Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 380 : Công đạo
Ngàn năm trước thông tin lạc hậu, tin tức truyền đi tốn không ít thời gian, huống chi Khuyển Nhung và Nam Lý người nam kẻ bắc, phân cư hai đầu Trung Thổ. Tính thời gian, khi Đại Yến hành quân về phương bắc, lúc đó hẳn là Tống Dương vừa mới phá vây Thanh Dương, thậm chí quân chủ lực còn chưa hỏa thiêu Yến Tử Bình,… Nói lại, nếu Cảnh Thái, Yến Đỉnh biết lần này xuất quân sẽ thất bại nặng nề, bọn họ không chắc còn muốn tấn công Khuyển Nhung hay không.
Trước đó, Tống Dương đã nhận được thư từ Tạ Tư Trạc. Đại Yến và Khuyển Nhung khai chiến nằm trong dự đoán của hắn.Ở Nam Lý, Tống Dương lĩnh quân phản công thế như chẻ tre, liên tục thu hồi thổ địa. Mà Thanh Dương thành đại thắng, Yến Tử Bình tin vui cũng được truyền khắp Nam Lý. Từ thành thị cho đến nông thôn, phụ nữ trẻ em cũng biết Thường Xuân Hầu dùng đại hỏa hủy diệt chủ lực quân địch, đột ngột đảo ngược tình thế trong tuyệt cảnh, chuyển bại thành thắng. Hầu gia thần kỳ tiếp tục viết nên chuyện thần kỳ. Có điều "thần kì" lần này hơn xa trước đây, phải kèm theo hai chữ "điên cuồng" ở trước. Trừ hai chữ này, người Nam Lý không biết nên hình dung làm sao cho thích hợp hơn.
Còn chuyện Phật gia thánh địa cũng vô tình bị đại hỏa hủy diệt, Thi Tiêu Hiểu đã sớm thương lượng với Tống Dương tìm lý do thoái thác. Thư tay của Vô Diễm Phật Chủ được truyền khắp các chùa miếu Nam Lý… Cùng với tin tức Tống Dương giết địch ở Yến Tử Bình, còn có cao tăng giải thích cho các phật đồ trận đại hỏa trong phong ấp của Thường Xuân Hầu, mặc dù vô tình lan đến Phật gia, nhưng người bị chết cũng đều là kẻ đáng chết. Dù sao cũng là một trận thiên đại giết chóc, oan hồn mới vô số, vong hồn oán niệm không tiêu tan, sớm hay muộn cũng hóa thành ác linh làm hại nhân gian. Xem như lấy thánh địa Phật chôn cùng bọn họ. Diệu Hương Cát Tường cùng xuống địa ngục với binh lính Thổ Phiên, dùng Phật gia chí thánh trọn đời trấn áp ác linh, bảo vệ nhân gia thái bình vĩnh viễn.
Bất đắc dĩ chôn cùng biến thành chủ động hành lễ cúng bái trấn áp, lại còn mang đại danh tiếng "vĩnh viễn bảo vệ nhân gian thái bình", Phật gia thánh địa bị hủy không chỉ không khiến người Nam Lý nản lòng, mà còn làm cho thanh danh của Phật chủ Thi Tiêu Hiểu nâng cao một tầng.
Không lâu sau khi Nam Lý phản công, lại có thêm một đột phá mới, Vu Hồng Khẩu đại phá tàn quân Phiên tử tập kết, trọng trấn Tây Cương một lần nữa trở về trong tay người Nam Lý. Một trận đánh đặc biệt mãnh liệt, song phương tổn thất không ít, nhưng sau ác chiến, Tống Dương dẫn quân đội hùng dũng hiên ngang khí phách tiến vào đội ngũ Hùng Quan, quy mô lại càng lớn hơn so với khi mới bắt đầu phản công Thanh Dương.
Chinh Tây Nguyên Soái hiện tại không còn là Thường Xuân Hầu trước kia thuộc hạ chỉ có dã nhân quỷ binh, đánh nhỏ đánh lẻ. Tống Dương không khỏi cảm thán, đúng là đánh thắng trận có khác!
Sau khi phá hủy chủ lực quân địch, chiến sự trở nên thuận lợi hơn bao giờ hết, triều đình cũng rất nhanh đáp ứng yêu cầu viện binh, không lâu đã thu gom ba vạn người đưa đến tiền tuyến. Trong Tây Cương, các đội ngũ phân tán cũng được tập hợp vô cùng nhanh chóng. Trong một tháng ngắn ngủi, binh lính sẵn sàng góp sức về đơn vị thậm chí vượt qua hai vạn người, vô cùng khiến người khác chấn động. Nhưng nghĩ lại, thua thì xa lánh, thắng thì ủng hộ cũng là bản tính con người.
