Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 312 : Gò xương
Từng bước từng bước cẩn thận dò dẫm, nhưng lực bước chân vẫn kiên định không dao động, Tống Dương chỉ hai ba bước đã đuổi tới cái gò đất đã chồng chất những thi hài, hít sâu một hơi, bắt đầu bước lên.
Nhìn bề ngoài, thi hài chất đống loạn bậy, hỗn tạp bừa bãi, những cái khác không nói, chỉ ví dụ một bộ cốt ở đây đã không biết trải qua mấy ngàn năm, đã sớm mục rữa rồi, sao có thể chịu được sức nặng của Tống Dương?
Nhưng nếu nó không đủ rắn chắc, sao quái tích có thể đi được? Tống Dương có thể không biết đứa đã bị nó tha đi mấy ngày, tiếng khóc chỉ còn hơi thoi thóp nhờ thính lực của mình nhạy bén mới biết được đứa trẻ đang ở trên đỉnh của gò xương. Quả nhiên, leo lên tới giữa, Tống Dương rất nhanh đã nhận ra được, đám thi cốt đó nhìn qua rất yếu, chống đỡ không nổi, nhìn có thể gãy nát bất kỳ lúc nào, nhưng từng đốt xương lại bóng loáng khác thường, dường như đã được ngâm qua một thứ dung dịch đặc biệt nào đó, còn tốt hơn cả thứ gỗ tốt nhất, có đủ sức gánh những vật trọng lượng nặng đè lên.
Kỳ lạ hơn, từ khi hắn bước lên cái gò này, tự mấy tảng đá lại bày ra một con đường lớn, từ hốc mắt hốc miệng vẫn tản ra từng làn khí trắng lượn lờ, chưa từng dừng lại, đủ thấy tận sâu bên trong rất lạnh, nhưng nơi này lại thật sự ấm áp, như thể ở dưới là cả cái lồng hấp đang nung lửa mà hấp chín cả cái gò.
Gò xương cao hơn mười trượng nhìn thật ghê rợn, khiến cho người ta không rét mà run, nhưng cảm giác kinh hãi từ đống thây kia còn kinh khủng hơn, khi bước lên đó sẽ nhận ra, nó cũng không cao lớn hùng vĩ như trong tưởng tượng, hơn nữa đáy nó rộng và trên đỉnh hẹp lại như hình chữ kim (金), ở giữa thi cốt có một khe hở rất rộng, nên leo lên cũng dễ hơn rất nhiều, không tốn quá nhiều sức, Tống Dương đã gần lên tới đỉnh, khi còn cách đỉnh gò hai thước, hắn dừng lại, một tay trụ thân, tay kia lấy ra trường đao, lập tức mãnh hổ càng mạnh, "Hô" một tiếng, cả người bay vụt lên, nhún chân một cái đã lên tới đỉnh.
Đã quyết định cứu người, đã nhiều lần phải vất vả đuổi theo, tới lúc này hoàn toàn không cần phải băn khoăn thêm gì nữa, kể cả trên đó ngoài quái tích còn một đám yêu ma quỷ quái, Tống Dương cũng phải đem đứa trẻ còn sống mang đi. Người nào dám cản trở hắn thì trước tiên lĩnh lấy một đao rồi có gì sẽ nói chuyện sau… Lại một lần nữa bất ngờ. Trên đỉnh yên lặng cũng không có mãnh thú, nhưng đứa bé con đang hấp hối, bỗng nhiên thấy một con thằn lằn vung đao xông tới, cũng không biết sức lực từ đâu tới, oa lên một tiếng khóc lớn.
Đỉnh gò trong một khoảng rộng chừng hai mẫu. Diện tích không lớn đủ để nhìn một cái đã hiểu, tất cả đám trẻ con bị bắt đi đều bị quái tích bỏ bừa lại ở đây, hoặc nằm hoặc ngồi.
Không chỉ có trẻ con, còn có cả thi thể đám dê vàng, sói hoang rải rác xung quanh, vài con đã hư thối, bốc lên mùi tanh tưởi đáng sợ.
Tống Dương không dám thu đao, nhanh chóng chạy một vòng, tổng cộng có chín đứa trẻ, ngoài trừ một đứa đang khóc ri rỉ, mấy đứa kia đều đã chết… Bị răng nanh sắc bén của quái tích cắn trúng, lại tha đi rất xa, đừng nói là một đứa trẻ, cho dù là một người lớn khỏe mạnh cũng có thể có bao nhiêu cơ hội sống sót? Có thể chẳng có ai. Đám quái tích đã trả lại cho Tống Dương một đứa, chỉ còn một đứa may mắn còn sống, tất cả vất vả này đều đáng giá.
