Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 266 : Liên lụy tổ tiên
Đơn giản như trận đại hỏa thứ hai, Thiên Hạc Vệ chủ quản không liên quan cũng bị giáng tội, huống chi kẻ đứng đầu Võ Di Vệ liên tiếp phạm sai lầm? Nhưng lúc này những lo lắng bị bệ hạ trách phạt trước đó, bỗng chốc hóa thành hư không, ngược lại trong lòng bỗng cảm thấy áy náy, cảm kích. Gia Vát không phải người dễ dàng rơi lệ, hiện tại lại không làm cách nào ngăn được tiếng khóc.
- Trên đời này, trên người là nhân tài, trên nhân tài là thiên tài, Tạ Bàn Tử chính là thiên tài.
- Lão ta từ nhỏ đã có khiếu làm mật thám, nếu là lão, trong hoàn cảnh thất loạn bát đảo này cũng không xảy ra bất kỳ sự cố nào, ngươi không được bằng lão ta.
Sau khi những người khác rời đi, Cảnh Thái vẫn không đưa mắt nhìn Gia Cát, thân thể Hoàng đế lui về sau dựa vào thành ghế, đưa cằm lên, nhìn nóc nhà:
- Nhưng lão ta đã chết, ngươi lại còn sống, ngươi có biết vì sao không?
- Tạ Bàn Tử tra được việc gì, bao giờ việc đầu tiên lão ta cũng tự mình cân nhắc, sau đó mới quyết định việc gì nên tâu, việc gì không nên tâu. Những việc lão ta tấu trình, phần lớn có lợi cho lão nhiều hơn, những việc lão giấu diếm, càng vì tính toán hơn thiệt cho bản thân. Ngươi thì không thế, ngươi do la được bất kỳ việc gì cũng không giấu diếm.
Không cần Gia Cát trả lời, Cảnh Thái liền cho ông ta một đáp án:
- Ngươi so với Tạ Bàn Tử thành thật hơn, càng trung thành hơn, so với lão ta ngươi lại càng muốn giữ gìn thiên hạ này cho trẫm hơn. Đó chính là nguyên nhân. Ngươi làm việc có thể không bằng họ Tạ, có thể không phải là thiên tài, ít nhất ngươi cũng là một nhân tài, chỉ có điều so với Thường Đình Vệ trước đây, hiển nhiên các ngươi không bằng bọn chúng. Nhưng bình tĩnh nhìn nhận lại, trong mấy năm nay Võ Di Vệ làm việc cũng không tồi, tất cả mọi việc trong lòng trẫm đều hiểu.
- Tuy nhiên chỉ cần "làm đúng, thật xa cũng không đủ, ngươi nhất định phải làm tốt mới được. Trẫm thầm muốn làm một bậc đế vương bình thường, cũng không muốn khó dễ ngươi, nhưng trẫm ở ngôi chí tôn, hiện giờ ngay cả một vùng lãnh thổ quốc gia ngươi cũng không nắm được, tương lai cao nguyên, đại mạc, thảo nguyên và Nam Hoang đều nhập vào bản đồ, ngươi chẳng phải càng phải cố hết sức hay sao?
Nói xong, Cảnh Thái ném ánh nhìn về phía Gia Cát Tiểu Ngọc:
- Tài trí không đủ, cũng chỉ có thể lấy cần cù bù lại, trẫm mỗi ngày đánh ngươi ba gậy, là muốn ngươi phải ngày một nỗ lực hơn.
Nói tới đây, Cảnh Thái bỗng nhiên đổi đề tài:
- Ba năm trước bệnh nặng một trận, khiến nguyên khí tổn thương, tuổi thọ giảm bớt, an dưỡng phù hợp, có thể sống được hơn chín mươi tuổi, hiện giờ đã đánh mất mười mấy năm, chưa chắc có thể sống tới tám mươi tuổi.
