Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 353 : Tiền tuyến
Nếu vốn không chết thì vận rủi vẫn như cũ, mà nếu chết đi sống lại thì liền phá trừ lời nguyền, Hổ Phách hiểu nhiều về Sơn Khê Man, Tống Dương đã biết ý của Hổ Phách khi khiến mình "xuống mồ bình an", tất nhiên cũng hiểu vì sao Mộc Ân coi trọng việc này, cần phải hỏi cho rõ ràng.
Lần này, Tống Dương không khách khí, nhưng cũng không khoa trương, chỉ là nói thẳng nói thật:
- Bản thân ta chính là đại phu, vì vậy hiểu rất rõ ràng, chỉ dựa trên thể xác này mà nói, chết rồi thì là chết rồi, không thể nào có đạo lý sống trở lại được, nhưng cần phải nói rõ là lúc ta chết trên đồng hoang, không có ý thức, không có tri giác; sau khi tỉnh lại không có kí ức, hoàn toàn không biết đang ở đâu, càng không nhớ ra mình từ đâu đến, rốt cuộc là ai, sau đó ta lại tìm thấy đồng bạn, khôi phục kí ức cho đến bây giờ về tới nhà, thật sự giống như đã qua một kiếp khác, thật sự cảm thấy ta chết đi sống lại một lần rồi.
Nói xong, Tống Dương thở ra một hơi dài, giọng điệu cũng trầm tĩnh lại:
- Sự tình chính là như vậy, ta là vốn không hề chết, hay là đang sống kiếp khác, bà cứ quyết định là được rồi.
Lão thái bà cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, đưa mắt lên nhìn hắn:
- Vậy ngươi rốt cuộc là không chết hay là chết rồi sống lại?
Tống Dương thật sự không còn cách nào giao lưu với Man tử trong núi nữa, liền nắm lấy tay hai người vợ rồi đi mất.
Đêm đó, Hầu phủ tổ chức dạ yến, Nhâm Sơ Dung không chỉ triệu đến các thủ lĩnh vũ trang trong phong ấp, mà còn mời đến cả Cố Chiêu Quân, Thi Tiêu Hiểu thậm chí cả thợ rèn, người mù, người lùn, tất cả những nhân vật có thể nhắc đến tên đều mời đến cả, khi được biết Tống Dương chuẩn bị xuất binh đối kháng với Thổ Phiên, Phong Long Hoàng đến phản ứng mạnh nhất, "bạch" một tiếng đã làm rơi đôi đũa trên tay xuống đất, cười lớn rồi nói ra ba chữ "tốt".
Năm đó, trong cung Nam Lý ở Phượng Hoàng thành, vị Hoàng đế nhỏ mọn kia, tật xấu cứ mỗi lần tức giận hay vui vẻ liền làm rơi đũa vẫn chưa sửa được. Trong toàn bộ phong ấp, người quan tâm đến Nam Lý nhất tất nhiên là Phong Long, lúc này hắn vui vẻ phấn chấn cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Trong phong ấp, vũ khí, lương thực đầy đủ, xuất binh hoàn toàn không có vấn đề, nhưng vẫn còn vô số việc chi tiết cần phải làm, trong khoảng thời gian sắp tới này, trong phong ấp một phen bận rộn… mười lăm ngày.
Từ lúc tin tức Hồng Khẩu thất thủ truyền đến cho tới nay đã nửa tháng trôi qua, Trấn Tây Vương vẫn không rõ tung tích. Triều đình vẫn đang điều động, tập kết viện quân mới. Phiên binh vẫn đang có thế không thể đỡ được, từ Hồng Khẩu chen chúc mà ra, như cơn sóng thần hướng về phía đông mà quét, tất cả thành trì Nam Lý dọc đường, không hề có một tòa thành nào có thể kiên trì quá hai ngày dưới sự tấn công dữ dội của quân Phiên.
Thổ Phiên bẻ gãy, nghiền nát, biên cương phía tây Nam Lý tan tác toàn diện.
Mỗi ngày đều có văn thư cấp báo từ tiền tuyến truyền vào Phượng Hoàng thành, nhưng còn không đợi thư hồi âm "đại quân tức tới, cố thủ đợi viện" của triều đình truyền trở lại, tiền tuyến đã biến thành hậu phương rồi: hậu phương của kẻ địch.…
Lúc hoàng hôn, Lưu Hậu tâm trạng không yên, đi qua đi lại trong sảnh, ngẫu nhiên đứng lại giây lát, cúi đầu trầm tư sau đó lại lắc đầu thở dài một tiếng, lại bắt đầu bước đi.
