Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 292 : Nợ Củ, Huề Nhé
Vừa nhìn lên toàn bộ tấm lưng của Tề Thượng sẽ thấy rất giống một cái đài sen căng tròn, một cái đài sen đã hoàn toàn chín muồi.
Cảnh tưởng khủng khiếp này đừng nói đám búp bê sứ, Tiểu Cổ mà đến người trước giờ gan bằng trời, lôi vòng cổ mang theo người chết cũng không bận tâm như A Y Quả mà sắc mặt cũng trắng bệch, nhíu mày nói:
- Cái này do trùng gì gây ra?
Nơi bị thương không ra máu là vì máu đã bị quái trùng trong túi hút đi rồi.
Trùng hút máu trong núi sâu Nam Lý có thể thấy được, trên thảo nguyên hẳn cũng không ít, nhưng làm A Y Quả thấy lạ hơn là một chuyện khác:
- Tiên đan của lão tử có thể khiến tất cả huyết trùng trên đời tránh xa, huống chi Tề lão đại đã nuốt liền hai viên…
Tống Dương cười mếu một cái:
- Đây không phải trùng, là trứng cá.
Vừa nói, Tống Dương vừa lấy ra một cây kim bạc, nhẹ nhàng cắm vào một "hạt sen", một con vật ghê tởm bị cắm trên đầu kim, giãy giụa, vùng vẫy, dù nhỏ nhưng chỉ bằng mắt thường mọi người cũng có thể nhận thấy rõ hình thể của nó giống hệt cá chạch dưới đáy thung lung.
Thuốc đuổi trùng của A Y Quả không có tác dụng với loại quái ngư này.
Ngày thường Tề Thượng ồn ào không yên nhưng đến khi thật sự gặp chuyện thì trở nên yên tĩnh, không gấp gáp hỏi, yên tĩnh ngồi nghe đồng bạn bàn luận.
Tống Dương xem qua vết thương sau lưng, tạm thời không vội xử lý, lại đi ra quan sát phía trước Tề Thượng, gật đầu:
- Phía trước không sao…
Hắn lại tiếp tục nói:
- Cởi quần ra xem thử.
Lần này, Tề Thượng không thể bình tĩnh nữa, bên cạnh còn có một đám nữ nhi, còn có tiểu thư nhà hắn, sao có thể cởi quần chứ. Nhưng A Y Quả lại nói với giọng điệu hưng phấn:
- Thể diện là chuyện nhỏ, tính mạng mới là chuyện lớn, mau cởi đi, cởi cởi cởi!
Lời vừa dứt, Tống Dương đã không khách khí chen vào:
- Mọi người đều phải cởi!
La Quan chưa phát hiện mà bản thân Tề Thượng cũng không biết, những người khác càng không biết quái ngư để trứng cá trên lưng Tề Thượng lúc nào. Nhưng trong trận ác chiến nơi đáy thung lung, mọi người giết chóc rất hứng khởi, đao vung tới tấp, dịch cá hôi tanh văng khắp nơi. Bây giờ nghĩ kĩ lại, nếu trứng cá cũng nằm trong dịch máu của cá chạch thì việc mọi người đều trúng chiêu của súc sinh kia cũng không có gì đáng lấy làm lạ.
Dù sao, khó phòng tránh nhất vẫn là trên trứng cá có mang theo nọc độc đặc thù, không đau, không ngứa, cũng không làm người ta mất cảm giác hoàn toàn.
Không ai có thể đảm bảo bản thân không bị trúng chiêu đánh lén của cá chạch nên mọi người chia thành hai nhóm nam nữ cách xa nhau, giúp đỡ lẫn nhau để kiểm tra thân thể. Trong nhóm nam, ngoài Ban đại nhân và Tống Dương, ai ai cũng trúng chiêu, đến La Quan cũng không ngoại lệ; trong nhóm nữ, chỉ có Búp bê sứ may mắn thoát khỏi, còn với thân thể béo tốt của Tiểu Uyển, phần lưng có thể gọi là khủng khiếp.
Như vậy cũng đã giải thích thêm một việc khác, vì sao khi mọi người ác chiến với cá chạch lại không đủ thể lực…
Dựa vào bản lĩnh của đám Tề Thượng Ba Hạ, chỉ là trải qua một ngày trốn chạy, khi lại gặp địch vẫn có thể đánh nhau vài canh giờ, sức chịu đựng và sức lực thuộc hàng võ sĩ thượng phẩm, vượt xa người bình thường.