Gia Cát Tiểu Ngọc giọng vẫn còn nức nở:
- Tấm lòng của Hoàng thượng có trời chứng giám, phù hộ cho Hoàng tượng được mạnh khỏe vạn thọ vô cương…
Chỉ là bề tôi nói tới vẻ mặt, nhưng từ giọng nói của đối phương, y nghe ra được những chân thành tha thiết, cảm giác này khiến Hoàng đế rất thoải mái, Cảnh Thái cười lắc đầu:
- Bên người trẫm có thầy thuốc tốt nhất thiên hạ, cho nên từ nhỏ liền hiểu được, vạn thọ vô cương thực ra là chuyện điên rồ, không có thực, mọi người đều không trốn được cái chết… Trẫm sớm đã không còn sợ, cũng tính toán đâu ra đấy, chỉ thọ được hơn ba mươi năm nữa thôi.
Nói xong, Cảnh Thái bỗng nhiên tăng thêm ngữ khí:
- Ta còn có thể sống được ba mươi năm, cho nên đánh ngươi ba mươi ngàn gậy… Hồng Hạo à, ngươi có hiểu được ý của trẫm không?
Gia Cát Tiểu Ngọc tên chữ là Hồng Hạo.
Hoàng đế tính mỗi ngày đánh ba gậy, phạt trong ba mươi năm, y cũng chỉ sống thêm ba mươi năm, Gia Cát Tiểu Ngọc làm sao có thể nghĩ ra thâm ý của Cảnh Thái ở trong đó: Trong những năm này, ngươi cùng đi với trẫm thôi.
Dần dần tiếng học thu nhỏ lại, bỗng chốc lại trở lên vang dội, Gia Cát đập đầu thật mạnh, ông ta không biết biểu lộ cảm kích trong lòng mình như thế nào cho phải, dường như muốn bùng nổ ra rồi.
Cảnh Thái lần nữa lại mỉm cười:
- Khóc thành ra như vậy, liền không cần đánh sao? Lau sạch nước mắt, trước tiên xuống dưới nhận lấy hai mươi gậy! Sau đó trở lại, trẫm còn có việc cần ngươi làm!
Hình phạt thứ hai, ba mươi ngàn gậy chia cho ba mười năm, trước tiên phạt ông ta hai mươi gậy cho tội thứ nhất, đánh ngay lập tức.
Gia Cát khi được đỡ trở lại, Tiểu Trùng Tử lại trở về ngự thư phòng hộ giá, mặt khác Hoàng đế còn tuyên gọi thêm một gã thái y lại.
Mông của Gia Cát da tróc thịt bong, ông ta không vận lực chống đỡ, ngược lại, còn chủ động mời Chấp trượng vệ dùng toàn lực, nhưng thật ra Chấp trượng vệ, cân nhắc nửa đời sau còn phải đi theo bên cạnh vị đại nhân này, trước tiên muốn bán cái giao tình, đánh nhẹ một chút về sau mọi người còn ở chung. Tuy nhiên hiện nay đại nhân kiên trì muốn dùng sức đánh, gã cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm theo. Lúc này chạy tới giúp thái y rửa sạch miệng vết thương, băng bó thuốc, bận rộn xử lý xong xuôi, Cảnh Thái mới dặn dò tiếp.
Suy nghĩ của Hoàng đế không thay đổi, phản quân gây chuyện làm y không vui, y liền muốn giết người, hoàn toàn không để ý tới lời khuyên bảo của Ôn Cẩm Thiên, Võ Di Vệ trừng phạt đám người phản bộ trong quân doanh có thân thuộc của nhân dũng Giáo Úy, không cần tru di cửu tộc, nhưng cha mẹ vợ con trực hệ phải giết không tha.
Giết thân thuộc phản quân, ngoại trừ trừng phạt bên ngoài, còn ẩn dấu toan tính khác của Cảnh Thái.
Gia Cát muốn đứng dậy dập đầu lĩnh mệnh, Cảnh Thái nhìn mông của ông ta, cười lúc lắc. Lập tức chuyển qua chuyện vừa rồi, hỏi:
- Ngươi cảm thấy sao, những người đó nên giết thế nào?
