Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 272 : Trăng non

Câu trả lời chung chung, Quận chúa không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười một cái, Tiểu Bộ thì hơi có chút nóng vội, hai mắt lấp lánh cười nói: - Nói đến nơi Diệu Hương Cát Tường, Lăng tiểu thư biết được đại sư chủ trì của bản địa, ta trước đây đã từng nghe ai nói rằng tiểu thư và đại sư là bạn cũ từng quen biết. Đề tài bỗng nhiên chuyển tới Thi Tiêu Hiểu, Lăng Noãn Đường vẻ mặt hơi hoảng hốt rất rõ ràng, đáp: - Trước đây ta ở một cửa tiệm "Lăng vận" tại Hồng Thành, ở gần nơi thanh tu phúc địa của đại sư, đúng là từng gặp qua, nhưng nói là bạn cũ thì... Nói xong, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: - Nói đến quen biết thì không, chỉ là hai ba câu xã giao thôi. Thi Tiêu Hiểu nói là "sáu chữ", Lăng Noãn Đường nói là "hai câu". Nhâm Tiểu Bộ ngứa ngáy chịu không nổi, biết rõ là không nên hỏi, nhưng vẫn cứ hỏi: - Hai câu gì? Sơ Dung nhíu nhíu mày, lần đầu gặp mặt đã truy hỏi, không khỏi có chút quá đáng, lúc này ho khan một tiếng, cùng với đó là trừng mắt nhìn muội muội một cái. Tuy nhiên Lăng Noãn Đường lại rất ung dung, cười, trả lời câu hỏi của Tiểu Bộ: - Khi đó cửa tiệm "Lăng vận" ở Hồng Thành vừa mới khai trương, ông ấy lúc đi quang qua liền đi vào dạo một vòng, chọn một ống sáo hỏi ta "bao nhiêu tiền". Ta trả lời: ba trăm đồng. Sau đó người hầu nhận tiền, ông ấy cầm sáo rồi đi. Nhâm Tiểu Bộ trừng mắt, Tống Tiểu Cửu ngẩn ngơ, Thừa Hợp quận chúa không có gì để nói. Kỳ thật lúc trước ở trên biển, lời Thi Tiêu Hiểu nói rõ ràng là "ta chỉ nói chuyện với nàng có sáu chữ thôi", nhưng câu nói này bị mấy người phụ nữ truyền tới truyền lui, dần dần biến thành "sáu chữ của Lăng Noãn Đường phá vỡ tâm phật của Thi Tiêu Hiểu. Bây giờ chân tướng là: - Bao nhiêu tiền? - Ba trăm đồng. Vài nữ nhân có mặt ở hiện trường không biết là nên thất vọng thở dài, hay là vui mừng mà khen một câu: chuyện nhỏ như vậy mà hai người lại còn nhớ rõ. Chí ít, bọn họ bây giờ đã hiểu rồi. cây sáo kia của Thi Tiêu Hiểu là giá ba trăm tiền.. Dựa theo cái giá này, việc Bạch phu nhân phải làm bây giờ là tương đương ba mươi triệu lần chuyện làm ăn của Đường Địch: một triệu hai trăm lạng vàng. Toàn bộ là vàng thật, hầu hết là một trăm lượng một thỏi, toàn bộ hai mươi mốt châu của Đại Yến vận chuyển, từng đạo tập hợp tới phương Bắc, khoản tiền này vận chuyển bí mật, nhưng chung quy cũng không thể tránh khỏi tai mắt của bọn tay sai Tạ môn. Trong thời gian gần đây, hai vợ chồng Bạch gia đều bận rộn, phu quân thì dẫn đám tay sai lớn nhỏ cùng với Võ Di Vệ cùng tranh đấu nhẹ nhàng, phu nhân thì dẫn tâm phúc đi truy tìm tung tích của vàng, hiện giờ bản đồ đường vận chuyển vàng cơ bản đã xong. Vàng bị phân thành hai nơi, một phần gần ba trăm ngàn lượng, chơi chiêu bài đoàn thương nhân, giấu trong lá trà, tơ lụa giữa đống hàng hóa, tạm thời cất ở trong thành Yến Vân, quan ải hiểm yếu của Đại Yến ở cực Bắc, một số khác ước chừng bảy trăm ngàn lượng, được vận chuyển vào trong vùng núi sâu ở vùng ranh giới giữa hai nước Đại Yến và Khuyển Nhung, nhưng địa điểm cụ thể thì còn chưa xác định, người vận chuyển vàng đang lặn lội gian khổ trong núi. Mặc dù tới hiện tại, tay sai Tạ Môn cũng không thể nào nắm rõ ràng, số vàng nhiều như