Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 269 : Hạ độc tốt hơn
Tiếp tục so sánh, mời tay sai Tạ Môn hỗ trợ, còn không bằng mọi người ở đây cẩn thận một chút, đề cao tinh thần cảnh giác không để cho Võ Di Vệ có cơ hội bắt người.
Đối với Tống Dương, Tạ Tư Trạc không cố ý giữ lại thực lực của mình, tuy nhiên tình hình trước mắt rất rõ ràng, Bạch tiên sinh đến đây cũng không thay đổi được điều gì, nàng cũng không kiên trì, chỉ có điều sắp xếp hợp lý gật đầu với Tề Thượng Ba Hạ, ra hiệu bọn họ nghe theo lời của Tống Dương.
Ba Hạ không nói lời vô nghĩa, nhưng Tề Thượng vẫn không kìm nổi sự lắm điều, nói với Tống Dương:
- Hầu gia, không phải ta thuận miêng, trong lòng ngươi tốt nhất có thể có cân nhắc, người trong sứ đoàn, chín phần là bị Võ Di Vệ bắt rồi. Ở trong tay bọn họ, đã nhiều ngày như vậy, mười phần là đã mất mạng. Việc cứu người liền không cần suy nghĩ, nói báo thù nhưng hiện nay chúng ta đang ở trên địa bàn của họ, với số người chúng ta có hiện nay, đánh không nói có thể thắng được, đơn giản chỉ có điều tra cũng thấy không dễ dàng rồi.
Nam Vinh Hữu Thuyên vẫn ngồi bên cạnh, lúc này mới mở miệng:
- Chúng ta vốn là phản tạc, bị bọn họ truy bắt tra hỏi là đương nhiên, nếu như một lần bị tra hỏi liền trả thù một lần, mọi người liền không cần phải làm gì nữa đi.
Đạo lý lại rõ ràng, không phải mỗi lần chịu thiệt thòi liền phải bồi đáp lại, cho dù thần tiên cũng không có khả năng xử lý thiên hạ, Tống Dương gất đầu, nói với A Y Quả:
- Đưa tin về Yến Tử Bình, mời hỏa đạo nhân chuẩn bị, tính thời gian tới Đại Yến thật tốt, sau khi ta từ Hồi Hột trở về sẽ gặp ông ta ở Tình thành.
A Y Quả vui vẻ đồng ý, đương nhiên cũng hỏi thêm:
- Ngươi muốn đốt hoàng cung?
Nõi xong, nàng nhếch môi cười:
- Mặc kệ ai chọc giận ngươi, ngươi muốn đi cái mai rùa này của Cảnh Thái lại thật đỡ lo. Tuy nhiên chớ nói ta không nhắc nhở ngươi, người Yến cũng không ngốc, trước sau hai lần hoàng cung bốc cháy, lần thứ ba cũng giống như vậy, đương nhiên sẽ đề phòng bảo vệ cho tính mạng của mình.
Tống Dương ho một tiếng:
- Lần này không đốt hoàng cung, trước tiên không nói tới việc người Yến canh phòng nghiêm ngặt không có khả năng phóng hỏa, cho dù có thể đốt thì hoàng cung đâu mà đốt?
Trận đại hỏa thứ hai vừa qua, Cảnh Thái liền bỏ đi nơi mang điềm xấu cháy những hai lần, đến giờ vẫn chưa cho xây dựng lại Yến cung, xem ra đang tính toán chọn nơi chăng? Tính toán xây dựng một cung điện hoàn toàn mới chăng, tuy nhiên bây giờ vẫn chưa xác định được rõ ràng.
Tống Dương cũng không nhàn hạ mà đi đốt lại hoàng cung hoang tàn đó một lần nữa, lần này nơi hắn muốn đốt chính là nha môn Võ Di Vệ, đạo lý từ kiếp trước "chạy trời không khỏi nắng" vẫn không thay đổi, tìm không ra Võ Di Vệ? Nha môn có lẽ ở trong Tình thành. Đương nhiên, phóng hỏa trả thù Võ Di Vệ bây giờ mới chỉ là ý tưởng, cụ thể có thể đốt hay không còn phải xem tình hình cụ thể trong Tình thành, Tống Dương không nắm được tình hình thì sẽ không làm, cái gì cũng không miễn cưỡng, thời gian vẫn còn dài lắm.
