Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 319 : Hai mươi năm một kỳ tích
Hôm sau, hai người tách ra ngủ… chia giường không chia phòng, mỗi người rải một tấm thảm, tuy nhiên lều của Sa dân quá nhỏ, hai tấm thảm cách nhau không đến một sải tay, Tạ Tư Trạc ngủ khi vui thì thường xoay người, lăn vào lòng Tống Dương, Tống Dương lại có cơ hội giở trò một phen, Tạ Tư Trạc cũng mặc hắn, có khi còn chủ động đưa đôi môi ướt át chạm vào hôn hắn, nhưng thực sự khi động tình, nàng sẽ lại lật người lăn về.
Bộ dạng của Tạ Tư Trạc bây giờ, khiến Tống Dương không hiểu gì: chủ nghĩa hình thức…
Hắn không nghĩ tới chủ nghĩa là cái gì, nhưng cảm thấy từ này rất thích hợp với Tạ Tư Trạc nàng.
Hàng ngày ngủ như vậy, làm náo loạn như vậy, Tạ Tư Trạc không biết mệt mỏi, Tống Dương bị nàng ép tâm viên ý mã, nàng lại ép bản thân thở hổn hển, nhưng bước cuối cùng từ đầu tới cuối cũng không có gì tiến triển, nàng cố gắng giữ chắc. Tống Dương không hiểu nguyên do, nhưng chí ít có thể hiểu được nàng có khổ tâm, chút vất vả đó, chịu một chút, đợi trí nhớ hồi phục sẽ nói.
Trong thời gian này, dấu hiệu khôi phục rõ ràng hơn, Tống Dương hàng đêm đều nằm mơ.
Tống Dương đương nhiên hiểu, cảnh trong mơ đều không phải là ảo tưởng, mà là những hồi ức ẩn giấu trong não hắn, sau khi hắn tỉnh lại cũng thường nhớ lại chút ít.. bản thân còn là một thằng nhóc, bị một người già gầy như cây trúc đuổi đi ngâm rượu thuốc, đau đến nhe răng há miệng; trong một căn phòng kín, hắn đeo đôi gang tay da đùa nghịch với những thi thể đầy đất, một Tiểu Bộ vừa đen vừa gầy đứng ở trước cửa vừa đánh quyền vừa nhe răng; có khi cười lên ánh mắt giống như một cô gái xinh đẹp như trăng rằm, không biết bản thân làm sao lại chọc được tới nàng, nàng dùng sức đập roi ngựa trong tay xuống mặt đất, tức giận nói với mình: ta không làm nữa; Còn có một cơn ác mộng thực sự, ở một nơi gọi là Hồng thành, sấm sét cuồn cuộn, mưa to gió lớn, nước mưa làm ướt sũng người, lạnh cắt da cắt thịt, xuyên qua cơ thể hắn, hung hăng đâm vào linh hồn hắn.
Những mảnh hồi ức này từ mơ hồ đến rõ ràng, Tống Dương thậm chí mấy lần suýt nữa gọi tên một người trong mơ.
Chỉ là suýt nữa, khoảng cách chỉ mong manh như tờ giấy.
Mà cuối cùng sau mười mấy ngày khổ cực này, Sa dân cuối cùng cũng đi tới doanh địa mới của họ.
Đã không có lễ chúc mừng lại cũng không cần nghỉ ngơi, trên đường đến Sa Vương và thủ lĩnh bộ tộc sớm đã làm xong quy hoạch cho doanh địa mới, giờ phút này đợi ông ta ra lệnh một tiếng, đội ngũ lại tản ra, trưởng lão trong tộc dựa theo thiết kế trước, lập tức bận rộn cùng các tráng sĩ.
Trong mấy vạn người không hề nghe thấy một tiếng oán trách, tuy vất vả, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình, Sa dân có hai đặc điểm đáng tôn trọng nhất, một là lương thiện, hai là lạc quan.
Sa vương lúc này không có khác biệt gì, cũng cởi bỏ áo bào của mình ra, cùng bận rộn với dân trong tộc.
Thời gian gần đây, Tống Dương và Sa vương cũng giao thiệp không ít, bởi vậy hắn cũng lên giúp đỡ. Tạ Tư Trạc không cần nói, Tống Dương đi đâu, nàng đi tới đó, không làm được việc cũng theo, bản thân nàng tự cân nhắc, ít nhất mình có thể giúp hắn lau mồ hôi.
