Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 375 : Mãnh quỷ
Trọng binh Thổ Phiên đột kích, tiền tuyến của Nam Lý rút về phòng ngự, mọi đội quân lớn nhỏ đều tiếp cận thành, dựa vào thành trì để chuẩn bị phản kháng, tạo ra một khoảng trống lớn ở phía ngoài… Dù vậy, Lực Hòa Bạt muốn đưa bốn vạn binh lính lặng lẽ đi qua Thanh Dương, trốn tới bên cạnh phong ấp Yến Tử Bình mà không bị người Nam Lý phát hiện tuyệt đối cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lực Hòa Bạt làm được rồi.
Đại quân Thổ Phiên hơn mười vạn người, đếm đi đếm lại, có khả năng làm được chuyện này, cũng chỉ có gã cùng bộ hạ.
Lực Hòa Bạt là cháu ruột của Nguyên soái, nhân mã bản bộ đưa tới từ quân tộc của gã và Nguyên soái, nhưng bốn vạn con người này có thể trở thành "chỗ dựa" cho Đại nguyên soái không đơn giản vì bọn họ là đồng tộc.
Không chỉ là đồng tộc, bọn họ là lính tinh nhuệ chân chính, hơn nữa một vạn trong số bốn vạn người này còn là lính tinh nhuệ trong những lính tinh nhuệ, là cực phẩm trong quân ngũ.
Giống như cấm quân "Phật Quang" của Đại Lạt Ma vậy, một vạn quân này ở cao nguyên cũng là uy danh vang dội, cũng có cách gọi riêng của chính mình: Phược Nhật La.
Tiếng Phạn, ý cổ chỉ chính là một loại vũ khí hung mãnh từng được nhắc đến trong thần thoại Kinh phật, sau lại có nghĩa mở rộng là "Kim cương".
Thần khí cũng được Kim cương cũng xong, gọi là cái gì đều không quan trọng, mấu chốt chỉ ở chỗ bọn họ đủ hung mãnh.Ở cao nguyên có một cách nói thế này, "Phược Nhật La" chỉ có một chỗ không thể so sánh được với "Phật Quang": nhân số ở bọn họ còn thiếu…
Ba vạn quân tinh nhuệ thêm vào một vạn "Phược Nhật La" lặng yên không tiếng động chạy tới bên cạnh sào huyệt của Tống Dương, mai phục ở đấy. Mãi cho tới khi được tin đã phá được thành Thanh Dương, bọn họ mới nhận được mệnh lệnh của Đại soái, Lực Hòa Bạt ra lệnh một tiếng, bốn vạn binh lính rút ra Tinh Kỳ nhảy vào Phong Ấp.
Lực Hòa Bạt là kỵ binh, đối với hắn mà nói nhiệm vụ này có chỗ rất hay ở chỗ là trước "Tiềm nhập", còn về phần công kích về cuối thì có chút nhàm chán… Hắn đã sớm tra xét rõ ràng rồi, trong Phong ấp trống rỗng, khi Tống Dương xuất binh mọi người ở đây đều đã bỏ chạy, chỉ có ở Diệu Hương Cát Tường địa là còn có hòa thượng, tín đồ, khả năng cò có chút võ tăng hộ giáo, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Không có kẻ địch thì còn đánh giắc cái gì nữa. Chông chiếm Phong ấp của Thường Xuân hầu? Nghe qua thì hay lắm, kỳ thật chẳng có gì để làm cả.
Tuy nhiên quân tinh nhuệ khi tác chiến đều có điều độ, mặc dù không có đối thủ nào ra hồn, bọn hộ vẫn dựa theo bố trí lúc đánh trận mà hành động, các đội tự phối hợp tác chiến với nhau, đánh chắc thằng chắc từng bước. Tống Dương từ Thanh Dương chạy về đây nhanh nhất cũng mất ba ngày, đám Phiên Tử có nhiều nhất là thời gian, bọn họ không vội, cũng không muốn bị một mũi tên bắn lén mà bị thương… Nhưng điều khiến cho Lực Hòa Bạt không nghĩ tới đó là, lúc đội quân của hắn vừa mới vào Phong Ấp, còn chưa tiến được thêm ba dặm nữa đã nhận được truyền báo: có hai đội hai trăm người không thấy đâu nữa. Không biết vì sao, lặng yên không tiếng động, hai trăm con người làm rơi mất ở đâu rồi, không tìm thấy rồi.