vậy rốt cuộc là xuất từ nhà ai, nhưng cũng không khó nhìn ra, số tiền này là đổ vào thảo nguyên, về phần vì sao lại bị chia thành hai phần, với tâm tư của Bạch phu nhân thì không khó đoán ra manh mối: tiền này là dùng để giao dịch, ba trăm ngàn lượng là chắc chắn, còn bảy trăm ngàn lượng kia là để làm vốn. Đầu tiên đưa số tiền đã định, đợi đối phương thực hiện công chuyện rồi mới thanh toán phần còn lại. Nghĩ như vậy, số tiền ba trăm ngàn đã định trước, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ vào thảo nguyên, vì thế mà Bạch phu nhân vẫn phiền muộn không ngừng. Trong thỏa thuận trước đó, bất kể tay sai của Tạ Môn hay là Đàm Quy Đức, đều quyết định sẽ không động thủ với số vàng trên đường vận chuyển. Đoạn đường các châu phủ vận chuyển vàng, mỗi ngày đều không giống nhau. Dường như hai mươi mốt dòng suối vàng nhỏ đều hướng về phương Bắc mà tụ họp. Với thực lực của Đàm Quy Đức, tổng số nhân lực cũng đủ để chia làm hai mươi nhóm cướp, nhưng lúc hành động thật sự thì như vậy sẽ không tiện, không phải có một trăm người là có thể đánh được một trăm người. Triều đình đang truy lùng phản quân khắp nơi, người ngựa vốn dĩ đang ẩn nấp tốt lành đột nhiên vỡ ra như ong vỡ tổ, không có cách nào không ra mặt. Đến lúc này, để đảm bảo điều kiện không bị triều đình phát hiện, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đồng thời đánh được hai ba nhánh đường, chỉ cần một tuyến trong đó gặp nạn, các đường khác toàn bộ đều sẽ cảnh giác hơn, nhóm phản tặc sẽ không còn cơ hội nữa, bọn chúng muốn vớt một mẻ lớn, cho nên luôn luôn chờ đợi toàn bộ đống vàng tập hợp. Chưa ai từng nghĩ tới, cuối cùng khoản tiền này lại đi về phía nước địch Khuyển Nhung, vào thời điểm phát hiện trong số sáu tuyến đường này, tổng cộng có ba trăm ngàn lượng vàng tập hợp lại được vận chuyển vào trong thành Yến Vân, nhóm phản tặc cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Tiền chuyển vào thành Yến Vân rồi thì không có quan hệ gì với đám tay sai của Tạ Môn nữa, quan ải hiểm yếu binh nhiều tướng mạnh, chỉ sợ đi lên mặt trăng trộm Ngọc Thố của Hằng Nga còn dễ hơn là lấy đống vàng từ trong tòa thành kia. Cũng may là còn có bảy trăm ngàn lượng được giấu vào núi sâu, cũng giống như Đại Lạt Ma, Bạch phu nhân không có lòng tham. Lúc này Bạch phu nhân đang ở trong doanh của Đàm Quy Đức, cùng với lão Soái ăn cơm chiều. lúc ăn được một nửa, một tên tay sai tâm phúc chạy tới trình mật báo, đồng thời đưa tới một bọc nhỏ, Đàm Quy Đức hiểu quy tắc, tạm thời lảng tránh, đợi tên tay sai rời khỏi rồi mới giở sổ sách ra, lập tức phát hiện thần tình Bạch phu nhân lộ vẻ chán nản. Lão Soái lông mi trắng nhướn lên: - Sự tình có biến cố à? - Là tin tốt. Trong miệng thốt ra có tin tốt, nhưng vẻ mặt Bạch phu nhân vẫn có vẻ nuối tiếc, Đàm Quy Đức ngạc nhiên hỏi: - Xem bộ dạng của phu nhân, quả thật không giống như có tin vui. - Cực kỳ chính xác, là tin rất tốt. Bạch phu nhân mặt mày nhăn nhó báo tin vui, hình như còn sợ đối phương không tin, từ trong bọc lúc nãy vừa nhận được lấy ra, một tiếng "leng keng", ném một thỏi vàng lên trên bàn: - Ngài nhìn xem, khoản tiền này xem như đã tới tay rồi. Không cần hỏi, khoản tiền này là đến từ trong núi sâu, ánh mắt Đàm Quy Đức sáng lên: - Sao lại thế này, nói cụ thể đi! Bạch phu nhân chỉnh