A Y Quả nghe Tống Dương giải thích qua, miệng khẽ "chậc, chậc" mấy tiếng, cười nói:
- Hỏa Đạo nhân thật là một khối bảo bối, người nào có được gã, người đó có thể trở thành phản tặc bậc nhất.
Tống Dương cũng cười, quay đầu nhìn về phía Ban đại nhân lớn tuổi nhất đang ngồi trong phòng:
- Ngài thấy thế nào?
Ngày thường, Hữu Thừa tướng luôn được Tống Dương mang theo bên cạnh, lão nhân cũng không tỏ thái độ gì, chỉ có điều thản nhiên nói:
- Ta cho rằng, các ngươi đều nói xong rồi.
Tống Dương gật đầu, không nói gì nữa, đứng lên đi tìm Khâu đại nhân, ít nhất ở trong thành Cẩm Thục muốn tìm người, cứu người không có hy vọng, một khi đã như vậy, ở lâu một ngày có khác gì cho Võ Di Vệ thêm một ngày có cơ hội bắt người. Lúc này việc phải làm chính là mau chóng khởi hành, cẩn thận tìm đường, càng sớm rời khỏi Đại Yến càng tốt.
Nhưng bất ngờ, hắn vừa mới bước đến cửa lớn phòng của Khâu đại nhân, lầu một dịch quán đột nhiên náo động một hồi, chợt khói đặc cuồn cuộn, tiếng la thất thanh kinh động âm vang từ bốn phía.
Còn không chờ hắn tới Tình thành phóng hỏa, dịch quán cháy trước rồi.
Tống Dương đầu tiên cả kinh, rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ. Nếu là "hồn người chết oan quẩn quanh" đến hiện giờ vẫn chưa thu hoạch được gì, vậy sao Võ Di Vệ lại thu tay lại?
Đây chẳng phải một trận hỏa hoạn có thể chết cháy hết, nhưng từ đi lấy nước, kêu cứu, đại đội người người Yến tới dịch quán cứu hỏa, quan viên lớn nhỏ trong sứ đoàn đều phải rút ra ngoài đó là điều cần thiết. Toán loạn một hồi qua đi, không biết sẽ lại có bao nhiêu người Nam Lý mất tích!
Người đến cứu hỏa rất nhanh.
Bên trong khói bốc lên nồng nặc, sứ đoàn còn chưa kịp thoát ra khỏi đám cháy thì bên ngoài có một đội quân ùn ùn xông vào, miệng la hét:
- Đi lấy nước". - Cứu hỏa…
Cảnh tượng trước mắt rất quen, Tống Dương ngẩn người trong giây lát rồi định thần lại. Cảnh này không phải chính Tống Dương đã trải qua mà là ở kiếp trước hắn đọc tiểu thuyết được biết … trong Lộc Đình Ký có đoạn như vậy. Có điểm không giống là Ngô Tam Quế mượn cớ điều tra đội ngũ khâm sai tìm kiếm mật sứ mất tích. Còn Võ Di Vệ thì lại rất đơn giản, bọn họ chính là nhân cơ hội náo loạn để bắt người, tóm lấy mấy sứ thần Nam Lý về để thẩm vấn.
Tống Dương lui vào trong, cùng đồng bọn bàn bạc, trong đó có cả Ban đại nhân và đồng bạn cùng hắn đến từ Yến Tử Bình chưa có người nào gặp chuyện hoảng loạn, đến lúc này không cần có lời thừa nào, tất cả mọi người đều đứng dậy, theo Tống Dương cùng nhau rút lui tiến ra phía ngoài.
