Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 233 : Tâm nhãn (1)

Vừa mới bốc đồng, chó trong trấn nhỏ đi theo chủ nhân đến xem náo nhiệt, chó ngao vừa nhìn thấy con chó nhỏ liền sủa vang, chó nhỏ nghe tiếng sợ tới mức cong đuôi bỏ chạy, đám gánh hát thấy thế mỉm cười, chủ con chó ngao càng thêm phần đắc ý, cười ói: - Mười con chó này của ta, nếu cùng thả ra, ngay cả giao đấu ác liệt cũng có thể xé đối thủ thành trăm mảnh, trên đời này không có mãnh thú nào mạnh bằng chúng nó. Dân chúng trong trấn chất phác, không biết điều gì, nhưng trong đám người có một vị đại nhân họ Lưu, lớn từng xông pha nhiều nơi, vào điện Kim Loan bái kiến thánh thượng, nghe những lời ngông cuồng này, nhanh chân hướng ra ngoài thôn chạy đi. Ngoại trừ chó dữ, trong gánh hát quái nhân cũng không ít, tướng tá không quá xấu như Chu Nho, người thanh niên dáng người béo tốt đến hai bả vai có thể để một thiếu nữ ngồi vững vàng chắc chắn, một bộ quần áo lố lăng, nữ nhân tóc hồng gối chân trái quấn lấy một cột gỗ lại có thể nhảy ra những màn vũ đạo xinh đẹp, nhiều vô số, thực khiến người ta mở rộng tầm mắt, so sánh với bọn họ, nhìn anh chàng ngỡ như 200 tuổi kia, già không thể già hơn, lại thấy cũng không có gì đáng ngạc nhiên nữa. Trấn nhỏ yên tĩnh, vốn dĩ từ xưa tới giờ người từ bên ngoài tới trấn cũng không nhiều, không nói gì tới đội thương lái với lượng người đông đảo như vậy, quả thực chưa từng xuất hiện ở đây. Ngày hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một đội ngũ như vậy, huống hồ trong nhà lúc này còn bao nhiêu vàng bạc châu báu mới đưa về, Mộ Dung đại nhân như thế nào dám nề hà, lập tức đem người tới kiểm tra, chẳng những giấy thông hành của thương đội và gánh hát đêm, còn muốn chứng minh thân phận của bọn họ cũng nên rõ ràng một chút. Đoàn người khi thông qua các châu phủ Nam Lý đều cần có dấu thông hành của các cửa quan, thủ tục đều rất hợp thức, không có chút gì đáng nghi ngờ. Thủ lĩnh của thương đội nói tiếng Hán không tồi, đứng ở một bên phiên dịch, thương đội và gánh hát sớm đã song hành với nhau, suốt mười mấy năm cùng đi với nhau, trước đó đã từng đi tới Thổ Phiên và Đại Yến. Đây là lần đầu tiên bọn họ đến Nam Lý, người và thổ nhưỡng không quen thuộc, vốn cũng không tính toán tới trấn nhỏ này. Nhưng mấy ngày trước bọn họ vừa từ thành Thanh Dương đi tới không lâu, lại có người bị nhiễm bệnh bất tỉnh, xung quanh khung cảnh hoang vu, thương đội nghĩ trước tiên muốn trở về Thanh Dương để chữa bệnh, không lường được dọc đường lại mưa bão, kết quả từ nơi hoang dã chạy loạn, chạy sao lại tới được trấn nhỏ này, quả thực chính bọn họ cũng không nhớ nổi. Nói xong, có người của thương đội cả gan, ngẩng mặt nhìn vị người đàn ông Hán trung niên, người này toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, tay cũng lạnh, cảm giác quả nhiên là nhiễm bệnh nặng rồi. Yến Tử Bình hôm nay không có gì đặc biệt, bình thường đều có quý nhân ở lại, đương nhiên cũng không phải chỉ có một mình Tống Dương là đại phu, Bàn Đầu chạy đi tới Hồng Ba vệ trong phong ấp, tìm vị đại phu thường lãnh trách nhiệm chăm sóc cho Công chúa, Quận chúa, lão tiên sinh y thuật tinh