Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 388 : Thợ khóa

Vùng lãnh thổ rộng lớn dựa sát phía Nam của Thảo Nguyên rơi vào tay Yến quốc, nên biết rằng vùng đất đó là một miếng mỡ béo, cây cỏ phù sa tươi tốt thích hợp canh tác chăn nuôi, càng hiếm có là nơi này còn toạ lạc vài mỏ khoáng sản lớn, giấu vàng chôn ngọc, là của cải vô cùng to lớn. Nhiều đời vua Yến đều vì nơi này mà thèm nhỏ dãi không ngớt, hiện giờ cuối cùng cũng bị Cảnh Thái nắm được trong tay. Ngoài việc mở rộng biên giới vùng đất hoang, để đất nước thêm tấm bản đồ lớn, chiến lợi phẩm Yến quân thu được cũng đầy đủ hậu hĩnh, bò dê không đếm xuể, vật tư chồng chất như núi, ngoài ra còn tranh đoạt được một nhóm dân chăn nuôi lớn, hiện nay sung vào quân đội lao động, tương lai huấn luyện tốt còn có thể bán cho quý tộc Yến quốc làm nô lệ, nô lệ tới từ Khuyển Nhung tuy rằng không sử dụng được tốt bằng nô lệ của Côn Lôn, nhưng thể hiện cho một phần huy hoàng của Đại Yến, đều là hàng "nóng"… Đại quân đánh ra uy phong hung mãnh, đánh ra chiến quả huy hoàng, duy nhất một điều tiếc nuối chính là khi tiến đánh dân tộc Hồi Hột, cứ thế thời điểm chủ lực của Hồi Hột áp tới Yến quân trở tay không kịp, tổn thất nghiêm trọng hơn nhiều so với dự tính, thắng thì là thắng rồi, nhưng thắng thê thảm. Nhưng thế nào thì cũng mặc kệ, chiến sự của phương Bắc đối với Khuyển Nhung báo cáo lấy đoạn, thế cục về cơ bản ổn định, người Yến không có vướng bận, rảnh chân rảnh tay, chuẩn bị giải quyết hai thứ phiền toái kia là phản quân và Nam Lý. Quốc sư không thể nói gì nữa, kế hoạch và sách lược Cảnh Thái định ra không thể bắt bẻ được, loại bỏ tất cả trở ngại bất lợi trong cuộc tranh hùng phía trước với Hồi Hột, sự tình vốn là nên tiến hành như vậy, tiếp theo những nơi bận rộn đã nằm trong quy hoạch chi tiết, điều này cơ bản là không cần Hoàng đế hay Quốc sư phải quan tâm lo lắng, triều đình Đại Yến còn có một đám đại thần, nhiều vị trong đó không thiếu khả năng, nên đến lúc bọn họ phải lo lắng hết lòng rồi, nếu không thì quốc gia nuôi một đám đại thần để làm gì. Yến Đỉnh và Cảnh Thái chỉ cần sau khi đưa ra kế hoạch xét duyệt kỹ lưỡng là được rồi. Cảnh Thái đem chuyện này của mình, muốn tất cả đều nói rõ ràng giống nhau sau, vẻ mặt lại trở nên do dự, bộ dạng muốn nói lại thôi. Yến Đỉnh thấy thế lắc đầu cười nói: - Có chuyện gì thì nói đi, không phải ngại, không cần làm bộ mặt như vậy. Trong giọng nói của Cảnh Thái có chút thăm dò: - Sau cánh cửa kia rốt cuộc là cái gì? Hỏi xong, hắn lại cười: - Thật là tò mò, cánh của đó có thể khiến Hoa thúc hơn vài chục năm không thể mở được… chuyện này không thể nghĩ tới, vừa nghĩ tới đã thấy tò mò không chịu được. Hoa Tiểu Phi thay Quốc sư tập trung mở cửa, trừ phi là chuyện bất đắc dĩ Quốc sư đều sẽ không điều động hắn, Cảnh Thái đại khái hiểu được. Mà về cánh