Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 382 : Dị tượng
Thiện phòng lại một lần nữa an tĩnh. Quốc sư tạm thời không nói gì, cúi đầu lẳng lặng suy tư. Ô Đạt không có bất kì đề nghị, liền ngồi một bên chờ đợi. Không phải hắn không chịu phân ưu cho sư tôn, chẳng qua quốc sư vừa nói rất rõ ràng một chuyện đơn giản "Ngươi hiểu quân chính, ta hiểu lòng người". Mọi người tự giữ chức vụ, thi triển sở trường là được.
Trời gần hoàng hôn, quốc sư mới ngẩng đầu lên:
- Mùng mười tháng chín là ngày linh đồng thăng tọa Tiểu Lạt Ma đi.
Theo tín ngưỡng dòng chính của Mật Tông Thổ Phiên, cùng ngày Lạt Ma viên tịch, linh đồng chuyển thế sẽ giáng sinh nhân gian. Tìm kiếm, xác nhận linh đồng chuyển thế có nhiều điều kiện, thời gian hao phí cũng dài ngắn khác nhau. Thuận lợi thì chưa tới mười ngày nửa tháng là tìm được, phiền toái tốn thời gian thì hai ba năm cũng là chuyện thường xảy ra.
Lần gần đây tìm kiếm linh đồng thực ra rất nhanh, trước sau công lại không đến hai tháng công phu, không vui không được. Đại Lạt Ma chết bất đắc kỳ tử… Tuy rằng đứa trẻ mới sinh còn nằm trong tã lót cái gì cũng chưa hiểu, cái gì cũng chưa làm được, nhưng linh đồng xuất hiện đúng lúc liền kéo theo tác dụng lớn xoa dịu lòng người.
Bác Kết chết khoảng hai tháng, Yến Đỉnh, Ô Đạt an bài ổn thỏa trước tiên xác nhận linh đồng, đưa vào trong thần điện.
Qua nhiều thế hệ linh đồng chuyển thế tiến vào Sài Thố Đáp Tháp, sau đó thân phận tạm thời không thay đổi, còn phải trải qua một vài nghi thức mới thực sự trở thành Lạt Ma. Cho tới nay, nghi thức thăng tọa đều là lễ mừng long trọng nhất trên cao nguyên. Tín đồ từ bốn phương tám hướng sẽ tụ hội về Thánh Thành xem lễ, triều bái.
Còn khi nào linh đồng mới có thể thăng tọa trở thành Lạt Ma, trong Mật Tông cũng không có quy định chặt chẽ. Nhưng nói chung đều đợi đến khi đứa bé hơn bảy tuổi, thậm chí có thể là mười lăm tuổi mới được thăng tọa. An bài như thế có hai nguyên nhân chủ yếu, một là đợi đứa bé hiểu biết mới thăng tọa cho tốt, trong đại điển có thể đọc một đoạn chú ngữ, cầu phúc cho vạn dân cầu vận cho quốc gia, có thể làm dân tâm phấn chấn. Nếu đứa bé quá nhỏ, đừng nói là tụng kinh, không chừng có thể bị cảnh tượng đồ sộ dọa khóc, chẳng phải là điềm xấu sao? Mà quan trọng hơn là: linh đồng cũng được, Lạt Ma cũng thế, bọn họ chẳng qua đều là người, đều không phải tiên phật thật sự trên trời, ai có thể chắc chắn đứa trẻ trong tã lót kia có thể khỏe mạnh? Nếu chẳng may nó bị mù, bị điếc, đầu óc bị thiểu năng, hoặc thân thể bị bệnh kín thì làm sao? Cho nên nhất định phải đợi linh đồng lớn hơn một chút, xác nhận nó không có vấn đề gì mới có thể để nó thăng tọa.
Nếu chẳng may linh đồng là đứa bé có tật bẩm sinh, Sài Thố Đáp Tháp đều có thủ đoạn ứng đối. Tuy nhiên những chuyện cơ mật như vậy người bên ngoài không thể nào biết được.
Nghe lời nói của quốc sư, Ô Đạt rõ ràng giật mình kinh hãi. Hiện giờ là cuối tháng bảy, cách ngày quốc sư nói còn bốn mươi mấy ngày. Đừng nói linh đồng còn nằm trong tã lót, biểu hiện trên đại điện hoàn toàn không thể khống chế, chỉ cần chiêu cáo thiên hạ, để tín đồ tập hợp cũng không kịp.