Hiện tại Tống Dương ước chừng có trong tay bảy vạn hùng binh, khi hành quân nhìn không thấy đầu, khi cắm trại xa đến tận chân trời, khi đánh giặc thì xông lên đông nghìn nghịt, nói một tiếng che trời phủ đất cũng không quá đáng. Tống Dương và Tiểu Bộ hai người đều mừng rỡ, vừa thấy trận thế nhà mình liền cười không ngậm được miệng.
Sau khi đoạt lại Hồng Khẩu, đại quân Chinh Tây tạm thời dừng lại. Từ khi phản công đến nay đã hơn một tháng, đội ngũ cần được chấn chỉnh lại một lần.
Tuy rằng tình thế đã nghịch chuyển, nhưng người Thổ Phiên vẫn chống cự ngoan cường, khiến binh lính Nam Lý thương vong không ít. Trong quân rất nhiều người bị đánh cho tàn phế, không ít đội ngũ thiếu người, vì đảm bảo chiến lực phải sửa sang lại đội ngũ. Vả lại trong chuyện này cũng không thiếu phiền toái, không thể qua loa, phải phối hợp binh chủng hợp lý; đội ngũ nào có tính chất độc lập thì tận lực giữ lại; thà đem hai đội ngũ vốn ngàn người nhưng chỉ còn một nửa tách thành năm đội ngũ hai trăm người, sau đó lại bổ sung thêm năm đội có tám trăm người là đủ ngàn người, nhưng không thể trực tiếp để hai đội ngàn người chỉ còn một nửa sát nhập… Đương nhiên, những chuyện phiền toái này đều có A Nan Kim Mã và tướng quân Nam Lý làm, không cần Tống Dương phải bận tâm.
Tranh thủ lúc này, các cao tăng theo quân do Thi Tiêu Hiểu phái tới cũng chuẩn bị một lần cúng bái hành lễ để tế điện đại tướng Cốc Ứng Xuân đã anh dũng bỏ mình trong trận khổ chiến lần trước.
Trong thành Hồng Khẩu, khắp nơi bận rộn, ai ai cũng có việc làm, chỉ có Đại nguyên soái và Công chúa điện hạ, vẫn trạng thái như ở Phong Ấp, phủi tay bắt đầu làm đại chưởng quỹ và nhị chưởng quỹ của bọn họ.
Tống Dương tạm thời dừng bước trước Hồng Khẩu, Nhâm Sơ Dung trở lại Phượng Hoàng thành mời nhị ca bồi bạn, cùng hỏi thăm Tả thừa tướng Hồ đại nhân. Quận chúa cũng không lưu lại Tướng phủ lâu lắm, chưa đến nửa canh giờ đã đứng dậy cáo từ. Nàng đi rồi, Hồ đại nhân vội bảo quản gia chuẩn bị kiệu đến quý phủ Hình Bộ Đỗ đại nhân.
Sau khi Phong Long chết, Nam Lý lập ra sáu vị đại thần phụ chính, chưởng quản triều chính, phụ tá tiểu hoàng đế Phúc Nguyên. Trong đó thực quyền chân chính một nằm trong tay Trấn Tây Vương, một trong tay Tả thừa tướng. Hình Bộ Đỗ đại nhân cũng xem như có căn cơ có thực lực. Ba người khác tuy không thể nói là làm cảnh, nhưng ít ra cũng không quan trọng bằng ba người kia. Hiện giờ Trấn Tây Vương không ở trong triều, đại sự chân chính đều do hai người Hồ, Đỗ thương lượng xử lý.
Thực lòng mà nói, Hồ đại nhân cảm thấy mình không hợp với lão Đỗ. Hiển nhiên, người trẻ tuổi như Hình Bộ thượng thư lại suốt ngày nghiêm mặt, không có tý cảm xúc nào. Khó khăn lắm mới mở miệng nói chuyện, nhưng ngữ khí cũng uể oải như có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Nhưng ông ta cũng thật sự trung thành và tận tâm với quốc gia triều đình, cách xử lý chính sự cũng không tầm thường, Hồ đại nhân cũng không so đo với ông ta.