cửa ấy • Cảnh Thái chỉ biết nó có liên quan tới "thiên hạ", nhưng sự tình cụ thể Yến Đỉnh chưa bao giờ giải thích qua. Tuổi tác của Cảnh Thái cũng không còn nhỏ, nhưng trước kia vị hoàng đế này cai trị vô cùng an nhàn, Đại yến chế độ đầy đủ, quốc gia giàu có, lại có Quốc sư là một kì nhân như vậy hết mực giúp đỡ, gần như không cần hắn phải vất vả làm việc gì, hắn liền điên, chơi bời, hưởng thụ vui thú quyền lực và quyền sinh sát trong tay. Liên quan tới cánh cửa kí, Quốc sư nói hắn sẽ phụ trách, Cảnh Thái liền không hỏi nhiều, cũng không nghĩ nhiều… Cho đến vài năm gần đây, gần như là bắt đầu từ nhất phầm lôi, có nhiều chuyện đã trở nên không thuận lợi, các loại đả kích nối gót nhau mà tới, Cảnh Thái cũng dần dần hiểu rõ: Tuy rằng bản thân là hoàng đế nhưng cũng không có khả năng ôm trọn thiên hạ; Tuy Quốc sư giữ vững vị trí "đệ nhất thiên hạ" nhưng cũng sẽ mệt và thất bại, cũng bị thương và sẽ chết. Tống Dương cắt ngang trời xuất thế, dĩ nhiên khiến Cảnh Thái nếm rất nhiều khổ cực, nhưng thử thay đổi góc nhìn xem, ngược lại lại thúc đẩy vị hoàng đế điên cuồng này trưởng thành. Cảnh Thái "trưởng thành" so với trước kia, biết cố gắng kiềm chế tâm tính, biết làm nhiều việc, chủ động giúp đỡ Quốc sư chia sẻ chút áp lực, đồng thời hắn cũng hi vọng có thể hiểu biết được nhiều chân tướng hơn. Sự tình liên quan đến thiên hạ, đây là thiên hạ của hắn, cho nên Cảnh Thái muốn làm rõ, cánh cửa kia, rốt cuộc là cái gì. Quốc sư cười cười: - Đợi ta vài ngày, sẽ nói tỉ mỉ với ngươi. Lập tức chuyển hướng đề tài, phụ tử hai người cười tán gẫu trò chuyện, vô cùng hoà thuận vui vẻ. Năm ngày sau, Yến Đỉnh đặt một quyển sách ở trước mặt Cảnh Thái, mỉm cười nói: - Người xem cái này trước đi, ngày mai ta lại tới. Chữ viết trên cuốn sách cong cong vẹo vẹo, Cảnh Thái nhận ra, tất cả đều là bút tích của Quốc sư, nét mực đã khô nhưng mùi mực vẫn còn thơm, không cần hỏi, đây là cuốn sách Quốc sư vừa mới viết xong. Không có mặt bìa, không sáng tác, đoạn mở đầu là đang kể chuyện, Cảnh Thái không hiểu ra sao – ngẩng đầu nhìn phụ thân một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều, Quốc sư bảo hắn xem thì hắn xem. Câu chuyện rất ngắn, một người tiếp một người, nhân vật chính không có tên, tất cả lấy "A Thiên" thay thế… Quốc sư đứng bên cạnh không giải thích gì, mặc cho Cảnh Thái tự đọc, hắn quay người rời đi. Qua ngày hôm sau Quốc sư lại đến, hỏi Cảnh Thái: - Xem xong rồi hả? - Hôm qua xem hai lần rồi, hôm nay định xem lại hai lần nữa. Cuốn sách đang ở trong tay Cảnh Thái, sau khi trả lời hoàng đế lại lo lắng truy hỏi: - Người tên A thiên này… rốt cuộc là ai? Tiếng bụng của Quốc sư trầm thấp: - Đại hồng khai quốc Thái tổ Hoàng đế. Vẻ mặt Cảnh Thái có chút hoảng hốt, gật đầu: - Hèn chi! Hèn chi! Sau đó thở ra một hơi dài, lại tiếp tục nói: - Quá giỏi, thật sự quá