Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 378 : Một lạy

Khắp nơi chỗ nào cũng là lửa cháy bừng bừng, đang ngùn ngụt bốc cháy. Không biết vì sao, trong mắt Nguyên soái ánh lửa dần trở nên ảm đạm, chỉ có điều là hào quang ảm đạm, nhưng màu sắc càng lúc càng trở nên diễm lệ. Đây là một thứ cảm xúc hết sức cổ quá, trơ mắt đứng "xem" đại hỏa càng lúc càng suy biên, cuối cùng lại biến thành màu đỏ đầm đìa; vẫn còn trong tai, những tiếng bùng cháy, tiếng kèn, tiếng kêu la thảm thiết dần dần đi từ ồn ào đến tĩnh lặng, chậm rãi bao vây lẫn nhau, trong vô tình, chúng dung hòa thành một loại âm thanh khác: giòn vang, dường như chính mình được đặt trong thuyền gỗ mượn mặc cho bọt sóng bên hồ nước đang bắt đầu khởi động. Đó là ảo giác, Nguyên soái cũng không hồ đồ. Y quăng ảo giác khỏi ánh mắt, ảo giác rơi vào tai, nhưng trong lòng vẫn rõ ràng, thậm chí y còn có một lời giải thích và một điều nghi ngờ rất nặng… Giải thích ảo giác sinh ra đối với mình: Tất cả đội quân tiến vào phong ấp đều đang cầu cứu, bọn họ là ai? Là binh sĩ dưới trướng của ta, nhận hiệu lệnh của ta, khổ chiến đẫm máu, mặc dù chết không uổn, nhưng tất cả đều do ta mang đến con đường chết cho họ. Bọn họ là cái gì? là đến từ quốc gia Cao nguyên, tất cả đội quân chủ lực tiến công tập kích Nam Lý! Bọn họ xong rồi, cái gì cũng xong rồi, đây không phải vấn đề thắng thua chiến tranh, mà là toàn quân bị tiêu diệt.Ước chừng mấy chục vạn người, đại quân quy mô như vậy bị tận hủy trong tay mình, cho dù ta sống còn có ai cần nữa? Về nước sau đó sẽ bị trị tội, gia tộc lớn như vậy ngã xuống, nữ nhân còn cháu đời sau vì tội nhân đời trước mà hổ thẹn. Đó là xa về sau không tính, sau cuộc chiến tranh xâm lược Nam Lý còn liên lụy đến sự yên ổn của Thổ Phiên, hiện giwof nếu không thể bình ổn được nội loạn, ngược lại còn gây ra họa xâm lăng. Cao nguyên vốn nhân khẩu ít hơn so với Đại Yến, người Hồi Hột. Mười vạn đại quân lập tức bị chôn vùi ở Nam Lý, đây cũng không phải tổn thất Thổ Phiên có thể gánh chịu được! Hậu quả mà đội hùng binh này bị hủy diệt, theo mình về đến gia tộc lại đến quốc gia, bất luận ở đâu đều không phải việc ta có thể gánh vác, cho nên trong mắt liền hiện ra vệt máu tươi, cho nên trong tai liền vang lên âm thanh sóng nước thanh khiết, thiên đường và địa ngục đồng thời cùng lúc hiện ra mời gọi ta, duy chỉ có nhân gian không còn chốn cho ta nương thân nữa. Về nghi hoặc lớn nhất trong đáy lòng: lửa lớn như vậy, như thế nào còn có thể chạy trốn, hơn nữa chạy thoát lâu như vậy, vì sao ta còn không bị chết cháy? Có thể trốn lâu như vậy, với Ba Thác và Phược Nhật La trong đội ngũ, càng là lúc gặp nguy hiểm, đột nhiên hiển hiện năng lực tinh binh, nơi nơi đều là lửa cháy hừng hực, nướng xem chòm râu đồng thời cũng gợi lên hỏa tâm, khiến người ta tâm phiền ý loạn không ngừng. Duy Phược Nhật La vẫn duy trì được sự bình tĩnh như trước, đối với hoàn cảnh xung quanh đưa ra được phán đoán chuẩn xác. Tuy rằng đều là lửa giống