Một quân giáo Nam Lý đứng trước mặt ông, đợi rất lâu mà thấy ông vẫn không lên tiếng, quân giáo cuối cùng cũng không nén được nữa, giữ chặt nắm đấm nói:
- Phiên binh khí thế dữ dội, trong Đường Lâu thành binh ít, tướng thiếu, khó mà cản nổi, nếu Thanh Dương vẫn không phái binh tiếp viện, đợi đến lúc đại quân Thổ Phiên đến, Đường Lâu coi như tiêu rồi, mong đại nhân sớm ra quyết định.
Lưu Hậu chức quan Thái Thú, chủ chưởng Thanh Dương, năm đó Tống Dương tham gia tuyển hiền, cùng ông từng có chút kết giao, tính ra cũng có thể được xem là cố nhân của Tống Dương.
Đường Lâu thành ở phía tây Thanh Dương, khoảng cách không đến năm ngày đường, nếu có thể bay lên trời mà nhìn xuống, hai tòa thành trì có thể xem như hàng xóm trên cùng một con đường, bây giờ trở thành một con châu chấu trên sợi dây thừng. Mười lăm ngày ngắn ngủi, sau khi người Thổ Phiên tấn công trọng trấn Hồng Khẩu, lại một hơi quét ngang nhiều đại doanh quanh mã, liên tiếp đánh tan bốn tòa thành trì, đang lúc thế tấn công dữ dội, thẳng hướng mà tới.
Quân giáo trong sảnh là do Đường Lâu phái tới để cầu viện Thanh Dương.
Lưu đại nhân cuối cùng cũng cắn răng ra quyết định:
- Bổn quan đưa ngươi một ngàn người, trở về Đường Lâu tiếp viện!
Vẻ thất vọng bộc lộ trong lời nói, quân giáo Đường Lâu cố gắng giữ âm thanh bình tĩnh, chậm rãi một chút:
- Phiên quân nhân số tính bằng mười vạn, chỉ tiếp viện một ngàn người, thật sự là như muối bỏ biển.Âm thanh của Lưu đại nhân trầm thấp, hơi có chút khan khan:
- Vậy thì một ngàn hai trăm người.
Quân giáo Đường Lâu vẫn không cam tâm, còn muốn lấy thêm ít viện quân, lắc đầu nói:
- Đại nhân minh giám…
Lần này, không đợi hắn nói hết, Lưu đại nhân đã không thể nén được nữa, bước nhanh chân hơn đến trước bàn, vung tay lên đập mạnh xuống một cái, phát ra một tiếng "thình" rất lớn, tức giận mắng:
- Dưới tay lão tử tổng cộng chỉ có sáu ngàn binh lính, chia ra ngoài một ngàn hai đã là rút gân rút cốt đi rồi, còn muốn lấy người nữa, ta chuẩn bị ngựa cho ngươi, ngươi lên Phượng Hoàng thành mà lấy!
Không phải Lưu Hậu giữ binh tự vệ, không quan tâm đồng bào, thật sự là lực bất tòng tâm… Thanh Dương thành là phủ của một châu, bất kể là xây thành hay cảnh vệ cũng đều mạnh hơn một chút so với các thành trì khác trong cùng một châu, binh mã đóng giữ vốn không ít, hơn nữa hướng lên phía tây nam còn có một tòa đại doanh quy mô rất lớn, có thế tương trợ lẫn nhau với Thanh Dương, chỉ về phòng ngự mà nói, trong toàn bộ biên cương phía tây vẫn có thể xem là đứng nhất nhì.
Nhưng trận trước Khổ Thủy quan khai chiến, Vương gia vì chi viện tiền tuyến, từ mỗi khu vực phòng thủ của hậu phương tây cương mà điều động trọng binh tiếp viện Khổ Thủy, Thanh Dương chỉ giữ lại sáu ngàn cảnh vệ cơ bản nhất, số con lại đều bị điều đi, về phần đại doanh binh mã ở tây nam Thanh Dương thì rõ ràng là đã nhổ trại, toàn bộ chạy ra tiền tuyến… Thanh Dương như vậy, tây cương nơi nào cũng như vậy, gần như đều bị vét sạch rồi, đây cũng là lý do quan trọng mà sau khi người Thổ Phiên đột phá hai hùng quan thì đánh đâu thắng đó.