Quốc sư đương nhiên thấy Ô Đạt kinh ngạc, lắc đầu nói:
- Thời khắc phi thường chỉ có thể hành sự phi thường. Ngươi cố gắng an bài đi, làm được gì thì cứ làm, có thể đưa đến bao nhiêu tín đồ cứ đưa đến bấy nhiêu.
Quốc sư ra lệnh, Ô Đạt sẽ không phản đối, gật đầu tuân mệnh, đứng dậy đi ra ngoài lập tức phân phó an bài. Kỳ thật trong lòng gã rất rõ ràng, trận chiến Thiên Quan làm lung lạc lòng người, Sài Thố Đáp Tháp nhất định phải làm một vài chuyện để bù lại tình thế.Ô Đạt đi rồi, quốc sư cũng không chờ lâu, mặc lại áo bào trắng, mang mặt nạ, vành mũ rộng che lấp mặt nạ hắn trong bóng râm… Yến Đỉnh rời khỏi thiện phòng, không cần mở miệng chào hỏi, mười mấy người như u linh xuất hiện phía sau lão, không ai nói một chữ, cùng quốc sư rời khỏi Sài Thố Đáp Tháp.
Tất cả mọi người đều mặc trang phục tăng lữ Mật Tông, nhưng đều là hòa thượng đến từ Đông Thổ.
Đại Lôi Âm Đài đã xong, hai mươi mốt tòa Tu Di viện tan, thế lực của quốc sư tại Yến Đỉnh đều sụp đổ hoàn toàn, nhưng một nhóm thủ hạ sắc bén nhất đều được lão lưu lại, điều đến Thổ Phiên. Trong đó đệ tử đắc lực nhất cùng lão vào Sài Thố Đáp Tháp, một số đông người khác phân tán chung quanh Thánh Thành.
Đáng tiếc, hiện giờ "tinh nhuệ nhất" so với đám tâm phúc của y trước kia… A Nhất, A Nhị là đại tông sư chân chính, A Thái võ công còn cao hơn A Nhất, tâm tư cũng kín đáo, còn có A Thất độc thuật cực cao, A Cửu thông hiểu binh pháp, Lão Thập kế thừa "khí" thuật y bát của y, thích chế tạo các cạm bẫy… Tinh nhuệ thật sự, đã chết ở Yến Tử Bình, hoặc là đã chết trong trận loạn lạc Tình Thành.
Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Yến Đỉnh cảm thấy bị đè nén. Cảm giác này có cả sự phẫn hận đối với kẻ thù, nhưng không phải không có sự hối hận của Yến Đỉnh. Bình tĩnh phân tích, từng người một đều do lão bồi dưỡng thành tài, từng người một đều là tâm huyết của y, chết đi rất đáng tiếc, chết đi khiến Yến Đỉnh thật sự đau lòng.…
Sau đó một đoạn thời gian, quốc sư đã biến mất, không biết đang bận những gì, đến hai mươi ngày sau, lão mới trở về Sài Thố Đáp Tháp. Nhìn thấy Ô Đạt mở cửa sau gặp núi:
- Có mấy chuyện cần nói với người: một là ba người trên danh sách, Đạo Thảo đã làm xong!
Nửa câu đầu là lời vô nghĩa. Ba người trên danh sách là người có thể trì hoãn "nội loạn" sau khi chết, giá trị quan trọng bậc nhất. Bọn họ vừa chết, Ô Đạt đã lập tức nhận được tin, hoàn toàn không cần quốc sư nhắc lại. Nhưng nửa câu sau, Ô Đạt lại hơi kinh ngạc:
- Hóa ra là Đạo Thảo. Vị sư đệ này của ta thật sự giỏi!
Cùng đạo lý, người có trên danh sách, không nghĩ cũng biết xung quanh phòng vệ nghiêm khắc, lúc nào bên người cũng có cao thủ cấm vệ bảo hộ. Trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi, Đạo Thảo đã hoàn thành, thậm chí lông tóc không tổn thương nhiều, đủ thấy rất giỏi rồi.
- Đúng là một đứa trẻ tốt! Hắn có tài năng!
Quốc sư gật đầu, lập tức quay lại chủ đề:
- Chuyện thứ hai, bảy tòa Tháp Lan Tập xung quanh Nhân Khách Thành không lâu sau sẽ tự sinh dị tượng, ngươi cần chuẩn bị tinh thần.