nhau, nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn nhận ra có chút khác biệt- lửa hướng lên trên có màu sắc u lam, cho thấy ngọn lửa này có dược vật hỗ trợ, tuyệt đối không thể đụng vào và không dập tắt, một khi bi lây dính vào người thì không thể dập tắt được ; có nơi ngọn lửa lay động sang trái phải với biên độ cực lớn, việc này lý giải xung quanh nó những thứ có thể đốt không nhiều lắm, nhìn qua thực tế đầy đủ đã có khe hở có thể chạy trốn được. Tâm tư trấn tĩnh và quan sát nhạy bén, đưa nguyên soái càng chạy càng xa, cũng khiến giữa hầm lửa sức sống càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Còn chưa chết là một sự thật, cũng là hy vọng: nếu ta có thể chạy trốn, những người khác cũng có thể trốn đi? Tổn thật khó tránh khỏi, nhưng ắt cũng không tưởng tượng được đáng sợ như vậy. Nhớ đến điều này Nguyên soái dần tỉnh ra một chút. Nhìn thấy trong mắt Nguyên soái có chút tức giận, Ba Thác mừng rõ, Nguyên soái là bề trên trong gia tộc, là thủ lĩnh của quân đội là bộ khung chủ lực của mọi người, y khôi phục sẽ khiến trong lòng mọi người kiên định trở lại. Bởi vậy đội ngũ hành động càng thêm nhanh chóng. Ba Thác và Phược Nhật La càng phấn chấn tinh thần, dựa theo quy luật trước mắt, mọi người rảo bước rời khỏi đám cháy. Nhưng cứ mãi ba rẽ hai ngoặt, sau khi cắn răng xông qua một bức tường ấm nóng, Ba Thác bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tối sầm không một tia sáng, đường cụt rồi. Quả thực không có đường, ngọn lửa khắp bốn dặm đều lộ ra màu u lam quỷ dị, thế lửa biến hóa cũng theo quy luật dị thường: không sai biệt lắm theo từng nhịp hô hấp, ngọn lửa sẽ cất cao nhất, đồng thời lan về phía trước một khoảng cách. Là lan ra, không phải nhảy lên, lửa phía khôgn thể dập, phía trước lửa lại bùng thêm, bốn phương tám hướng rực rỡ lập lòe, tình hình trước mắt đa số Phiên tử dường như đứng trong hòn đảo đơn độc, bốn phía hoàn toàn bị nước biển vây kín, vào lúc thủy triều lên, biển lửa sẽ nhấn chìm hòn đảo đơn độc… Không thể có một khe hở đột phá, đường đi cũng bị lửa hoàn toàn ngăn cách. Nơi đây đã thực sự trở thành vùng đất chết. Ba Thác dựng cây gỗ lên, trong miệng thì thào lặp lại: - Không thể nào, không thể nào… Sau khi đại hỏa bùng dậy bọ họ một đường trốn chết, giờ phút này nghĩ lại, quả thực cực kỳ giống một trận "dụ địch". Trừa phi lửa này là người sống, nếu không nó làm sao có thể hiểu được dụ địch, hiểu được hãm hại người? Không có gì không thể, lửa vì Chu Nho đạo nhân mà tới, thế từ Quỷ Cốc người mù bố trí, phong ấp Yến Tử Bình đang trong trận thiêu đốt hừng hực cũng không phải trận đại hỏa bình thường, nó là một trận đại hỏa thần được phát động toàn diện. Khi mọi người nán lại, không gì có thể làm được nữa rồi, chút thời gian cuối cùng, chỉ tận mắt nhìn thấy lửa cháy liếm tới. Nguyên soái bỗng nhiên bật cười một tiếng, vỗ vai Ba Thác, nói: - Tốt lắm rồi. Liền đó quay đầu nhìn Lực Hòa Bạt nói: - Ta nhớ rõ. Trước khi đại hỏa bắt đầu một lát, tiếng