Hồ đại nhân là một nhân vật "trơn tru", bình thường cho dù đối mặt với dân đen, với tiểu quan địa vị xa không bằng mình cũng đều khách khí, chỉ riêng đối với Đỗ đại nhân là không cần cấp bậc lễ nghĩa. Dù sao có hàn huyên với người kia nhiều hơn nữa ông ta cũng không thèm để ý, Hồ đại nhân liền không cần phí công sức nữa. Vừa ngồi xuống liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Sau khi Khuyển Nhung triệt binh, đại quân Hồi Hột lặng lẽ từ Đông Quan đến nam tuyến… Ngày cũng đã tính xong, tám ngày nữa Hồi Hột sẽ khai chiến với Thổ Phiên! Cho dù Đỗ Thượng thư có tính cách như người chết nghe vậy cũng chấn động, mạnh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Hồ đại nhân:
- Thật sao? Làm sao ngươi biết?
Vua Đại Mạc chuyển mũi nhọn, đại quân rời thảo nguyên chuẩn bị đánh cao nguyên, đây chính là tin tức tuyệt mật, người ngoài tuyệt đối khó mà biết được.
Tạ Tư Trạc thông qua tay sai Tạ Môn truyền tin tức về Nam Lý, lần lượt đưa đến Hồng Khẩu cho Tống Dương và thành Phượng Hoàng cho Sơ Dung. Lúc nãy Nhâm Sơ Dung thăm hỏi Tả thừa tướng chính vì chuyện này.
- Tin tức cực kỳ chính xác, nếu không ta rảnh rỗi không có việc gì làm đến trêu chọc ngươi sao?
Hồ đại nhân cười ha hả, nhìn bộ dáng giật mình của Đỗ Thượng thư, trong lòng lão cao hứng đắc ý vô cùng. Hóa ra trên đời này vẫn có chuyện khiến cho cục đá như ngươi cũng phải há mồm trợn mắt!... Tả thừa tướng ho khan một tiếng, kiềm chế nụ cười bắt đầu bàn chính sự. Lần này lão không phải đơn thuần chỉ truyền một tin tức đó.
Lúc Tả thừa tướng nói chuyện, Đỗ thượng thư vẫn duy trì bộ dạng cũ, ngồi trên ghế cúi đầu nghe, không chen vào nửa câu. Nhưng khác với bình thường, ông ta càng nghe, ánh mắt chớp càng nhanh, càng mạnh.
Một lúc lâu sau, chờ Tả thừa tướng nói xong mọi chuyện, Đỗ thượng thư cũng không liều mạng chớp mắt nữa. Ông ta hít vào thật sâu, hỏi Tả thừa tướng:
-Đây là ý của ngươi?
Hồ đại nhân nói thật:
- Là ý của Thường Xuân Hầu và Hồng Ba Phủ. Ta cảm thấy sự tình đáng tin cậy, nên mới tìm ngươi, hỏi một chút ý kiến của ngươi.
Cúi đầu trầm tư một hồi, Đỗ thượng thư chậm rãi nói:
-Thừa dịp đang bệnh muốn chết… Ta rất thích những chuyện như thế này.
Nói xong ông ta ngẩng đầu, cười nhìn Hồ đại nhân:
-Rất tốt!
Đỗ thượng thư lại cười rồi! Hồ đại nhân hoảng sợ, khẩn trương xua tay:
-Ngươi đừng cười với ta, xui lắm!
Bình thường nụ cười của Hình Bộ đại nhân đều dành cho người chết, đây là chuyện quan to trong triều đều biết.
Đỗ thượng thư càng cười vui vẻ hơn, lắc đầu nói:
-Không hẳn thế. Ngoại trừ đối với tử tù, không phải là ta chưa từng cười… Tối nay ta mời Hồ đại nhân uống rượu.
Nói xong, hai người đồng thời đứng dậy đi đến Hoàng cung, lấy danh nghĩa tiểu hoàng đế triệu tập ba vị phụ chính đại thần khác mật nghị đại sự.…
Ngày thứ mười một nhập trú Hồng Khẩu, đại quân chỉnh đốn, sửa sang xong. Trước khi xuất chinh, cao tăng một lần nữa tổ chức lễ cúng bái cho Cốc Ứng Xuân ở ngoài thành. Dân chúng tập kế thành hàng, cùng tế điện danh tướng anh linh.
Tống Dương đích thân đọc điếu văn, trong lòng chuẩn bị lời nói trong bi thiết có chất chứa phẫn nộ, trong phẫn nộ bao hàm kích lệ, vô cùng thương tiếc vị tướng quân tốt, càng là ủng hộ sĩ khí của tướng sĩ Tây Chinh.