Tháp Lan Tập, tiếng Thổ Phiên nghĩa là nơi thành kính.
Trên cao nguyên, tất cả thánh địa lớn nhỏ đều có vô số thần miếu, hằng năm đều có tín đồ từ ngàn dặm xa đến triều bái. Đến ngày hội đặc biệt hoặc pháp lễ cử hành, lượng người triều bái sẽ tăng vọt. Nhưng thánh địa hoặc là nơi trọng yếu, hoặc là nơi có hạn không thể lập tức chứa quá nhiều người, nên tăng lữ Mật Tông đã mở rộng một vùng chung quanh để giảm gánh nặng, dành cho mọi người nghỉ ngơi, thay phiên vào thánh địa triều bái. Chỗ như thế được gọi là "Tháp Lan Tập", nói trắng ra là nơi cung cấp chỗ nghỉ chân cho tín đồ, có tăng lữ chuyên môn chiếu cố, cung cấp đồ ăn thức uống chỗ nghĩ miễn phí.
Căn cứ tầm trọng yếu của thánh địa và lưu lượng tín đồ, quy mô Tháp Lan Tập quanh mỗi thánh địa cũng khác nhau. Xung quanh Thánh Thành Nhân Khách, Tháp Lan Tập lớn nhất và cũng nhiều nhất.
Ngoại ô Nhân Khách tổng cộng sắp đặt bảy tòa Tháp Lan Tập, quy mô sớm đã không còn là trạm dừng chân, đã tiến thành thôn trấn, giống như quần tinh phủng nguyệt vây quanh Thánh Thành. Bảy tòa Tháp Lan Tập mệnh danh theo sắc cầu vồng, phân thành Xích Tháp Lan, Chanh Tháp Lan, Hoàng Tháp Lan,…
Hiện tại tin tức linh đồng sắp thăng tọa sớm đã được truyền bá ra ngoài, tín đồ phụ cận dần dần tụ tập tới thành. Tuy rằng còn hai mươi ngày nữa, nhưng bảy tòa Tháp Lan Tập cũng đã chật kín người.
Quốc sư ngồi xuống, cởi mặt nạ và trường bào, phúc ngữ nói không ngừng, nói đến dị tượng không lâu sau sẽ phát sinh:
- Mùng mười tháng tám, Tử Tháp Lan ở tây bắc thành Nhân Khách, tất cả đám chuột trong đó sẽ điên cuồng chạy đi, ra khỏi Tháp Lan Tập sẽ chết bất đắc kỳ tử; mười một tháng tám, Lam Tháp Lan phía tây nam, tụ hội vô số bươm bướm, cùng cư trú với tín đồ, chờ đợi buổi lễ long trọng.Ô Đạt nghe vậy, thoáng sửng sốt, lập tức vui mừng. Phật Tông cao nguyên và Thiền Học nhà Hán khác nhau rất nhiều. Mật Tông bái phụng Nộ Tôn, từ bi với người tốt, còn với người ác kẻ xấu thì phải diệt trừ mạnh mẽ, như việc đánh chết loài chuột xấu xa. Ngược lại với loài chuột, loài bướm nhỏ bé yếu ớt xinh đẹp luôn được coi là tượng trưng cho thuần khiết. Đêm trước khi linh đồng thăng tọa, trong hai tòa Tháp Lan Tập, một tòa chuột hại chạy trốn bị chết thảm, một tòa bươm bướm bay múa tụ hội, không thể nghi ngờ là điềm lành Phật quang.
Thủ đoạn đuổi chuột chiêu bươm bướm, đối với cao thủ dụng độc đệ nhất thiên hạ mà nói chẳng qua chỉ là phối hợp một vài dược liệu mà thôi.
- Mười hai tháng tám, Thanh Tháp Lan ở chính bắc, trong một ngày bảy mươi bảy đứa bé được sinh ra, tất cả đều sống sót khỏe mạnh, tiếng khóc vang dội tứ phương.
Quốc sư tiếp tục giải thích:
- Mười ba tháng tám, Lục Tháp Lan phía đông bắc, người bị ốm chết, chôn cất trong vòng ba ngày đều thức tỉnh, động thổ tái sinh.Ô Đạt càng ngày càng vui mừng, nhưng lần này trong vui mừng, còn xen lẫn một chút kinh hãi.