Nhưng những gì đã trải qua nơi đáy thung lũng cho cảm giác dài dằng dặc, thật ra từ bắt đầu đến kết thúc cũng chỉ có một canh giờ, thời gian thật sự dùng để đánh nhau lại càng ngắn, vậy mà kết quả là toàn bộ đám cao thủ đều mệt không chịu nổi, lúc đầu họ còn cho rằng là do đã chạy một ngày không nghỉ ngơi cộng thêm hoàn cảnh nơi đáy thung lũng cực kì oi bức. Bây giờ nghĩ lại, họ mệt mỏi như vậy cũng không phải không có liên quan đến việc trên lưng có mang trứng cá chứa nọc độc của quái ngư.
Lý do Ban đại nhân và Búp bê sứ không bị dính trứng cá, Tống Dương cũng có một cách nghĩ đại khái, hai người bọn họ một già, một yếu, thể chất thật sự quá kém, cá chạch cũng có sự lựa chọn kí chủ, người có thể chất suy nhược sẽ bị chúng loại trừ ra, nhờ đó mà trong họa có phúc.
Về phần bản thân Tống Dương, hẳn là nhờ phúc từ nhỏ luyện máu, chất máu của hắn đặc thù… có dược có độc trộn lẫn với nhau nên không thuộc sở thích của quái ngư. Mà Tống Dương không đủ thể lực là do nguyên nhân trước đó đã mất máu quá nhiều, không liên quan đến trứng cá.
Điều may mắn chính là có lẽ vì sau lưng khó bị phát hiện hay có lẽ vì cảm thấy dịch máu sau lưng là thơm ngon nhất mà tất cả mọi người bị trúng chiêu đều không có ai ngoại lệ, chỉ bị dính trứng cá ở sau lưng, những nơi khác đều sạch sẽ. Như vậy, khi lấy thứ gớm tởm đó ra có thể giảm bớt cảm giác ghê sợ.
Tống Dương ngồi phía sau Tề Thượng… quan sát cẩn thận vết thương củagã, lúc thì lấy ra một "hạt sen", quan sát độ sâu của vết thương, lúc thì rắc một ít thuốc bột trên trứng để thử độc tính… Tống Dương không dám có một chút sơ suất, tình hình vết thương rất đặc thù, loại quái vật này cũng chưa từng được thấy trước đây, nếu muốn trị thương, tuyệt đối không phải là loại trừ tất cả trứng cá, mà cho dù có thể giải quyết đơn giản như vậy nhưng nói không chừng có thể khi đâm kim châm sâu vào bên trong, nhẹ thì để lại di chứng về sau, nặng thì có khả năng chết ngay lập tức.
Loại cá chạch hút máu này không phải trùng hút máu bình thường… không thể sơ suất được, trị thương cũng phải đích thân Tống Dương ra tay mới được.
Khá lâu sau đó, Tống Dương cùng đồng bạn nhóm lên một nhóm lửa nho nhỏ, lấy từ trong túi thuốc ra một con dao nhỏ, kim bạc và các loại thuốc có tác dụng, nói với Tề Thượng:
- Ta ra tay đây.
Lúc này, Tề Thượng đã nhìn qua vết thương của người khác nên đã biết sau lưng mình mang thứ ghê tởm đến thế nào, cười nói:
- Khẩn trương lên!
Sau đó, hắn lại quay đầu nhìn về hướng Ba Hạ:
- Ta cân nhắc rồi, cho dù Hầu gia có lấy hết thứ trứng cá này ra, sau lưng chúng ta sau này cũng tan nát chẳng thể nhìn, để không mang mấy vết sẹo này… hai chúng ta cũng xăm hình gì đi? Còn nhớ lão Thôi ở giếng Tây Sơn không… lão có tay nghề giỏi…
Ba Hạ không để ý đến sau lưng, trực tiếp hỏi vào chủ đề:
- Tan nát như thế này còn có thể xăm gì chứ?
Tề Thượng có chủ ý:
- Thế thì xăm bản đồ trứng cá chạch vậy! Bây giờ sau lưng như thế nào thì xăm lại như vậy đi, sau này cởi áo cho mọi người biết sau lưng gia gia lúc trước mọc ra thứ này… ai dám không phục? So với hình xăm hổ rồng còn oai phong hơn nhiều. Ba Hạ không nói một lời, ôm đầu gối ngồi trên đất, sau một lúc mới nói câu:
- Huynh có biết buồn không vậy?
