - Tiêu KỳSắc mặt Nhâm Sơ Dong rất nghiêm túc.. Sau hai tiếng đó, giọng điệu của nàng bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng: - Ta chỉ là tiểu nữ tử, cũng chỉ lo việc nhà, so với quốc sự quan trọng hơn, các ngươi trúng tuyển kỳ sĩ cuối cùng ai được đi Yến quốc, kỳ thật ta không quan tâm. Điều ta để ý chính là trong nhóm người, đến tột cùng là có mấy người tài cán có tác dụng với Hồng Ba Phủ ta. Nói xong, nàng duỗi tay chỉ Tống Dương: - Kể cả ngươi, nhưng có mấy người, ta nhất định phải thu nhận bọn họ dưới trướng phụ vương, trong một đội chúng ta, ta chỉ coi trọng một người, Tiêu Kỳ. Tống Dương có chút không ngờ: - Chỉ có Tiêu Kỳ? Lưu nhị cũng không tệ đi. Còn có vị đại tông sư kia tuyệt đỉnh cao nhân. Thuần Điểu là thiên phú của Lưu nhị, mặc dù thần kỳ nhưng không có biện pháp dạy lại người bên ngoài. Hơn nữa hung điểu khó tìm, mặc dù có thể ở thâm sơn tìm được, gã có năng lực thuần được mấy con? Nói rõ ra, tác dụng cũng không lớn. Vị Trần Phản tiền bối kia sao... Lão đột ngột lên đài, khiếp sợ Thanh Dương, đã nổi danh. Nếu ta đem lão kéo đến dưới trướng phụ vương, sẽ có rất nhiều người hỏi: - Hồng Ba phủ nuôi một giáp đỉnh tông sư làm cái gì? Hơn nữa trong số những người hỏi thế này, khẳng định sẽ có Phong Long bệ hạ, nhân tài như vậy, hay là giao cho bệ hạ đi lôi kéo. Nhâm Sơ Dung cười tủm tỉm nhìn phía Tống Dương: - Không phải chúng ta không cần đại tông sư, lại càng không là Hồng Ba phủ thu phục không đượcTrần Phản... Mấu chốt là, tông sư là người quá nhiều người biết, chúng ta chỉ cần không có danh tiếng. Về phần Tiêu Kỳ, nàng xem ngựa cũng là bản lĩnh thiên phú, nhưng phát huy lại là việc không đơn giản, tuy rằng một ngày chỉ xem ba mươi con ngựa, một năm cũng có thể phân loại thỏa đáng vạn thất quân mã, cũng đủ trang bị cho một chi quân đội. Sở trường đồ, thiện xung phong, thiện đồ quân nhu … Dùng số ngựa này, chiến lực binh sĩ tự nhiên đề cao. Bởi vì có quan hệ với Nhâm Tiểu Bộ, với Hồng Ba Phủ mà nói Tống Dương cũng coi như một nửa là người một nhà, Nhâm Sơ Dung và hắn nói chuyện lúc này cũng không kiêng kị nhiều lắm. Đại khái nói qua nguyên nhân rồi, đem đề tài kéo lại: - Về Tiêu Kỳ, Hồng Ba phủ rơi vào tình thế bắt buộc phải có, cho nên tìm người hỗ trợ… Không đợi nàng nói xong Tống Dương nhún vai: - Ở đây không có việc của ta, nếu muốn lôi kéo Tiêu Kỳ, nàng trực tiếp tìm đưa giá ra, nàng nguyện ý sẽ thành. Nếu nàng không muốn hỗ trợ cho phụ vương ngươi, ta cũng không có cách nào. - Vốn cũng không muốn làm phiền ngươiNhâm Sơ Dong mỉm cười, có chút không hiểu thế nào: - Vấn đề là khi ta thể hiện ý muốn mời chào với nàng,, nàng không trả lời ta, mà là hỏi ngươi … Hỏi ngươi có phục vụ Hồng Ba Phủ không,, ý tứ của nàng cũng hiểu. Tiểu nha đầu kia Đã coi ngươi là người tâm phúc, nàng muốn đi theo ngươi nhất định sẽ nghe lời ngươi nói.