Lúc đang bận, một vị trưởng lão chạy tới, mở cuốn da dê trước mặt Sa vương, chỉ vào một chỗ quy hoạch đã vẽ xong, bô bô nói cái gì đó, xem ra hình như là tình hình thực tế có chút xung đột so với bản thiết kế trước, nhưng cũng không phải việc gì lớn, vẻ mặt của Sa vương rất thoải mái, dùng cành than trên cuốn da dê vẽ vài đường, nhanh chóng sửa lại bản thiết kế ban đầu, trưởng lão tuân mệnh rời đi.
Tạ Tư Trạc nhìn kĩ bản vẽ vừa rồi, đợi trưởng lão đi rồi nàng mới nhìn Sa vương:
- Sao vậy, gần đây có địch sao?
Sa vương sửng sốt, hỏi lại:
- Sao lại hỏi vậy?
- Tấm bản đồ vừa rồi, quy tắc trong quy hoạch đã vẽ, theo Binh gia pháp, theo bản vẽ hạ trại của ngài, còn có cách nói là an cư, còn không bằng nói bày trận… giữ ở đây, lùi lại chiến trận trước đi. Nếu không có quân địch, sao phải thiết kế như vậy.
Sa vương ngạc nhiên:
- Ngươi cũng hiểu được chiến trận binh pháp sao? Phụ nữ người Hán đều hiểu đánh giặc vậy sao?
Tạ Tư Trạc cười, không đắc ý cũng không vui thích, vẫn giống như trước, cảm thấy nên cười, cho nên nàng cười. Nàng chỉ sống vui vẻ với Tống Dương, đối với những người khác vẫn một vẻ mặt nhàn nhạt:
- Tôi vốn không hiểu, nhưng trước đây do chàng chỉ dẫn, học được chút ít.
Nói xong nàng chỉ vào Tống Dương.
Tạ Tư Trạc khách khí, khi học binh pháp, thành tích của nàng mạnh hơn nhiều so với Tống Dương, trước đây nàng là vì báo thù, chiến sách nổi tiếng hay binh thư không danh tiếng, chỉ cần là có thể tìm thấy thì sớm đã bị nàng đọc hết, hơn nữa khi ở Yến Tử Bình có danh sư chỉ dạy, có lẽ không nói tới trình độ quá sâu, nhưng nhận ra được trận đồ trong tấm da dê của Sa vương thì không cần nói đến.
- Ta còn từng học binh pháp?
Tống Dương rất đắc ý, một bên ngắt lời, lại quay lại vấn đề ban đầu, hỏi Sa vương:
- Ngài bày ra trận thế này, gần đây thực sự có quân địch?
Sa vương cũng không giấu diếm gì, giơ tay chỉ vào một cánh đồng bát ngát trước mặt:
- Ở đây là nhà mới, nhưng cũng là địa chỉ cũ. Việc hai mươi mấy năm trước, lúc đó Sa chủ thống nhất các bộ tộc sa dân, duy chỉ có Bạch Âm ta không phục sự nghiệp thống nhất, hai bên giương cung chuẩn bị khai chiến, phụ thân liền dẫn theo các bộ từ doanh địa đi ra, ngay tại chỗ này, đã sống tạm và giằng co. Sau đó hai bên hòa giải bãi binh, Bạch Âm lại rời bỏ nơi này.
Đến nay chúng ta lại quay lại, gần với biển hoa, ở đó càng gần phương bắc, khí hậu cũng rất ác liệt, nhưng những điều này đối với những Bạch Âm đã sớm quen với phong ba bão táp thì không là gì cả, thật sự có thể suy nghĩ là ở đây rất gần với đại tộc sa dân.
Nhưng Sa vương Bạch Âm không có cách nào, nguyên nhân Bạch Âm có thể sống yên với hoa hải là " thần không biết, quỷ không hay", thảo nguyên này là nơi đã bị Khuyển Nhung nguyền rủa, không dễ dàng đặt chân tới được, đương nhiên cũng không biết có một đội sa dân ẩn mình trong đó. Nhưng một trận chiến trong biển hoa đã bại lộ ra vị trí của họ, cho dù có hang hiểm yếu biển hoa bị nứt ra, chỉ dựa vào một bộ tộc Bạch Âm, cũng không thể chống đỡ nổi với đại quân Khuyển Nhung.
