Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 310 : Bản tính không đổi

Con mãnh thú vô danh nấp trong đống đất đột nhiên gây khó dễ, trước đó không hề có dấu hiệu gì, đợi khi Tống Dương phát hiện ra, cơ thể đã mất cảnh giác rồi, mặt đất và đầu gối hòa làm một, chân trái đau nhức, răng nanh, răng cửa của đối phương đang dữ dằn hung hắn đâm vào ra thịt, đồng thời dùng sức dúi hắn xuống đất. Đường hầm nhỏ hẹp phía dưới xoay người cũng khó, thực sự bị nó kéo xuống đất, Tống Dương cũng coi nhưng hết cơ hội. Nhưng hố đất cao hai thước sụp xuống, điểm tựa dưới chân không còn, Tống Dương không có chỗ mượn sức, làm sao nhảy lên, rút chân ra? Trong nháy mắt, Tống Dương gầm nhẹ lực bên hông, trọng lượng toàn thân đều đặt ở chỗ vết thương bị quái tích cắn, nếu không không có sức nhảy lên, trái lại tất cả mọi sức lực, dựa vào cảm giác điều chỉnh góc độ, liền dùng vết thương hung hăng giẫm lên. Mới hồi sinh không lâu, chiến lực của Tống Dương còn chưa hồi phục, nhưng hắn chỉ cần một chân toàn sức cũng có thể đá văng tảng đá, mãnh thú đang muốn kéo hắn xuống, hắn cũng tức giận giẫm xuống, hai phương gần như nhất trí, nhưng tốc độ của Tống Dương nhanh hơn, lực đạo càng mạnh, mà trước khi đạp, dựa vào cố gắng cảm nhận góc độ điều chỉnh vừa chuẩn. Giẫm mạnh một cái, lập tức chỉ cảm thấy một mảnh dính dưới chân. Con quái tích hung ác này, cái miệng cũng thực mềm mại rất lợi hại. Tống Dương liều mạng lấy cái chân nhỏ đạp vào vết thương bị cắn, thuận thế đạp một trưởng cực chuẩn, một cước đi xuống, đạp thẳng vào hàm con mãnh thú. Miệng của con quái tích đau nhức, theo bản năng vội nhả chân Tống Dương ra, nhân cơ hội này Tống Dương đạp chân, đồng thời khom người giơ tay, dùng sức bám vào thành hố, mượn sức xông ra, còn không quên tóm lấy dê vàng đã bị dọa sợ hóa điên. Nhưng Tống Dương xông ra khỏi đó không xa, càng không có cơ hội trốn được xa, gần như người vừa thoát khỏi hố, cơ thể của hắn lại trầm xuống, tứ chi nằm trên mặt đất, trường đao trong tay nâng lên phía trước, phát lực vung mạnh. Thường Xuân Hầu lấy bụng ta suy ra bụng người, không tính tới miếng ăn đưa đến trong miệng, còn bị đánh lén, nỗi tức giận này làm sao có thể nuốt trôi, nhất định đám quái thú phải tiếp tục truy kích… Không thể không nói, quái thú trong đất và Thường Xuân Hầu tính khí giống hệt nhau. Đúng như dự liệu của Tống Dương, chân trước của hắn mới đặt xuống, quái tích ở dưới mặt đất đã gào thét nhảy ra. Dù sao cũng là súc vật, làm sao có thể đấu trí với người? Hung vật chỉ biết Tống Dương hẳn là đang nằm trên mặt đất, đâu ngờ hắn có thể nằm bên cạnh hố nghịch dao. Mãnh thú quanh năm ở trong lòng đất, lớp áo giáp có độ cứng đặc biệt, dao của người bình thường căn bản không thể sát thương được chúng, dao từng chém một đạo bạch ấn, chỉ vô ích, chính là được lợi đường vòng cung để đâm trúng, nhiều nhất cũng đâm được một nhát, Tống Dương bây giờ một là chiến lực bị thương, hai là đao trong tay không phải long tước, đón đánh chính diện chưa chắc có thể sát thương được đối phương. Tống Dương chính là sợ mình từ trên xuống dưới không chém được đối phương, cho nên mới nằm xuống đất, vung đao từ dưới lên trên, hắn muốn chính là con dao này có thể chém vào bụng của đối phương. Vừa rồi quái tích đánh lén Thường Xuân