Trên tay Lưu Hậu bây giờ chỉ còn sáu ngàn người, miễn cưỡng chia ra hai phần mười cho Đường Lâu, thật sự có thể xem là hết lòng giúp đỡ rồi.
Nhìn thấy các cơ trên mặt Thái Thú đại nhân đều đang run lên, vặn vẹo, quân giáo Đường Lâu không dám đòi thêm viện quân nữa, cúi người thi lễ tạ ơn, Lưu Hậu cũng không phí lời nữa, sai người mang giấy bút đến, bắt đầu viết lệnh điều quân, nhưng mới chỉ viết được mấy chữ, bỗng nhiên ngoài cửa có quân sĩ đến bẩm, tiền phương lại có quân tình quan trọng truyền đến:
- Thái Thú Đường Lâu không đánh mà chạy, binh mã dưới trướng bỏ thành chạy tứ phía!
Lưu Hậu chỉ cảm thấy trong tai vang lên một tiếng ong, đầu óc căng ra như sắp nổ tung, một ngàn hai trăm viện quân đang sắp xuất phát, người Thổ Phiên còn chưa tới, không ngờ Đường Lâu lại tiêu rồi.
Đường Lâu không còn, Thanh Dương liền biến thành tiền tuyến rồi.
Lưu đại nhân mặc dù là võ quan nhưng ông chưa từng nghĩ đến việc lên tiền tuyến, nhưng lần này cũng không thể xem là ông lên tiền tuyến, chỉ có thể xem là tiền tuyến tìm đến ông thôi.
Bút lông bị hung hăng ném lên mặt bàn, Thái Thú và binh sĩ của thành trì phía trước đều chạy rồi, lệnh điều binh này tất nhiên cũng không cần tiếp tục viết nữa, Lưu Hậu ngẩng đầu lên, giận dữ trừng mắt nhìn quân giáo Đường Lâu một cái, người này sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên cũng là bị tin tức này làm cho ngây người rồi.
Lưu Hậu hai tay nắm chặt, trong lòng vừa hận vừa tức vừa kinh vừa sợ, sau một lúc lâu mới hít vào một hơi thật sâu, lại mở miệng:
- Mao Thanh, ta hỏi ngươi, Thái Thú nhà ngươi không đánh mà chạy, còn ngươi? Ngươi cũng muốn chạy sao?
Quân giáo mà Đường Lâu phái tới tên là Mao Thanh, lúc tới hắn đã từng thông báo danh tính với Lưu Hậu, là để Lưu Hậu biết hắn tên gì.
Mao Thanh dùng sức lắc đầu:
- Thà chết không lui.
Lưu Hậu lại đập lên bàn, lớn tiếng nói:
- Nam nhi rất tốt, vốn nên như thế!
Vừa nói, ông lại cầm bút lên, đổi một tờ giấy mới, lại viết một bức thư mới, nhưng lần này không còn là công văn điều binh nữa, sau khi viết xong, Lưu Hậu đưa thư đến tay Mao Thanh:
- Thái Thú chạy rồi, chắc cũng còn có một ít tướng sĩ trung dũng ở lại, mà thực lực Phiên binh quá lớn, trong thành không chủ, trận này họ không cách nào đánh, bổn quan nhờ ngươi nhanh chóng trở về Đường Lâu, thu nạp tướng sĩ Nam Lý trên đường, dẫn họ nhập vào Thanh Dương, ngày sau trong thành Thanh Dương, chúng ta cùng sóng vai chống lại Thổ Phiên!
Mao Thanh tuân lệnh, nhận lấy thủ lệnh của Lưu đại nhân rồi đi, lựa chọn ngựa nhanh, lập tức rời thành, nhưng hắn chạy được một đoạn về hướng tây, sau khi xác định bốn phía không còn ai, hắn vội vàng vùng dây cương quay đầu ngựa lại, không tiếp tục tiến về Đường Lâu nữa mà là hướng về vùng núi phía nam mà chạy đi, nam nhi tốt cuối cùng cũng là không nỡ bỏ tính mạng tốt, đến Thái Thú nhà mình cũng chạy rồi, hắn chỉ là một quân sĩ nhỏ bé thì mạnh được đến đâu.
