Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 246 : Yêu tinh (2)

Lúc Hổ Phách rời khỏi Bạch Cổ lầu cũng là lúc cả nhà Thường Xuân hầu đang cùng nhau ăn sáng… Tống Dương, Tiểu Bộ, Sơ Dung cả ba người giống như kẻ trộm, ai cũng có tật giật mình, bữa sáng phong phú nhưng không ai chú tâm thưởng thức được hương vị của nó. Tiểu Bồ Đào cũng ở đó, nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, cũng không dám nói thêm câu gì nữa, cầm cái chén lớn vừa xoay vừa húp cháo, cách húp cháo này là học từ A Y Quả. Húp gần hết chén cháo, nhóc con cuối cùng cũng không nén được nữa mà thăm dò Tống Dương: Thầy ơi, việc con theo Vân Đỉnh Thượng Sư học võ, người thấy thế nào? Bồ Đào sùng bái Vân Đỉnh, mà tâm ý muốn nhận Bồ Đào làm đệ tử của Vân Đỉnh đã bị Bồ Đào nhìn ra nên trong mắt nhóc con bây giờ chứa đầy mong đợi. Tống Dương không vì vậy mà động lòng: - Việc này ta không thể làm chủ, vẫn là phải hỏi cha ngươi. Nói tới đây, Nhâm Sơ Dung tiếp đề tài, nói với Bồ Đào: - Hôm qua, ta đã gửi thư cho cha ngươi, yên tâm đi, ngựa nhanh nhất trong phong ấp chúng ta đã được phái đi. Vừa nói, nàng vừa gắp ít đồ ăn cho vào chén của Bồ Đào. Liên quan đến việc nhận đệ tử của Vân Đỉnh, không phải một hai câu có thể nói rõ được trong khi lượng tin tức đưa bằng chim có giới hạn nên quận chúa chọn ngựa để đưa thư, phái tâm phúc Hồng Ba vệ chạy nhanh suốt đêm đến Phượng Hoàng thành. Bồ Đào rối rít cảm ơn, vẻ mặt của Tống Dương cũng vui vẻ, nhìn về phía nàng, lộ ra nụ cười. Nhâm Sơ Dung viết thư, phái người đi lúc nào, hắn đều không biết, bên cạnh có người thông minh này cẩn thận giúp đỡ, thật đúng là có phúc. Nhâm Sơ Dung không nhìn hắn nhưng trong ánh mắt chợt dâng lên một chút vui mừng, sau một lát lại dặn dò Bồ Đào: - Sắp tới nên ở lại trong hầu phủ, càng ít ra ngoài càng tốt, nếu thật sự muốn ra ngoài chơi, phải đến nói với ta. Dù Vân Đỉnh từng trịnh trọng cam đoan nhưng nàng vẫn sợ Lạt Ma đột nhiên tới bắt cóc Bồ Đào. Bồ Đào nghe dặn dò, đồng ý ngay. Một lát sau, nó đã ăn no, để chén cơm xuống, làm ra vẻ nghiêm túc chào thầy, công chúa, quận chúa rồi chạy ra ngoài vườn chơi. Tống Dương ho khan một tiếng, kể chi tiết lại việc đêm qua nhờ Phong Long làm Hồng Hoàng. Cách tốt nhất để đánh tan bầu không khí ngột ngạt vẫn là nói chuyện nghiêm túc, quả nhiên, từ Tiểu Bộ đến Sơ Dung đều chú tâm lắng nghe. Tống Dương phấn chấn tinh thần, lời nói càng có sức sống, có một chút thiếu nghĩa khí là hắn đã đem chuyện tối qua Phong Long biểu hiện hồ đồ nói quá lên một chút… để lấy lòng hai nàng, không thể nào khác hơn, đành lấy tiên đế gia ra làm tấm đệm vậy. Tiểu Bộ bị chọc đến cười khach khách, Nhâm Sơ Dung cũng không ngừng mỉm cười, cuối cùng Tống Dương lại thuật lại toàn bộ những việc cần chuẩn bị mà Phong Long đã đề xuất, không ngờ lần này vừa mở miệng, Nhâm Sơ Dung đã cười đáp: - Gia phả, Hồng sử, lịch đại, lý lịch con cháu Hồng Hoàng… tất cả những thứ này đều đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay thiếp sẽ đưa sang cho Lý Đại tiên sinh, sau đó cùng tiên sinh, xác nhận lại xem có sai sót gì không. Sơ Dung quản việc nhà là như thế, việc lớn thật sự nàng sẽ tìm Tống Dương bàn bạc, đồng thời để đưa ra ý kiến; còn những việc có vẻ không quá quan trọng nhưng lại không thể bỏ qua, những việc vụn vặt thì cho dù Tống Dương có nghĩ đến hay