giỏi! Một cuốn sách, vài chục cái dự tính, chỉ là ghi chép nhỏ giọt lại vài câu chuyện nhỏ, nhưng mỗi chuyện đều ẩn chứa những mưu tính của "A thiên", hoặc lớn hoặc nhỏ, vừa có cách của đứa trẻ A Thiên lừa lấy quả táo từ tay của tỉ tỉ, cũng có thủ đoạn của thủ lĩnh A Thiên tranh đoạt lợi ích từ tay cường địch… Ngày hôm qua đem cuốn sách này ra xem, Cảnh Thái chỉ cảm thấy tâm tinh dao động, hắn hoàn toàn không hiểu nổi, một người làm sao có thể có được những tâm kế như vậy, hầu như không lúc nào là không đang tính kế, hầu như mỗi việc hắn từng làm đều có mục đích, nếu như "A Thiên" truyện lấy tư liệu từ rất nhiều người thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nếu "A Thiên" trong cuốn sách, từ đầu đến cuối là một người…. vậy thì hắn có hơi đáng sợ chút, khó trách hắn có thể trở thành vị Hoàng đế duy nhất thực hiện thống nhất đất nước trên Trung thổ. Yến Đỉnh ngồi xếp bằng đối diện Cảnh Thái: - Sử gia viết sách về Hoàng đế để lưu truyền, viết đi viết lại đều chỉ là chút bề ngoài, không có tài liệu chân thực, những câu chuyện ta viết cho người xem, đều là sự tích thực sự của Hồng Thái tổ, người ngoài không được biết, những chuyện lâu rồi thì không đầy đủ, nhưng cũng đủ để nói rõ hắn đối nhân xử thế như thế nào, xem xong có cảm giác gì? - Kinh ngạc, khâm phục tự nhiên không cần nói, mặt khác còn có chút may mắn… Cảnh Thái cười khổ sở: - May mắn là ta sinh ra muộn, hắn chết sớm, nếu ở vào cùng thời điểm với hắn, nói không chừng thiên hạ Đại Yến còn bị hắn cướp đoạt đi. Quốc sư thì phải khí phách hơn nhiều, cười lớn, một tay lắc lư: - Đây không phải là ý nghĩ của đứa trẻ con sao, Hồng thái tổ cũng là người, hắn thật sự sống trên đời, hai người chúng ta đồng tâm liên thủ, cũng chưa chắc không thể đấu với hắn một trận! Cảnh Thái cũng cười, lắc đầu nói: - Cho dù nói thế nào đi nữa, suy nghĩ của Hồng thái tổ, được xem là nhân gian ít thấy. Yến Đỉnh kiềm chế tiếng cười, gật đầu: - Không sai, ta viết cuốn sách này, chính là để cho người hiểu được, Hồng thái tổ là người như thế nào, nhân vật như vậy, nếu như còn lưu lại một bộ phương châm đại lược phục quốc và chứa nhiều sự bố trí… Mà hắn để lại những thứ như thế, nếu có thể rơi vào tay chúng ta, sẽ như thế nào? Cảnh Thái sửng sốt, Yến Đỉnh cũng không đợi hắn mở miệng, lại đổi chủ đề, hướng về chính bản thân mình: - Thời thiếu niên ta gặp được ngươi là biết, cao nhân cứu ta, cũng là sư môn của ta sau này, sự kế thừa này của bọn họ, có liên hệ lớn lao với Hồng hoàng đế, nếu không ta cũng không thể biết được nhiều chuyện của Hồng thái tổ đến thế, càng không thể viết ra cuốn sách này. - Khi mới bái nhập sư phụ môn hạ, ta vốn là muốn học chút bản lĩnh lợi hại quay về phục thù, nhưng một là không ngờ có ngươi, hai là không ngờ sư môn có bối cảnh như vậy… cho đến vài năm sau ta mới vô tình phát