Người cao nguyên cũng trọng nam khinh nữ, nhưng không nặng lắm so với Đông thổ. Triều bái trong thịnh sự cũng không ít nữ tử, trong đó còn có phụ nữ mang thai, muốn khẩn cầu may mắn cho đứa con trong bụng, đây là chuyện thường của con người. Tuy nhiên gần như không có nữ tử nào sắp sinh còn đến xem náo nhiệt. Dù sao phải lặn lội đường xa, điều kiện khắc nghiệt, hơn nữa chật chội hơn bình thường sẽ có chuyện không ngờ xảy ra. Đến lúc đó cầu phúc không đến lại còn đẻ non, loại khả năng này không nhỏ chút nào.
Quốc sư nhận thấy ái đồ nghi hoặc, mỉm cười giải thích:
- Ta đã xem rồi, trong bảy tòa Tháp Lan Tập, Thanh Tháp Lan có nhiều dựng phụ (phụ nữ có thai) nhất, trong đó không ít người có thai bảy, tám tháng, đến khi cúng bảy bảy bốn chín ngày là đủ số lượng, yến tâm đi!
Không cần hỏi cũng biết, các dựng phụ bị quốc sư âm thầm chọn lựa đều bị lão dùng dược vật trợ sản. Một lang trung cũng sẽ làm chuyện này, nhưng muốn làm được vô tình, phải cam đoan bảy mươi bảy người đều sinh cùng một ngày, hơn nữa đứa bé sinh ra nhất định phải sống, điều này đều phải nhờ vào bổn sự của quốc sư.
Nhưng khiến người nghe khiếp sợ là "mười ba tháng tám, Lục Tháp Lan, người chết sống lại" lại càng dễ dàng hơn với quốc sư. Năm đó Vưu thái y có thể đổi lại "Tân Lương", Yến Đỉnh cao hơn Vưu thái y một bậc, tự nhiên cũng có thể làm được… Đoán ngày, cho người được chọn dùng thuốc, ngất xong chôn xuống, ba ngày sau không cứu tự tỉnh, chết rồi sống lại. Phiền toái duy nhất là, có vài tín đồ sẽ thật sự bệnh mà chết, chết già ở Tháp Lan Tập, quốc sư cần an bài những người chết thật, không thể sống lại đó, rời đi nơi khác.
Trẻ con sinh ra trước, người chết sống lại sau, trong bất khả tư nghị lại lộ ra vô tận thần lực. Thần lực ở đâu mà có? Linh đồng thăng tọa, Tân Hoạt Phật chủ chưởng Thổ Phiên.
Còn ngày mười bốn tháng tám, Hoàng Tháp Lan; mười lăm tháng tám Chanh Tháp Lan; mười sáu tháng tám Xích Tháp Lan… bảy ngày trước khi thăng tọa, bảy tòa Tháp Lan Tập thay phiên xuất hiện dấu hiệu đại cát tường, theo trình tự thời gian, mỗi sự kiện xuất hiện lại càng rung động hơn, mỗi ngày càng cát tường hơn, cho đến khi diễn ra nghi thức thăng tọa cùng ngày.
Trận chiến Thiên Quan xuất hiện thiên tai khiến lòng người Thổ Phiên bị lung lạc, quốc sư dùng điển lễ linh đồng thăng tọa gọi mời điềm lành, lại ngưng tụ lòng người một lần nữa, ủng hộ sĩ khí cao nguyên.
Nói hết mọi chuyện liên quan đến Tháp Lan Tập, cuối cùng Quốc sư nói:
- Mọi việc cụ thể đều có các sư huynh sư đệ của ngươi phụ trách, không cần ngươi lo lắng cái gì, cũng không cần ngươi cố gắng làm gì. Nếu tạm thời có việc, Thiên Lễ sẽ liên lạc với người, mọi chuyện của Tháp Lan Tập đều do hắn lo liệu.
Nói xong, lão chỉ về một đệ tử khác phía sau.
Quốc sư không trở về một mình, bên cạnh lão còn dẫn theo hai đệ tử, một trong đó là "Thiên Lễ". Trong khoảng thời gian này, người này cùng quốc sư ở lại trong Sài Thố Đáp Tháp. Ô Đạt sớm nhận ra hắn, hai sư huynh sư đệ gật đầu chào nhau.