chuông vang lên trong Cát Tường ngươi nói đó là chuông tang… Thật đúng là chuông tang. Nói xong, y rút đao kề lên cổ của mình. Tuy rằng tất cả mọi người chết chắc rồi, Lực Hòa Bạt vẫn vội vàng giữ lấy tay bá phụ, run giọng nói: - Nguyên soái không thể làm vậy. - Bị lửa thiêu chết là "hi sinh", là "hi sinh vì tổ quốc". Ngươi cảm thấy ta xứng sao? Nguyên soái cười lộ vẻ sầu thảm: - Nhân dịp cánh tay vẫn còn trên người mình, tự sát tạ tội đi. Nói tới chỗ này, cánh tay run rẩy đẩy tay của Lực Hòa Bạt ra, lưỡi dao sắc bén cắm phập vào yết hầu máu tươi dũng mãnh phun trào, Nguyên soái ngã trên đất thẳng đờ. Không khí phả ra, máu tuôn trào ngấm vào đất, khoảnh khắc trước khi chết trong mắt Nguyên soái chỉ có quân uy cuồn cuộn mênh mông, khi xuất binh nhớ kiểm duyệt quân binh, trong tai còn lại tiếng hoan hô vô tận, khi đông xuất hùng quan dân chúng cao nguyên từ các ngả đường ngõ hẻm hoan hô, xướng tiếng Phạn chúc phúc… Khi đó thật sự không ngờ tới, Thần võ đại soái, vạn trượng vinh quang, cuối cùng ta chẳng qua là một cô hồn chết tha hương nơi đất khác quê người. Diệu hương Cát Tường lửa cũng bùng rồi, tuy nhiên nơi này thiết kế điểm hỏa tiêu phí rất nhiều tinh lực của hỏa đạo nhân, bởi vậy không giống như nơi khác trong phong ấp, nhìn trong thế liệt hỏa mãnh liệt vẫn ẩn dấu con đường sống, Thiền Dạ Xoa kháng địch thong dong lui lại, nơi địa lộ, trong phạm vi hai dặm một vòng yên tĩnh, thế lửa không thể lan vào đây… Chỉ là tạm thời không thể lan tới đây, nơi đây cũng không phải nơi sống, chỉ là chết chậm hơn một chút, lưu lại cho mọi người chút thời gian chạy trốn vào đường hầm. Trong phong ấp cảnh tưởng hỗn loạn không thể dùng lời nói để hình dung. Con đường Thiền Dạ Xoa chạy trốn cũng ngập tràn nguy hiemr, tránh không khỏi có nhiều thương vong, có tiểu đội bị khói đặc bao phủ không thể tìm đúng lối đi; vó vài binh sĩ bị kẻ thù gắt gao bao vây khó lòng thoát thân… Nhưng cuối cùng đôi quân chủ lực cùng Tống Dương và mọi người đã trốn vào đường hầm thành công. Trong đó cũng ẩn dấu những cơ quan do Quỷ Cốc tử thiết lập, đợi tất cả mọi người xuống dưới các cơ quan, cửa vào tự nhiên sụp xuống, ngăn cách liệt hỏa trên mặt đất, cũng đem cả tòa phong ấp hoàn toàn rơi vào trong biển tử. Không người nào có thể đi vào địa lộ, cũng chỉ có một kết cục cuối cùng táng thân nơi biển lửa mà thôi. Địa lộ uốn lượn dằng dặc, đợi mọi người chạy trốn tới nơi gặp lại nhau, mặt trời đã mọc rồi. Vô thức một đêm đã trôi qua. Phong ấp vẫn đang hừng hực bốc cháy, không phải một đám phía đông một đám phía tây, mà suốt phạm vi năm mươi dặm, hoàn toàn đã biến thành một chảo lửa khổng lồ. Nơi nơi đều bị bao chùm bởi biển lửa lớn. Cửa ra của đường hầm ở trong thắt lưng một ngọn núi miền cao, là một nơi cao phẳng rộng rãi thoáng đãng. Người rút tới đây tuy nhiều, nhưng không hề biết đến chật chội. Địa thế cao còn thích hợp để mọi người nhìn về phía phong ấp phía xa. Mặc dù khoảng cách không gần nhưng không ngăn được