Lễ cúng bái lớn mà trang nghiêm, nhưng cũng không có nhiều trình tự phiền phức hay chiếm thời gian dài, một canh giờ đã chấm dứt. Sau đó, Tống Dương lại đi lên phía trên pháp đài.Ở Thanh Dương đánh ra một kỳ tích cho Nam Lý, ở phong ấp đốt ra một mảnh thiên địa cho Nam Lý, dẫn mọi người một đường không ngừng đánh thắng, cộng thêm còn nhiều sự tích, uy vọng của Tống Dương trong quân, trong dân như mặt trời ban trưa. Thấy hắn bước lên đài cao, mọi người đều biết hắn muốn phát biểu, lập tức nín thở ngưng thần lắng nghe. Một vùng rộng lớn lại trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Tống Dương thanh âm rõ ràng. Không có loa, phát biểu kiểu gì cũng phải nói thật lớn tiếng, may mà hắn có bản sự này:
-Từ Khổ Thủy đến Thanh Dương, hơn chín mươi tòa thành trì lớn nhỏ, một trăm lẻ sáu xã huyện, trấn nhỏ gần ngàn, thôn xóm càng vô số kể… Tất cả thành, xã, trấn, thôn gặp phải chiến tranh, tất cả đều do người Thổ Phiên ban tặng!
-Người Thổ Phiên đánh tới thành Thanh Dương, Tướng quân bậc tứ phẩm trở lên của Nam Lý bỏ mình bảy người, tướng quân bậc lục phẩm trở lên bỏ mình bốn trăm ba mươi người, giáo úy bậc bát phẩm trở lên bỏ mình hơn ba nghìn người, binh sĩ thương vong hơn một trăm ngàn, dân chúng chết triệu, người trôi dạt khắp nơi nhiều không kể xiết, không có cách nào tính cho hết. Làm cho biên giới chúng ta khổ ải, đồng bào chịu nhục, đó là Phiên binh cao nguyên!
-Tướng quân hi sinh vì nước, sĩ dũng chết vì giữ thành, chồng chết vì giữ nhàg, vợ chết vì bảo vệ con… Chỉ có điều từ Thanh Dương đến Hồng Khẩu, các ngươi theo ta, lại thấy được bao nhiêu đứa bé? Những đứa trẻ này cuối cùng vẫn phải chết. Kẻ giết người, là Thổ Phiên!
-Trên cao nguyên Lạt Ma Bác Kết yêu dân yêu con, có liên quan gì đến chúng ta? Khi y còn sống, chưa cho chúng ta nửa đồng tiền, chưa từng nói với chúng ta một câu!
- Lại càng chưa từng cầu an khang cho Nam Lý chúng ta một lần…
Tống Dương nhìn một vòng, thanh âm càng thêm vang dội:
-Nhưng y chết, lại muốn vô số thành trì, vô số chiến sĩ, vô số con dân của chúng ta chôn cùng! Tống mỗ không biết đó là đạo lý của ai?!
-Bác Kết chết rồi, Thổ Phiên nói Nam Lý ta là hung thủ, lại không thể lấy ra chứng cứ, nhân chứng, chỉ có hổ lang hung phiên phô thiên cái địa mà đến. Đó là uy phong của người Thổ Phiên sao? Là hiển hách của người Thổ Phiên sao? Phiên tử ở cao nguyên, ở chỗ nào hoành hành cũng không liên quan đến chúng ta. Nhưng chúng lại chạy đến Nam Lý chúng ta mà uy phong, mà hống hách…
Tống Dương dừng lại một chút, chuyển đề tài đến chuyện trước mắt:
- Cốc tướng quân hi sinh vì nước, Tống Dương và ngàn vạn binh lính Nam Lý đã tuyên thệ cùng nhau ở đó trước khi xuất quân, thu phục đất mất, khu trừ Phiên cẩu…
Nói đến đây, hắn đột nhiên mỉm cười:
- Chỉ thu phục mất đất, chỉ khu trừ Phiên cẩu là đủ sao? Không đủ, thật sự không đủ!