Hầu một lần, với tính khí của Hầu gia, bất luận thế nào không thể chịu thiệt, hắn sẽ đánh lén lại. Dựa vào phán đoán, khi xuất đao, đương nhiên sẽ không đánh đúng vào góc độ trực diện, vốn định một đao mổ bụng hung vật, xu thế có chút hơi lệch lạc, nhưng hiệu quả cũng không kém, da bụng của quái tích cũng có đầy những giáp bì khó trôi, muốn mổ bụng không phải là việc dễ dàng gì, nhưng nhát dao này sai lệch, chính là chỗ giao giữa chân trái và cơ thể của mãnh thú, nếu coi quái tích là người, Tống Dương sẽ chém trúng một đao từ dưới, chẳng khác gì chém vào chỗ nách. Làn da dưới khớp xương sẽ không thô cứng, nếu không sẽ ảnh hưởng tới sự linh hoạt của tứ chi, sau khi Tống Dương dùng sức chém một đao, máu tươi bắn tung téo, cái chân to như vậy hoàn toàn rơi xuống. Thoáng có kết quả không ngờ, so với việc mổ bụng còn có tác dụng hơn, bây giờ chỉ là bị máu bắn tung téo, nếu mổ bụng, bụng quái tích sẽ đặt trên người hắn, thực sự khiến người ta có chút không chịu nổi. Bị thương nặng, quái tích không thể đứng vững, sau khi ngã xuống đất toàn thân tê cứng, chui vào trong đất. Từ đầu tới cuối, tuy rằng chỉ là một cắn, một giẫm, một đạp, một há mồm, một nằm ngang, một nhảy vồ, và một nhát đao, tất cả trận ác chiến chỉ diễn ra trong một thời gian rất ngắn. Cho đến lúc này, Tống Dương cuối cùng đã hiểu, thể hình mãnh thú nhỏ hơn so với người trưởng thành, dáng vẻ có chút giống cá sấu, nhưng ngón chân có màng, là một con thằn lằn rất lớn. Mặt khác mấy con sói thấy Tống Dương ác chiến với quái tích, không xông lên tranh cướp thức ăn, mà giống như gặp một đại xá, trong miệng kêu ô ô, cụp đuôi xoay người bỏ chạy, chạy xa thậm chí cũng không có ý đồ dừng lại xem trận chiến, chạy đến khi không nhìn thấy bóng dáng.. Tống Dương lúc này mới hiểu, tình hình không chỉ giống như mình đoán, bầy sói đang giằng co với quái tích, chuẩn bị tranh giành dê con; mà đám sói cũng bị coi là con mồi của kẻ dưới đất, bọn chúng không dám động đậy, đang tìm cơ hội chạy trốn. Trước khi quái tích đánh lén, liền cắn chân của Tống Dương khiến nó trở lên máu thịt hỗn loạn;sau khi Tống Dương phản kích lại, rõ ràng chém rơi một chân của nó.. cho dù không còn trí nhớ, cho dù quên mình là ai, tác phong của Tống Dương vẫn không hề thay đổi. Bản thân quái tích bị trọng thương, nhưng tính mạng vẫn còn, lúc này đã không còn tâm trạng mà ăn sáng, thân thể đau nhức vô cùng, ba chi còn lại cố gắng tiến vào trong đất để chạy trốn, Tống Dương đâu thể cho nó cơ hội này, một chân lấy đà nhảy lên, chiến đao trong tay không ngừng vung mạnh, quái tích ra sức giãy dụa, nhưng thiếu mất một chân lên cử động không thuận tiện, lại không có cơ hội né tránh sự đuổi giết. Tống Dương mấy nhát đao trước sau đã chém vào cổ quái tích, tuy đến cuối cùng cũng không thể chặt đứt đầu của nó xuống, nhưng một phát chém xuống cổ, xương cổ chịu không nổi, bị thương nặng, kết quả bẻ gãy, thằn lằn lớn lại kêu lên vài tiếng ré trời, rồi không động đậy nữa. Trận ác chiến đại thắng, Tống Dương líu lưỡi không ngừng, dựa vào khí lực của hắn, chính là đầu trâu cũng có thể chém một phát ăn liền, con thằn lằn này quả nhiên thực lực không giống vậy, chém đầu như vậy mà cũng không rơi. Loại thằn lằn này không biết có phải là trời sinh không có dây thanh, vừa mới