Gia Cát suy nghĩ cẩn thận sau đó mới đáp:
- Trong mấy chục năm gần đây, Đại Yến rất ít khi trừng phạt liên đới, tuy nhiên luật lệ vẫn còn, chưa bị hủy bỏ. Phản quân là tội nặng vốn phải giết cửu tộc, bệ hạ chỉ giết trực hệ của nhân dũng Giáo Úy, đã là khai ân rồi, với pháp luật của Đại Yến tuyệt không có chút mâu thuẫn.
Nói xong, ông ta hơi dừng, đợi một lát không thấy Cảnh Thái nói lời nào, Gia Cát tiếp tục:
- Tuy nhiên, giết thân thuộc, sẽ ép phản quân tới đường cùng.
Đối với trong nước đạo nghĩa phu tử của Nho gia vẫn là một sự kích động. Lấy sức của thần, làm ra chút tai họa, khiến cho đám thân thuộc này chết không phải việc khó, làm như vậy với pháp luật bất hòa nhưng không ảnh hưởng nhiều lắm, trời người vô tri, sự tình sẽ được làm thỏa đáng.
Gia Cát chỉ ra sự lựa chọn, thực sự quyết định vẫn là Cảnh Thái.
Sau khi nghe ông ta thao thao bất tuyệt lại lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười:
- Vốn là muốn ngươi âm thầm giết, ít gây ra phiền toái!
Cảnh Thái lần này giết người cho hả giận, chỉ cần người chết y liền hết giận, có thể vui vẻ, không cần cho ai xem.
- Ta hỏi ngươi giết như thế nào, không nói về ân tình trong pháp luật, mà hỏi ngươi những người này cần phải giết theo kiểu gì.
Y nói như vậy vẫn chưa rõ ràng nhưng Gia Cát Tiểu Ngọc đã hiểu được ý tứ:
- Hoặc tưới nước sôi vào người, hoặc để cho chó cắn, hoặc lột da móc mắt, mỗi người đều bị chết thê thảm, nếu giữ lại một phần cơ thể, thần để lại cái đầu mang tới Vạn tuế gia nhận diện. Còn nữa, tiểu nhân nhất định sẽ giết người trước mặt cả nhà bọn họ, nhất định sẽ giết đứa nhỏ nhất trước tiên, kẻ chết cuối cùng, nhất định phỉa là kẻ lớn tuổi nhất trong nhà.
Cảnh Thái không bày tỏ điều gì, nhưng cũng không lắc đầu, vẻ mặt rõ ràng rất vừa lòng, nhưng vẫn cảm thấy có chút không đủ.
Gia Cát Tiểu Ngọc lại tiếp tục nói:
- Thần nghe người ta nói qua, tặc tử phản bội hậu sinh có từ trong xương cốt ý đồ phản nghịch, bất kể Vạn Tuế đối với bọn họ thật tốt nhưng chung quy bọn họ vẫn sẽ làm phản. Truy cứu nguyên nhân này, là kẻ trộm huyết tương truyền, phản tâm làm con nuôi…
Lời nói của đại thần từ giết phản nghịch chuyển sang sờ xương xem tướng, Cảnh Thái không có hứng thú nhiều, hỏi thẳng:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Thần muốn nói chính là, tội của trấn Khánh, vốn là kế thừa cái ác của tổ tiên, chỉ khiển trách bọn họ và thân thích vẫn chưa đủ, tổ tiên của tặc tử cũng phải hỏi tội. Thần xin Hoàng thượng cho quật phần mộ tổ tiên, đem xương cốt ném đi khắp nơi!
Cảnh Thái cuối cùng lộ ra nụ cười, nhưng chưa gật đầu, mà hỏi một câu:
- Trước khi giết người, có phải đào phần mộ tổ tiên lên trước không?
Gia Cát không cần suy nghĩ, lập tức trả lời:
- Trước tiên đào phần một tổ tiên, Võ Di Vệ giam giữ thân nhân, mang tới trước từ đường, ngay trước mặt lớn nhỏ cả nhà mở nấm mồ rồi ném xác.
Cảnh Thái nụ cười càng thêm tươi:
- Trẫm cảm thấy, Võ Di Vệ cả ngày vì quốc gia lao tâm, vốn là vất vả không ngừng, có chút việc, không nên dùng bọn họ. Tự mình làm đi.