không, nàng cũng đều sắp xếp gọn gàng, ổn thỏa. Bất chợt, trong lòng Tống Dương vang lên một câu cảm thán: trong phong ấp mà không có Nhâm Sơ Dung, mình phải làm sao đây. Không có Nhâm Sơ Dung, phong ấp thật sự tiêu rồi… Sau bữa cơm sáng, quận chúa liền bận rộn hẳn lên, các việc điều phối quân khí, vận chuyển, chuẩn bị sản vật Nam uy để đổi, tiền bạc dùng khi ra vào, sắp xếp cho lão ấu bị đào thải từ Thiền Dạ Xoa… Ngày nào cũng như vậy, Nhâm Sơ Dung mỗi sáng vừa mở mắt ra là đã có vô số việc lớn nhỏ kéo nhau mà đến, cho đến đêm khuya đi vào giấc ngủ mới gọi là tạm xong. Bây giờ Tống Dương đã trở về, hắn dùng hết khả năng giúp nàng gánh vác nhưng việc có thể làm thật có hạn, nói đến cùng cũng chỉ có hai việc, một là tìm đến Mộc Ân nói chuyện, nói rõ ý tốt tặng vũ khí. Sơn Khê Man căm thù người Hán đến tận xương tủy, khí cụ Hán gia có tân tiến, dễ dùng thế nào, họ nhìn cũng không thèm nhìn nhưng nếu được tặng từ Tống Dương thì lại khác. Việc này, Nhâm Sơ Dung vẫn chưa từng nhắc qua với Mộc Ân, cũng là phải đợi Tống Dương trở về tự đi nói. Mộc Ân cũng không ngốc, hoàn toàn hiểu rõ với lượng lớn quân giới tiến vào núi sẽ mang đến cho tộc ít nhiều lợi ích nhưng vẫn lo là Tống Dương "cửu sắc bất triêm", không muốn tộc mình và Tống Dương có quan hệ gì nên lão bà đã nghĩ ra biện pháp lừa mình dối người, đó là toàn bộ vũ khí đều xem như Tống Dương tặng bà, sau đó bà lại chuyển tặng cho tộc mình. Việc còn lại mà Tống Dương giúp được là tự mình tiến vào núi sâu, đi đến nơi ở của Thiền Dạ Xoa, nói rõ việc "mạch đao nhận chủ", yêu cầu họ sắp xếp người đến phong ấp hỗ trợ đúc đao, đồng thời, Tống Dương cũng báo với đối phương rằng Đại Hồng Hoàng Đế bây giờ đã đến phong ấp. Thiền Dạ Xoa chủ tướng nghe xong mừng rỡ, lập tức lựa chọn các tướng lĩnh quan trọng để cùng mật sứ rời núi, tiếp kiến Hồng Hoàng. Việc qua lại một chuyến trong núi, Tống Dương cố tình đi chậm lại, trước sau mất khoảng một tháng, như vậy bên Phong Long cũng đã chuẩn bị gần xong. Nửa năm trước, Phong Long còn là hoàng đế chân chính ngồi trên ngai vàng, từ nhỏ đọc kinh sử, lễ nghi được huấn luyện nghiêm khắc, khí độ tự nhiên hình thành, bây giờ đóng giả tất nhiên thừa sức, hơn nữa Lý Nhị Lý Tam cũng có thực tài, thế là một màn kịch được diễn vô cùng hoàn hảo, hoàn toàn không có sơ hở. Tống Dương luôn đi cùng, lúc đầu trong lòng còn có bất an, sợ Phong Long diễn không đạt nhưng rất nhanh sau đó đã thấy an tâm. Nhưng quan sát màn kịch hơi lâu, Tống Dương dần dần phát hiện là Thiền Dạ Xoa có chút không tự nhiên… Sau khi nghe báo tin, Thiền Dạ Xoa đích thực vừa mừng rỡ vừa thổn thức nhưng không biết có phải là ảo giác không mà Tống Dương vẫn cảm thấy cảm xúc mãnh liệt này của họ dường như không có mối liên hệ lớn đến Hồng Hoàng đang ở trước mắt. Sau khi cẩn thận suy đoán, Tống Dương lại cảm thấy bớt căng thẳng. Thiền Dạ Xoa trong núi sinh sôi sáu trăm năm, đời đời chờ ngày rời núi để chiến đấu vì Hồng Hoàng, lòng trung thành tất nhiên không thể nghi ngờ nhưng trung thành không nhất định là yêu thương, niềm vui của họ trong giây phút này, phần nhiều đến từ phần được "giải thoát", thật khó mà diễn tả được. Dù nói thế nào, sự việc Hồng Hoàng có thể xem như viên mãn, đến lúc này, Thiền Dạ Xoa trong núi đã chính thức được liệt vào danh sách vũ trang của phong ấp. Nhâm Sơ Dung lại sắp có việc bận rồi… lúc trước, không dám khẳng định có thật sự thu nạp được Thiền Dạ Xoa không nên nàng chỉ tính toán mà chưa hành động, bây giờ, sự việc thật sự thành, nàng phải bắt tay vào thành lập doanh địa ngay.