Tống Dương mở đường, xung quanh yểm hộ, theo sau là Tiểu Uyển, Nam Vinh và một số người yếu ớt, không biết võ công, cuối cùng là Đại Tông sư áp trận, rút lui ra ngoài. Thỉnh thoảng có kẻ thừa cơ loạn lạc xông tới đội ngũ của bọn họ. Bọn chúng đã chọn sai người, kết cục đương nhiên vô cùng thê thảm, hoặc là bị Tống Dương tung một đòn vào ngực, hoặc là bị bọn hộ tống cho một nhát dao đứt cổ họng. Vừa đang là người sống đã biến thành một thây ma, bị ném thẳng vào đám cháy.
Về phần Đại Tông sư cũng chưa có cơ hội ra tay.
Đội hình và thực lực của bọn họ có thể nói nếu lọt vào thiên quân vạn mã cũng có thể kiên trì được một trận, không một tên địch nào có thể lọt vào được.
Đoàn của Tống Dương chạy rất nhanh, khi bọn họ đã rút lui ra ngoài bãi đất trống, những người khác ở trong dịch quán vẫn chưa thoát ra được. Tống Dương kiểm tra quân số, xác nhận người cùng một nhà đều ở phía sau, liền gật đầu ra hiệu với Đại Tông sư La Quan. La Quan hiểu được ý của hắn, loáng một cái nhanh như làn khói bọn họ quay trở lại dịch quán.
Khâu đại nhân là người được Tả thừa tướng và Trấn Tây Vương coi trọng cử làm chủ quan của đoàn đi sứ sang Hồi Hột, đương nhiên không phải là hạng người bình thường. Tuy rằng hằng ngày có vẻ như không có chủ ý gì nhưng ông ấy là người rất có trách nhiệm, vốn dĩ ông ấy đã đi ngủ rồi chợt nghe thấy tiếng kêu cháy, cả kinh mà tỉnh dậy.
Từ giường đến cửa phòng chỉ có mấy bước chân ngắn ngủi, trong lòng ông đã có toán tính, sau khi mở cửa mệnh lệnh đầu tiên sẽ là: Cấm vệ quân chặn đường. Cho dù là quân cứu hỏa hay trợ giúp, bất cứ ai cũng không được bước chân vào dịch quán một bước.
Đáng tiếc là đối phương đến quá nhanh, cảnh tượng rất hỗn loạn, mệnh lệnh của đại nhân gần như không có ai có thể nghe được… đại đội của quân Yến đã xông vào rồi.
Bên cạnh chủ quan luôn có người bảo vệ, hai tên hộ vệ ngoài cửa thấy Khâu đại nhân đi ra liền bước lên phía trước hộ tống ông rút lui ra ngoài, nhưng Khâu đại nhân vẫn chưa thể đi được, ông còn phải quay lại phòng, mang theo giấy tờ thông quan, quốc thư của Nam Lý và tất cả những giấy tờ tùy thân quan trọng rồi mới rút lui.
Nhưng bọn họ vừa đi tới cầu thang, tới chỗ rẽ đột nhiên ánh có đao sáng loán lóe lên, một tên hộ vệ rống lên một tiếng thảm thiết liền đầu một nơi, thân một nẻo, lại có một tên hộ vệ nữa gào thét như muốn ám thị điều gì, một mũi tên không biết từ đâu bay đến cắm thẳng vào yết hầu hắn.
Cùng đó là ba tên thích khách mặc áo đen giết người như giết một con gà con. Một kẻ trong đó đưa tay tóm lấy gáy Khâu đại nhân, hai kẻ bên cạnh hộ tống khiêng ông ấy quay trở về hậu viện dịch quán. Khâu đại nhân chỉ là một kẻ thư sinh trói gà không chặt, lại bị bóp cổ, cảm thấy toàn thân bủn rủn đầu đau như muốn rụng ra, ngay đến hô lên một tiếng còn khó khăn nói gì đến chuyện phản kháng.