đánh cho nghiêng đất nghiêng trời, nhưng trước sau không hề phát ra một tiếng gầm rú, nhiều nhất cũng chỉ như tiếng hắt xì phát ra tiếng phì phì trong mũi, thanh âm không lớn, một phen ác đấu bên này, Sa dân ở phía xa không hề bị kinh động. Tuy gặp phải mãnh thú cổ quái... nhưng Tống Dương không lo lắng để cân nhắc xem tại sao mình lại muốn "lại". Thành công truy sát quái thú, hắn lại dò xét xung quanh, xác định đại khái không có nguy hiểm gì mới, mới ngồi xuống, nhe răng bắt đầu xử lý vết thương, bị cắn một phát trước rồi lại dùng sức giẫm lên, răng của thằn lằn giống như con dao, khiến đùi hắn rất nhanh bị nát, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, da bị chặt đứt, vết thương như vậy tuyệt không thể khinh thường. Nhưng trong rủi có may. Thứ nhất, y thuật cũng tốt như đánh nhau, một số bản lĩnh cơ bản nhất đều có thể lưu lại trong kí ức sâu thẳm của Tống Dương, không cần nhớ lại cũng sẽ làm, tuy bây giờ không thể phân biệt thuốc, nhưng cầm máu, khâu, băng bó vết thương cơ bản đều có thể làm được, trong túi da tùy thân cũng có các đồ vật như kim châm, dao, băng vải; Ngoài ra, Tống Dương lo lắng nhất là, hắn sợ con quái tích này có độc, may mà đợi một lát, vết thương chỉ đau do bị cắn nát, không có các dấu hiệu trúng độc như ngứa ngáy hay hoảng hốt, điều này khiến hắn yên tâm rất nhiều. Không ai có thể giúp đỡ, Tống Dương chỉ có một mình xử lý vết thương, trong túi khóa rõ ràng có một loại thuốc lấy được từ trong miệng cốc cá chạch, hắn lại là người mất trí nhớnên không dám dùng linh tinh, đau đến mức thở hồng hộc, bộ quần áo bên ngoài rất dày mà cũng bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, nhưng cũng may xem như miệng vết thương đã được xử lý xong. Trời đã sáng, tiếng hiệu triệu của doanh địa từ phía xa ù ù kéo tới, Sa dân lại bắt đầu hướng về Bắc tiến, tiếp tục chuyến di chuyển của họ. Tống Dương lại tạm thời không nhúc nhích… trên thảo nguyên có quái tích xuất quỷ nhập thần như vậy, việc này không khỏi rất đáng ghét. Quái tích hung hãn, nhưng cũng không so sánh được với ai, nếu chính diện tác chiến, Tống Dương có con dao trong tay thì đã không chỉ ở chung một cấp bậc. Nhưng đáng sợ là bọn chúng hành động dưới đất, đi lại không hề có tiếng động căn bản không dễ phát hiện, ngay cả ngũ giác nhạy bén cũng vô dụng, ngay cả bản lĩnh của ngươi mạnh nữa thì cũng chỉ có bị đánh lén, cứ như vậy bị cắn hết phát này tới phát khác, ai cũng không chịu nổiTống Dương cân nhắc một lát, bất chấp trọng thương và thân thể mỏi mệt, cẩn thân bò xuống dưới hố dò xét, sau khi quay lại bắt đầu lột da con thằn lằn khổng lồ. Một là trông mong một tấm da như vậy, có thể cảnh giác được những con thằn lằn khác, nếu quái thú khác ngửi thấy mùi của đông loại sẽ coi là người mình đến, như vậy thì càng tốt. Hai là, hang động của những con thằn lằn khổng lồ ở dưới đất cũng không rộng lắm, khi bọn chúng phát động công kích, đi dưới mặt đất cũng không quá hai thước, vừa đủ cơ thể bọn chúng đi qua, mãi mãi không vượt quá được hai thước, khi nghỉ ngơi mở bộ da ra, xung quanh dùng các hòn đá hoặc đất đè lên, ít nhất có thể bảo đảm sẽ không lọt xuống dưới, các con quái thú khác phát động công kích dưới đất, thứ nhất chỉ có thể va vào bộ da, không thể trực tiếp cắn người, lúc