Ổ của Thiền Dạ Xoa ở trong núi lớn, qua lại một chuyến nhanh nhất cũng phải lộ trình hơn hai mươi ngày, như thế thì cách nhau quá xa. Nhưng đại quân như vậy mà trọ lại trong phong ấp thì quá gây chú ý, cho dù Trấn Tây Vương có nắm quyền trong tay thì chuyện phiền phức này vẫn là miễn được thì nên miễn. Hơn nữa, tốt nhất cũng không nên để Thiền Dạ Xoa ngày ngày gặp mặt Phong Long, gặp mặt nhiều sẽ khó đảm bảo không có lúc sơ hở. Do đó, quận chúa chọn ra một địa thế bằng phẳng ở ngoài cách phong ấp khoảng hai mươi dặm để xây dựng doanh trại, mở một thao trường. Doanh trại mới của Hồng quân đã tiến vào phạm vi thế lực của Sơn Khê Man, tất nhiên không thể thiếu việc nhờ Mộc Ân đi nói tốt với người Man, bây giờ người Man nơi sơn khê từ ăn uống đến trang bị đều do phong ấp cung cấp, việc nhỏ này sao lại tính toán với Tống Dương, họ vô cùng vui vẻ đồng ý, cam đam tuyệt đối không gây rối. Ngay ngày thứ hai sau khi Tống Dương từ núi trở về, việc ngoài dự kiến là Trấn Tây Vương không hề thông báo trước đã dẫn theo đội ngũ đến phong ấp. Giống như lần trước, Vương gia không phải một mình, Tả thường tướng - Hồ đại nhân đi cùng với ông. Mọi người còn bàn tán chắc hẳn đã có chuyện gì đó, lại xảy ra chuyện lớn gì rồi, vội vàng ra ngoài nghênh đón. Sau khi gặp mặt, thi lễ vấn an mới biết, Phượng Hoàng thành tất cả thái bình, triều cương ổn định, Trấn Tây Vương chỉ là đi Tây quan tuần tra, tiện đường qua đây xem xem. Đây vẫn là lần đầu tiên Trấn Tây Vương đến phong ấp, nhìn có vẻ tiện đường đi ngang ghé vào nhưng lần đến này cũng cho biết một ám chỉ quan trọng… Dù sao, Tống Dương vừa bình định, vừa phóng hỏa, liên tục hoàn thành hai việc lớn, lại chưa hề nhận chút công lao về mình, con rể như thế này thật không phải dễ tìm, thành kiến của Vương gia đối với hắn cũng dần dần tan biến, đến phong ấp của hắn cũng là đã tỏ ý chấp nhận hắn. Trấn Tây Vương đến hầu phủ nên lễ nghĩa không thể thiếu, ông cùng Hồ đại nhân bái kiến "tiên đế" xong mới nhẹ nhõm, đi lại hai vòng trong phủ, nhíu mày nói với Sơ Dung: - Hầu phủ có hơi nhỏ, phá bỏ tường xung quanh, mở rộng thêm đi, cũng không phải không có tiền. Thật ra Hầu phủ đã rất lớn rồi, hiện tại đang ở trong Hầu phủ ngoại trừ một nhà Tống Dương, những người quan trọng trong phong ấp thì còn có thêm Tạ Tư Trạc, Phong Long, nhóm Vân Đỉnh nhưng vẫn còn rộng rãi, thoáng đãng. Tuy nhiên, trong tâm tư người cha, cho dù phủ đệ của con rể lớn gấp đôi, ông cũng chưa vừa lòng. Nhâm Sơ Dung lắc đầu cười: - Đủ ở rồi… thật sự không thiếu tiền nhưng sau này thiếu chỗ, sợ là không còn nơi để xây dựng thêm. Trấn Tây Vương không hiểu: - Phong ấp to như vậy, không có nơi xây dựng thêm ư? - Xung quanh hầu phủ bây giờ vẫn còn có đất trống nhưng Vô Ngư sư thái chuẩn bị xây dựng đất Diệu Hương Cát Tường… thánh địa này xây dựng lớn thế nào cũng không quá đáng, hiện tại tạm chiếm bảy dặm, sau này con còn định mở rộng thêm… Mở rộng hầu phủ chỉ là thuận miệng nói, đối với lời giải thích của con gái, Vương gia lại càng không có ý truy vấn, ông phẩy tay chuyển hướng đề tài: - Dẫn ta đến Nam Uy xem mạch đao để mở mang tầm mắt.