Khâu đại nhân trong lòng thầm than một tiếng. Ông ấy không biết được thân phận của kẻ thù, nhưng cũng có thể đại khái hiểu được lần này lành ít dữ nhiều. Mà điều bất ngờ hơn nữa ông ấy vừa bị uy hiếp mới đi không xa, chưa rời khỏi hành lang lầu hai của dịch quán, bỗng nhiên thấy bóng người trước mắt, bên tai nghe thấy tiếng thi thể đổ xuống. Vẫn có cảm có giác bàn tay tóm sau gáy, nhưng ông ta cảm giác được rất rõ, bàn tay ấy không còn lực nữa. Vì vậy Khâu đại nhân có thể đứng thẳng người dậy, cẩn thận xem xét tình hình xung quanh.
Đứng trước mặt Khâu đại nhân là một người trung niên, thân hình cao ráo, vẻ mặt ung dung, mỉm cười nói:
- Làm đại nhân sợ hãi rồi.
Khâu đại nhân nhận ra đối phương, cũng là người trong đoàn sứ, cùng đi với Thường Xuân hầu đến từ Phong ấp… Đại Tông sư đã kịp đến để cứu vị chủ quan đệ nhất của sứ đoàn Nam Lý.
Hộ vệ của mình trong nháy mắt đã bị thích khách giết chết, nhưng thích khách không đánh nổi nửa hiệp đã chết dưới tay Đại Tông sư, Khâu đại nhân cuối cùng đã hiểu, vì sao mấy vị phụ chính đại thần trong triều lại coi trọng Thường Xuân hầu đến vậy.
Dưới chân là xác ba tên thích khách, không sai, ba tên thích khách đều đã phải đền tội, nhưng … cảm giác của ông rõ ràng là sau cổ mình còn có một bàn tay. Khâu đại nhân liền quay đầu lại, hoảng hốt giật mình đúng là một bàn tay, chỉ còn một bàn tay.
Chuyến đi Đại Yến lần này, để giấu thân phận nếu không vì vạn bất đắc dĩ La Quan sẽ không dùng đến vũ khí, hiện tại cũng không ngoại lệ, trong tay chỉ cầm hai con dao nhỏ, có thể thấy so với Hồng Tụ của Tống Dương cũng không có gì khác biệt mấy. Không chỉ giống về hình thức, thậm chí đến khí chất cũng giống. Chỉ có điều hai cây dao trong tay La Quan rất sáng lại không có chút tà khí, thậm chí có thể nói nó nằm trong tay Đại Tông sư còn có hương vị tao nhã.
La Quan giúp Khâu đại nhân gỡ chiếc tay đã bị đứt vẫn nằm sau gáy của ông, không nói thêm lời nào, cũng không vội rời khỏi nơi hiểm địa, mà trấn an Khâu đại nhân đưa ông ta đến trạm nghỉ chân trong dịch quán rồi tiếp tục giết Võ Di Vệ, nghĩ cách cứu viện sứ giả Nam Lý.
Trong khoảng thời gian cháy hết nửa nén hương, đội tùy tùng hộ vệ và sứ đoàn đã thoát ra ngoài hơn phân nửa, trong dịch quán khói vẫn đặc cuồn cuộn. Tống Dương xem xét tình hình bên ngoài kẻ địch vẫn theo dõi sát sao, lại có mấy trăm vệ sĩ bảo vệ. Võ Di Vệ không chút sợ hãi, cũng không dám ngang nhiên tấn công sứ đoàn. Lúc này hắn và Tạ Tư Trạc nói với nhau vài câu. Vẻ mặt thì có vẻ dửng dưng nhưng trong giọng nói lại không giấu nổi sự quan tâm như muốn nói "nàng phải thật cẩn thận".
Tống Dương cười ha ha, tiếp đón Khâu đại nhân vừa hoảng hồn thoát hiểm, rồi lại cùng La Quan tách khỏi đội hình quay trở lại dịch quán.
Cho đến lúc trời sáng, về cơ bản lửa đã được dập, Khâu đại nhân đã thoát hiểm, kiểm tra lại quân số, đội hộ vệ tổn thất không đến mười người, quan viên sứ đoàn không thiếu một ai. Cả phái đoàn Nam Lý trừ số thương vong không tính, chỉ có hai người Tống Dương và La Quan chưa thấy quay trở lại.