từng trận sóng nhiệt từ phong ấp bốc lên, tất cả mọi người nhìn trận đại hỏa phía xa, gương mặt biểu lộ bất đồng. Nhóm người man di cao hứng phấn chấn, hoa chân múa tay vui sướng; Thiền Dạ Xoa ánh mắt trầm ổn không thấy bớt giận; Kim Mã, Tề Thượng, A Y Quả vốn tính tình phóng khoảng cười ha ha; Cố Chiêu Quân chỉ khẽ cười cười; Thi Tiêu Hiểu và tín đồ Phật giáo thì khó tránh khỏi động lòng từ bi, mặt buồn bã không đành, mắt cụp xuống miệng khẽ lẩm nhẩm đọc pháp chú siêu độ vong hồn. Bỗng nhiên, một tiếng khóc lớn khàn khàn từ trong đám người vang lên. Chu Nho lão đạo phủ phục trên mặt đất khóc rống lên từng tiếng. Nước mắt giàn dụa hòa lẫn tiếng gào khóc khàn khàn… Báo ứng! Báo ứng các ngươi đốt thành Thanh Dương… Và so lửa với ta, các ngươi sao xứng chứ? Các ngươi cũng dám… cũng dám bức ta… Các ngươi ép ta! Các ngươi nếu không đến sẽ không tồn tại trận sát nghiệt này, nếu không đến thì đã không có việc này xảy ra… Các ngươi dám đến liền có được trận đại hỏa cháy đến vô tận… Tại các ngươi… bức ta! Khóc lóc nói năng lộn xộn, ẩn sâu trong tiếng khóc đó là những đau đớn khôn nguôi. Hỏa đạo nhân là người Nam Lý, sài lang đến đây đương nhiên nhanh chóng muốn giết chúng; nhưng Hỏa đạo nhân cũng là người tu hành, đối với ông ta mà nói "thiên hữu hảo sinh chi đức" (trời có đức hiếu sinh) cũng không phải một lời nói suống. Phật môn cũng tốt, đạo gia cũng thế, đối với tính mạng đều hết sức coi trọng. Lão đạo không phải chưa thấy qua mặt người trên đời, thậm chí có thể nói, trước ngày hôm nay, xuất hiện một trận đại hỏa gây chấn động trong lịch sử trăm năm của Trung thổ do chính tay lão sắp đặt: hỏa xà loạn Tình thành, lửa cháy đốt Yến cung. Chỉ có điều hai trận đại hỏa ở *Tình thành và phong ấp này, trong mắt lão chúng không giống nhau. Phóng hỏa Tình thành mục đích là Yến cung, đối với vật không nhằm vào người. Lúc ấy thế lửa tuy hung mãnh nhưng nó là "ngọn lửa", đang ép gần phía trước hoàng cung có khi vẫn xuất hiện khe hở để trốn thoát, chỉ cần đừng phản ứng quá chậm, vận khí đừng quá kém, cơ hội chạy trốn vẫn còn rất lớn; nhưng liệt hỏa trong phong ấp được thiết kế nhằm vào con người, mục đích cũng để giết người, như thế nào có thể khiến thế lửa mở ra con đường sống, như thế nào khiến kẻ thù trốn không thể trốn, chỉ có thể bị thiêu sống mà chết, quả là tâm tư ma quỷ, thủ đoạn ma quỷ. Mặt khác, mồng tám tháng chín Nhất Phẩm lôi, Tình thành người chết vô số, tuy nhiên mạng người tổn thương phần lớn do rối loạn, trấn áp, thảm họa từ chiến tranh mà ra, thực sự người chết vì đại hỏa cũng không nhiều; nhưng trận đại hỏa trước mắt thế nào? Không ai có thể hiểu nó bằng hỏa đạo nhân, Phiên tử không thể chạy thoát, ít nhất tuyệt đại đa số mọi người sẽ táng thân như thế, chết dưới ngọn lửa hừng hực hung ác, là mấy chục vạn tính mạng. Không phải lão đạo rất từ bi, không phải lão đạo già mồm cãi láo. Trong lòng ông ta thật sự chịu khổ sở, biết rõ những người này đều đáng chết, nhưng ước chừng mấy chục