Lực Hòa Bạt nhíu mày, nhưng còn không đợi hắn mở miệng, lại có quân tình mới được báo lên: lại một đội một trăm người nữa biến mất… Tướng quân bất chấp giật mình, lập tức truyền lệnh rút lại đội hình gia tăng phối hợp tác chiến.
Vừa mới vào Phong ấp đã mất ba trăm người, dù cho có là thằng ngốc cũng có thể hiểu được nơi này này truyệt không phải không có đề phòng, điều chân chính làm cho Lực Hòa Bạt kinh ngạc chính là, không có ai so với hắn càng hiểu rõ quân lính của mình, những chiến sĩ số một số hai cao nguyên, mỗi người đều từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đều đã trải qua lịch lãm thiết huyết, được tuyển tử thân thủ đến tín niệm, bọn họ không bao giờ sợ chết, nhưng ba trăm con người chết một cách vô thanh vô tức, sống không thấy người chết không thấy xác, chuyện như vậy không khỏi là có chút đáng sợ, nếu không phải là do thần loạn quỷ lực, thì chỉ có một cách giải thích duy nhất: kẻ thù cùng là lính tinh nhuệ.
Trận thế của phiên binh bắt đầu rút nhỏ lại, tốc độ tiến quân cũng chậm lại một chút, mọi người tăng mạnh liên hệ lẫn nhau, không cho kẻ địch có cơ hội đánh lén, nhưng cũng không thay đổi được gì, tiến được ba dặm về phía trước, lại mất thêm hai trăm người nữa. Càng đáng hận đó là cứ tiến thêm một dặm, kẻ thù cảm thấy đánh lén thuận tay hơn nữa rồi, lá gan cũng lớn hơn, tập kích bất ngờ một đội một nghìn người.
Động tĩnh lần này không nhỏ, Phiên binh xung quang lập tức vây lại đánh lên, đáng tiếc là vẫn chậm nửa bước, lúc Phiên tử đuổi tới địch nhân đã tút lui rồi, mà chi đội một ngàn người vừa mới bị tập kích kia, đánh từ đầu đến cuối chưa được thời gian nửa nén hương, không ngờ thương vong hơn nửa: chết ba trăm, thương ba trăm. Gần như không có thương nhẹ, người bị thương không đứt tay thì gãy chân, miệng vết thương bằng phẳng hiển nhiên là do khoái đao gây nên.
Nhưng kẻ thù cuối cùng cũng lộ ra diện mục, một người còn may mắn sống sót từ đội quân một ngàn người báo cáo lại, người đánh lén mặc áo giáp đen, măng răng nanh che mặt, trong tay cầm một thanh trường đao có cách chế tạo cổ quái không giống lưỡi đao quân đội "hiện đại"… Lực Hòa Bạt cúi đầu hừ lạnh, hắn cũng từng nghe nói qua đội quân mang mặt quỷ này.
Quân Thổ Phiên xuất binh từ Đường Lâu cùng với Lực Hòa Bạt thoát ra khỏi đại đội, thời điểm không kém là mấy, Tống Dương cầm theo hai đội quân hung mãnh nhất ly khai Thanh Dương. Uy Lực của quân Lưu gia đã bị giảm đi trong cuộc chiến thủ thành, sau đó rời đi thì vẫn mai phục ở phía nam, chờ tiếp ứng lần phá vòng vây cuối cùng cho Tống Dương ; Thiền Dạ Xoa thì trở về phòng vệ Yến Tử Bình, trong đó có một ngàn người được phân ra để đi phá đập nước, hoàn thành nhiện vụ rồi thì cũng trở về Phong ấp tập hợp cùng bộ đội bản bộ.