Tống Dương lúc quan sát vết thương thì cẩn thận thong thả nhưng lúc thật sự ra tay trị thương thì động tác rất nhanh, dựa vào nhãn lực của Ba Hạ, gần như không theo kịp động tác của Tống Dương… Không biết lúc nào, gió đêm không còn, toàn bộ biển hoa trầm lắng yên tĩnh, chỉ có tiếng xèo xèo khi từng "hạt sen" bị ném vào trong đám lửa.
Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, Tống Dương ngừng tay rồi đắp thuốc lên vết thương, cười nói:
- Thuốc bây giờ đang đắp cho ngươi, phương thuốc là do cậu truyền lại, rất linh nghiệm, nhất định sẽ không để lại sẹo.
Tề Thượng vừa nghe liền nóng nảy:
Đừng chứ, vết thương như vậy tốt xấu gì cũng phải để lưu lại chút dấu vết chứ, nếu không ta có nói mọi người cũng không tin…
Tống Dương vừa cười vừa đi ra, không thèm đáp trả Tề Thượng, chuyển qua bệnh nhân kế tiếp, Ba Hạ.
Vốn ý kiến của đám Tề Thượng là thế nào cũng phải trị thương giúp mấy cô nương trước đã nhưng Tống Dương thẳng thắn nói:
- Trị thương trước không phải được lợi mà là chịu thiệt, ta lần đầu tiên đụng đến thứ này, khó tránh thủ pháp không thuần thục, cần phải lấy người da thô thịt dầy luyện tập trước đã.
Tề Thượng ba hoa nhưng tuyệt đối không phải không độ lượng cho nên lúc đó gã không hề tiếp một câu: nói về da thô thịt dầy, ngài nên tìm Uyển đại gia trước…
Sau Ba Hạ là Tiểu Cổ, La Quan, bận xong việc của bên nhóm nam, Tống Dương nhìn về phía ba vị cô nương. Một đám nam nhân đã tránh xa, Búp bê sứ cũng không giúp được gì, thêm vào đó là sau khi trốn chạy đường dài đã quá buồn ngủ, bất giác đã ngủ rất say.
Tiểu Uyển uy phong, khí phách, tuyệt đối không có lúc làm bộ làm tịch, trực tiếp ngồi ngay trước mặt Tống Dương, để lộ phần lưng:
Tỉ phu, phiền người rồi, bắt đầu thôi!
Với khổ người của Tiểu Uyển, trị thương cho một mình nàng cũng gần bằng ba người Ba Hạ, lần này bận rộn gấp rút, thời gian một nén hương qua đi mới có thể xem như xử lý xong. Tiếp theo là A Y Quả, Hắc Khẩu Dao tính tình mạnh mẽ, cũng không xem việc lộ lưng trần ra là việc gì lớn lao nên hào phóng đi lên nhưng lại nhẹ nhàng dặn dò:
- Ngài cẩn thận đó, lưng của lão tử không thể để lại sẹo đâu đó, các nữ nhi muội muội nhút nhát, nhìn thấy sẽ sợ mất.
Đối với nữ nhi, động tác của Tống Dương quả thật có cẩn thận hơn chút, lưng của họ mỏng manh lại để ý chuyện để lại sẹo, nếu Tống Dương lực bất tòng tâm thì thôi nhưng hắn thật sự có thể giúp họ khôi phục lại như ban đầu nên tất nhiên phải toàn lực mà làm.
Sau khi A Y Quả được trị thương, cũng như những người khác, nằm sấp trên biển hoa, vết thương tạm thời không tiện che lại, phải để hướng lên trên một lát.
Nam Vinh Hữu Thuyên là người cuối cùng, chạy đến bên Tống Dương, ngồi xuống, một lời cũng không nói.
Tống Dương cũng không nói gì, đốt dao và kim bạc trong lửa một lúc, lại một lần nữa ra tay… Cũng như lúc nãy, Tống Dương chuyên chú tinh thần, dao, châm, bột thuốc lần lượt được dùng, nhanh nhẹn như gió nhưng chỉ có bản thân hắn tự biết, thật sự là mệt nhọc đến mức thể lực sắp không thể chịu đựng nổi nữa, tinh thần không đủ, thậm chí có chút khó khăn trong việc mở to mắt.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
177 chương
380 chương