Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 205 : Tiểu Bồ Đào
Hiện tại đã là cuối tháng bảy,gần tới Trung thu, Trấn Tây Vương vừa muốn đi Tây quan đốc quân, vốn dĩ không đi ngang qua trấn nhỏ, lão cố ý thay đổi chút lộ trình tới thăm hai nữ nhi. Kỳ thật đều đã đi đường vòng.
Đi về phía trước một chút, đi thẳng tới Yến Tử Bình là được, nhưng lão Thái Sơn có mặt mũi của lão Thái Sơn dù sao còn chưa thực sự đại hôn, Vương gia mới không chịu chủ động đi phong ấp của Thường xuân hầu, gửi một phong thư gọi bọn họ đến gặp.
Đi mất nửa buổi, đuổi kịp binh mã thỉ doanh đi gặp Trấn Tây Vương, mà ngoài dự đoán của đám người Tống Dương, Trấn Tây Vương đi tới còn có bạn đồng hành: tả thừa tướng Hồ đại nhân.
Dựa theo lễ nghi vãn bối, trước bái kiến Trấn Tây Vương, sau bái kiến Hồ đại nhân, tả thừa tướng trước cùng ba vãn bối nói giỡn vài câu, sau đó nói:
- Các ngươi người một nhà trò chuyện, ta đợi sẽ nói sau.
Sau khi Hồ đại nhân rời khỏi,Trấn Tây Vương chỉ nói một câu::
- Tiểu Phất ở lại, hai người các ngươi ở bên ngoài chờ..
Đợi một hồi, Nhâm Tiểu Bộ cười tủm tỉm đi ra.
- Không có việc gì đâu, phụ vương nhớ con gái quá mà, phải cẩn thận từng bước từng bước hỏi thăm xem xét, tam tỉ, phụ vương gọi tỉ vào.
Trấn Tây Vương và Tiểu Bộ không nói chuyện chính sự, cha con đoàn tụ, chỉ hỏi tình hình gần đây ra sao, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nhâm Sơ Dung bước vào, lúc bắt đầu cũng không ngoại lệ, ân cần hỏi han, nhưng Trấn Tây Vương đối với Thừa Lân vẫn có vài việc nghiêm túc cần nói, kéo con gái ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi:
- Tam nhi, hai anh trai của con, con thấy thế nào?
So Dung thông minh sắc sảo, nghe xong câu hỏi liền hiểu ngay ý của phụ vương, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng trả lời:
- Tính cách của đại ca, thừa hưởng sự quả cảm của phụ vương, chí huynh ấy ở trên sa trường, vui nhất là khi được đánh giặc, để huynh ấy quản lý công việc trong phủ sẽ làm khó huynh ấy, nhị ca thích hợp hơn, huynh ấy nhìn rất rõ đại cục, hơn nữa suy nghĩ cẩn thận, so với con chỉ mạnh hơn chứ không kém.
- Đáng tiếc nó lại là người tốt, làm việc thường không quả quyết, sau này con phải vất vả một chút, giúp đỡ nó.
Nhâm Sơ Dung đỏ mắt:
- Sơ Dung phụ lòng a mã rồi.
Bỗng nhiên, Trấn Tây Vương cười:
- Lời nói đơn thuần, bộ dạng bây giờ bổn vương rất vui.
Trong hơn nửa năm nay, Nhâm Sơ Dung vẫn luôn bận rộn ở phong ấp, nhưng việc của Hồng Ba phủ nàng cũng không bỏ qua, chẳng qua nàng dùng Tước Thư qua lại điều khiển mọi việc, hai bên đều được nàng sử lý gọn gàng, ngăn nắp, nhưng sự vất vả của Thừa Lân có thể nghĩ cũng biết được.
Đôi mắt già của Trấn Tây Vương không hoa, mọi việc ông ta đều nhìn thấy được, thấy được Thừa Lân vì phong ấp mà tận tâm như vậy, lại đâu có thể không hiểu rõ tâm ý của con gái, người làm phụ thân vẫn có gì đáng nói, ông muốn gạt bỏ bớt những công việc trong phủ trên người Nhâm Sơ Dung xuống, đương nhiên là "nữ nhân hướng ngoại" sau khi xuất giá lại không phải người một nhà nữa, nhưng không phải vì đau lòng, chỉ e là trách nhiệm của nàng quá nặng.