Bỏ mặc mấy đứa trẻ đã chết, chỉ lo cho đứa còn sống, hắn bước lên ôm lấy nó, xem ra cũng mới chỉ hai tuổi, vẫn còn quấn tã, cha mẹ nào cũng thương con, ban đêm giữa đồng rất lạnh, cho nên ngoài tã lót còn được bọc hai lớp da dê, bọc chặt vòng quanh. Cũng nhờ vậy, quái tích mới chỉ cắn vào lớp da dê, răng nanh vẫn chưa cắn vào trong thịt, lúc này hắn mới có may mắn bế được một đứa trẻ về.
Tuy không bị ngoại thương gì, nhưng bây giờ đứa nhóc cũng đã sắp chống đỡ không nổi, vừa rồi khóc lớn mấy tiếng như hồi quang phản chiếu sau đó không ra hơi nữa, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, đã hấp hối.
Một viên "không đói" cuối cùng, Tống Dương nhét vào miệng đứa nhỏ, sau đó cho hắn hai miếng nước, vừa lúc này, bỗng nhiên bên cạnh có tiếng "Lách cách" trong trẻo vang lên. Tiếng tuy nhỏ, nhưng trên đỉnh hài cốt cực kỳ tĩnh lặng nên tiếng này kỳ quái dị thường, cho dù là ai cũng đều sợ thấu xương. Tống Dương ôm đứa nhỏ nhảy dựng lên, sức nhảy lên không nhỏ, suýt nữa ngã thẳng xuống núi, kinh hồn táng đảm đứng vững lại, nương theo âm thanh mà nhìn lại… Thẳng tới lúc này hắn mới chú ý tới, giữa đỉnh gò, ngoài thi thể trẻ con, sói đói, hoàng dương còn bày hơn mười quả trứng to nhỏ khác nhau.
Vỏ trứng trắng bệch, nhìn lẫn vào đống xương, vả lại còn được đặt khéo léo giữa đống hài cốt, nhìn không kỹ còn khó mà phát hiện ra được. Mà tiếng Lách cách nho nhỏ đó vang lên không dứt, một trong những quả trứng nứt ra, rất nhanh, một con thằn lằn chui ra, vóc dáng tuy nhỏ nhưng bộ dáng hoàn toàn khác những con thằn lằn khác. Tiểu ác súc còn chưa mở mắt, đã hấp hấp cái mũi, tập tễnh đi tới bên cạnh một thi thể hoàng dương đang hư thối, há miệng ra cắn một miếng, bắt đầu ăn bữa cơm đầu tiên trong đời.
Nhìn thấy trứng, lại nhìn thấy thằn lằn con, chuyện cũng không có gì khó hiểu.
Di tích vĩ đại dưới lòng đất từ trăm ngàn năm trước đã bị quái tích chiếm làm tổ, mùa thu hàng năm là thời điểm quái tích sinh sôi nảy nở. Mùa này cũng là thời điểm thức ăn trên cánh đồng hoang vu cằn cỗi tươi tốt nhất, đám thằn lằn lớn ngoại trừ kiếm ăn cho mình còn phải chuẩn bị đồ ăn cho đám tiểu quái sắp sinh. Bởi vậy bọn chúng không ngừng đi bắt mồi tha về tổ, đặt bên cạnh trứng.
Thằn lằn không kén ăn, ăn thịt tươi không giắt răng mà ăn thịt thối cũng không đau bụng, hoàn toàn không phải lo đồ ăn sẽ hư thối biến chất.
Còn về hai tòa đất này, có lẽ là do thợ thuyền xưa kia chồng lên khi kiến tạo di tích, cũng có thể là thi cốt quái tích tha về chất lên mà thành, nhất thời khó có thể giải thích, tuy nhiên Tống Dương cảm thấy lý do thứ hai vẫn có lý hơn.
Nếu đã ấp trứng thì phải có nhiệt độ ấm áp, dưới gò đất nóng hôi hổi, rất có khả năng có suối nước nóng hoặc nham thạch, nhưng trên đỉnh cũng đã có thể cảm thấy được, nhiệt độ mặt đất nóng ra sao đương nhiên có thể tưởng tượng ra được, nếu đặt luôn trứng lên đó có thể nướng chín luôn, nên quái tích mới xây cái gò này, nói trắng ra là dựng một cái tổ ấp trứng ấm áp.