hiện, sư phụ vẫn còn giấu một bí mật lớn: thái tổ vì Đại Hồng triều trù tính chuyện đời sau. Mắt của Cảnh Thái sáng rực lên: - Chuyện đời sau của Đại Hồng? Hồng thái tổ vì phục quốc mà an bài xếp đặt? Yến Đỉnh gật đầu: - Hồng thái tổ đích xác đã lưu lại một số bố trí, nhưng lúc đó ta nghĩ mọi cách, cũng không thể tìm được những bố trí của hắn rốt cuộc là cái gì, lại qua vài năm mới làm rõ được, đừng nói là ta, ngay cả sư phụ cũng không biết được cụ thể sự an bài của thái tổ, nhưng… sư phụ biết một nơi, nơi đó cất giấu tất cả bí mật lưu lại của Hồng thái tổ. Nếu là "bố trí phục quốc" của vị Hoàng đế khác lưu lại, Yến Đỉnh cũng cười cho qua, sẽ không đặc biệt chú ý, nhưng Hồng thái tổ không giống vậy, khi đó Yến Đỉnh đã biết nhiều sự tích của người này, biết rằng tâm kế của người này thâm trầm tới đáng sợ, " chuyện đời sau" hắn lưu lại, tuyệt không bình thường. Sau này tiếp tục thi triển thủ đoạn hung ác như thế nào, từ quá trình dồn ép từ miệng sư phụ ra nơi này nằm ở chỗ nào, Yến Đỉnh không nói với Cảnh Thái… Lúc đó Cảnh Thái đã làm Thái tử, tương lai chắc chắn ngồi lên long ỷ, Yến Đỉnh muốn đi mưu đoạt bí mật Hồng thái tổ để lại, kỳ thật cũng là vì nhi tử, nhưng suy cho cùng bất hiếu phản sư chẳng phải chuyện gì vinh quang, không có tội của ý nguyện của một người làm cha khiến nhi tử biết chính mình. Có được sự "chỉ điểm" của sư phụ, Yến Đỉnh tìm ra nơi ấy, là một khu không người ở trên Cao Nguyên, tuyết sơn đồ sộ cao chót vót. Nhưng chỗ cửa vào của "nơi ấy" có cơ quan lợi hại bảo vệ, dựa vào bản lĩnh của Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi cũng không có cách nào phá bỏ, chỉ có mất công quay về "thỉnh giáo" sư phụ, lần đó "thỉnh giáo", Hổ Phách cũng ở hiện trường… Cuối cùng "đại ca" vì bảo vệ muội muội mà đem toàn bộ sự tình bẩm báo, Yến Đỉnh như mong muốn đạt được cách phá giải cửa vào, Hổ Phách lại đối với mọi chuyện lờ mờ chẳng rõ. Phá giải cơ quan cửa vào, đi qua đoạn đường dài, lại lần nữa khi đi lên mặt đất mới phát hiện, bọn họ đã đặt mình vào bên trong một thung lũng vô cùng lớn. Bên ngoài là tử địa yên tĩnh, liếc nhìn một cái chỉ có tuyết sơn trùng trùng và hàn băng vô tận, trong thung lũng lại ấm áp như mùa xuân, kì hoa rực rỡ dị thảo thanh thanh, các loài thú nhỏ thản nhiên dừng lại, nhất thời Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi bừng tỉnh giấc mộng, vẫn cho rằng mình đang ở trong đàn tràng tiên gia. Yến thái tổ hiếm có, không ngờ tìm được một nơi tốt như vậy. Trong thung lũng dàn ra những cái hang động được công nhân khai thác, ở giữa có dược vật phong trấn, cây cỏ khó phát triển muôn thú không nhiều vả lại khô ráo dị thường, tuy rằng nằm ở nơi đó vài trăm năm rồi, nhưng cũng không đổ nát, chỉ có vẻ uy nghiêm thần bí. Yến Đỉnh vui mừng quá đỗi, nhưng sau khi đã từng tìm tòi nhiều hang động lại thất vọng lớn. Có hang bày những " phát minh khoa học kĩ thuật" như máy định vị thiên thể, máy đo địa chấn, la bàn, đồng hồ cát, quầng mặt trời vân vân; có hang thăm thú bên trong những công cụ lao động như guồng nước, máy cày, cối xay vân vân; có những hang bày những cơ nỏ, chiến xa, máy bắn đá, tất cả các loại vũ khí thậm chí bàn đạp; có hang mô hình xây dựng lại là hình vòm, đại điện….....