thông, sau khi kiểm tra sơ lược thì gật đầu bảo: - Bị nhiễm lạnh, là bệnh do đi đường vất vả thôi, cũng không có gì đáng ngại. Bàn Đầu hỏi lão tiên sinh có thể gây họa gì chăng, lão không nói gì, mười mấy vị thuốc lão kê ra, theo đó sắc uống liền tỉnh, mọi người không hỏi gì, rất nhanh những lời nói này được thủ lĩnh phiên dịch lại cho mọi người trong thương đội nghe. Nam Lý và Đại Yến, Thổ Phiên thông thương, để phòng thương đội cảnh nội xuất hiện những sự bất ngờ, ở các cổng vào các châu phủ thường lập các đội cơ cấu nho nhỏ, làm nhiệm vụ hướng dẫn, hiệu môn vì thương đội mà làm nhiệm vụ hướng dẫn đường đi, tiếp đãi, liên hệ …, có đăng ký vào sách của quan gia quản hạt địa phương, bảo đảm được xuất thân minh bạch sẽ tránh được những lời kết tội hoặc giá họa về sau, ngoài thương đội nếu có nhu cầu khác, cũng có thể trực tiếp tới đề xuất, nếu không phải quá quý giá có thể được, vô số những người trong trấn nhỏ cũng giống như vậy còn nói là "trọng địa", người Thổ Phiên không hy vọng vất vả mất mặt, nhưng chưa từng phiền ý, khiến đội ngũ di chuyển ra ngoài Mộ Dung đại nhân chỉ định, ba trăm Hồi Hột hộ vệ ở gần phủ để tâm quan sát, A Lý Hán đến bên người Hồi Hột này có thể có việc gì khác, hắn ta miệng nói tay có thể sát phạt ngay được rồi. Cho những người như vậy tới canh chừng đám người Thổ Phiên, như vậy cũng xem như là đủ. Thương lái trên đường, đều có đội hộ vệ đi cùng, sau đó sắp xếp đội hộ vệ tản ra, không được tới gần, đây cũng là việc hết sức bình thường, tuy nhiên gánh hát đêm hết thảy đều không bố trí hộ vệ, mà dân chúng trên trấn đối với bọn họ cũng vô cùng hiếu kỳ, không ít người lớn trẻ nhỏ đều chạy lại lều của bọn họ tò mò nhìn ngó. Gánh hát đêm là những nghệ nhân, rong ruổi giang hồ kiếm ăn, toàn bộ không kiêu ngạo như Phiên Tử Thổ Phiên, đối nhân xử thế hiền hòa ngay thẳng, tiểu Chu Nho biểu diễn nhào lộn miễn phí cho mọi người, gây ra những tràng cười sảng khoái, đối với những câu hỏi hiếu kỳ của dân chúng trong trấn, mọi người cũng kiên nhẫn giải đáp. Đôi bên nói nói cười cười, rất nhanh đã trở nên thân quen, bởi vậy gánh hát đêm cũng hiểu được, nơi đây là phong ấp của Thường Xuân Hầu đại danh nổi như cồn ở Nam Lý, Hầu gia hiện không có nhà, mọi việc trong nhà đều do Huyền Cơ công chúa điện hạ chủ trì hết thảy, tuy nhiên lúc này Công chúa đang bị bệnh… Gần nhau một khoảng thời gian, chủ gánh hát không ngờ cũng phát hiện ra, trấn nhỏ cảm tưởng như hoang vắng, không ngờ dân chúng trong trấn đều được hưởng phúc của Quận chúa trở nên giàu có. Nơi đây là quê hương của Tống Dương, người trên trấn có thể xem là người thân của hắn, cái nghèo cũng sẽ không làm khó được Thừa Hợp. Huống chi dân cư trong trấn vốn cũng không nhiều, giúp bọn họ trở nên giàu có là một việc không khó khăn lắm. Có cơ hội kiếm tiền, chủ gánh hát tinh thần phấn chấn, cùng vài thành viên cốt cán trong gánh hát thảo luận, đêm nay không ngại diễn một hồi, dù sao sau khi cơm chiều các thành viên cũng muốn luyện tập, có thể kiếm tiền tại sao lại không làm chứ, tin tức nhanh chóng được truyền ra ngoài, lớn nhỏ già trẻ trong trấn đều vui mừng. Phải hiểu rằng, những ngày bình thường