Phái Thiền Dạ Xoa về Phong Ấp, cũng không phải là do Tống Dương mấy người đoán rằng Phiên tử sẽ lẻn vào, mà là cho dù Thanh Dương đã mất, nhưng chiến dịch triển khai quanh Thanh Dương còn chưa chấm dứt, Phông Ấp, Yến Tử Bình, Diệu Hương Cát Tường địa mới là trận địa cuối cùng của Thường Xuân hầu.
Bốn vạn tinh binh của Lực Hòa Bạt lẻn tới cạnh Phong ấp mà không bị người phát giác? Đó chỉ là bọn hắn tự cho rằng không có người biết thôi, cử động này của Phiên quân, tất cả đều đã bị Thiền Dạ Xoa nhìn thấy, mà đối với sự tồn tại của Thiền Dạ Xoa, Phiên tử mới chân chính là hoàn toàn không biết gì cả.
Càng hướng vào sâu trong Phong Ấp, Phiên quân càng thường xuyên gặp phải đột kích cùng đả kích hơn, chỉ nói riêng đến tố chất tác chiến của hai bên cũng đã có thể phân biệt được cao thấp rõ ràng, từng giây từng phút Phiên quên đều có thương vong, mà Thiền Dạ Xoa thì thủy chung vẫn không tìm ra bóng dáng, dường như xuất hiện từ hư không rồi lại theo gió tiêu tán đi…
Tuy rằng Lực Hòa Bạt lúc này vẫn còn chịu đựng được tổn thất, nhưng trong đội ngũ đã chậm rãi lan tràn sợ hãi rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay, thế nào cũng nháo tới mức làm bàng hoàng nhân tâm mới xong, Lúc Hòa Bạt lại biến đổi đội hình, tiên phong lui về, đám "Phược Nhật La" vẫn đứng làm trung quân tiến lên làm mũi đao.
Đội quân hùng mạnh nhất của Phiên quân được đưa lên đầu tiên. Hai bên đều là quân tinh nhuệ đích thực, một bên là Kim cương đến từ cao nguyên cùng một bên là Dạ Xoa đã nhiều đời ở ẩn, đối chọi gay gắt.
Có lẽ là do tự cho mình là rất cao, có lẽ là binh lính tinh nhuệ vốn đều có chút ngông nghênh, khi "Phược Nhật La" nhận được lệnh đi lên phía trước làm tiên phong đã đưa ra một thỉnh cầu với tướng quân: không cần đến quân phối hợp cùng chi viện, nguyện ý được độc lập chiến đấu, muốn cùng quân Mặt quỷ ở phía trước đánh một trận phân cao thấp.
Lực Hòa Bạt gật đầu đồng ý.
Chiến trường trống trải, rộng rãi lại đủ sâu, song phương cũng không phát sinh xung trận chém giết ở quy mô lớn, thậm chí còn có cảm giác quá mức bình tĩnh, buồn bực rồi, đây cũng không phải là do quân tinh nhuệ hai bên đánh nhau không kinh liệt, mà là hoàn toàn tương phản, tập kích, treo cổ, mai phục, phá kích rất nhiều thủ đoạn mạnh liên tiếp diễn ra, chỉ có một từ duy nhất để hình dung được cuộc chiến này chính là: hiểm ác.
Cuộc chiến hiểm ác.
Đến lúc này Thiền Dạ Xoa cuối cùng cũng xuất hiện thương vong chân chính, không phải là chỉ hai ba người bị giết, mà là một tiểu đội binh lính mười người, một trăm người bị tổn thất, thậm chí một đại đội một ngàn người cùng bị đả kích, so với "Phược Nhật La" Thiền Dạ Xoa mắc phải một nhược điểm: khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến. Thử thách chiến trường trong Đại Hồng di dân, thua xa kẻ địch.
Nhưng dù là vậy, trong lần đối kháng này Thiền Dạ Xoa vẫn vững vàng chiến thắng, không đủ kinh nghiệm là rõ rồi, nhưng bọn họ cũng có một ưu thế lớn: quân khí đáng sợ, thể chất kinh người, dùng đến sát trận có quy mô nhỏ nhất mà uy lực phát huy lớn nhất cùng với "Địa lợi".