Nơi tốt như vậy không lưu lại dược, mà trên cánh đồng hoang vu muốn tìm được một nơi có thể để mấy vạn dân cư trú lâu dài, phát triển vốn không phải là một việc dễ dàng, ít nhất trong lúc gấp gáp, Sa vương không tìm thấy nơi nào thích hợp, lại quay về đây chỉ là do bất đắc dĩ.
Tống Dương hiểu ý của ông ta:
- Ông là sợ Sa chủ tới gây phiên phức?
Sa vương cười:
- Việc này nói đến cùng chẳng qua là hai kết quả, một là bình an vô sự, hai là ngọc nát đá tan, ngóng chờ ông ta bỏ ý niệm sai lầm trong đầu thôi.
Nói thêm nữa cũng không tránh khỏi có chút nghiêm trọng, Tống Dương đổi chủ đề:
- Ngài sẽ bày trận, sẽ dùng binh pháp của nhà Hán, cũng là một thầy giáo người Hán ngươi dạy?
- Không sai, tất cả bản lĩnh của ta, tất cả những điều này đều là sư phụ của ta ban tặng, đáng tiếc ta tư chất ngu dốt, không theo kịp sư phụ, còn chưa thể thừa kế hết bản lĩnh của người.
Vị sư phụ trong miệng Sa vương gọi là Tang Thanh, hơn bốn mươi năm trước, một mình lưu lạc trên thảo nguyên, khi sức cùng lực kiệt, được một Sa Vương Bạch Âm cứu sống. Để báo ân này, đồng thời Tang Thanh cũng không có nhà để về, liền lưu lại trong bộ tộc Bạch Âm… nhắc đến sư phụ, nét mặt Sa vương có chút thành kính:
- Bản lĩnh của sư phụ rất đáng khâm phục, nếu không có người, Bạch Âm đã bị Sa chủ tiêu diệt, làm sao có thể quay về dưới trướng Sa chủ, cũng sẽ không có bộ tộc tự do ngày hôm nay.
Trong miệng Tạ Tư Trạc thốt lên mấy tiếng tên "Tang Thanh", nhíu mày suy nghĩ, một lát sau, có chút ngờ ngợ, ngẩng đầu nhìn Tống dương:
- Thiếp biết người này.
Tống Dương giật mình, một người Hán lưu lạc trên thảo nguyên, nàng cũng biết, không khỏi có chút thần kỳ. Tạ Tư Trạc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống Dương, nàng vui mừng đắc ý, cười giải thích:
- Vị tiền bối Tang Thanh này là tướng lĩnh của Yến quốc, tính ra là quan viên cùng thời với phụ thân thiếp và chàng, từng lập nhiều chiến công hiển hách, có danh tiếng chẳng khác gì Trấn Quốc Công, nhưng cũng là vị tướng tài, đáng tiếc, vị đại tướng quân này bị người đời hãm hãi, bị khắc chữ lên mặt, lưu đày ra biên quan.
- Vụ án này không có liên quan gì tớiThường Đình Vệ, không phải phạm vi quản hạt của chúng ta, nhưng mấy năm sau đó khi cha thiếp điều tra một vụ trọng án khác, lại phải lật lại vụ án đó, lần này là Thường Đình Vệ chúng ta ra tay, sự việc lập tức không giống vậy nữa, rất nhanh sau đó, chân tướng đã rõ ràng, kẻ tiểu nhân gian nịnh phải đền tội. Khi chúng ta làm vụ án của mình, cũng đồng thời lật lại vụ án của tướng quân Tang Thanh.
Nhắc tới phụ thân, Tạ Tư Trạc mặt mày hớn hở, nhưng rất nhanh sau đó lại thở dài:
- Không ngờ, khi lật lại án tướng quân Tang đã bị mất tích ở biên ải, cuối cùng không thể tìm thấy người này. Ở chỗ Tạ môn có một số hồ sơ năm đó của Thường Đình Vệ, Tạ Tư Trạc xem qua không ít, đã thấy vụ án này.
Những việc sau đó không khó đoán, Tang Thanh nửa đời chinh chiến vì nước, lại chịu kết cục lưu đày biên ải, nản lòng thoái chí nên trốn đi thảo nguyên, tùy ý du đãng, cuối cùng bước vào hoang nguyên được được Bạch Âm cứu, sau đó ở lại bộ tộc Sa dân này cho tới cuối đời, đến khi ông chết vẫn không biết vụ án trên thân mình sớm đã được hủy bỏ, gian thần hãm hại mình năm đó sớm đã bị đền tội.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
88 chương
10 chương
60 chương
59 chương
142 chương
46 chương