Quốc sư đang muốn chuyển chủ đề, bỗng nhiên nhận ra Ô Đạt do dự, muốn nói lại thôi, mới nhắc:
- Có lời cứ nói, không cần che dấu.Ô Đạt hơi chần chừ:
- Kỳ thật… Dị tượng thứ nhất, đệ tử muốn cầu sư tôn biện pháp đuổi chuột… Trong Sài Thố Đáp Tháp cũng có rất nhiều chuột, cực kỳ phiền lòng.
Quốc sư ngẩn người, không biết có phải bị tức hay không, trong bụng vang lên tiếng cười quái dị, nhưng đến lúc nói chuyện cũng không có ý trách cứ nhiều lắm:
- Đâu chỉ Sài Thố Đáp Tháp. Trước kia Đại Lôi Âm Đài cũng có chuột. Loại súc sinh này cứng cỏi nhất, nhưng muốn diệt trừ hoàn toàn… cần hạ thuốc thật nặng, gây hại cho người.
Trong Tử Lan Tháp, Quốc sư cũng dùng dược rất mạnh, chuột sẽ nổi điên hết mà chết. Nhưng khi chút thuốc này phát huy, phân tán, cũng có ảnh hưởng đến người, chẳng qua lúc ấy sẽ không hiện ra bệnh trạng, nhưng ngắn thì ba năm, dài thì không quá năm năm. Các tín đồ từng đến Tử Tháp Lan thể chấ đều trở nên suy yếu, các chứng bệnh thừa dịp hoành hành.
Kỳ thật không chỉ Tử Lan Tháp, trong Thanh Lan Tháp loại thuốc trợ sản sinh ra trẻ con, vừa sinh ra mặc dù tiếng khóc vang dội khỏe mạnh, nhưng bị dược vật đặc biệt gây sinh non, thân thể vốn kém cỏi, không chờ bọn họ trưởng thành sẽ biểu hiện ra.
Quốc sư ít khi giết người vô lý, nhưng vì đạt được mục đích lão sẽ không kiêng kỵ người vô tội.
Yến Đỉnh vung tay, dẹp qua chuyện này, chỉ vào đệ tử phía sau nói với Ô Đạt:
- Các ngươi còn chưa gặp mặt. Tha Pháp hiệu Thiên Bẩm là sư đệ của ngươi, sau này quan tâm chút.
Trong số các đệ tử theo quốc sư đến Thổ Phiên, Thiên Bẩm không coi là nhân vật trọng yếu, trước kia đều ở Nhân Khách mà không vào Sài Thố Đáp Tháp, bởi vậy gã và Ô Đạt không biết nhau. Nhưng gã cũng có bản lĩnh đặc thù hạng nhất, lần này có thể phát huy. Trước khi xuất gia, Thiên Bẩm là nhân vật hắc đạo, làm nghề hạ lưu: lừa gạt buôn bán trẻ mới sinh.
Không chỉ Thiên Bẩm, tổ tiên mấy đời nhà gã đều làm nghề này. Nếu là nghề nghiệp tổ tiên truyền xuống, tự nhiên cũng truyền "tay nghề". Thiên Bẩm có thể làm cho trẻ con chỉ cười không khóc, có thể sử dụng một cây ngân châm nhỏ khống chế phần gáy để đứa trẻ đóng mở miệng, còn có dùng phúc ngữ bắt chước tiếng trẻ con, giống như đúc không có sơ hở. Khi hắn ôm đứa bé đi trên đường, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ hắn là cha mẹ đứa bé, cho dù gặp phải quan quân kiểm tra cũng có thể thoải mái trót lọt.
Sau đó người này thất thủ, bị hạ ngục chờ chém. Quốc sư chiêu mộ người tài khắp thiên hạ, cảm thấy thủ đoạn của gã coi như một tuyệt kỹ, liền thu gã vào môn hạ.
Sư huynh đệ chào nhau. Biết được bản lĩnh của Thiên Bẩm, Ô Đạt có thể lờ mờ đoán được ý tưởng của quốc sư. Mùng mười tháng chín, linh đồng còn chưa đầy một tuổi, ngay cả nói còn chưa biết, càng vô luận đến chuyện khác. Không cần nghĩ cũng biết trong điển lễ đứa bé nhất định sẽ khóc rống, làm hư hết cảnh tượng. Có Thiên Bẩm, chuyện này không cần phải lo lắng gì nữa.