này Tống Dương có thêm thời gian trì hoãn, vừa xinh qua được lần này, trước đó bị cắn mới cảm thấy nguy cơ rơi xuống. Về việc mang theo tấm da này, có thể dẫn tới sự báo thù của đồng loại khác hay không, có thể dẫn tới công kích, Tống Dương không cho là đúng. Không biết Tống Dương giết đông loại, quái tích thực sự sẽ không thù hắn, trái lại còn có thể "yêu" hắn, một khi phát hiện ra hắn sẽ vui mừng biết bao nhiêu, nhìn thấy "bữa cơm", vui vẻ xông vào ăn. Không có tấm da người ta cũng sẽ không án binh bất động với mình; nếu có tấm da có thể sẽ dọa đối đầu, tóm lại không phải là việc mua bán bồi tiền. Hình như sói trên thảo nguyên rất sợ loại thằn lằn này, có lẽ từ xa đã ngửi thấy mùi của chúng sẽ vội vàng chạy trốn, với tình hình bây giờ của Tống Dương, nếu gặp phải sói đói, cũng đủ làm hắn phiền lòng. Máu tươi đầm đìa, tấm da quái tích còn không ít mùi tanh tưởi của máu tươi, bị Tống Dương lột ra, đợi bận rộn xong thì trời cũng đã trưa, Tống Dương vẫn không cần nghỉ ngơi, mang theo tất cả gia sản, vội vàng khởi hành đuổi theo đại đội Sa dân, đương nhiên, hắn không quên mang theo con dê nhỏ đi cùng, hai con "dê" bây giờ cũng coi như là có giao tình cùng chung hoạn nạn. Nhưng "tiểu dương" (dê vàng) không nghĩ như vậy, vừa mới bị dọa một trận bây giờ mới hoàn hồn, lại bắt dầu liều mạng tránh động, một chút cũng không thật thà, Tống Dương trừng mắt nhìn nó: - Đừng làm ồn nữa, nếu không ta ăn thịt mày. Tiểu dương tránh càng hung hăng. Sa dân di chuyển hàng vạn người, tốc độ hành trình nhanh không đến đâu, Tống Dương mang theo chân đau cắn răng đuổi theo, cuối cùng khi hoàng hôn cũng đuổi kịp đại đội, sau khi trời tối, trong doanh địa xa xa ánh lửa lập lèo, Sa dân vây quanh một chỗ vừa cười vừa hát, Tống Dương lại không kiên nhẫn đợi chờ như vậy, đêm nay hắn không định đi thám thính quân doanh. Một chân bị thương, hành động bị ảnh hưởng nhiều, vả lại trận ác chiến lúc rạng sáng mất không ít máu, cơ thể không như trước đây, ngũ giác và phản ứng đều bị ảnh hưởng, với tình trạng thương tích của hắn bây giờ lẻn vào doanh địa, khó tránh khỏi bị phát hiện. Đêm qua khi gặp mặt Tạ Tư Trạc đã từng cảnh cáo hắn, nhất định không thể bị Sa dân bắt được, nếu không tính mạng khó giữ. Bộ da đầy mùi hôi tanh, xử lý lại vết thươnghồ loạn lúc trước, hắn từ chỗ Sa dân trộm được ít lương khô, giờ thực sự rất mệt mỏi, ôm lấy con dê nằm xuống, một lúc sau liền ngủ say. Cảm giác này Tống Dương ngủ rất yên ổn, nhoáng cái đã ba canh giờ trôi qua, khi mở mắt ánh trăng đã treo giữa trời, đêm đã quá khuya. Trước khi Tống Dương xảy ra chuyện ở biển hoa, không hiểu sao mũi lại đổ máu, sau khi mất máu khiến hắn hỗn loạn, thực sự lúc đó, nguyên nhân thực sự khiến cơ thể hắn trở lên suy nhược vẫn là căn bệnh không rõ tên. Bây giờ bệnh lạ không còn, Vưu Thái Y dùng thuật luyện máu để tẩy luyện khiến cơ thể cường tráng lại quay về. Dựa vào chút mất máu đó, vết thương ngày hôm nay còn kém xa so với lúc bị chảy máu mũi đó, sau giấc ngủ ba canh giờ, vết thương tuy còn không thấy khởi sắc, nhưng thể lực hồi phục không ít, sức khỏe vô cùng dồi dào. Tống Dương thử nhảy hai cái, cảm thấy mình vẫn ổn, sau đó hắn nghĩ tới vợ… Mình đã quên sạch tất cả mọi việc của mình, nhưng trong doanh địa phía trước có người lại