Hài cốt chất lên nhau vẫn có chỗ thông khí, độ cao cách mặt đất hơn mười trượng đảm bảo nhiệt độ lên tới đây sẽ không quá nóng… Còn vì sao những thi hài này lại cứng rắn như thế, Tống Dương cũng không hiểu được, tạm thời cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Cân nhắc một chút, hắn cởi bộ da thằn lằn ra, trên đường đi, "tiểu dương" vẫn bị hắn nhét vào trong ngực, tuy nhiên là một dê nhỏ thì vẫn bé hơn một đứa trẻ nhiều, có ôm trong đó cũng không vướng lắm. Hiện tại vì cứu người, Tống Dương tính toán sắp xếp lại, buộc đứa nhóc vào đằng trước, còn con dê con hắn cũng không muốn mặc kệ, nghĩ một hồi, đợi tới khi ra ngoài thì dùng một tay ôm, rõ ràng hắn chọn cho đứa bé vị trí an toàn hơn, dù sao, trong lòng hắn, mạng người vẫn nặng hơn một chút.
Không quan tâm tới con thằn lằn con mới nở, mấy quả trứng đang ấp cũng lười quản, không có ý định phức tạp, chỉ cầu hai người còn sống bình an rời khỏi nơi này.
Nhưng không ngờ, ngay khi hắn bỏ con dê con xuống, buộc đứa trẻ vào trước ngực, con dê nhảy tới giữa đỉnh, chọn một quả trứng, cúi đầu ra sức đâm vào. Tiểu tử kia giờ vẫn chỉ là một con dê non, nhưng chúng trời sinh xương đầu cứng chắc, trứng thằn lằn sao chịu nổi sự va chạm đó, chỉ nghe "Tách" một tiếng giòn vang, vỏ trứng bị đụng giập nát, nước vàng chảy ra.
Con dê con như đang đùa, nhảy nhót đi đâm vào quả trứng thứ hai….
Trong cảnh nội phía bắc thảo nguyên, số lượng quái tích không quá nhiều, nhưng không chỉ có một cái ổ trong di tích này, chúng trải rộng khắp nơi trên cánh đồng hoang vu, tổ đẻ trứng của các đàn quái tích khác đương nhiên không thể có điều kiện tốt như vậy, bình thường đều đẻ trên mặt đất, sắp xếp cho chúng có thể được hứng đủ ánh mắt trời ấm áp.
Đám thằn lằn lớn trong thảo nguyên xem hoàng dương là kẻ thù số một, tất cả hoàng dương thủy chung vẫn giữ bản năng nhìn thấy trứng thằn lằn là phải đụng vỡ, khi một đàn hoàng dương đang rong ruổi phát hiện ra có trứng thằn lằn, sẽ nổi điên lên, lao tới đập vỡ hết trứng của cự tích. Hiện giờ "tiểu dương" cũng là như vậy, thuần túy chỉ là bản năng.
Nhưng "tiểu dương" không được cả đàn yểm hộ xung quanh, còn có Tống Dương đang cố gắng hết sức không động chạm đến quái tích, sao có thể ngồi yên? "Tiểu dương" đụng vỡ quả trứng thứ hai, còn không đợi nó ngẩng đầu lên, dưới chân gò đột nhiên vang lên tiếng rào rạo, một con thằn lằn lớn đang lao tới, hung hăng cắn mạnh vào đầudê nhỏ, động tác cực nhanh, ngay cả Tống Dương cách đó không xa cũng không kịp phản ứng.
Tống Dương tức giận dậm chân, không chỉ tức vì quái tích đã cắn chết con dê con mình đã vất vả nuôi mấy ngày nay, mà càng hận con dê con hơn. Không phải nó đã gây họa sao? Khi mình đi tìm đứa nhóc sợ để nó ở lại một mình sẽ gặp sói đói, quái tích gì đó mà nguy hiểm, mới ôm nó theo, không nghĩ tiểu súc sinh này không có việc gì làm chủ động chạy tới trêu chọc quái thú."Tiểu dương" không chỉ rước đại họa sát thân vào cho mình, mà còn còn kéo luôn cả Tống Dương vẫn chiếu cố nó vào hố lửa… Một đàn cự tích lớn đều nghỉ ngơi dưới lại cái gò ấm áp này, đám lãnh huyết thường thích tới gần chỗ ấm áp, khi Tống Dương tới đây chúng cũng đã cảm thấy chấn động, nhưng đồng thời cũng ngửi được trên người hắn có mùi của da đồng loại, liền trốn luôn trong hang, coi hắn như đồng loại, căn bản cũng chưa thèm ló đầu ra liếc mắt một cái, mặc kệ cho hắn tùy ý hành động.