Cả đời vương gia ghét nhất nhìn thấy cái bộ dạng phụ nữ rú ra, chuyển hướng đề tài như vậy, cười hahanói chuyện gia đình, sau khi nói chuyện một hồi, Thừa Lân cắn môi, lấy hết sức nói:
- Phụ vương, con gái muốn, muốn mượn thêm cha một khoản tiền.
Trấn Tây Vương cười ha ha:
- Lại muốn vay? Nói đi, lần này vay bao nhiêu?
Thừa Lân cắn răng, nhẹ nhàng nói ra một con số. Trấn Tây Vương nghe xong thực sự hoảng hốt, còn nghĩ mình nghe nhầm, lại đặc biệt hỏi lần nữa, sau khi đợi con gái gật đầu xác nhận, Vương gia kinh ngạc nói:
- Nhiều vậy sao?
Nhâm Sơ Dung vội vàng nói:
- Rất nhanh có thể lấy lại, nhất định có thể lấy lại! Lâu nhất không quá một năm.
Lần này Nhâm Sơ Dung nói ra một con số rất lớn, ngay cả Hồng Ba phủ cũng không có cách nào để lấy ra được món tiền lớn như vậy, nhưng nàng biết vương gia sẽ có cách, trong tay Trấn Tây Vương có quân phí, tạm thời mượn trước sau này lại lén bù vào, nhưng phải tốn vài phần tâm sức.
Việc đào trộm mộ đã được xác định, của cải giấu trong bảo đồ chạy không thoát được, chẳng qua đi tận Đại Yến đào bảo vật, lại hô biến bảo vật thành tiền, sau đó mới chuyển tiền về, nhanh nhất cũng phải nửa năm phong ấp mới có thể nhìn thấy tiền, Nhâm Sơ Dung không muốn đợi phía trước phía sau, quân đội trong ấp đều đang chờ trang bị,, chỉ cần có tiền là có thể sắp xếp ngay.
Cho nên Nhâm Sơ Dung muốn Trấn Tây Vương giúp đỡ cùng vận chuyển chỗ ách tắc này.. Nhưng nói đi phải nói lại, việc tham ô tiền công, quân phí, nếu Thừa Lân không nắm chắc nhanh chóng thu về, cũng sẽ không nói với phụ vương, nếu không chẳng khác nào hại chết lão gia.
Trấn Tây Vương hít sâu một hơi, cẩn thận cân nhắc, trầm giọng hỏi:
- Thật sự có thể trả?
Nhâm Sơ Dung gật đầu, Trấn Tây Vương chậm rãi nói:
- Phải chia làm ba khoản, khoản thứ nhất trong vòng một tháng đưa con, một tháng sau nữa ta sẽ đưa con khoản thứ hai, khoản thứ ba phải hai tháng sau nữa mới có thể lấy được. Cũng không cần con một năm trả hết, trong vòng hai năm ta cũng có thể ứng phó, không được vượt quá hai năm là được rồi.
Thừa Lân mừng rỡ, liên mồm đồng ý, đôi mắt lại đỏ, Trấn Tây Vương hình như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu cười, mắng một câu:
- Nha đầu ngốc gọi tiểu tử kia vào đây cho tôi.
Quận chúa rời đi, Tống Dương vào, hắn vẫn chưa biết Quận chúa lại muốn vay tiền vương gia, mà Trấn Tây Vương có khí thế của mình, căn bản cũng không nhắc tới việc này với Tống Dương, sau khi gặp mặt liền đi thẳng vào vấn đề:
- Sơ Dung, Tiểu Phất đều là những viên ngọc quý trong tay bổn vương, nhìn thấy hai đứa nó, Sơ Dung gầy gò, tinh thần tiều tụy: Tiểu Bộ trong trắng lộ hồng, khí sắc rất tốt. Ngýõi cảm thấy, bổn výõng sẽ nghĩ thế nào?
Tống Dương thật thà nói:
- Ngài muốn đánh tại hạ..