Cho dù "Phược Nhật La" có là kim cương, bọn họ cũng chỉ là đống kim cương từ xa tới đây; Thiền Dạ Xoa đã sống trong núi Nam Lý từ rất nhiều đời nay, lại đã đến Yến Tử Binh được một khoảng thời gian, Hồng Hoàng, Mật sứ đều thường trú ở đây, bảo vệ bọn họ là chức trách quan trọng nhất của Thiền Dạ Xoa, đối với những thứ này Trịnh Quyển, Trịnh Kỷ chưa bao giờ dám chậm trễ, làm diễn tập giả ra những tính huống như thế này cũng với phương pháp ứng phó đã được huấn luyện không biết bao nhiêu lần, trong phong ấp khắp nơi đều là trận địa cho bọn họ khai thác, những công sự được cải tạo xậy dựng bí mật, bọn họ quen thuộc từng ngọn cỏ lá cây ở đây, ác quỷ chính là bọn họ.
Không phải tất cả mọi hòa thượng ngoại lại đều có thể tụng kinh, ít nhất là "Phược Nhật La", ở trước mặt Thiền Dạ Xoa, bản kinh này tụng như thế nào cũng không linh nghiệm…
Nếu trận chiến này phát sinh ở cao nguyên, có khả năng là Thiền Dạ Xoa không chiếm được ưu thế gì cả, nhưng ở trong Phông Ấp thì bọn họ có thể thắng, thắng chắc.
Đại quân đuổi theo "Phược Nhật La" lại chạy đến phía trước bảy, tám dặm, dần dần tiến vào trung tâm của phong ấp là lúc, lại dừng lại một lần nữa: Phược Nhật La không "đi" được nữa rồi.
Không đến mười dặm đường, lại đi mấy mấy canh giờ, lúc này lại không ngừng đánh giết đọ sức, làm cho Phược Nhật La thương vong cực kỳ thê thảm nghiêm trọng, tinh binh tổn thất tới hơn hai nghìn năm trăm người, gần qua mức ba nghìn. Đối với đội ngũ này mà nói, giảm mấy ba phần quân số là một gánh nặng, bọn họ thường dùng tới chiến thuật, chiến trận phối hợp, hình thành ăn ý trong đội ngũ vân vân, yêu cầu thấp nhất là phải có bảy nghìn người làm cơ bản, nếu vượt qua tiêu chuẩn này sức chiến đấu trong đội ngũ sẽ giảm mạnh. Đến lúc gần tới giới hạn rồi, Phược Nhật La cuối cùng cũng không dấm chủ quan cậy mạnh nữa, dù cho có thể diện có nặng đến thế nào cũng không quan trọng bằng bảo vệ thực lực, dù cho không cam lòng chịu thua cũng không thể để cho toàn quân bị diệt. Toàn đội tạm thời dừng bước, tự mình đi gặp Lực Hòa Bạt thỉnh cầu đại đội phối hợp hành động.
Lực Hòa Bạt không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng, để bồi dưỡng Phược Nhật La, trong tộc đã tốn không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, nếu thật sự làm cho bọn họ chôn lại Yến Tử Bình, Nguyên soái tới đây rồi không đem hắn nấu sống lên mới là lạ. Không chỉ đáp ứng yêu cầu của Thống lĩnh Phược Nhật La, Lực Hòa Bạt còn chẳng trách cứ lời nào, ngược lại còn vỗ vai của đối phương trấn an vài câu, lại tò mò hỏi:
- Chúng ta bị thương hơn hai nghìn binh sĩ, Nam Nam thì sao? Bọn họ tổn thất bao nhiêu?
Thống lĩnh là một chiến sĩ thiết huyết, mặt luôn luôn không lộ bất kỳ vẻ gì, tuy nhiên lúc này trên khuôn mặt lạnh cũng không thể che lấp đi sự xấu hổ trong ánh mắt, cứng rắn mà nói một câu:
- Không biết.
Lực Hòa Bạt buồn bực:
- Không biết? Sao lại không biết? Bọn họ để lại bao nhiêu thi thể, ngươi không thể đêm đại khái được là bao nhiêu sao?
- Bọn họ có thương vong, nhưng mà… trên cơ bản không để lại thi thể, đều đã bị đồng đảng mang đi.