đều không ngoại lệ, tất cả những vật dụng thực tế hoặc mô hình bên cạnh đều kèm theo tranh ảnh tư liệu, giải thích tỉ mỉ phương pháp chế tác và nguyên lý làm việc của chúng. Nhiều vô số kể những thứ hỗn tạp, nhưng những đồ vật này, đặt ở bảy trăm năm trước cũng không coi là ngạc nhiên, ở trong mắt Yến Đỉnh lại càng có vẻ lạc hậu, lại nói cái la bàn kia, thứ mà Hồng thái tổ lưu lại còn là một cỗ xe la bàn khổng lồ, hiện nay la bàn của người Yến dùng đều là phiến la bàn nhỏ tiện mang theo người. Tất cả đều là những thứ không có tác dụng. Hang động kéo dài không dứt, lại hướng về chỗ sâu đi, những vật trưng bày trong hang lại có thay đổi, không còn những dụng cụ to to nhỏ nhỏ kia, biến thành từng khu từng khu sách vở, sử kí các triều đại, tác phẩm của các nhà hiền triết, những cuốn kinh Phật gia, thậm chí ngay cả bí kíp võ công cũng có cả, mà nhiều nhất vẫn là đủ loại điển tích của đạo gia huyền học, đây cũng là lẽ đương nhiên, bảy trăm năm trước Hồng thái tổ hết lòng tin theo đạo tổ si mê phương thuật là chuyện thiên hạ đều biết. Nhưng… từ vật thật tới điển tích, nhìn thế nào cũng đều là một toà bảo tàng, chỉ là một toà bảo tàng, với sự bố trí của Hồng thái tổ, đại kế phục quốc của Hồng Hoàng hậu không có tí tẹo liên hệ. Trời biết Hồng thái tổ phát bệnh điên gì, sử dụng nhân lực vật lực khổng lồ, xây dựng lên một nơi cổ quái không có một chút tác dụng thực tế thế này. Yến Đỉnh làm sao có thể cam tâm, lập tức Tiểu phi cẩn thận tìm kiếm, công sức không phụ lòng người, cuối cùng bị hắn phát hiện, trong thung lũng còn ẩn dấu một cánh cửa ngầm.. Nói tới đây, Yến Đỉnh dừng một lát, tăng thêm ngữ khí: - Chính là cánh cửa này rồi. Nơi đây ẩn giấu những chuyện có liên quan đến bố trí phục quốc của Hồng thái tổ tuyệt không sai, Yến Đỉnh tìm thấy thung lũng từ bút tích của Hồng thái tổ tuyệt sẽ không sai bí mật thật sự kia sẽ nằm sau cánh cửa này. Cánh cửa ở ngay trước mắt, nhưng muốn mở được ra cũng không phải chuyện dễ dàng, trên cửa liên quan tới rất nhiều cơ quan, dựa vào thực lực và bản lĩnh của Quốc sư, muốn bằng sức lực phá của cũng không phải là không thể, nhưng sẽ kích động cơ quan, những vật sau cánh cửa sẽ bị phá huỷ, mà sư phụ của Yến Đỉnh lúc này sớm đã hoá thân xương khô, lại không thể tìm kiếm sự "chỉ bảo" từ lão nhân gia ấy. Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nại suy nghĩ, phá giải từng chút một cơ quan ngầm trên cánh cửa. Yến Đỉnh phải giúp Cảnh Thái ngồi vững đại vị, tiện đà cướp lấy thiên hạ, hắn không có cách nào trì hoãn quá lâu trong thung lũng, việc mở cánh cửa liền dựa vào Hoa Tiểu Phi. Chính là cánh cửa này, Hoa Tiểu Phi mở chính là hơn ba mươi năm. Cuối cùng cũng nói xong lai lịch quá khứ của cánh cửa, Yến Đỉnh thở ra một hơi khàn trầm thật dài, ngữ khí của tiếng bụng cũng theo đó mà thả lỏng rất nhiều: - Đó là như vậy. Cánh cửa đó có thể giúp chúng ta đoạt lấy thiên hạ, nhưng chiếm lấy thiên hạ này cũng không phải thế nào cũng phải dựa vào cánh cửa này, suy nghĩ của ta vẫn là giữ cả hai đầu, Tiểu Phi chuyên tâm mở cửa trong thung lũng, ta và người thì nên làm cái gì làm cái gì, tóm lại, có thể mở cửa là tốt nhất, khi không mở ra được chúng ta cũng không chờ đợi… Nói xong, Quốc sư mỉm cười: - Nói không chừng, khi Đại Yến chế bá Trung thổ, Tiểu Phi vẫn chưa thể mở được cửa đâu. Tới lúc đó ta cũng sẽ tới thung lũng, giúp hắn cùng nhau nghĩ cách mở cửa. Một cánh cửa có liên quan tới thiên hạ, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, sự vật sau cánh cửa đối với Quốc sư mà nói đã không chỉ là " thiên hạ" rồi, cho dù Đại Yến đã chiếm được toàn bộ thế giới Trung thổ, không còn cần tới sự giúp đỡ của cánh cửa đó nữa, Quốc sư cũng vẫn sẽ đem hết toàn lực mở nó ra, hắn dù sao cũng phải nhìn xem Hồng thái tổ lưu lại cái gì, hắn dù sao cũng phải làm rõ bản thân rốt cuộc vì cái gì mới phản bội sư môn, vì cái gì mới phạm đại tội bất hiếu kia! Câu chuyện Yến Đỉnh kể cho Cảnh Thái rất kém thú vị, xét đến cùng tuy là một cánh cửa mở thế nào cũng mở không được, nhưng chính vì nguyên nhân mở không ra mới khiếm người khác mê hoặc, Cảnh Thái cũng nghe thấy có chút hoảng hốt, càng có chút hiếu kì, buột miệng hỏi: - Có cần ta gọi thợ khoá không? Nói xong, không đợi Quốc sư trả lời tự hắn quay lại, lắc đầu mỉm cười…. Thợ khoá? Cánh cửa đó nếu có thể bị thợ khoá mở ra, Yến Đỉnh dẫn theo Hoa Tiểu Phi cùng nhau nhảy xuống vách đá tự sát được rồi. Mặc kệ phía sau cánh cửa là cái gì, Cảnh Thái cuối cùng cũng nghe được câu chuyện hay có thể làm hắn hứng thú, cảm thấy vừa lòng rồi, từ đấy chuyện hướng đề tài: - Ta đã truyền mật chỉ, phái đại quên trên Thảo Nguyên lặng yên rút lui, mặt khác binh mã của phương Nam cũng tập kết được tương đối rồi, ngày tháng tốt đẹp của Đàm Nghịch và Nam Man cũng sắp đến hồi kết thúc rồi. Tâm tính điên dại có thể kiềm chế, nhưng vĩnh viễn không có cách nào xoá bỏ hoàn toàn, vừa nhắc tới muốn đánh Nam Lý, Cảnh Thái không thể áp chế hưng phấn đứng dậy: nỗi nhục nhã vô cùng khi nhất phẩm lôi năm đó, cuối cùng cũng tới thời điểm trả thù rồi. Mà nghĩ đến đủ loại tình hình của đêm náo động đó, Cảnh Thái cũng không tự chủ được nghĩ đến một người… trang chủ của Minh Nhật sơn trang, kẻ đó nhận được sự sủng ái của Đế vương, lại ở ngay trước mặt vô số người