Một người con gái đẹp hơn lúc trước, một người không như lúc đầu, không phải " thêm phép trừ", tinh thần Tiểu Bộ tỏa sáng nhưng tuyệt không thể tiều tụy như Sơ Dung. Trong mắt phụ vương, giống như Tiểu Bộ hoàn toàn là đương nhiên, nên như vậy mới đúng, không đáng được" thêm điểm", nhưng nhìn dáng vẻ của Sơ Dung, quả thực là con rể thật đáng giận, nhận bất cứ sự trách phạt gì cũng không đủ.
Đối với câu trả lời của Tống Dương, Trấn Tây Vương hừ một tiếng:
- Lần sau gặp lại Sơ Dung, tốt nhất nên béo hơn một chút, tinh thần nên khá hơn chút.Ông và Tống Dương không nói nữa, sau đó lại nói với Tống Dương:
- Hồ đại nhân tìm ngươi có việc.
Lập tức cao giọng truyền lệnh võ quan đợi ngoài cửa:
- Đi mời Hồ đại nhân đến.
Trong khoảng thời gian này, cha vợ và con rể nhìn nhau cùng đợi, Hồ đại nhân tới rất nhanh, còn dẫn theo một đứa nhỏ béo tròn bốn năm tuổi gì đó, Thừa Lân và Sơ Dung cũng cùng bước vào phòng.
Hồ đại nhân vẫn luôn tươi cười, chỉ vào đứa nhỏ đi bên cạnh cười nói:
Đây là con trai tôi Hồ Tĩnh, còn gọi là Bồ Đào, đều là cách gọi của những người phu nữ đã có gia đình, rất khó nghe, để mọi người cười chê rồi.
Nói xong, cho đứa con bảo bối dẫn ba người Tống Dương vào.
Hồ Tĩnh gọi Tống Dương là ca ca, gọi Công chúa. Quận chúa là tỉ tỉ, sau đó quỳ xuống dập đầu. Nó còn quá nhỏ, không phân biệt được đâu là ngang hàng, đâu là trưởng bối, giương mắt lên nhìn, ba người trước mặt cũng cao tương đương với cha nó, người lớn chắc chắn là trưởng bối rồi, Thừa Lân khụ một tiếng, vội vàng đỡ tiểu mập mạp dậy.
Giữ đứa bé nhìn kĩ, lập tức cười nói:
- Chả trách gọi là Bồ Đào, con ngươi vừa tròn lại vừa sáng, thật ra giống quả bồ đào.
Hồ đại nhân coi đứa bé này như bảo bối, vô cùng yêu thương, trường hợp này cũng không cần tự kiêu, nghe thằng bé được khen, cười toe toét.
Hồ Tĩnh vừa trắng lại vừa béo, phương pháp dạy con của Hồ đại nhân, Hồ phu nhân đặc biệt khó, yêu thương cũng không cưng chiều, con trai của Tả thừa tướng, là bảo bối duy nhất, tiểu Bồ Đào có thể nằm trong top mười trong tất cả những đứa nhỏ ở Nam Lý, nhưng trên người nó không nhìn thấy giao khí, Tiểu Bộ giơ tay vuốt khuôn mặt nó cũng không náo, cười khanh khách.
Tất cả mọi người ngồi xuống, Hồ đại nhân nói với Tống Dương:
- Lão phu muốn nhờ Thường Xuân Hầu giúp đỡ, vừa khéo Vương gia phải xuất kinh đi khảo sát tây tuyến, cùng đường nên tới.
Nói xong, đẩy đứa nhỏ về phía trước, tiếp tục nói:
- Thường Xuân Hầu thấy thằng bé này thế nào? Nếu có thể dạy bảo, tôi muốn để nó nhập môn bái sư.
Tống Dương giật mình, vội vàng từ chối:
- Ta nào có tư cách dạy bảo người khác, càng không có tư cách là thầy của tiểu Bồ Đào.
Hồ đại nhân lắc đầu cười:
- Mọi người đều là người một nhà, thực sự không cần khách khí nữa, bản lĩnh của ngươi người ngoài không hiểu được, ta còn không biết sao, Bồ Đào nếu có thể nhận ngươi làm thầy, thì đó là phúc khí từ kiếp trước của nó.