dân chúng ở trong trấn, nhưng nơi này vẫn hẻo lánh như trước, nơi gần nhất là thành Thanh Dương cũng phải mất lộ trình ba ngày, có thể xem tuồng ở ngay tại trấn quả là ước mơ quá xa với đối với bọn họ, huống chi lại là tuồng do người nước khác diễn. Cơm chiều qua không lâu, cư dân trong trấn dần dần tụ hội tới, từ một chuỗi la đồng vang lên, nhóm diễn viên gánh hát bắt đầu hiến nghệ. Tiểu Chu Nho biểu diễn màn nhào lộn như trước, chỉ là lần này nhảy xuyên qua vòng tròn lửa; Nữ lang Hồng y nhảy một điệu vũ đẹp mắt, nhưng xung quanh nàng đầy những con rắn độc đen hồng bò đan xen, nó lộ ra những chiếc răng nanh nhe nhởn thăm dò đối thủ, muốn nếm thử chút mùi vị máu tươi của người con gái này xem như thế nào; nhưng thật ra mười con rắn đen hồng hung dữ kiêu ngạo kia, không biết vì sao ngược lại trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, tùy theo tiếng sáo trúc mà uốn ró, dáng điệu vặn vẹo một cách ngây ngốc. Khán giả khi thì cười đùa khi thì kinh ngạc, đương nhiên cũng không thể màn thưởng tiền cho gánh hát, các nghệ sĩ tinh thần cực kỳ hưng phấn, phần thưởng như vậy cũng đủ khiến bọn họ dốc hết tài nghệ ra để diễn xuất, nhưng trong đám hát, anh chàng nhìn như ông lão 200 tuổi lại hoàn toàn bất động, anh ta đang nhìn người. Thường Xuân Hầu không ở nhà, chỉ có Huyền Cơ công chúa, tới có chút không đúng lúc, nhưng không có cách nào, có một bắt một đã, người còn lại sẽ nghĩ cách sau. Vân Đỉnh ngồi ở trên đài, con ngươi chậm rãi chuyển động, cẩn thận đánh giá từng người tới xem. Ánh mắt anh ta đục ngầu, nhưng tâm tình lại cực kỳ minh mẫn, anh ta dùng mắt để nhìn, nhưng lại dùng tâm để thưởng thức, anh ta có bản lĩnh tương nhân. Tâm mắt, vốn là tu hành bậc nhất của Mật tông trên cao nguyên. Thân phận của người bình thường, làm sao có thể lọt qua được sự quan sát của anh ta. Từ trước khi xuất phát, còn có người đem bức họa về Huyền Cơ công chúa trình lên trước mặt Vân Đỉnh, tuy rằng chỉ liếc mắt nhìn qua một lần đã đem bức họa này ném vào trong đống lửa, nữ tử người Hán, toàn bộ chân dung, nhìn qua đại thể không có gì kỳ lạ, không đáng tin. Phật sống Vân Đỉnh có bản lĩnh "tâm mắt" có thể thông qua tướng mạo dễ dàng nhận ra đó là quý nhân hay thường dân, có thể hiểu rõ được bản lĩnh của người đó là cao thủ hay người thường. Kỳ thật "tâm nhãn" của Mật tông, và "xem tướng" trong Hán cảnh cũng tương đương nhau, tuy rằng cơ sở đạo lý có chút xu hướng kỳ lạ, nhưng trăm sông đều đổ về biển lớn, hình thức tuy khác nhưng mục đích cuối cùng đều giống như nhau. Ngoại trừ lực lượng "tâm nhãn" hung mãnh. Vân Đỉnh còn có thể dựa vào một bản lĩnh hung mãnh khác để bắt người. Đối với người thường, anh ta chỉ cần nhìn thoáng qua, nhưng rất nhanh, ánh mắt của anh ta dừng trên người một lão nhân. Lão nhân mặc chiếc áo dài màu xanh, cách ăn mặc bình thường, diện mạo bình thường, dáng vẻ rất xứng đôi với trấn nhỏ. Mặc cho ai cũng không để ý, nhưng giấu không được sự quan sát của anh ta… Mặc dù lão nhân kiềm chế khí thế, Vân Đỉnh vẫn có thể nhìn ra người này không tầm thường, đây là vị Đại tông sư đang ẩn cư ở Yến Tử Bình sao? Vân Đỉnh trong lòng cười cười, thường thôi.