Truyền lệnh cho Mao Thanh đi thu nạp tàn binh, nhưng bình tâm mà nói, Lưu đại nhân cũng thật không trông cậy vào hắn cái gì, đợi sau khi Mao Thanh rời đi, Lưu Hậu lại tiếp tục bước đi không ngừng như trước, Đường Lâu tiêu rồi, Thanh Dương liền biến thành tiền tuyến, một tòa thành, sáu ngàn binh, chống lại thiết kỵ Thổ Phiên đang che trời phủ đất mà tới ư?
Việc đánh thắng là không cần phải nghĩ đến, đấy là việc tuyệt đối không thể nào, cùng sống chết với thành hay là học cách của Thái Thú Đường Lâu, trốn chạy đển giữ mạng, đây cũng là một vấn đề… Cân nhắc qua lại cũng sắp hết thời gian một nén hương, Lưu đại nhân cuối cùng thở ra một hơi, vẫn là quyết định ở lại. Không phải là ông không sợ chết, càng không phải ông muốn hi sinh cho đất nước, lý do ở lại rất đơn giản:
Cha ông từng là một quan không lớn không nhỏ trong kinh thành, sau khi cáo lão đã an cư tại Phượng Hoàng thành, thân là Thái Thú lúc lâm trận mà trốn chạy là một tội rất lớn, lúc chiến loạn lại sẽ dùng đến trọng điển, nói không chừng khi triều đình điều tra sẽ chu di cửu tộc ông, ông có thể chạy nhưng cha ông thì không có nơi nào để đi.
Cho dù triều đình đại khai ân không giết cha ông, cha ông cũng sẽ bị vạn người dèm pha sau lưng, lão đầu tử cả đời đều sống yên ổn đàng hoàng, được người người tôn trọng, làm con thì làm sao có thể khiến cha bị liên lụy, chịu tội vào phút cuối cùng kia chứ.
Nếu đã như vậy, liền ở lại vậy!
Thái Thú Thanh Dương truyền lệnh, toàn thành chỉnh đốn phòng ngự, các bộ binh mã giữ vững cương vị công tác của mình; trong thành, nam nhân cường tráng từ mười lăm đến bốn mươi lăm không ai được phép rời thành, lúc chiến sẽ thêm vào quân lao động hay quân dự bị; về phần người già yếu, phụ nữ, trẻ em nếu muốn chạy thì có thể rời thành nhưng thời hạn trong hai ngày, sau hai ngày sẽ đóng cửa khóa thành, lúc đó thì ai cũng không được phép rời đi nữa.
Mệnh lệnh truyền xuống, Thanh Dương thành nháy mắt đã loạn cả lên, cũng may quân sĩ trong thành sớm đã có chuẩn bị, hơn ngàn binh linh phân làm các tiểu đội gác ở các đường, khai thông bá tánh, loạn lạc nhất thời rất nhanh đã được bình ổn, biến thành bận rộn.
Mà sự bận rộn trước đại chiến này lại hoàn toàn không có ý đánh đấm, chỉ toàn là tử khí nặng nề! Cho dù là lão thái bà tai mắt mù mờ hay trẻ con không biết chuyện cũng đều có thể hiểu, trận này vốn là không thể đánh nổi.
Nhưng điều khiến Lưu Hậu có chút không ngờ chính là bá tánh rời đi trong hai ngày lại không quá nhiều… Thật ra không khó lý giải, cường tráng đều bị bắt ở lại, người già không nỡ xa con, đàn bà không nỡ xa chồng, con cái càng không thể rời xa cha mẹ, không có trụ cột chống đỡ, cô nhi quả phụ cho dù rời xa quê hương rồi thì cũng làm sao có đường thoát ra, nếu trước lúc chết còn phải ly biệt thêm một lần, chi bằng mọi người tụ họp với nhau, đợi lúc thành bị phá tan thì cùng nhau đến suối vàng vậy.
Hai ngày qua đi, trong Thanh Dương thành vang lên tiếng cồng, kì hạn đã tới, theo từng tiếng hiệu lệnh truyền tới, bốn cánh cửa lớn của Thanh Dương thành từ từ đóng lại.