vạn mạng người, đặt *ở trong lòng sức nặng sẽ ra sao! Khi ông ta theo Tống Dương cùng nhua phá vây Thanh Dương, trốn trở lại phong ấp, đương nhiên hiểu được trận địa này do chính tay mình bày ra bầu trời chết choc không thể nào tránh né, cho nên khi tiến vào Diệu Hương Cát Tường ông ta mới không ngừng run lên như vậy. Căn bản không đúng như thái thú, Tư Mã nghĩ như vậy, ông ta không sợ hãi, nhưng "vô số mạng người vì ta mà táng thân" quả thật đã trở thành áp lực lớn trong lồng ngực lão đạo. Nỗi thống khổ trong lòng Hỏa đạo nhân giương rộng bay cao, không kiềm chế được mà run lên. Hỏa đạo nhân gào khóc, không ai có thể khuyên ông ta, cũng không ai biết nên khuyên giải như thế nào, chỉ có Quỷ Cốc người mù trước sau như một ngồi bên cạnh, trận hỏa hoạn này có phần của lão, cảm xúc phức tạp của Hỏa đạo nhân khiến lão xúc động, tuy nhiên người mù tâm trí càng kiên định hơn một chút, đau thương không khóc thành lời. Chỉ có điều một phần khiến người ta buồn bực ngẹt thở, cũng không phải tới từ sự thương cảm, thời điểm mồi lửa thống khổ của đạo nhân đến, tiếng khóc lớn không thể nghi ngờ là lúc phát tiết tốt nhất, sau một lúc lâu ông ta im lặng dần, trong lồng ngực vui sướng hơn rất nhiều, nhưng trên mặt không nhìn được. Lớn như vậy đứng ngay trước mặt mọi người òa khóc, ít nhiều cũng khiến ông ta có chút xấu hổ ngại ngùng; mà trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối, vừa không thoải mái, bình thường ông ta hay nói giỡn, tuy nhiên đi theo Thường Xuân Hầu tốp người này đều có chút giao tình, không ngờ tới mình khóc cổ họng câm nín, ngoại trừ Quỷ cốc ở ngoài không ngờ lại tiến tới vỗ về an ủi.*Lão đạo hít một hơi thật sâu, gạt bùn đất trên người, lại dùng tay bẩn vỗ vỗ cánh tay người mù tỏ lòng biết ơn. Tiếp đó vừa lau mặt vừa quay người lại, Nhưng mới quay lại liền kêu lớn một tiếng, miệng há hốc, hai mắt trợn tròn lăng lăng nhìn phía trước… Trong cổ họng lão phát ra những âm thanh ca ca vang vọng, gần như chỉ đủ khí lực để hỏi được một câu: - Ngươi… các ngươi làm, làm gì. Nói xong, thân mình mềm nhũn rầm một tiếng ngồi phịch xuống đất. Quỷ Cốc là kẻ mù lòa, nghe được tiếng kêu quái lạ của Chu Nho nhưng không nhìn được tình hình trước mắt, chỉ có thể đi theo ông ta lo lắng, liên tục thúc giục hỏi dồn: - Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra? Không xảy ra chuyện gì, chẳng qua ngoại trừ môn hạ của Cố Chiêu Quan, La Quan và vài người ít ỏi, suốt từ thắt lưng núi Bình Đài này trở lên tuyệt đại đa số mọi người đang quỳ gối trên mặt đất, sắc mặt biết ơn hướng về phía Hỏa đạo nhân và Quỷ Cốc tử! Nhiều người như vậy cùng nhau hướng về mình mà quỳ, Hỏa đạo nhân không sợ hãi mới là lạ. Hơn nữa trong số những người đang quỳ, không chỉ có Thường Xuân Hầu Tống Dương, tôn giả chuyển thế Vô Diễm, thậm chí ngay cả đế vương hai kiếp Phong Long cũng quỳ trong đó. Phong Long mở miệng trước tiên: - *Một trận đại hỏa của hai vị tiên sinh, đã tẩy đi tận cùng nỗi nhục của Nam Lý, ta