Trứng của chúng bị thương tổn, tất cả cự tích đều bị kinh động, từ trong cái gò phát ra tiếng ầm ầm vang xa, đám thằn lằn nhanh chóng thò đầu ra, mà nơi này tuy rằng tối thui, nhưng trong hang trong gò đều sáng lóe lên, đủ để nhìn rõ mọi thứ, thằn lằn mở mí mắt vàng kè, lộ ra đôi mắt to tướng tìm kiếm kẻ thù.
Mùi trên người có thể giấu được mãnh thú, cho dù đám quái tích ngốc mười ngàn lần có thể thấy được bộ dáng Tống Dương, cũng biết hắn không phải đồng loại, một tiếng thở mũi tràn đầy phẫn nộ, cả cái gò đều run rẩy kịch liệt, trời biết có bao nhiêu quái vật đang vọt tới hắn.
Tống Dương thầm kêu khổ, không dám trì hoãn nửa phần, xoay người bỏ chạy, cũng may đứa nhóc Sa dân kia hắn đã buộc vào người, sẽ không bận tay bận chân.
Cái gò cao hơn mười trượng, từ trên đỉnh xuống tới đất cũng không kém tòa Liệt Cốc trong biển hoa kia là mấy, nhảy thẳng xuống là tiêu, ngoại trừ có thể được chết một cách thống khoái, cũng không khác so với bị quái tích ăn thịt bao nhiêu. Tống Dương đứng trên đỉnh gò, hoàn toàn không nghĩ ra cách gì, chỉ có cách dốc toàn lực leo xuống, ngay cả thương thế bên chân trái cũng đều quên, từ sau khi hắn chết đi sống lai còn chưa từng sử dụng thân pháp mạnh mẽ tới vậy.
Tuy nhiên, cái gò này hắn nhảy xuống không được, đám quái tích cũng không thể nhảy xuống luôn, hắn càng leo xuống khoảng cách từ hắn tới ba con mãnh thú cũng kéo gần lại, tuy nhiên, quái tích là mãnh hổ xuống núi, nó cắm cổ lao xuống, Tống Dương không có bản lĩnh đó, chỉ có thể trên tay dưới chân mà chạy trốn, giờ đang chạy trốn, song phương tránh không được mắt to trừng mắt nhỏ, thằn lằn mắt lóe hung quang, Tống Dương nhe nanh nhếch miệng, thực hận không thể nói với đối phương một tiếng: ngươi đừng có gấp…
Vừa mới leo xuống tới nơi, còn chưa trốn đi được một trượng, bỗng nhiên Tống Dương cảm thấy chấn động dưới gò đất rung lên, rầm rầm vươn xa tới đây càng lúc càng nhanh, chợt con quái tích lớn nhất xộc ra từ dưới vách tường, súc sinh hung mãnh vừa tấn công vừa căn vị trí cực chuẩn, há miệng cắn vào bụng Tống Dương.
Tống Dương kêu lên một tiếng, hai chân ôm lấy khe hở của bộ xương trắng, cố sức ngửa thân ra đằng sau, cả người cắm đầu xuống, gần như suýt bị quái tích kia cắn trúng. Mãnh thú đánh lén thất bại, hai hàm răng sắc bén va vào nhau "Cốp" một tiếng to tướng.
Còn không chờ Tống Dương đứng vững lại, còn đang vươn người giữa không trung, lại nghe thấy tiếng xương rúng động rầm rầm, lại một con quái tích chui ra từ trong cái gò, lần này vị trí nó chọn càng chuẩn xác hơn, chỉ cần mở miệng ra, chờ Tống Dương đứng thẳng dậy là đầu sẽ nhắm trúng vào miệng nó. Tới đó nó chỉ cần ngậm miệng lại là đại công cáo thành.
Mặc dù đầu quái tích khá lớn, Tống Dương cũng có thể ngửi được mùi tanh tưởi trong miệng nó phả ra khiến cho da đầu hắn run lên, người đang vươn giữa không trung, hai chân thả lỏng, đồng thời bụng dưới xoay mạnh, giơ hai tay lên ôm mạnh vào đầu quái tích. Gập miệng của quái tích vừa mới mở được non nửa lại, tiện đà mượn lực chỉnh lại thân hình, lại tiếp tục không dám ngơi mà vội vàng leo xuống.