Bất chấp dư âm đám cháy vẫn nóng bỏng người. Quan sai bản địa vào hiện trường kiểm tra, không ngờ phát hiện trong đó lại có hơn ba mươi cỗ thi thể, đều bị đại hỏa thiêu thành cháy thành than, không thể nhận dạng được nữa.
Khâu đại nhân cũng không chờ đợi lâu, không truy tìm viên quan mất tích nữa, nhanh chóng đưa cả đoàn rời khỏi Cẩm Thục.
Phái đoàn sứ giả đi ròng rã suốt một ngày, đến lúc hoàng hôn, sắp tiến vào tòa thành phía trước, Tống Dương và La Quan kịp thời đến nhập hội với mọi người. Khâu đại nhân cũng không hỏi bọn họ đi đâu làm gì, coi như hai vị cao thủ chưa từng rời khỏi đoàn.
Khâu đại nhân đã yên phận, Tề Thượng không kìm nổi tính nhiều chuyện, thấy Tống Dương và La Quan quay lại lập tức tiến lên khấp khởi hỏi:
- Theo ta đoán, nhị vị đại nhân thuận tiện đạp mây tìm kiếm ác tặc rồi.
Tống Dương tính toán không tồi, chuyến đi này đạt kết quả mĩ mãn, hắn gật đầu cười nói:
- Tề lão đại quả là tinh thông, kế nhỏ nhặt của chúng ta không qua mắt được ngài.
Tề Thượng vừa lắc đầu vừa xua tay, giọng đầy khách khí, khiêm nhường hỏi:
- Tìm được được bao nhiêu tên?
- Khoảng mấy chục tên.
Tống Dương đáp:
- Vốn định đi diệt trọn ổ, nhưng khi đuổi tới cuối cùng lại cảm thấy xông vào tiêu diệt mấy chục tên đó, đến đường cùng chúng sẽ phản lại tấn công mình … huống hồ trong đó không ít cao thủ, thực sự động thủ có khi mình lại mất mạng nên cuối cùng đổi thành hạ độc. Một tháng sau chất độc sẽ phát tác.…
Một lúc lâu sau, đoàn sứ Nam Lý đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng tiến lên phía trước.
Trong đoàn sứ có La Quan và Tống Dương hai cao thủ nhất, vì vậy bọn họ phải thay trấn thủ trong đội hình. Chỉ khác là thỉnh thoảng họ lại tách đoàn ẩn mình bảo vệ đồng bọn.
Hơn nữa Võ Di Vệ cũng theo dõi sứ đoàn càng thêm chặt chẽ, bọn chúng vẫn là bình cũ rượu mới, vẫn nỗ lực muốn bắt được vị sứ giả lớn nhất trong sứ đoàn nên suốt quãng đường đi dọc đường luôn có ám chiến ở khắp mọi nơi, nếu sơ sẩy là có ngay người Nam Lý mất tích. Nhưng đám mật thám bị bọn người của Tống Dương giết chết số lượng còn cao hơn sự tổn thất của sứ đoàn.
Vừa phải đọ sức, vừa phải vội đi đường, đoàn sứ đông người, vả lại trên đường đi sứ bọn họ đại diện cho sự uy nghi của triều đình Nam Lý, có cố đi nhanh hơn cũng không được giống như kẻ lo mất mạng cuống cuồng chạy thoát thân. Cho nên tốc độ không cách nào quá nhanh thêm được. Hơn nữa lại là trên đất của kẻ khác, áp lực đặt lên bọn Tống Dương càng lúc càng lớn. May mà Lý Minh Ky ở Tình thành nhận được tin tức của A Y Quả đã mau chóng phái Diệp Phi Phi đến ứng cứu. Diệp nha đầu võ công cũng bình thường, nhưng nàng mang đến một người tinh nhuệ khác thường. Người này cũng có thể nói là người quen của Tống Dương. Năm xưa phóng hỏa ở phủ Quốc công uy hiếp cướp lấy Đàm Quy Đức mọi người đã từng hợp tác làm việc. Người này tinh thông thuật giang hồ, xuất quỷ nhập thần, lão nhân Thư Sát.
