Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 207 : Luân hồi (P2)
Mấy hòa thượng bị Tống Dương bắt cũng như vậy, bọn họ rõ ràng việc gì cũng không biết, thậm chí ngay cả mặt mũi của Vô Ngư cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ là nhật được truyền thư của Vô Ngư, liền phái võ tăng bắt Đàm Đồ Tử, tụ tập tín đồ tấn công phong ấpTống Dương hơi ngạc nhiên:
- Các hòa thượng này ngốc như vậy sao?
Sơ Dung đáp:
- Chàng không tin phật, cho nên không biết, trong đó cố nhiên có nguyên nhân Lão hòa thượng ngu dốt, nhưng điều quan trọng hơn là thanh danh của Vô Ngư rất tốt, cả đời bà ta không tranh đấu với thế gian, luôn tu thân tu chí truyền bá từ bi, cho nên phật đồ đều tin tưởng, những việc bà ta muốn làm nhất định vì phát huy phật hiệu, có thể hiểu không?
Nàng lại lắc đầu:
- Không hiểu không được, vậy chàng định thế nào?
Tống Dương nhún vai: - Dễ làm, ta đi.
Vừa nói bốn chữ, Tống Dương đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức thay đổi khẩu khí:
- Ta không biết nên làm thế nào, tất cả nghe theo Quận chúa chỉ bảo.
Thừa Lân ngẩn người, vui vẻ nói:
- Ta không dám chỉ bảo Hầu gia, liền chờ Thường Xuân Hầu có thể từ bi, trước khi làm việc có thể nhớ rõ thông báo một tiếng, Sơ Dung vô cùng cảm kích.
- Vô Ngư ở đâu nàng biết không? Nói với ta chỗ của bà ta. Bắt trước rồi nói.
Tống Dương nói dứt khoát, nói xong liền bổ sung thêm:
- Ta dẫn hỏa đạo nhân tới Phượng Hoàng thành một chuyến, ta bắt người, lão đạo phóng hỏa.
Thật ra đây cũng là suy nghĩ của Thừa Lân, Thanh danh của Vô Ngư vừa tốt vừa vang, không thể gióng trống khua chiêng đối phó, còn người này cũng không thể vô duyên vô cớ mất tích như vậy, cách khiến cửa miếu cháy, sư thái viên tịch, cách này chưa thể nói thật cao minh, nhưng quả rất thực dụng.
Việc này phải làm cho thoả đáng, bảo mật, tốt nhất là ngay cả Hồng Ba phủ cũng không được biết, tín đồ Phật giáo Nam Lý, lực lượng của Vương phủ không thể đủ sức chống đỡ, nhưng trong số thuộc hạ cũng có không ít tín đồ phật môn, khó có thể bảo toàn tin tức, nếu không như vậy, Thừa Lân cũng không cần đợi Tống Dương quay lại, nàng sớm đã điều người ra tay.
Nhâm Sơ Dung nói:
- Biện pháp không tồi, nhưng chàng và hỏa đạo nhân, rất đơn bạc. Ta sợ bên cạnh Vô Ngư có người của Yến Đỉnh, nhất định phải gọi La Quan đi cùng, ngoài ra cái hòm kia, trước tiên mượn cho chàng dùng.
Tống Dương cân nhắc một chút liền biết cái hòm kia là cái gì, không ngờ nói:
- Sửa xong rồi?
Nhâm Sơ Dung gật đầu:
- Tay nghề của Cao thợ mộc rất tốt, mấy ngày trước nhận được thông báo trong phủ, hắn đã làm xong hòm, khi chàng tới Phượng Hoàng thành ta sẽ cho người tới lấy cho chàng, để đề phòng, nhớ rõ, phải trả lại.
Tống Dương cười ha ha:
- Ta thu dọn đã, hai ngàay sẽ đi, dù sao trong phong ấp ta cũng không giúp được việc gì.
Quận chúa nhíu mày:
- Hay là đợi thêm một lát.
Nói xong, nàng hình như nghĩ tới việc gì, đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi:
- Từ phong ấp tới khe núi của Thiền Dạ Xoa, đi một chuyến mất khoảng bao lâu?
Tống Dương đáp:
- Khoảng 10 ngày.
Nhâm Sơ Dung vẻ mặt thoải mái:
- Vậy là vẫn kịp.
Nói xong, tạm thời không giải thích gì, sai người tìm chủ quản kho trong phong ấp tới, bảo y lập tức lấy ra thịt muối rượu ngon, chuẩn bị vận chuyển.