Yến, thân thiết với một tên Nam Lý vô danh tiểu tốt, thoải mái nói ra một tiếng " ta thích hắn", Tô Hàng. Tô Hàng ở trên đảo. Trước lúc thuyền lớn nhổ neo, mở tuyến, rời khỏi Đại Lục nơi đó cùng lúc sản suất nhiều "cà ri" và "bột ca cao", cuối cùng cũng thực hiện được giấc mộng hoang đường từ đời trước mang tới, Tô Hàng đã tìm thấy chocolate của nàng, nhưng đời trước nguồn gốc rõ ràng dần dần mơ hồ, vốn chỉ là một cảnh mộng của đời này lại càng ngày càng chân thật, nguyên nhân sẽ như thế chỉ ở chỗ, có một người dáng vẻ khá tốt, có cùng những việc trải qua với nàng, gọi là tên khốn Tống Dương nàng để lại một đứa con trai. Có Tiểu Tiểu Tô rồi, mọi thứ liền đều trở nên khác hẳn, kiểu này ở Tô Hàng xem ra thậm chí có chút cảm giác thuộc về khó hiểu, chỉ có người thân thật sự mới có thể dành cho. Cho dù ta ở phương nào, bất luận là ta mơ hay hỉnh, nơi có nhi tử, chính là nhà của ta. Tô Hàng vẫn không vui như trước, sau khi làm mẹ, nàng bắt đầu càng thêm nhớ tới phụ mẫu vẫn đang ở Tô Châu, nhớ điên cuồng. Một bên là nhi tử, một bên là phụ mẫu, sự tình trở nên phức tạp hơn rất nhiều, cho nên Tô Hàng cảm thấy Tông Dương là tên khốn khiếp, đáng tiếc, nàng hận không nổi. Không những không hận, ngược lại càng thêm nhung nhớ. Thuyền lớn chở đầy ắp chocolate, từ bà ngoại cho đến thuỷ thủ ai ai cũng đều cảm thấy thứ này rất là ngon, Tiểu Tiểu Tô lại càng muốn không dứt, thường xuyên để chính mình ăn tới toàn thân nhếch nhác. Tô Châu đùa hắn: - Muốn cha hay là muốn Chocolate? Tiểu Tiểu Tô không chọn " muốn cha". Thuyền lớn trở về, nhưng cũng không phải là trực tiếp chọn tuyến đường đi Trung Thổ, trên đường đi vòng một vòng không lớn không nhỏ, đi tới hòn đảo nhỏ mà Tô Hàng đã đi qua trong chuyến viễn hành lần trước trước. Hòn đảo đó so với các hòn đảo nhỏ khác không có quá nhiều chỗ đặc biệt, có núi có rừng, thổ dân ở đây thấp bé ngăm đen và chưa văn minh, duy nhất một điểm không giống nhau là Tô Hàng từng lấy được ở nơi này một chuỗi vòng ngọc trai. Tô Hàng là nữ tử, so với Tống Dương, những thay đổi ở đời này kiếp trước nàng càng bướng bỉnh không chịu nhận, nhưng trong thế giới này những thứ cằn nhằn kia lại càng thật, sau này nàng cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy chuỗi vòng ngọc trai thổ dân tặng cho mình kia có lẽ là khá may mắn: sau khi nàng có được vòng ngọc trai, một lần đi liền gặp Tống Dương; Tống Dương đeo vòng ngọc trai lên, Tình thành mùng tám tháng chín một trận đại loạn như vậy, mọi người gần như rơi vào cảnh thương vong, kết quả vẫn trốn thoát được… Tô Hàng cũng không phải thật sự xác định cái gì, nhưng loại vòng ngọc trai này nếu có thể có thêm vài chuỗi nữa đương nhiên càng tốt, ít nhất phải cho Tiểu Tiểu Tô một chuỗi buộc trên cổ tay, cho nên Tô Hàng lại tới hòn đảo kia, muốn đi tìm dân bản xứ tìm vòng ngọc trai.