Trước sau hai quái tích chui ra đánh lén, Tống Dương vừa lật, vừa chuyển, lại ôm lại lật như đang chơi đùa bên vách đá, động tác nhanh thoăn thoắt, phản ứng nhanh chóng hóa giải nguy hiểm. Nhìn qua rất thoải mái ung dung, nhưng chỉ có trong lòng Tống Dương mới biết, trong một chớp mắt ngắn ngủi đó mình đã hai lần đi qua vuốt râu Diêm Vương, cũng có nghĩa bản lĩnh của mình lớn. Cũng có thể nói là rất may mắn, từ đầu tới chân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hai con quái tích đánh lén kia không phải tệ, rõ ràng đang trốn trong gò xương, tập hợp ba đồng loại khác giương nanh múa vuốt từ trên nhanh chóng đuổi xuống…
Trong đống xương này có tới hơn ba mươi con quái tích, trong đó chỉ có ba con truy đuổi hắn, còn lại tất cả đều giống như hai con vừa đánh lẽ hắn vậy, ở trong đống xương nhanh chóng chạy quanh tuần tra, chỉ cần có cơ hội lập tức sẽ ló đầu ra cắn.
Cũng may, trong đống xương không giống như trong đống đất, khi quái tích đi thăm dò quanh sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng lại đụng vào xương cốt không ngừng gây ra tiếng động rất lớn. Tiếng vang ào ào ập vào tai Tống Dương không thể nghi ngờ chính là một lời cảnh cáo đáng sợ, bởi vậy có thể lường trước được hướng địch. Chỉ là sự chuẩn bị trong khoảnh khắc cũng có thể cứu cả mạng sống.
Nếu đổi đống xương thành một đống đất xốp giữa đồng hoang, thiếu tiếng động cảnh báo kia, Tống Dương có chín cái mạng không đủ dùng.
Phía trên thì có quái tích đuổi theo chỉ cách có mấy trượng, trong lúc chạy trốn còn không ngừng có hung vật thò đầu ra đánh lén, Tống Dương ngay cả kêu khổ cũng quên, tất cả tinh thần đều tập trung vào chuyển động, chạy trối chết, trong tai ngoại từ tiếng rầm rầm từ trong đống xương, chũng chỉ có tiếng "Cốp" giòn vang – chính là tiếng quái tích cắn trật.
Tuy nhiên, quái tích ở trong đống hài cốt không còn nhiều như trước nữa, cũng không bò ra nhiều, chúng ẩn thân trong đống xương, đều là bao vây đánh trước chặn đường, nếu đánh lén không trúng sẽ giống như đồng lại, không quay về mà từ từ bò ra, tiếp tục truy kích kẻ thù ở bên ngoài.
Đến lúc này, Tống Dương càng lúc càng tránh xa cái đỉnh, đánh lén cũng ít dần, ngược lại, quái tích lao xuống đuổi hắn từ trên cao càng lúc càng nhiều.
Gò xương được đặt trên một nguồn nhiệt, từ bên ngoài không có cảm giác mãnh liệt, nhưng trong đống xương đó, dựa vào phần dưới nóng rực dị thường, đám thằn lằn cũng không có cách nào khác, bình thường tất cả đều ẩn thân ở nửa trên của đống xương, cho nên khi hắn thoát ra khỏi được nửa trên đống xương thì không còn đánh lén nữa, nguyên một ổ cự tích đều đã hiện thân, con gần nhất, miệng chỉ cách đầu hắn có vài thước.
Tống Dương lại ngã xuống một đoạn, vội vội vàng vàng cúi nhìn xuống, lập tức hận tới mức muốn chửi um lên… trên mặt đất, không biết từ đâu chui ra hai quái tích lớn, đều nghểnh cổ há miệng ngửa đầu nhìn hắn, đám súc sinh này hàng năm vẫn đi săn trên đồng hoang, áp dụng câu thành ngữ "Ôm cây đợi thỏ" còn sâu sắc hơn cả Thường Xuân Hầu.
Cứ như vậy thành thành thật thật đi xuống chẳng khác nào tự dâng mình vào miệng hai quái tích đó, mà lúc này chỉ còn cách mặt đất có ba bốn trượng, Tống Dương cắn răng, một tay đỡ lấy đứa bé trong lòng, xác định chuẩn một quái tích dưới đất, xoay người lập tức nhảy xuống.