Nói xong, Tống Dương vẫy tay về phía dưới đài, binh lính đưa khay lên đài, cầm hai tác phẩm thư điển vĩ đại trình lên. Tống Dương vỗ hai quyển sách, tiếp tục cười nói:
- Mấy ngày gần đây, ta đọc qua hai quyển sách. Một quyển là Hình Điển Nam Lý, quyển khác là Tông Luật Thổ Phiên. Thế mới biết được luật pháp Phiên tử không khác mấy với chúng ta, gần như giống nhau hoàn toàn… Hai quyển hình luật đều ghi rõ: "Thất đức vu cáo phán ngục; phần nhân trạch điền bồi ngân, lạc trượng; gian dâm, sát nhân giả đoạt mệnh, mạc hậu chủ sử tội gia nhất đẳng, chí cực khả phán thất nhật, thiên đao lăng trì đại hình, giá trọng hữu điểm bất nhất dạng, phiên tử luật thị bác bì"! (Mắc tội vu khống thì bỏ tù; đốt nhà người khác phải đền bạc, bị đánh đòn; gian dâm, giết người, kẻ sai khiến phía sau tội nặng hơn, cuối cùng phải bị ngàn đao lăng trì bảy ngày, tội nhẹ hơn một chút, theo luật Phiên tử phải bị lột da)Lúc này, nụ cười trên mặt Tống Dương đã biến mất, từng chữ rơi xuống, từng chữ oán độc:
-Đã có pháp để dựa, chúng ta liền theo đó mà làm việc!Ầm một tiếng, dưới đài rốt cục loạn lên. Đến lúc này, mọi người làm sao không rõ. Tống Dương muốn hưng sư vấn tội! Không phải đánh đến Khổ Thủy là xong! Thường Xuân Hầu còn muốn suất lĩnh đại quân đánh đến cao nguyên, đánh vào Thổ Phiên!
Không phải người Nam Lý không muốn trả thù, chẳng qua quốc gia suy nhược đã nhiều năm, mà Thổ Phiên vẫn là đế quốc cường đại ở trên cao, thế uy áp vẫn bao phủ trên đầu Nam Lý mấy trăm năm nay… Suy nghĩ "Thổ Phiên hung mạnh, không thể chọc vào" đã ăn sâu vào tiềm thức thâm căn cố đế, cho nên trận này mọi người chỉ nghĩ đuổi Phiên tử ra khỏi lãnh thổ, gần như không nghĩ bọn họ có thể tiếp tục tây tiến, đánh vào quốc nội Thổ Phiên!
Giờ phút này bỗng nhiên nghe Tống Dương đề xuất một câu kinh người, trong lòng mọi người đều chấn động, cảm thấy đây là chuyện không có khả năng! Nhưng suy nghĩ một chút, Phiên tử mấy chục vạn đại quân đều táng thân rồi, cho dù nó có hùng mạnh, có hung mãnh đi nữa, lại kiếm được mấy lần "mấy chục vạn" người?
Huống chi trước khi xâm lược Nam Lý, Thổ Phiên còn đánh qua Đại Yến, hơn mười vạn đại quân thân lạc Yến cảnh không thể trở về; huống chi Đại Lạt Ma Bác Kết vừa chết, Phiên tử còn chưa thuận lợi xử lý xong…
Hơn nữa, nếu là người khác thống lĩnh quân, mọi người có lẽ sẽ không dám nghĩ đến, nhưng nếu là Tống Dương thống lĩnh thì sao?Ở Hồng Thành cơ hồ một mình hủy diệt đại doanh Yến Quốc, ở Tình Thành hắn thắng nhất phẩm lôi, ở Phượng Hoàng thành đánh bại phản nghịch Tĩnh Vương, ở thảo nguyên hắn báo thù cho đặc phái viên gặp nạn, ở Thanh Dương và phong ấp tiêu diệt chủ lực Phiên binh… Từ đầu đến giờ hắn chưa từng thất bại. Nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ nước bạn Hồi Hột, có cường quốc nào chưa từng ăn thiệt thòi từ hắn?
Lại nghĩ cẩn thận, phản công cao nguyên, báo thù Thổ Phiên? Đúng là khiến các chiến sĩ đại quân Chinh Tây cảm thấy hưng phấn.
Nhưng Tống Dương còn chưa nói xong:
- Phiên tử vu khống trước, sau khi đốt thành trì của ta còn giết người, tội ác tày trời, chỉ đuổi bọn chúng đi làm sao đủ? Phải đền tiền, đền mệnh, đền những kẻ đứng phía sau sai khiến! Bọn chúng không biết như thế nào là luật pháp, chúng ta dạy cho bọn chúng; bọn chúng không biết cái gì là trật tự, chúng ta xây dựng lại giúp chúng; bọn chúng không biết cái gì là công bằng, chúng ta nói cho chúng biết: Ngươi đến Nam Lý chúng ta, để người nhà chúng ta biết uy phong hống hách; ta liền đến cao nguyên của ngươi, để Sài Thố Đáp Tháp biết đến liệt hỏa mãnh thú của chúng ta!