Nhưng chỉ làm linh đồng không khóc còn chưa đủ, quốc sư còn muốn đứa bé phải nói tiếng người, không cần nhiều, chỉ nói một chút lời chú cầu cát tường là đủ rồi.
Tính thời gian, linh đồng cũng sắp đến lúc nói chuyện, nhưng trẻ con tập nói lúc đầu chỉ đọc từng chữ một, gọi một tiếng cha mẹ mà thôi, nếu để nó đọc một đoạn chú ngữ cũng khiến người ta sợ hãi.
Nghe vậy, quốc sư chỉ cười:
- Để nó đột nhiên mở miệng không ổn, nhưng bảy ngày bảy cát tường trong Tháp Lan Tập trước đó làm cơ sở, cũng không thấy gượng gạo. Huống chi đứa bé này không phải người phàm, nó là linh đồng, là Lạt Ma chuyển thế. Hơn nữa… người Thổ Phiên sẽ tin, tất cả mọi người đều sẽ tin!
Bởi vì tín ngưỡng, nhất định phải tin, Yến Đỉnh chắc chắn điều này.
Thiên Bẩm đi vào Thánh Điện. Thăng tọa đại điện, linh đồng cười vui, trước mặt vô số tín đồ đọc chú ngữ, chuyện này phải do gã làm.
Mặt khác, ngày đó Yến Đỉnh còn sắp đặt một số hiện tượng cát tường nhỏ xung quanh Nhân Khách. Mặc dù không đáng chú ý như Tháp Lan Tập và linh đồng nói chuyện, nhưng cũng xem như hỗ trợ. Lúc này Yến Đỉnh giao hết cho Ô Đạt, còn nói thêm:
- Còn chuyện để Đạo Thảo giải quyết hết danh sách, ta cho hắn vài ngày nghỉ, để hắn đi dạo chung quanh vui đùa một chút, trước tháng chín hắn sẽ trở về. Ta đã nói với hắn rồi, đến lúc đó nếu còn nhân vật nào khó giải quyết, ngươi có thể giao cho hắn đi làm.
Nói xong mọi chuyện, quốc sư cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, xác định không bỏ quên cái gì, cuối cùng gật đầu cười nói:
- Khoảng chừng đó việc, còn có gì không rõ nữa?
Liên quan cổ vũ, liên quan dị tượng, liên quan linh đồng thăng tọa Tiểu Lạt Ma, quốc sư sắp xếp Ô Đạt đều rõ ràng, nhưng sau khi quốc sư nói xong, Ô Đạt lại sinh ra một vấn đề khác, dò hỏi:
- Sư tôn… Khi đại lễ sư tôn không ở Nhân Khách sao?
Quốc sư đều phân việc rõ ràng, chuyện gì đặc biệt đều có đệ tử đặc biệt phụ trách… Dường như lão có chuyện quan trọng khác, không ở trong thành vào lúc đó. Nhưng chuyện gì trọng yếu đến mức khiến lão phải rời khỏi Nhân Khách, không tự trấn thủ chủ trì đại lễ thăng tọa lần này?
Yến Đỉnh phất tay áo ra hiệu Thiên Bẩm, Thiên Lễ rời đi, sau đó cười nhìn Ô Đạt:
- Đúng vậy, ta phải rời đi, sáng mai sẽ khởi hành, trở về Đại Yến một chuyến, thăm sư đệ ngươi.Ô Đạt là tâm phúc chân chính, gã biết quan hệ giữa quốc sư và Cảnh Thái, càng hiểu được sư đệ ở Đại Yến, chỉ còn lại Yến Hoàng đế mà thôi.
- Ngươi cũng biết, Yến bị lừa, bị người Hồi Cốt cuốn vào ác chiến thảo nguyên. Với tính cách của sư đệ ngươi, nhất định sẽ vô cùng giận dữ. Ta muốn trở về nhìn xem, sợ hắn sẽ tức giận quá mức mà tổn thương tới thân thể.
Quốc sư tiếp tục cười. Mặt y bị mục nát rồi, nụ cười dữ tợn đáng sợ, như ác ma từ địa ngục bò lên. Nhưng bộ mặt khủng bố đó cũng không dấu được những tia ấm áp khi nhắc đến người kia, còn có thêm một chút lo lắng.
Yến Đỉnh là người đứng đầu đương thời, Yến Đỉnh cũng là một người cha.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
88 chương
10 chương
60 chương
59 chương
142 chương
46 chương