Tống Dương vẫn muốn từ chối, nhưng Hồ đại nhân không để hắn nói thêm, lại nói:
- Cũng không phải bây giờ muốn bái sư, thằng bé này vẫn còn nhỏ quá, cái gì cũng không hiểu. Ý của ta là, ngươi dẫn nó đi trước xem thế nào, trong vòng một năm rưỡi, nếu cảm thấy tài năng của nó có thể bồi dưỡng, thì thu nạp nó vào môn hạ. Nếu thực sự không được, thì hãy đuổi nó về cũng chưa muộn.
Tống Dương càng nghe càng thấy hồ đồ, quay đầu nhìn Nhâm Sơ Dung, người kia cũng mơ hồ, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Không chút khoa trương nói, Bồ Đào chính là bảo bối của Hồ đại nhân, sủng ái nâng niu còn sợ chưa đủ, làm sao có thể đưa đứa trẻ ra ngoài, đặc biệt lại đưa tới nơi hoang vắng như Yến Tử Bình.
Hồ đại nhân không chút lo lắng, lại tiếp tục nói:
- Ngoài ra còn có nguyên do, lúc trước có một vị sư phụ đi ngang qua kinh thành, phu nhân thích làm việc tốt, mời sư phụ về nhà, với chúng tôi thì mấy vị sư phụ như thế này cũng không coi là gì, không cần nhìn thêm, liền xin ông ấy giúp đỡ để ý tới Bồ Đào, sau khi sư phụ nhìn qua, nói nó thổ mộc song thê.
- Chỉ nghe một mình ông ta, khó tránh khỏi không đáng tin, nội tử lại hỏi thêm một vị sư phụ khác, đưa Bồ Đào tới mời người ta xem cho, vị sư phụ lần này, rõ ràng không biết thân phận của chúng tôi, nhưng sau khi nhìn Bồ Đào, nói gần như trước sau giống nhau y đúc, lần này, lão phu ít nhiều cũngcó chút không nỡ.
Phu nhân của Hồ phủ tín phật, khi Tiểu Bồ Đào chào đời, bà không xem bói, mà là thu xếp, mời một cao tăng tới xem cho con, tất cả mọi người đều nói những lời cát tường, may mắn, đứa trẻ này không có cách nào tốt hơn, nhưng sau này, đầu tiên là hai năm trước đứa trẻ bị bọn cướp cướp đi trên đường, sau đó không lâu mắc bệnh nặng, trước sau hai lần đều phải kiếp chết, các hòa thượng ai cũng không nhìn ra.
Bởi vậy Hồ phu nhân hơi chột dạ, không phải không tin phật tổ, mà là không quá tin hòa thượng. Thật ra, tử vi đấu số, ngũ hành bát quái học vấn mê hoặc đều thuộc kinh dịch, phật đồ trung thổ căn bản không học những cái này, nói thật suy đoán số mệnh, xung cát tị hung, tất cả hòa thượng đều là người ngoại đạo.
Gần đây liên tiếp có hai vị sư phụ tìm tớiđều là cao nhân nghiên cứu số mệnh, vả lại làm việc khiêm tốn, chỉ nổi tiếng trong một lĩnh vực nhỏ hẹp, người ngoài đều không biết, hai vị sư phụ nói cơ bản đều giống nhau, đưa ra con đường hóa giải cũng không có nhiều sai biệt, những cái khác đều không nhắc tới, một thứ quan trọng nhất trong đó chính là tìm nơi hành thổ dầy, hành mộc thanh tú, để đứa trẻ sống thực sự ba tháng, cái gọi là thiên tiêu địa dưỡng, sinh thiếu mệnh bổ.
Phương pháp phá " thổ mộc song thê" không khó, chính là trong chốc lát đưa tiểu Bồ Đào vào nơi núi sâu, thực hiện được e là hơi phiền phức, Hồ đại nhân và sư phụ thương lượng, nơi có cả thổ mộc này có thể không nhất thiết dựa vào bên ngoàit, sư phụ nghe thấy hay, nói muốn dựa vào bên trong cũng được, chính là sống một trận. Một năm đi.
Phong ấp của Thường Xuân Hầu chính là ở cạnh núi sâu, được cho là hành thổ dầy, hành mộc tú, đồng thời cũng là " dựa ngoại" nhất, lại là nơi có bảo đảm nhất.