- Đánh với các ngươi, quân Mặt quỷ còn có thời gian đưa thi thể của những kẻ chết trận đi sao?
Lực Hòa Bạt hít một hơi lãnh khí.
Chủ quản của Phược Nhật La kêu lên một tiếng trầm đục, xem như là một cách thừa nhận lời của Lực Hòa Bạt.
Lực Hòa Bạt phất tay cho bọn tả hữu lui ra, hạ giọng nói:
- Ba Thác, người nói cho ta nghe một cái, đám quân Mặt quỷ của Nam Man này với quân Phược Nhật La của chúng ta, rốt cục là như thế nào?
Phược Nhật La là tộc quân, chủ quản Ba Thác cùng Lực Hòa Bạt tự nhiên là thân thích, lại còn là thân thuộc trực hệ ba đời, hai người từ nhỏ cũng thường gặp nhau, nói chuyện cũng không cần e dè gì cả.
- Chúng ta không so với chúng được. Bọn chúng, bọn chúng không giống bình thường.
Sắc mặt Ba Thác cũng không tốt lắm, chậm rãi lắc đầu. Gã nói ra những lời như vậy, chỉ vì Thiền Dạ Xoa trong lúc tác chiến có hai cái tiểu tiết không quan trọng: bọn chúng đang "cười", bọn chúng đang "xem".
Lúc chiến đấu, khi hành động, Thiền Dạ Xoa vẫn cứ dùng nhưng tiếng cực thấp cười cợt, ánh mắt của bọn họ tràn đầy vui sướng cùng thích ý, không sợ bị mũi đao đâm vào chỗ hiểm, thân thể trước khi chết vẫn không ức chế được co giật, bọn chúng vẫn đang cười… Bên này Phiên tử, có thể được tuyển vào làm binh lính của Phược Nhật La đều là những kẻ dám liều mạng, chỉ cần đánh nhau là sẽ trở bên điên cuồng, hoang dã và hưng phấn, nhưng hai bên không giống nhau, "Kim cương" nhiều lắm chỉ là không sợ chết, thích chiến đấu, "Dạ Xoa" chính là hưởng thụ, thậm chí ngay cả việc chết trên chiến trường cũng là một phần trong việc hưởng thụ.
Về phần "xem", lúc sắp chết, nhìn con mắt. Mỗi khi Thiền Dạ Xoa giết chết một kẻ địch, bọn họ đêu cố ý nhìn chăm chú vào mắt của đối phương, chính là rất nghiêm túc mà nhìn, con mắt của địch nhân từ sáng ngời đến lúc ảm đạm, cuối cùng là không khí trầm lặng, quá trình đáng sợ này trong mắt bọn họ chính là cảnh quan xinh đẹp nhất thiên hạ này, làm cho bọn họ có thể xem hàng trăm lần mà không chán. Mà khi Thiền Dạ Xoa bị giết, ánh mắt của bọn họ vẫn cứ khóa chặt vào hai mắt của kẻ thù, vẫn giống nhau, trần đầy khoái hoạt.
Ba Thác thật sự không dám để cho một mình Phược Nhật La cũng quân Mặt quỷ tiếp tục giằng co nữa, tuy rằng vẻ mặt của hắn vẫn luôn lạnh lẽo vô tình, nhưng cũng có thể cảm giác được rõ ràng, đối với đội quân tinh nhuệ mà của Nam Man, trong long đã lặng lẽ dâng lên một chút sợ hãi. Chủ quản còn như thế, huống chi là bộ hạ, nếu cứ tiếp tục đọ sức thì tuyệt sẽ không chỉ dừng ở lại là ba phần thương vong, mà là tín niệm, tự tin và sĩ khí của Phược Nhật La sụp đổ mất rồi, bọn họ không thể sợ hãi, một khi thiên hạ này có một đội ngũ khác làm cho bọn họ càm thấy sợ hãi, số phận của Phược Nhật La kết thúc rồi…
Mặc dù quân tinh nhuệ của Phiên binh được gọi là "Kim cương", mặc cho bọn họ có dũng mãnh tới mức nào đi nữa, nhưng bọn họ chung quy vẫn là người.