Bên phía Tống Dương đã cố hết sức, bên phía Võ Di Vệ cũng không thoải mái gì. Chỉ huy sứ điều tra việc binh sĩ từng người từng người một chết không minh bạch, số người bị chết so với quan viên Nam Lý bị bắt còn nhiều hơn rất nhiều. Mất nhiều mạng người như vậy, gã không thể giấu giếm được nữa đành phải truyền tin lên quan trên báo quân tình.
Gia Cát Tiểu Ngọc hiện đang ủng hộ việc "Chu liên" (chu di gia đình có liên quan tới phản quân) về phía hắn tạm thời coi như là thuận lợi, nhận được tin của thuộc hạ, trong lòng rất bất mãn, đang định điều tướng giỏi đi hỗ trợ, không ngờ trong vòng một ngày mà tin dữ liên tiếp từ khắp mọi nơi truyền đến. Võ Di Vệ bị phái đi "Chu liên" liên tiếp bắt hụtngười, rất nhiều tên trong sách đen, gia đình quyến thuộc của phản quân chẳng những không chết theo quân lệnh, còn bị người ta đưa đi trước rồi. Không chỉ có vậy, có mấy tênVõ Di Vệ hành hình không thành lại còn bị mai phục, thương vong thê thảm.
Môn đệ của Tạ đại nhân rút cục nổi loạn rồi.
Điều tra đoàn sứ Nam Lý là ý kiến của Gia Cát Tiểu Ngọc đưa ra, dính líu đến gia đình phản quân là do Cảnh Thái đích thân phái đi, mặc dù lưu lại trong sổ sách, nhưng không giống như thánh chỉ, huống chi toàn bộ sự việc xấu này nhìn qua cũng chỉ thấy là phiền phức. Nhưng tất cả khó khăn đáng nói nếu chỉ có chuyện đó mà không thể làm được, lần sau khi vào cung, không chừng hoàng đế sẽ vung tay lên đừng có mong đánh từnggậy từng gậy một như vậy nữa, triều đình còn lại bao nhiêu quân nữa mau đánh cho xong một ngày đi.
Gia Cát Tiểu Ngọc không dám chậm trễ điều động môn hạ tinh nhuệ, nhanh chóng chấp hành "chu liên", dốc toàn lực truy vấn thẩm tra ngườiđối nghịch với mình. Đến tận đây số lượng người trong đội liên lụy tham gia ám chiến càng đột ngột bùng nổ.
Trước đó Đại Yến đang ca múa khúc ca thái bình.
Dù ai cũng không nhận ra, từ Nam Lý đến phương bắc quá cảnh, xung quanh đoàn sứ giết chóc không ngừng, bọn họ đang nhận mệnh ẩn mình để giết người, mặc cho ai cũng nghĩ không ra, kế sách bao vây gia đình phản quân trấn Khánh, do hai đội Giám Quốc Vệ đảm nhiệm, tập trung lực lượng, liều chết đọ sức, ai cũng không thể phát hiện được còn có hàng triệu hoàng kim đang có sự điều vận, đang chậm rãi chảy về phương bắc. Mà mấy năm gần đây, đều lặng lẽ đầu quân cho Đàm Quy Đức, đã được Bạch phu nhân mật báo chuẩn bị khởi binh.
Trên thế giới này, nơi gần thần phật nhất là Nhân Khách thánh thành, bảy tầng kim đỉnh của Sài Thố Đáp Tháp.
Đại Lạt Ma ngồi chính giữa đại điện, hai mắt nhắm lại miệng lầm rầm niệm kinh.
Bác Kết là chủ của cao nguyên, nhưng cũng là người tu hành, y có hùng tâm tráng trí, đồng thời cũng tin rằng sau khi chết linh hồn vẫn bất diệt, việc niệm kinh y quyết không lơ là. Cho nên tất cả thần cung đệ tử đều biết rõ nguyên tắc này, hằng ngày trước khi hoàng hôn buông xuống là lúc Đại Lạt Ma tinh tu, lúc này không ai dám làm phiền y, ngay cả đến người thân nhất cũng không phải là ngoại lệ.