Đợi chủ quản lệnh xuống, nàng mới cười với Tống Dương nói:
- Trung thu sắp tới, trong ngày tết đoàn viên, phong ấp dù sao cũng phải có chút lễ với Thiền Dạ Xoa, chính là thời gian hơi gấp, không kịp chuẩn bị nhiều, việc này ta muốn nhờ Sơn Khê Tú đi một chuyến, bọn họ là người trong núi, đi sẽ nhanh, lại muốn nhờ Nam Vinh làm sứ giả, nàng ấy từng gặp Thiền Dạ Xoa, khá thuận tiện. Còn nữa, việc chàng tới Phượng Hoàng thành, cũng đợi sau trung thu đã, ngày lễ vui đầu tiên trong phong ấp, chàng thấy thế nào?
Quận chúa nói hết một mạch, mới thấy Tống Dương đứng đó, hai hàng lông mày chau lại nhìn trời, hoàn toàn thất thần. Trung thu sắp tới.
Một lúc lâu sau, Tống Dương mới lắc đầu:
- Ta không sao. Ngày tết này có thể không đón không?
Nhâm Sơ Dung nhíu mày, nhìn Tống Dương, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì, sự nghi hoặc trên mặt Quận chúa trở thành nụ cười:
- Chàng không muốn đón thì không đón, ngày lễ nhiều như vậy, không sai, ta đi giúp chàng chuẩn bị hành trình kinh sư.
Đêm đó Tống dương, La Quan, hỏa đạo nhân đều hóa trang, chuẩn bị khởi hành.
Thường Xuân Hầu Tống Dương này rất kì lạ, bản thân hắn cũng không cần tước vị, hương thân trong phong ấp cũng được, thuộc hạ cũng được, đối với hắn đều rất thân thiết, nhưng lễ nghĩa là như vậy, nhưng tiểu Bồ Đào mới đến chú ý nhất không cần người ngoài dạy bảo, bản thân dựa vào đại lễ từ biệt sư phụ, quỳ xuống rất quy củ, dập đầu, sau đó ngẩng đầu hỏi Tống Dương:
- Sư phụ, khi nào truyền bản lĩnh cho con?
Tống Dương ôm nó:
- Con đường võ công của ta đặc thù không có cách nào truyền cho con, huống hồ tương lai con hẳn cũng không cần động thủ, ngoài ra thì y thuật và hạ độc, con muốn học cái nào?
Tiểu mập mạp sắc mặt lộ ra ý trong lòng, hạ độc không phải là người tốt, Bồ Đào tự xưng là chính đạo, không thể học được,: còn về y thuật, hình như rất nhàm chán, nhìn bộ dạng của mấy vị lang y thầy thuốc là biết.
Tống Dương nhìn nó rất khó xử, liền nói:
- Không học theo ta cũng không sao, trong phong ấp của chúng ta có không ít người có bản lĩnh, con tự mình đi chọn, muốn học cái gì cũng được, đợi ta trở về rồi nói cho ta biết, ta sẽ bảo họ dạy con.
Vẻ mặt Bồ Đào vui vẻ, liền vội vàng đồng ý, Tống Dương trả lại nó cho nhũ mẫu, sau khi cười với Tiểu Bộ, liền lên đường rời khỏi thôn.
Hơn mười ngày sau, khi đám người Tống Dương tới Phượng Hoàng thành, đúng vào ngày rằm tháng támKhi trời vừa tối thì vào tới thành, vẫn ở tại nhà trọ trước kia, nơi đây xây cao nhất trên phố. Đêm nay sẽ không động thủ, Tống Dương và bạn đồng hành chào hỏi nhau, một mình rời khỏi, hắn vẫn chưa rời khỏi nhà trọ, chỉ là đến tiền đường mua vò rượu, rồi đi lên lầu ba, tìm một cái cửa sổ để trèo lên nóc nhà.
Có chút bất ngờ, Tống Dương trèo lên nóc nhà không lâu, trong lúc vô ý nhìn xuống, nhìn thấy người quen trên đường: một đoàn bảy tám người, trong đó có ba thanh niên hắn đều quen. Ba mươi ngẩng đầu phía trước.
Người kia da mặt trắng nõn, tươi cười nịnh nọt: ở giữa tướng mạo bình thường, thái độ hưng phấn: người cuối cùng dáng người gầy yếu, phía sau còn đeo một gánh nặng, trên mặt không tỏ rõ thái độ, ánh mắt cảnh giác, không ngừng quan sát xung quanh, người đó có thân phận quan trọng nhất trong Nam Lý quốc, trốn ra xem hội đèn lồng.
Tống Dương không để ý, lúc này trong lòng chỉ có hai chữ: đêm nay.