đốn lại trang phục hành lễ, cười khổ nói: - Ngài hãy chờ ta một lát, ta đi ra ngoài ngắm trăng một vòng, đợi tâm tư bình phục, rồi sẽ đem sự tình từ đầu đến cuối kể cho ngài nghe. Đàm Quy Đức là người thế nào, trong lúc nguy hiểm đều tự mình đảm đương, trong lúc buồn bực đến mấy cũng sẽ không nóng vội trong chốc lát, nghe vậy cười nói: - Phu nhân xin cứ tự nhiên, không cần quan tâm đến ta. Tuy nhiên hôm này là ngày mùng một, không có trăng, phu nhân chỉ có thể ngắm sao mà thôi. Đêm mùng một, lúc trăng non, bầu trời đêm không có ánh trăng. Vào đêm mùng một mà ngắm trăng, không chỉ có Bạch phu nhân, còn có Yến quốc sư Yến Đỉnh. Yến Đỉnh dẫn theo Đạo Thảo lên cao nguyên đã được một thời gian rồi, tuy nhiên cũng không vội vàng đi thành Nhân Khách, đây cũng không phải là chủ ý của bọn họ, hành trình sau khi tiến vào Thổ Phiên, đều là đệ tử Đại Lạt Ma phái tới tiếp đãi, sắp xếp. Đại Lạt Ma có cái uy phong muốn giết là giết của quốc sư, có tính trầm tĩnh, cho nên dặn dò đệ tử không cần nhìn mặt liền lập tức dẫn đám người của Quốc sư tới đây, trước tiên đi thăm dò chung quanh đã. Với lòng dạ của Yến Đỉnh, làm sao để bụng mánh khóe loại này được, dọc trên đường đi thích ứng với mọi hoàn cảnh, đối phương dẫn như thế nào thì lão đi như thế, dù sao trong lòng hiểu rõ, cho dù thủ hạ của Sài Thố Đáp Tháp có dẫn lão tới chân trời, cuối cùng cũng phải đem bọn họ đưa đến trước mặt Đại Lạt Ma thôi.Ăn xong cơm chiều, Quốc sư và Đạo Thảo ở bên ngoài tản bộ và nói chuyện phiếm, trong lúc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, dùng phúc ngữ nói: - Ai cũng nói khoảng cách giữa cao nguyên với bầu trời gần hơn, cho nên ánh trăng cũng càng sáng hơn, theo ta thấy, cũng không có gì khác biệt. Đạo Thảo không tìm được ánh trăng ở đâu, lập tức nhớ tới hôm nay là mùng một, cười nói: - Ngài sợ là nhìn không rõ ư? Hôm nay không có trăng, làm sao nói được khác biệt chứ? Tiếng cười nặng nề dị thường vang lên nặng nề, quốc sư liếc mắt nhìn Đạo Thảo một cái: - Không có ư? Vậy ánh trăng kia đi nơi nào rồi? Đạo Thảo ngạc nhiên không thể đáp lời, trong lòng cảm thấy vấn đề này Quốc sư hỏi có chút hỗn loạn.Ý cười trong mắt Quốc sư càng đậm, tự hỏi tự đáp: - Ánh trăng không hề đi đâu hết, nó vẫn ở trên bầu trời, chẳng qua ngươi và ta nhìn không thấy nó thôi. Thời điểm trăng non thì không thể thấy được. Nói đến trăng non, Quốc sư dường như hăng hái lên, vừa tùy ý đi, vừa nói phúc ngữ không ngừng: - Trăng lấy trời đất vi tôn, ngân hà lại chuyển động theo trăng. Trong tinh tượng của trung thổ có nói đến từ xưa đến nay, người Hán thờ phụng vùng trời, chỗ của mình là trung tâm vũ trụ, nhật nguyệt vờn quanh không ngừng, mà trong trời đêm ánh sao di động biến hóa, đều là do trăng mọc trăng lặn mà sinh ra. - Ánh trăng là chúa tể của sao đêm, ngày đầu không thấy trăng, nhưng ngân hà vẫn tự dichuyển. Cái này và thế sự có vài phần tương tự. Giọng điệu Quốc sư không có gì biến hóa, nhưng rủ xuống, trong ánh mắt đang nhìn xuống mặt đất, lại lộ ra một chút kiêu ngạo, ngông cuồng: - Có lẽ có một bàn tay đang thúc đẩy thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ lại có mấy người có thể nhìn thấy bàn tay này đâu? Đạo Thảo muốn ngáp một cái, ngẫm lại cảm thấy có chút không đúng, nhẫn nại rất nhiều, mỉm cười vô vị.