không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể tận lễ như vậy! Phong Long là Hoàng đế Nam Lý, phóng mắt đi khắp cả thiên hạ Trung thổ, nếu muốn tìm được một người thực lòng yêu thương Nam Lý nếu không phải ông ta thì là ai. Đối với chiến tranh giữa Thổ Phiên và Nam Lý mà nói, ngọn lửa này tới quan trọng xiết bao, một quỳ này ông ta cam tâm tình nguyện! Thi Tiêu Hiểu tiếp lời, ngữ khí trịnh trọng: - Nghiệp hỏa gột rửa, tội tiêu ác diệt, hai vị tiên sinh khiến thời thế Nam Lý vạn nhà sinh Phật, khiến ngàn vạn người dân tránh khỏi thảm họa chiến tranh, là công đức vô tận, là Thiên Đại từ bi. Thủ lĩnh Kim Hoàn của Sơn Khê Man cũng quỳ, tiếng Hán trúc trắc, lời ít ý nhiều: - Ngươi rất giỏi, chúng ta quỳ đây là khâm phục người, rất khâm phục ngươi! Lạy một cái, không hề mất mặt, thật rất tốt! Phong Long quỳ, Thiền Dạ Xoa lập tức quỳ theo; Vô Diễm quỳ, Phật đồ trong phong ấp cũng đồng loạt lạy; thủ lĩnh Kim Hoàn *"rất khâm phục" đương nhiên Sơn Khê Man cũng cùng nhau dập đầu; Còn lại Tề Thượng Ba Hạ, A Y Quả, Thái thú Tư Mã cùng đám người đi theo Tống Dương cũng cùng nhau quỳ xuống… Tống Dương không có gì, chỉ nói với hai vị kỳ nhân: - Hai vị làm được điều này, đa tạ. Sườn núi Bình Đài, vạn người cúi đầu tạ ơn, cung kính, thực sự đối với hai vị kỳ sĩ dập đầu lập tức nghe một tiếng "rầm", người mù nghe rõ ràng sao thế này, trở mình xem thường thì bị dọa ngất đi. May mắn lão cách vách núi còn một đoạn, nếu không ngã xuống chết thật rất oan uổng. Từ Yến Tử Bình đến thành Thanh Dương, Tống Dương vừa dẫn binh đi, trở lại, các đội quân theo hắn hành động chịu thương vong không nhỏ, trong đó dựa vào binh sĩ do Trấn Tây Vương phái trú tại phong ấp là tổn thất thảm nhất, hơn hai ngàn tinh binh giờ phút này đi bên cạnh hắn chỉ còn hơn trăm người. Sơn Khê Man và Thạch Đầu Lão quân số chỉ còn lại một nửa, ngay cả đội quân tinh nhuệ nhất Thiền Dạ Xoa, bây giờ quân chủ lực có thể tái chiến không đến bốn ngàn người. Ngược lại quân đoàn ác điểu của Lưu Nhị tổn thất không nhiều, trở lại được bảy thành. Đám quái điểu này đao thương bất nhập, chiếm được tiện nghi lớn rồi. Không tính thành quả bọn họ đạt được, chỉ nói về tổn thất, một trận chiến Thanh Dương đánh hạ tới thực sự đánh thương tới nguyên khí phong ấp. Nhưng Tống Dương không tính toán đến việc dừng tay, một phen đại hỏa thiêu rớt chủ lực của địch nhân, đúng là thời cơ tốt nhất để phản công, phía trước đánh sống đánh chết luôn chịu thụ động hóa giải chiêu số của kẻ thù, hiện giờ đến thời điểm *chủ động đánh người, hắn như thế nào có thể bỏ qua không đi cho được? Sơn Khê Man ý nghĩ không khác lắm. Tộc nhân không ít người đã chôn vùi trong tay Phiên binh, đại man mới không thèm nghĩ nhiều tới tiền căn hậu quả, bọn họ hiểu Phiên tử là kẻ thù đáng giận, vô cùng sảng khoái cùng Tống Dương tiếp tục đánh tiếp. Những bên võ trang khác càng không cần nói, mọi người ngồi xuống thảo luận một hồi, rất nhanh xác định hướng Sơn Khê Man mượn hai ngàn