Trung thu đã tới, năm đó Tô Hàng đã từng nói, nàng đợi trung thu của hai năm sau.
Đó là đêm nay.
Tống Dương vẫn chưa suy nghĩ tới Tô Hàng liệu có thể đi, hắn hiểu rõ sự quyết tâm của nàng, hôm nay nàng nhất định rời khỏi nơi này.
Tống Dương chỉ đang nghĩ, nàng rút cuộc có thể trở về, nếu thật sự có thể, hi vọng nàng vẫn còn giữ được tất cả mọi kí ức, do đó, trong kiếp này cả đời chờ đợi, khi nàng lại mở mắt lần nữa, đều có thể hóa thành niềm vui sướng. Là sinh ra ra liền cười khanh khách xinh đẹp vô cùng.
Nếu không thể trở về, vậy là mất đi trí nhớ, lần sau nếu luân hồi, đừng giống với đồ ngốc bướng bỉnh, khinh miệt lại làm khó chính mình; nếu không thể trở về vậy thì quên đi, ít nhất sẽ không thất vọng.
Đồng loại duy nhất trên thế giới đã đi rồi, Tống Dương không thể làm gì, chỉ có thể ngồi trên nóc nhà, lấy rượu đưa tiễn.
Cái say phảng phất lúc đầu lại xuất hiện.
Sao trên bầu trời trong suốt, sắc đêm đều bị tinh nguyệt chiếm giữ, lại yên tĩnh như trước, những ngày vĩnh viễn thanh tịnh: trên đường lại náo nhiệt, khắp các ngõ nhỏ phố lớn trên đường đều giăng đèn hoa, khắp thế gian náo nhiệt.
Muốn cô độc một chỗ lại sợ thuật tịch mịch, như vậy rất tốt. Hắn ngồi trên nóc nhà, giữa trời và đất.
Tống Dương mở vò rượu ra, nhẹ nhàng uống một hụm, trong miệng lại nói một câu:
- Truy Mộng nhânÁnh trăng nơi ngàn dặm, giống như vậy, Tô Hàng cũng đang uống không, nàng ở trên cột buồm.
Thuyền đang trên biển, có lẽ Long vương gia cũng đang đón trung thu, đêm nay gió yên sóng lặng. Nhưng cho dù như vậy, thuyền ngoài kia vẫn khó tránh khỏi lay động, cột buồm rất cao, từ trên đó ngã xuống, bất luận là rơi ở boong tàu hay rơi xuống biển rộng đều không có đường sống sót, ánh mắt Tô Hàng rất điềm tĩnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Một lúc lâu sau, thang dây bên người bỗng lay động, lão lão nơm nớp lo sợ lại đặt lên:
- Hàng tỷ, xuống dưới đi.
Tô Hàng nhìn bà:
- Gọi ta xuống, ở dưới kêu một tiếng là được rồi, hà tất phải trèo lên.
Lão lão cố gắng lấy cây thang:
- Ta sợ phía dưới gọi làm ngươi sợ, ngộ nhỡ …,vẫn là tự mình trèo lên là thỏa đáng hơn.
Tô Hàng nếu không đi xuống, dù sao hoạt động lên một chút, bên cạnh còn một chỗ trống:
- Nếu đã lên đây, để ta ngồi thêm một chút, mời ngươi uống rượu.
Lão lão muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng, nương tay chân đi tới bên cạnh Tô Hàng, ngồi xong vội bắt lấy cái dây thừng, nói gì cũng không buông tay.
Tô hàng cầm vò rượu trong tay đưa lại, lão lão lắc đầu, bà cảm thấy nơi đâykhông phải nơi thích hợp để uống rượu tốt. Tô Hàng không ép, lại hỏi:
- Lão Lão, ngươi nói, thật sự có luân hồi sao?
Lão Lão lập tức gật đầu, hơi do dự:
- Đương nhiên có, luân hồi trả lại, có kiếp này thì sẽ có kiếp sau, kiếp này làm nhiều việc tốt, kiếp sau có thể đầu thai vào nhà tốt.
Những gìbà nói hoàn toàn khớp với những gì Tô Hàng nghĩ, Tô Hàng không nói thêm nữa, trong miệng lại nói lên Truy Mông nhân. Trong vòng luân hồi hồng thế kiếp trước, giọng ai dùng dằng gọi lại…, ngâm nga một lúc, lại qua như vậy, Lão Lão lại khuyên:
- Hàng tỷ, xuống đi, đêm đã khuya.
Nhóc con nên ngủ đi, mẫu thân không thể bảo nàng ta đi ngủ.
Đương nhiên, Tô Hàng cười.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
177 chương
380 chương