Quái tích nhìn thì vụng về nhưng phản ứng nhanh kinh người, vừa thấy Thường Xuân Hầu xoay người muốn nhảy xuống người mình như cái đệm, vung mạnh cái đuôi to, vù một tiếng, hai con thằn lằn một trái một phải nhanh chóng tránh ra, để lộ một vùng đất trống hoác nghênh đón Hầu gia đại giá.
Lần trước đánh Quốc sư cũng không lao lực như đánh đám thằn lằn này, đương nhiên, hiện giờ Tống Dương cũng không nghĩ tới Quốc sư nữa, hắn muốn chửi mẹ, cái đệm tự chạy. Hắn cũng chỉ có thể có thể kêu lên một tiếng "Mẹ!". Ba trượng ở kiếp này rất cao, khoảng chừng tầng bốn tầng năm của kiếp trước, nếu cứ thế này mà rơi xuống khẳng định chết không nghi ngờ. Hắn liều mạng đề khí, cố gắng điều chỉnh thân hình, chân vừa tiếp đất thân mình lập tức điên cuồng lao về phía trước, tận dụng lực lớn vọt đi.
May sao thân thể hắn dũng mãnh, nội kình tuy vận chưa được bao nhiêu nhưng tu vi của hắn cũng không bị mất, chúng chỉ ngủ động trong kinh mạch, gặp tình huống nghiêm trọng sẽ tự nhiên phản ứng lại bảo vệ thân thể, vả lại nơi rơi xuống cũng không phải là lởm chởm đá chông mà là một vùng bùn mềm, coi như lại thêm một chút may mắn, Tống Dương rơi xuống ngũ tạng chấn động, lăn tới đầu óc choáng váng, nhưng cuối cùng vẫn không bị thương.
Không thể không nói tới, rơi xuống đất một cái hắn cũng lăn rất nhanh, hai cự tích chờ dưới đất đã sớm thủ thế ngẩn ngơ không kịp đuổi theo.
Còn chưa dừng hẳn, Tống Dương nhanh chóng đứng lên, đồng thời làm ba việc: sờ tay vào ngực, đây là bản năng còn lại của hắn, giơ tay ấn vào đại mạch của đứa bé, rất nhanh, cảm giác truyền tới rất có lực - không ngã trúng tiểu tử đó, dồn lực nhảy mạnh lên, vọt tới chỗ đường lớn trải đá tảng – chỉ có chỗ này mới có thể miễn cưỡng tránh được quái tích ngầm công kích; chuyện cuối cùng, rút đao… Không thấy đao.
Khi sục sạo trên đỉnh đống xương, Tống Dương có cầm đao trong tay để phòng bất trắc, sau lại vì buộc đứa bé lại ở trước bụng tạm thời đặt cây đao xuống, liền sau đó là quái tích đánh úp lại, hắn quay đầu bỏ chạy, rõ ràng đã quên cây đao, hiện giờ trường đao của hắn còn ở trên núi, giữa quỷ hỏa sâm sâm, một cây đao hiu quạnh đằng đằng sát khí, lấp lánh ánh hào quang mãnh liệt…
Mò sau lưng, Tống Dương không tìm được đao, tuy nhiên hắn còn có một cái xẻng.
Đến phiến đá trên đường Tống Dương cũng chưa dừng lại, vẫn tiếp tục chạy.
Tuy nhiên, chạy hai bước hắn lại mạnh mẽ xoay người một cái, trối chết quay lại phía của đối phương… Vừa mới ngã xuống đầu đã choáng váng, đến phiến đã trên đường cũng không phân biệt được phương hướng, sau khi tỉnh táo chạy tiếp, mới phát hiện chính mình là đang chạy ngược trở lại.
Chạy trên đường, sau khi chạy qua một phiến đá trên đại lộ, Tống Dương chui vào một đường hầm nhỏ hẹp, ở trong đường hầm Tống Dương bò với tốc độ khá nhanh bỏ xa đám cự tích đó, khi hắn tới bị đám cự tích trước mặt quăng lại phía sau, cũng đúng với đạo lý, khi hắn tiến vào đường hầm chạy trốn, đương nhiên sẽ bị đám hung thần truy sát sau lưng.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
88 chương
10 chương
60 chương
59 chương
142 chương
46 chương