Nhưng Thiền Dạ Xoa là quỷ: là loài mãnh quỷ trong mấy trăm năm tách khỏi thế gian, đời đời ngóng trông được trở lại nhân gian để được giết chóc, đến triều đại này cuối cùng đã đạt được ước muốn!
Ba Thác ho khan một tiếng, lại chuyển đề tài, tiếp tục đi con đường này làm cho bọn cho đội vương bài bọn họ chật vật quá rồi, nhưng cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất hắn nhìn ra được một chuyện: "Quân Mặt quỷ đang bảo vệ Phong Ấp."Một câu vô nghĩa, nhưng Lực Hòa Bạt không tức giận… Nếu như nói câu này quả thật là vô nghĩa, Ba Thác cũng chẳng còn có tư cách gì làm thống lĩnh Phược Nhật La nữa, lời nói của hắn có ám chỉ: hai nước giao binh, dã ngoại phát sinh kịch liệt chiến đấu, không cần biết dùng lại chiến thuật chiến đấu nào, cũng chỉ có một mục đích là tiêu diệt lực lượng sinh lực của kẻ thù. Mà quân Mặt quỷ của Nam Man vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, rất ít ra ngoài đánh giặc, trên cơ bản đều là phát động thư kích cùng mai phục ở phía chính diện, lúc nào quân Thổ Phiên xông lên thì bọn họ lại lui về, nói trắng ra, tuy rằng cũng là giết địch, nhưng mục đích quan trọng hơn ấy là "ngăn cản".
Đúng như chủ quản của Phược Nhật La nói, bọn họ đang bảo vệ Phong Ấp, laoij đề kháng với múc đích là ngăn trở này với du kích giết địch là có khác nhau về bản chất.
Lực Hòa Bạt nhíu mày, một lát sau chậm rãi mở miệng:
- Chi đội này là phật binh sao?
- Bảo vệ đường không dùng loại đấu pháp này.
Ba Thác vững vàng gật đầu.
Thường Xuân Hầu cũng đã bị đánh bại rồi, phong ấp còn có cái gì để bảo hộ nữa? Nói thẳng ra là có hai khả năng: là vì bảo hộ một con đường sống cho Thường Xuân hầu chạy vào thâm sơn cùng cốc; hoặc là để bảo vệ Diệu Hương Cát Tường. Nếu là cái thứ nhất "quân Mặt quỷ" không nên dùng cách đấu này, bọn họ phải tiếp tục ẩn núp, đợi cho đến khi Tống Dương lĩnh suất Man Tử tới phong ấp mới khởi binh làm khó dễ, cùng quân đội tiền hậu giáp kích, giúp Thường Xuân hầu mở ra một đường chạy vào thâm sơn.
Vậy thì chỉ còn một cách giải thích rồi.
Lại theo như quân báo từ trước mà nói: quân tiên phong trước đây từng chia phân nhiễu thành công kích vào phong ấp, kết quả lại bị quân Mặt quỷ quấn chặt lấy, cuối cùng toàn quân bị giết; đích thực là mặc dù quân Mặt quỷ vẫn cùng Tống Dương đi tiếp viện Thanh Dương, nhưng khi mà Vô Diễm, Phật chủ của Nam Lý, trở về thánh địa không bao lâu thì bọn họ cũng ly khai Thanh Dương, thậm chí ngay cả thủ vệ chiến Thanh Dương của quân chủ lực chống đỡ Thổ Phiên cũng không tham gia.
Cộng với chuyện lúc trước, nhìn đi nhìn lại, Lực Hòa Bạt và Ba Thác cho ra một cái kết luận đương nhiên: Mặt quỷ là phật quân, chỉ trung thành với Diệu Hương Cát Tường địa.
Nhận ra điều này, chiến sự trước mắt cuối cùng là phải đánh thế nào, cũng hoàn toàn rõ ràng rồi, Lực Hòa Bạt cùng chủ quản Phược Nhật La lại thảo luận thêm vài câu nữa, tiếp đó truyền lệnh: tập kết toàn quân tiến thẳng đến Diệu Hương Cát Tường địa.
Trực tiếp đánh vào chỗ hiểm, tấn công vào trụ sở địch tất có cách cứu, bức bách quân Mặt quỷ hiện thận quyết chiến chính diện.