biết, bị sự tò mò như vậy cắn xé, không phải ai cũng có thể chịu nổi, Tống Dương lại thử nhảy một lần nữa, càng cảm thấy khỏe nhiều rồi, cuối cùng ra quyết định, chuẩn bị đi thám thính. Nhưng không ngờ, còn không đợi hắn nhảy ra khỏi tấm da khổng lồ, mặt đất dưới chân bỗng nhiên truyền đến tiếng run rẩy. Sự run rẩy rất nhẹ, người bình thường hoàn toàn không cảm thấy, chỉ có sự nhạy bén của ngũ giác Tống Dương mới có thể cảm nhận được, nhưng sự run rẩy đến từ mặt đất ấy quá nhẹ, mới có thể khiến Tống Dương giật mình, nếu thật sự là đất rung núi chuyển, trái lại hắn sẽ không lo,. Tống Dương lập tức nắm chặt đao ở tay, cả người đề phòng.. Nhưng rất nhanh sự chấn động giảm đi, dần dần tiêu tan, cảm giác như là một con quái thú đi qua dưới chân hắn, bây giờ đã chạy rất xa. Tống Dương tạm thời không dám sơ suất, nín thở đề phòng, xác định không có động tĩnh gì, mới thở ra nhẹ nhõm. Nhưng hình như súc sinh phía dưới cố ý đùa với hắn, hắn vừa thở ra nhẹ nhõm, lập tức lại những tiếng động nhẹ nhàng truyền đến. Không có đối sách khác, Tống Dương chỉ có thể ngưng thần chuẩn bị chiến đấu, vẫn giống như lần trước, sau mấy tiếng thở, những tiếng động nhẹ dưới mặt đất lại không thấy nữa. Một lát sau tiếng động lại lần nữa truyền tới, ngoắt cái lại không thấy đâu; tiếp theo lại lần thứ tư… Chỉ có chấn động nhẹ, không công kích, càng không có những còn thằn lằn khổng lồ xấu xí bò lên, Tống Dương thực sự không rõ con quái tích dưới đất đang làm gì, lúc này kiềm chế tinh thần, động tác rất nhẹ, cẩn thận ghé vào trong tấm da, dán lỗ tai vào, đồng thời diện tích tiếp xúc với cơ thể rộng ra rất nhiều, có thể vừa vặn điều tra động tĩnh bên trong. Rất nhanh, dưới đất lại có tiếng động truyền lại, lần này Tống Dương đã hiểu, tiếng động là từ trong doanh địa truyền ra, khi đi qua dưới thân hắn cũng không dừng lại, lại tiến về phía sâu trong hoang nguyên. Đến bây giờ Tống Dương đã hiểu đại khái, một lần động chính là một con thằn lằn lớn đi qua, nhưng di chuyển chính là thi chạy, dù sao cũng không liên quan gì tới mình, không cần để ý. Mà quái tích không lên mặt đất "ăn cơm", cũng chứng minh tấm da trên tay mình có tác dụng, điều này khiến Tống Dương có chút đắc chí. Tuy nhiên lòng hắn đâu có rộng vậy, phía dưới không ngừng có đại tích bò qua, hắn cũng không dám động đậy, ai cũng không thể bảo đảm khi hắn rời khỏi tấm da, bọn chúng sẽ không quay lại. Chạy là không thể chạy, càng không thể không tránh họa sát thân, Tống Dương rõ ràng kiên nhẫn chịu đựng, ghé vào tấm da đếm số thằn lằn, đồng thời trong lòng thấy may mắn vô cùng, may mà khi rạng sáng gặp được một con quái tích, giống như bây giờ gặp được một đại gia đình, phiền phức sẽ lớn. Khi đang nghĩ ngợi, Tống Dương đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, âm thanh non nớt, tiếng khóc kinh hoàng, rõ ràng là tiếng của một đứa trẻ. Khóc cái gì thì hắn nghe không hiểu cũng nghe không rõ, nhưng ít nhất có thể hiểu, tiếng khóc là đến từ dưới đất.. Tống Dương mở to mắt nhìn, còn ngỡ mình nhìn nhầm, nhưng đợi thêm một lần chấn động nữa, hắn lại nghe thấy tiếng khóc, âm thanh rất sắc bén, hản là tiếng của một đứa bé. Vốn quái tích hành động dưới mặt đất, dựa vào ngũ giác của Tống Dương là không có cách nào cảm nhận, nếu không trước đây cũng