Lưu Hậu ngồi trầm mặc trong sảnh của phòng quân, hai mắt nhắm lại, mặt không biểu lộ gì, không biết đang nghĩ gì, có lẽ không hề nghĩ gì cả, nói thật, cũng thật sự là không có gì để nghĩ nữa, lúc này bỗng nhiên một chuỗi những tiếng bước chân vang đến, Lưu Hậu mở to mắt nhìn, chỉ thấy Thanh Dương Ti Mã - Cát lão đầu đang rầm rầm chạy tới, lão đầu tử vẻ mặt kích động, miệng nói năng lung tung:
- Đại nhân, đến rồi, đến rồi, Man tử, binh…
Man tử? Người Thổ Phiên sao? Người Hán quen gọi người cao nguyên là Phiên tử, nhưng cũng có người gọi bọn chúng là Tây Man, Thanh Dương thành sớm đã phái người đi dò xét, người Thổ Phiên bây giờ vẫn chưa tới, Ti Mã đại nhân vậy là điên rồi sao? Lưu Hậu cười rồi thôi, không truy cứu gì, mà tò mò hỏi lại:
- Ngươi không phải đi rồi à? Sao bây giờ vẫn còn ở đây?
Cát Ti Mã sáu mươi mấy rồi, sớm đã tới tuổi tác cáo lão hồi hương rồi, lần này Lưu Hậu quyết chí đóng giữ Thanh Dương, cùng sống chết với thành, còn cố ý làm ra một tấm công huân tặng cho Cát lão đầu, tấm công trạng này vừa viết ra thì liền có ý nghĩa Ti Mã đại nhân không còn là nhân vật trong quan trường nữa, sau này có thể đi rồi, ngoài ra Lưu Hậu còn đặc biệt khai ân, cho lão mang theo tất cả gia quyến cùng đi, bao gồm cả hai người con đang tuổi tráng niên và một người cháu mới tròn mười lăm tuổi của ông.
Tuy rằng Cát lão đầu bình thường không quá biết cách làm người, không được sự ưu ái mấy của Lưu Hậu, nhưng dù sao cũng đã là đồng bào cùng ở một nơi mấy chục năm rồi, Lưu đại nhân cuối cùng vẫn là để cho ông một con đường trở về. Hai ngày trước, lúc Lưu Hậu đem công huân và lệnh cho đi đưa cho Ti Mã đại nhân, lão đầu tử không hề nói thêm điều gì, chỉ gật đầu một cái, sau lần đó thì không còn thấy lão nữa. Không ngờ lão còn chưa đi.
Không chỉ Cát lão đầu chưa đi, hai người con trai của ông cũng đã ở lại, những người khác và đứa cháu Cát gia đều đã rời đi rồi.
Ti Mã đại nhân không có tâm tư nói về chuyện nhỏ nhặt kia, ra sức xua tay, vẫn tiếp tục hô lớn:
- Đến rồi, đến rồi!
Lưu đại nhân bước lên trước, nắm lấy bả vai của lão đầu tử, cười ha hả nói:
- Đừng vội, từ từ nói, cái gì đến rồi?
- Người Man, viện quân, Thường Xuân Hầu đến rồi!
Lão đầu tử cuối cùng cũng lấy lại hơi thở rồi, cũng không lo đến lễ tiết quan trên với thuộc hạ nữa, tiện tay cầm chén trà lạnh của Lưu đại nhân lên, đưa ngay lên miệng uống.
Lưu Hậu ngây người ra tại chỗ, sửng sốt nhìn ông:
- Ngươi nói lại một lần xem?
Không đợi Ti Mã đại nhân mở miệng lần nữa, thân binh dưới quyền đã chạy đến truyền báo: Thường Xuân Hầu dẫn quân tiếp viện Thanh Dương thành, tiên khiển đã tiến vào đông giao Thanh Dương, đại đội binh mã đang ở trong vòng ba mươi dặm, đang dần dần tiến tới… Cái gì tiên khiển đại đội, vòng vo bá láp toàn là chuyện không cần thiết, thật sự quan trọng cũng chỉ có năm chữ: Thường Xuân Hầu, viện quân!