binh, Thiền Dạ Xoa điều động hai ngàn năm trăm binh, thêm Thạch Đầu Lão, dân tộc Hồi Hột và Sơn Khê Tú, tổng cộng thành một đội cường lực sáu ngàn người. Còn lại Sơn Khê Man và Thiền Dạ Xoa, hoặc trở về trong núi hoặc đợi đại hỏa tắt đi sau đó trở về phong ấp, xem như lưu lại chút lực lượng ở nhà phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra. Về phần quân đội Nam Lý từ thành Thanh Dương triệt để do Lưu thái thú chỉ huy, Tống Dương không hỏi tới. Tuy nhiên bọn họ đều là binh sĩ Nam Lý, thu phục được đất mất là việc thuộc về bổn phận, tự nhiên sẽ không lùi bước. Hai ngày sau đó ở trong núi chỉnh trang lại đội hình, phục hồi thể lực và tinh thần, đồng thời lên kế hoạch phương án đối chiến một lần nữa lại phân chia sắp xếp đội hình. Trong lúc này Chu Nho lão đạo tìm được Tống Dương, trầm tư nửa ngày mới nói: - Ngươi…. Cái lễ nghi đó của ngươi ta nhận không nổi… vẫn là trả lại cho ngươi tốt hơn. Lão đạo nhận được một lạy của Thường Xuân Hầu, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn không đành lòng. Tống Dương nhanh tay đỡ lấy ông ta, ngăn cản không cho Chu Nho quỳ, thẳng thắn nói: - Ta thật tâm thật trí tạ ơn ông, tuy nhiên nói đến "tạ ơn", ta cân nhắc muốn giúp ông tìm vài tiểu đạo hoàn xinh đẹp, hoặc tương lai xây cho hai người các ông vài tòa cung sinh từ để thiên hạ tỏ lòng tôn kính lại càng tốt hơn, về phần một quỳ đó… Tống Dương mỉm cười: - Lúc đó thấy ông trong lòng buồn bã, ta quỳ một chút mà ông cảm thấy nỗi buồn đó giảm đi, thì rất đáng. Luận tuổi, Hỏa đạo nhân là bề trên; luận công lao, Chu Nho và người mù quả thật giúp hắn chiếu cố tới trời cao. Ngày hôm đó Tống Dương quỳ xuống trong lòng không hề cảm thấy nặng nề, tuy nhiên quỳ xuống không phải vì hắn "tạ ơn", quan trọng hơn vì hắn muốn giải tỏa nỗi đau buồn trong lòng Hỏa đạo nhân. Lão đạo không biết nói thêm điều gì, liền cười ha hả… Sau hai ngày tu chỉnh đội hình, liệt hỏa trong Yến Tử Bình cháy đạt đến lúc cực vượng, không hề có dấu hiệu dừng lại, Tống Dương cũng không đợi thêm nữa, suất lĩnh quân binh xuống núi, cùng Công chúa, Quận chúa sớm đang chờ đợi hắn trở về tụ hợp. Hai vị nữ nhân Hồng Ba phủ cũng không phải người cô độc, các nàng từ quận Bình đến, mang theo hơn bốn vạn viện binh do triều đình phái đến. Hùng binh hội hợp một chỗ, vừa mới lấy được một trận thắng lợi, sĩ khí tràn ngập ngút trời, chia ra năm nghìn người đóng lại xung quanh phong ấp phòng ngừa trong đại hỏa vẫn để cá lọt lưới. Những người còn lại theo Tống Dương cùng nhau trùng trùng điệp điệp nhằm thẳng hướng Thanh Dương, Tống Dương vẫn không quên dặn tướng lĩnh từng đội: - Thời điểm đánh Thanh Dương phải nhớ rõ khúc cây kia nhất định phải tìm về, chớ để Phiên tử mang nó chạy mất. Về sau ta sẽ có việc dùng tới nó. Trước đó hắn cướp được thần mộc. Bởi vì quá cồng kềnh nên khi phá vậy hắn tạm thời vứt lại trong thành. Hiện giờ hắn lại muốn cướp trở về… Thường Xuân Hầu Tống Dương, quả là mẫu người ngoan độc lòng tham không đáy.