Gia Cát Tiểu Ngọc một chút liền hiểu, bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Dùng đứa trẻ ép người già, dùng người già ép lão hán, tóm lại việc đào phần mộ chúng ta không nhúng tay vào, một phần tổ tiên nhà ai, cho bọn họ tự đào. Tổ tiên nhà ai, nhà nấy tự đào mà hủy.
Cảnh Thái cuối cùng cũng cười vang một tiếng, vỗ bàn thật mạnh:
- Hay!
Hoàng đế vừa lòng, Gia Cát đại nhân cũng có phần quang vinh, lòng tràn đầy vui mừng, càng dốc sức suy nghĩ về vụ án để phân ưu cùng minh chủ:
- Sứ đoàn Nam Lý đến Hồng Dao thành màn đêm vừa xuống, doanh trại trấn Khánh liền đánh vào trạm kiểm soát, khởi binh tạo phản. Thần nghĩ rằng việc này sao có thể đúng lúc nha vậy, trời vừa sáng phản quân rời đi, sứ đoàn Nam Lý không chút thương tích, cũng có chút nghi ngờ, chuyện này…
Không đợi ông ta nói xong, Cảnh Thái liền ngắt lời:
- Võ Di Vệ nhận trác nhiệm Giám quốc, chỉ cần việc uy hiếp cho trẫm, cho Đại Yến, đều là trong phạm vi quyền lực và trách nhiệm của ngươi. Cảm thấy nghi ngờ cần phải truy xét thì truy xét, không cần tới hỏi trẫm. Tuy nhiên điều tra phái đoàn sứ giả này, thủ đoạn phải thay đổi một chút, nếu khiến thần dân cảm thấy Đại Yến ta ỷ thế hiếp người, sẽ không tốt lắm.
Gia Cát Tiểu Ngọc hiểu được ý của Vạn Tuế, gật đầu đáp ứng, lại quỳ rạp trên mặt đất dập đầu tạ ơn, được người nâng ra khỏi hoàng cung suốt đêm mà đi. Chấp Trượng Vệ ôm gậy gộc đuổi theo, từ nay về sau, trong ba mươi năm gã đều phải đi theo bên cạnh Gia Cát đại nhân.
Người không phận sự hết thảy đều lui ra, Tiểu Trùng Tử cũng không giấu diếm suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ khâm phục, vui mừng hoan hỉ đổi cho Hoàng đế một ly trà thuốc, nói:
- Cái tội phản nghịch này, hiện giờ thủ đoạn Vạn Tuế gỡ xuống, quả thực rất tài ba.
Cảnh Thái khép mi, cười nói:
- Ngươi vỗ mông ngựa vang quá đi, Tiểu Trùng Tử, hăng quá hóa dở.
Tiểu Trùng Tử thật lòng, lắc đầu nói:
- Không phải hồ loạn mà khen, tiểu nhân thật tâm thật dạ khâm phục. Bệ hạ đầu tiên tặng cho Ôn đại nhân một công lao, lại phạt Gia Cát đại nhân ba mươi nghìn gậy, thần ngu ngốc một, nhưng có thể nhìn ra trong thưởng phạt của người, có chút thủ đoạn…
Nói tới đây, Tiểu Trùng Tử bỗng phát giác, chính mình nói ra lý do phủ nhận sao lại không giống lời khen chút nào, thủ đoạn của Vạn Tuế gia ngay cả người ngu ngốc có thể nhìn ra được…, hắn lè lưỡi, không dám lên tiếng.
Cảnh Thái cười ha hả, xua tay nói:
- Nói tiếp, không sao.
- Trấn Khánh phản loạn vốn là chuyện xấu, Vạn Tuế gai làm dùng một thưởng, một phạt, đường đường chính chính thu phục được hai vị trọng thần. Hai vị đại nhân đều là nhân tài, muốn thần nói, có được sự trung thành của bọn họ, ước chừng đổi được hơn mười ngàn phản quân! Sư phụ nếu biết được hẳn sẽ cười lớn mà nói "trấn Khánh làm phản tốt lắm."
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
88 chương
10 chương
60 chương
59 chương
142 chương
46 chương