Lưu Hậu bỗng nhiên vui mừng! Truyền lệnh mà nghe như tiếng hoan hô, lập tức thống lĩnh tất cả quan viên quan trọng trong thành chạy nhanh đến cửa phía đông, cửa thành vừa đóng kín lại được mở ra, mà lúc này tiên khiển của phong ấp đã tiến vào tầm nhìn:
Dưới trời đầy mây đỏ, ba lá cờ lớn đón gió bay phấp phới, bên trái "Hồng Ba", ở giữa "Trường Xuân", bên phải chắc là cờ Thanh Phượng của công chúa, hai chữ "Huyền Cơ" viết như rồng bay phượng múa.
Dưới cờ lớn không thấy Thường Xuân Hầu, chỉ có một nữ tử trẻ tuổi, đội mũ quan mặc giáp, tay trái dắt cương, tay phải cầm đao, đôi mắt đẹp đưa đảo nhìn ra xung quanh, uy phong đắc ý nói không thành lời, oai hùng hiên ngang nói không thành lời, dường như thống lĩnh binh lính đi đánh trận khiến nàng quá vui mừng rồi, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười hớn hở, nếp cười nơi khóe miệng không lúc nào mất đi, không là Nhâm Tiểu Bộ thì còn là ai!
Thường Xuân Hầu thể diện thật lớn, lại được đường đường công chúa của Nam Lý làm tiên khiển cho hắn.
Đợi công chúa dẫn người chạy đến gần một chút, đợi Lưu Hậu và toàn bộ quan viên thấy bộ dạng công chúa thống lĩnh đại quân, ai ai cũng kinh ngạc, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đã cương cứng… Đi theo bên cạnh công chúa là gần hai ngàn quân binh Nam Lý, từ sau chuyện gây rối của Vân Đỉnh ở Yến Tử Bình, Trấn Tây Vương liền phái trú quân coi giữ phong ấp, bây giờ phong ấp khởi binh kháng Phiên, toàn bộ lực lượng vũ trang đều được điều ra, bộ binh mã này tất nhiên đi theo, điều này không có gì đáng nói, nhưng ngoài đội quân hai ngàn người này, sau lưng công chúa còn có một đàn gia súc lớn: trâu, dê.
Binh sĩ Nam Lý bây giờ đều như mục đồng, chăn dê, một đàn gia súc lớn, ở xung quanh còn có mười mấy con chó săn tuần tra qua lại, đây là đến đánh giặc hay là đến chăn thả vậy?
Tuy rằng thống lĩnh đại quân trâu dê nhưng không hề gây trở ngại gì, công chúa điện hạ tự mình tìm cảm giác, cười đến không ngậm miệng lại được.
Cho dù đến là trâu, dê, nhưng cũng tốt hơn không có gì, huống chi bên cạnh công chúa còn có hai ngàn chiến sĩ đi theo, Lưu Hậu liền dẫn theo mọi người chạy chậm lên trước đón tiếp, tùy theo thân phận mà thi lễ tham kiến, lời hàn huyên khách sáo không cần thiết phải nói, chuyện xã giao đối với Nhâm Tiểu Bộ là không cần thiết, sau những lời khách khí, Tiểu Bộ chỉ vào đám gia súc phía sau, cười nói:
- Cái này đều là đồ ăn, trong đội ngũ Thường Xuân Hầu thống lĩnh có một đội tiêu thụ lương thực cực lớn, sợ rằng các ngươi ứng phó không được, nên từ phong ấp tự mình mang đến, toàn thịt chuyên dụng, Lưu đại nhân phải giúp bảo quản thật tốt đấy.
Lưu Hậu lên tiếng tuân lệnh ngay, vội vàng sai người đi bố trí gia súc, tất nhiên cũng không thể thiếu những lời cảm kích nữa, sau đó liền mời công chúa vào thành nghỉ ngơi.
Không ngờ Tiểu Bộ mở to hai mắt:
- Bây giờ ta vào thành? Như vậy sao được, ta phải đợi Thường Xuân Hầu đi cùng.
Vừa nói, vừa chuyển đại đao trong tay múa may vô cùng đẹp mắt, sau đó giữ lấy yên ngựa, tự mình xoay người bước xuống, tiến vào Thanh Dương thành nghênh tiếp đội ngũ quan lại, cười tủm tỉm mà đợi người yêu đang trên đường đi đến.
Truyện khác cùng thể loại
165 chương
535 chương
176 chương
50 chương
372 chương