Tuy rằng không biết cụ thế nhân số của địch, nhưng Lực Hòa Bạt có thể xác định, nếu đấu về nhân số hắn tất sẽ thắng, bắt quân Mặt quỷ phải dừng kiểu đánh du kích mà họ vẫn am hiểu, thì cũng như là đã trừ được ưu thế của địch; tấn công chính diên thì tất nhiên có thể mở rộng khuyết điểm về nhân số của địch… Quả nhiên, làm đại quân bất quản bất cố, cũng không cần quan tâm tới việc gặp phải ngắm bán hay cạm bẫy, một lòng muốn phát động tập kích bất ngờ Cát Tường địa, "quân Mặt quỷ" đã không nén được tức giận.
Lúc Phiên quân có dấu hiệu sắp xông lên, quân "Mặt quỷ" cũng từ bóng tối nhảy ra, hiện ra thế trận của bọn họ.
Bọn Phiên tử muốn xâm lấn phong ấp sao lại may mắn tới vậy, lại có cơ hợi được nhìn tậm mắt quân trận Mạch đao vốn đã thất truyền mấy trăm năm qua.
Độ dài của Mạch đao có thể bằng một nửa người của một thanh niên trưởng thành, nặng hơn mười cân, nếu kết trận công kích thì như tường mà vào, công kích chính diện thì dũng mãnh vô cùng, năm đó Đại Hồng từng nhờ vào chiến pháp dùng Mạch đao mà quét sạch tứ phía, thậm chí còn lưu lại truyền thuyết về Ba nghìn Mạch đao đánh bại Ba Vạn hồ kỵ.
Không thể tra lại truyền thuyết được, không biết có phải là do có người cố ý khuếch đại truyền thuyết hay không, nhưng không thể nghi ngờ uy lực của Mạch đao. Lọa vũ khí này có phạm vi sát thương lớn, nếu đối với kỵ binh dùng các loại chiến pháp như hữu huy trảm thủ, hạ huy tước đề, tà thứ xuyến cảnh, khiêu kích trọng phách, dùng đến một thanh đao vừa nặng vừa sắc bén thế này, cho dù là một con ngựa cao to cũng khó đỡ được một đòn; đối với bộ binh mà nói thì cách giết chóc càng đa dạng hơn nữa, cho tới ngày nay trong danh sách của triều Đại Hồng Mạch đao vẫn giữ vao trò chủ lực, sử dụng khi chính diện đối chiến với quân địch, phá hủy trận tuyến của kẻ thù.
Chiến pháp của Mạch đao ngoài trừ có những yêu cầu cướng rắn đối với binh lính, còn cần binh lính phải trường kỳ diễn tập trận pháp… Cho dù là quay người lại thời gian, trở về thời kỳ Đại Hồng còn cường thinh từ bảy trăm năm trước, nhưng chiến đội Mạch đao đâu thể huấn luyện được chiến sĩ ngay khi vừa mới ra đời, thì cùng ăn cùng ở cùng huấn luyện mà bồi dưỡng ra ăn ý với nhau được?
Các thủ đoạn chiến thuật tiềm hành, giảo sát, thiết phục, đột tập, ở trong mắt Thiền Dạ Xoa chỉ là "nghề phụ" mà thôi, trước đây bọn họ có quá thừa thời gian, bọn họ muốn đã tốt còn phải tốt hơn, cho nên mới đi học những thứ đó, mà chuyên nghiệp chân chính của bọn họ, nghê chính, chính là thế trận đang bày ra chỉnh tề trước mặt Phiên từ, ánh đao lành lạnh, hành động nhanh chống thống nhất từ chính diện đánh tới – Mạch đao xung.
Lực Hòa Bạt xác thực là đã bức bách quân Mặt quỷ từ bỏ chiến pháp du kích mà bọn họ vốn am hiểu… cũng bức Thiền Dạ Xoa dùng tới thứ bọn họ càng am hiểu hơn nữa – Mạch đao sát trận!
Mãnh quỷ, đồ đao.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
88 chương
10 chương
60 chương
59 chương
142 chương
46 chương