- Công bằng là: Ngươi dám thò móng quỷ của ngươi ra, ta liền cho ngươi nhìn răng nanh trong miệng ta!
- Công bằng là: Mùng một ngươi đã quên ngày rằm, khi mười lăm ta lại nhớ rõ mùng một!
- Phiên tử không chịu cắt đất bồi thường? Không sao, chúng ta liền đánh, liền chém, liền chiếm! Chúng đối xử với ta như thế nào, chúng ta liền hoàn trả lại cho chúng! Đó là công bằng! Phiên tử không chịu nói ra ai là kẻ khơi mào bày mưu? – Tống Dương cười ha ha:
- Không sao, không phải chúng nói Nam Lý giết Đại Lạt Ma của chúng sao? Chúng ta không giết người, Phiên cẩu dám vu oan hãm hại lại không chịu nhận tối, chúng ta liền thật sự giết người! Đại Lạt Ma chết rồi, còn có linh đồng mới chuyển thế mà. Chúng ta liền giết Tân Lạt Ma chuyển thế… Không giết người lại bị vu khống, không công bằng; giấu tội phạm giết người; liền đi giết người, đó là công bằng. Phiên tử không cho chúng ta, chúng ta tự đến trước Phiên tử đòi công bằng… Phiên cẩu Thổ Phiên, Sài Thố Đáp Tháp, đúng là thiếu loại công bằng này!
Ngươi vu ta đánh, ngươi lại không cho ta minh oan? Không sao cả, thế cũng chẳng cần ngươi minh oan cho ta! Ta đánh ngươi, để vừa có danh vừa có thực cũng được!
Xem ra cũng rất công bằng.
Tống Dương hung mãnh, lời nói nghịch thiên như vậy, lại chân chân chính chính hợp với lòng phẫn uất thù hận của tướng sĩ đại quân. Nghe vậy, mọi người đều cười lớn. Đối với sài lang vô lý mạo phạm gia viên, vốn nên đối đãi như thế!
Trong tiếng cười vô số người, Tống Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời. Giữa trưa mặt trời chói chang, giơ tay chỉ lên kim sắc thái dương trên đỉnh đầu, thanh âm vang dội:
- Lại nói cho các huynh đệ biết hai tin tức tốt, thứ nhất: trong hôm nay, đúng lúc này, nước bạn Hồi Hột xuôi về nam, thảo phạt bất nghĩa Thổ Phiên!
Tiếng cười đột nhiên dừng lại, giữa sân mạnh kinh ngạc, chợt một tiếng hoan hô bùng nổ. Người Hồi Hột rốt cục xuất thủ, đó là đại quốc chân chính, còn mạnh hơn cả Thổ Phiên. Lần này Nam Lý đơn độc kháng chiến đã biến thành giáp công nam bắc cao nguyên! Đại tin tức tốt, làm sao không khiến cho người ta phấn chấn hoan hô.
- Tin khác, Tây Cương Đại nguyên soái Trấn Tây Vương đã bình yên hồi kinh, đang tu dưỡng ở kinh thành.
Đó là tin giả. Bây giờ Trấn Tây Vương còn đang uống bơ trà ở cao nguyên kìa. Nhưng mọi người ở đây làm sao biết. Nghe được anh hùng Vương gia bình an trở về, sĩ khí đại quân răng vọt. Thanh âm Tống Dương vẫn vang dội như trước:
- Tống Dương theo ý chỉ triều đình, dẫn đại quân Chinh Tây tiêu diệt Phiên cẩu, sau khi thu phục Khổ Thủy sẽ tây tiến về cao nguyên, lấy lại công bằng cho vô số dân chúng Nam Lý, vô số tướng sĩ đã bỏ mình!
Tấn công Thổ Phiên không phải vấn đề một mình Tống Dương có thể định đoạt, thế nào cũng phải xin ý chỉ triều đình, không thể không có thánh chỉ của Hoàng đế. Chuyện này đã được quận chúa lo liệu. Ngay trong đêm qua, thánh chỉ trong triều đã truyền tới. Nhâm Sơ Dung không phụ nhờ vả.
Trước Hồng Khẩu Quan, tiếng hoan hô vang trời dậy đất. Tiếng tù và trùng điệp vang lên, đại quân lay động, nhằm phía tây xuất phát.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
177 chương
380 chương