- Lão gia này, khó tránh sẽ cằn nhằn, để các ngươi thấy cười rồi.
Hồ đại nhân nói đại khái nguyên do, vẫn cười haha, nói với Tống dương:
- Người yên tâm, đứa nhỏ không cần ngươi quan tâm, ngươi có thể phái người sắp xếp.
Lão nhân vừa nói như vậy, liền chân chính xin Tống Dương giúp đỡ, Tống Dương không thể từ chối nữa, nhưng việc này không phải là phiền phức bình thường, lúc trước không đề cập tới nếu chẳng may thằng nhóc này bị va vấp, hắn đương nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm, nói tình hình hiện tại trong phong ấp này, mời chào binh sĩ, lén tạo quân khí, không lâu nữa còn có thể trộm mộ lấy tiền, nói không chừng sau này còn có "Hoàng đế", những việc này nhỡ bị người ngoài biết đều là thiên đại phiền toái.
Hồ đại nhân hình như có thể đoán được Tống Dương đang băn khoăn, liền nói thêm:
- Cho Bồ Đào theo ngươi tới phong ấp, từ nhỏ chỉ biết việc trong nhà, không hiểu gì chuyện bên ngoài, cũng sẽ không, không dám để ý tới chuyện khác, tuyệt đối không gây phiền cho ngươi.
Nói đến nước này, Tống Dương rõ ràng nhanh chóng gật đầu, Hồ đại nhân vui mừng, cười một tiếng haha:
- Đa tạ lão đệ. Bây giờ bái sư vẫn sớm, nhưng lễ nghĩa không thể bỏ, trước hãy nhận học sinh ghi danh, nhận một lễ của Bồ Đào, nhất định phải nhận, lễ bái sư ta đều mang tới rồi.
Nói xong, liền đặt luôn thằng bé xuống đất, cúi đầu với Tống Dương.
Tống Dương lên một bậc, vai vế của mấy người trong phòng cũng lộn xộn rồi, cũng may mọi người đều hiểu, các cách gọi khác, cũng không liên quan gì.
Đêm đó, Tống Dương ở lại đại doanh, sáng sớm ngày thứ hai, Trấn Tây Vương khởi hành, Hồ đại nhân mang theo con trai bảo bối, đi tới phong ấp cùng Tống Dương.
Đợi trở về trấn, lại có một trận náo nhiệt, A Y Quả, Nam Vinh, La Quan, Cố Chiêu Quân và Tả thừa tướng đều là người quen cũ, mọi người cùng ở trên biển, hoang dã lang bạc kỳ hồ, coi như cũng có giao tình hoạn nạn, sau khi gặp mặt nói chuyện với nhau về chuyện chạy nạn ngày trước, mấy lần cười vang, cảm giác rất thân thiết.
Bồ Đào còn quá nhỏ, đi xe mấy ngày liền, ngày ngày đều ngủ không đủ, khi đén trên đường ngồi trong xe lắc lên lắc xuống, lại đang ngủ rồi, đến khi tới Trấn mọi người không muốn đánh thức nó, liền bế thẳng tới hậu đường của nha môn.
Nhất thời không biết ngủ bao lâu, Tiểu Đào rôt cuộc cũng tỉnh rồi, còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong mộng, mơ hồ mở mắt nhìn, không thấy phụ thân, trước mặt chỉ thấy một người phụ nữ trẻ đang ngồi, miệng chu lại răng thì đen đặc biệt dọa người.
Bồ Đào sợ hãi, nhỏ giọng hỏi:
- Cha tôi đâu?
- Cha ngươi không cần ngươi rồi, đưa ngươi tới đây.
Người phụ nữ mở miệng đen sì, cười ha hả, đáp lại:
- Da thịt của trẻ con mèm mại, luộc lên ăn thơm ngào ngạt.
- Ta liều mạng với ngươi.
Bồ Đào cũng không biết khí lực từ đâu mà có, nhảy dựng lên dùng tay kéo tóc của A Y Quả.
Hắc khẩu Dao và Tả thừa tướng nói chuyện một lúc liền chạy tới nhìn đứa trẻ, vừa lúc Bồ Đào hoảng hốt tỉnh lại, A Y Quả cũng không làm chuyện đứng đắn, nhe răng nhếch miệng hù dọa người ta, nào ngờ Bồ Đào tuy nhỏ Tính cách lại rất quật cường, giật tóc nói thế nào cũng không bỏ ra.