Vì vậy Ô Đạt yên tâm phủ phục ở ngoài kim môn đại điện, im lặng kiên nhẫn chờ đợi… Là Bác Kết gọi gã tới. Tất cả mọi người đều cảm thấy sư phụ sơ sót, trước giờ tụng kinh mà lại truyền triệu đệ tử, chờ khi Ô Đạt đến thì y đã bắt đầu niệm kinh rồi. Ô Đạt khó tránh khỏi phải ngồi ở ngoài chờ một canh giờ.
Chỉ có Ô Đạt là hiểu sư phụ cố ý, vì sư phụ thích được người khác sùng bái thành kính, Nói đến hai chữ "thành kính" đặc biệt là thành kính Đại Lạt Ma, trong khắp thánh thành ai có thể so được với Ô Đạt?
Khi Bác Kết niệm kinh trong Kim đỉnh thần điện, sẽ vứt bỏ mọi sự vật bên ngoài, nhưng y biết ở ngoài cửa có một đệ tử thân tín đang rạp đầu quỳ để chờ y. Cảm giác đó khiến Đại Lạt Ma Lạt Ma rất khoan khoái.Ô Đạt chẳng phiền lòng, cả đời gã đã đợi, đợi thêm một canh giờ nữa cũng chẳng hề hấn gì.
Cho đến lúc giờ tụng kinh kết thúc, Bác Kết mới từ từ mở to mắt, chậm rãi nói:
- Vào đi.
Thần điện đã được tu sửa rất tốt, mặc dù cánh cửa nặng nề nhưng khi đẩy cũng không phát ra tiếng động nào. Ô Đạt phủ phục, quỳ lạy đi đến trước mặt sư phụ, giống như trước đây, lại dâng lên lời tán cát tường:
- Đệ tử hậu mệnh.
Bác Kết nói:
- Phía đông biên cương có nạn thổ phỉ, làm hại đến dân du mục. Việc cúng thất tuần không chấp nhận được việc như vậy, nhưng binh lính địa phương phải đề phòng người Yến, bảo vệ an ninh quốc gia quan trọng không thể lơ là, nên phải điều động quân từ nơi khác đến tiêu diệt thổ phỉ. Tổng cộng cần hai mươi vạn binh mã, việcnày giao cho ngươi.
Hai mươi vạn quân không phải là con số nhỏ, Ô Đạt ngẩn người ra, nhưng cũng chỉ là hơi sửng sốt một chút.
Trong mấy năm gần đây, gã luôn giúp đại Lạt Ma bình loạn trừ ma quỷ. Nhưng từ một năm trước khi Quỷ Cốc binh chạy đến biên giới phía Đông, đại Lạt Ma liền truyền lệnh tạm thời không đối phó với bọn họ, giờ lại nói đến việc tiêu diệt thổ phỉ, chắc chắn là sư phụ đã đổi ý rồi… Dù sư phụ nói thế nào gã sẽ làm theo như thế.
Không ngờ không đợi Ô Đạt tuân mệnh, Đại Lạt Ma lại nghiêm giọng, nhắc nhở thêm:
- Nghe cho rõ, ta nói chính là "nạn thổ phỉ" chứ không phải là "quỷ binh". Kêu ngươi chỉnh đốn binh mã đi biên giới phía đông là để diệt thổ phỉ chứ không phải trừ tà ma, ngươi nhớ cho rõ, chớ có làm sai.
Lúc này đây Ô Đạt lại thấy mơ hồ, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu. Nếu Đại Lạt là quan huyện, chính hắn là "hiện quản", tình hình cụ thể của cao nguyên mà nói, Ô Đạt nắm rất rõ. Đông cương luôn là nơi thái bình, gần đây cũng không nghe nói có thổ phỉ xuất hiện. Nếu Đại Lạt Ma nói tiêu diệt không phải là đuổi quỷ binh thì việc điều binh lần này là để đánh ai?
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
177 chương
380 chương