sẽ không bị cắn, nhưng bây giờ một đàn quái tích đang di chuyển dưới mặt đất bị hắn phát hiện, là hành động của mãnh thú dưới chân không linh hoạt như con buổi sáng hắn đã gặp chăng? Đương nhiên không phải. Nghĩ tới hướng mà chúng đi, lại nghe thấy tiếng khóc dưới đất, Tống Dương đâu thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quái tích đang đánh lén doanh địa của Sa dân, ăn trộm không ít trẻ con, kéo về tổ của mình. Chính là vì trong miệng chúng tha người, cho nên hành động mới ngốc thế, điều này mới dẫn tới tiếng động nhẹ, bị Tống Dương tra ra manh mối. Sau khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, dưới đất lại không thấy có tiếng động truyền lên, Tống Dương đếm rõ, trước sau tổng cộng phải đến chín con xâm nhập vào. Nhìn về phía doanh địa Sa dân, vẫn yên ắng ngủ, rõ ràng không phát hiện việc đánh lén của quái tích, cho dù bây giờ ra tiếng cảnh báo, đợi Sa dân tỉnh lại, ngồi dậy, chạy tới, bọn trẻ cũng sớm đã chết rồi. Tống Dương không kịp nghĩ nhiều, nhấc tấm da lên huy động xẻng sắt trong tay, theo hướng tiếng động truyền tới ra sức đào. Với cấu tạo và tính chất của đất trên hoang nguyên, Tống Dương khí lực rất cao, trong một thời gian ngắn đã đào đượctới đáy hố, cảm giác đầu tiên không sai, giếng đào thẳng từ trên xuống dưới khai thông đường dưới động, Tống Dương bò trên người quái tích, một tay đao một tay xẻng, hạ thấp người lẻn vào đường hầm, tay chân cùng sử dụng để đuổi lên trước. Vì lời cảnh cáo của Tạ Tư Trạc, Tống Dương không có ấn tượng tốt gì với Sa dân, nếu thấy thi thể của mấy đứa trẻ cũng sẽ không buồn, nhưng bây giờ bọn trẻ còn chưa chết, hắn không thể không quản... Mất đi trí nhớ, người cũng trở lên đơn thuần, đến bây giờ Tống Dương cũng không thể hiểu mình rốt cuộc có tính cách thế nào, là người như thế nào, chỉ dựa vào bản tâm hành sự, có lẽ là thói quen nghề nghiệp, có lẽ trong xương cốt của hắn là người lương thiện. Những sinh mạng nhỏ bé đang gặp nguy hiểm, mình không thể làm ngơ. Nếu Tống Dương chưa từng mất trí nhớ, gặp chuyện như vậy hắn có ra tay giúp đỡ không? Thực ra cũng sẽ quản, như lúc mười lăm tuổi ở trong núi sâu, cũng giống như vậy vì thủ lĩnh của Sơn Khê Man đối với người Hán đều là cố ý. Con người có khi mâu thuẫn như vậy, vì tìm cơ hội báo thù, Tống Dương không tiếc những sinh linh nhỏ bé, họa loạn Trung Thổ; nhưng hắn cũng sẽ thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, mạo hiểm đi cứu mấy đứa trẻ không quen biết. Cái hang tối đen bị đè nặng, thấp bé nhỏ hẹp. Mặt Tống Dương căn bản không thể ngẩng lên, tuy nhiên bởi vì phải bò sát dưới mặt đất, cũng không cần phải dùng cả cái chân bị thương, chỉ dựa vào hai tay và chân phải cũng đủ để duy trì tốc độ. Quái tích đào hang, chỉ đủ để chính mình chạy qua. Trong hang gập gềnh khó đi đương nhiên không cần phải nói, nhưng cũng nhờ thế có nhiều điểm thuận tiện: Hang không có lỗi rẽ, chỉ là những khúc quanh co, Tống Dương ít nhất không cần tốn sức để nhận biết phương hướng của chúng, việc theo sát quái tích cũng bớt đi một vấn đề phải nghĩ ngợi. Hắn tự mình dốc sức mà đi, còn chưa đuổi theo quá xa, bỗng nhiên đầu óc lóe sáng, hai tay dùng sức đỡ trước người tạo thành thế tử, thuận đà đao và xẻng nâng lên, nheo mắt tập trung nhìn thẳng về phía trước.