Người phụ nữ trong tòa nhà phía sau khiến đưa bé khóc, mọi người đang nói chuyện gì đó, liền chạy tới, vội vàng tách kẻ " không đứng đắn " và " không hiểu chuyện " ra, sau khi hỏi rõ tình hình Tống Dương cười ha ha, chỉ vào A Y Quả nói:
- Ngươi đáng đời.
Hồ đại nhân thì lớn tiếng mắng Bồ Đào, nếu không phải Quận chúa và Công chúa che chở, cái tát của ông ta đã hạ xuống, sau khi mắng một trận thì thôi, Hồ đại nhân không hề nói thân phận chỉ bắt đứa cúi đầu nhận sai với A Y Quả.
Chỉ là A Y Quả mặt luôn dày, bây giờ da mặt cũng đỏ lên rồi, đưa tay vội bỏ ra, nâng Bồ Đào lên, đồng thời ngượng ngùng nói với Thừa tướng:
- Chớ có trách nó, đứa nhỏ dám đánh dám đá, lão hổ rất hung mãnh, rất tốt, rất tốt.
Nhưng nói thật, vừa thấy bộ dạng cộc lốc của Tiểu Bồ Đào, A Y Quả đã thích nó luôn, nếu không cũng sẽ không nói linh tinh để trêu nó. Thấy vẻ mặt bị ăn hiếp của Bồ Đào, A Y Quả không ngờ lại đau lòng, nhẹ giọng thương lượng với nó:
- Cô cô ôm bé, bé không được giật tóc của cô cô.
Bồ Đào bị nàng " cô cô" này nói đến mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu, nói rất chí khí:
- Không ăn cháu là được rồi.
Tả thừa tướng đợi cả ngày trời, mà trong lúc này, ông ấy cuối cùng cũng ở lại nha môn, mà không đi tới phong ấp, lấy lý do mình không có ý rình rập. Đợi ăn xong bữa tối, ông ta sẽ chuẩn bị về kinh, trước khi đi còn cẩn thận, dặn dò Bồ Đào, không được ỷ vào được yêu chiều mà kiêu căng, không được phép vô lễ với trưởng tôn, trong lòng phải nhớ kĩ lời dặn ân sư như cha v. v.
Trước khi lên đường, Tống Dương cố ý tiễn Hồ đại nhân vài bước:
- Thi Tiêu Hiểu không rõ tung tích, mất tích ở Hồng thành, từ tháng giêng đến giờ, hơn nửa năm rồi không có tin tức.
Hồ đại nhân giật mình, trầm giọng hỏi lại:
- Có liên quan tới Đại Yến?
Sau Nhất phẩm lôi, Cảnh Thái, Đại Yến toàn bộ không có động tĩnh, nhưng với tính cách của Yến đế, y càng không có động tĩnh, Hồ đại nhân càng không yên, việc này cũng chính là nỗi lo lắng của lão nhân, nghe nói Thi Tiêu Hiểu mất tích, phản ứng đầu tiên chính là: Cảnh Thái ra tay.
- Không rõ.
Tống Dương không nhắc tới tình hình bên mình điều tra được, hắn chỉ muốn nhờ thế lực của Hồ đại nhân để tìm người. Hồ đại nhân gật đầu:
- Ta sẽ điều tra, có tin tức gì sẽ liên hệ.
Lập tức thay đổi lại khuôn mặt tươi cười, đi và nói lời từ biệt với những người quen. Khi ông ta khởi hành, đôi mắt Bồ Đào đỏ ngầu, mắt nhìn liền khóc lớn thành tiếng, Hồ đại nhân đột nhiên quay đầu nhìn nó:
- Có nhớ những gì ta từng nói với con không?
Nói xong, giọng nói trìu mến hơn, nói:
- Nam nhi có lệ.
Bồ Đào khóc thút thít, gật đầu.
Tiếp lời:
- Nam nhi có lệ không dễ rơi.
Hồ đại nhân cười:
- Cho nên? không được khóc.
Nói xong, ông ta gật đầu với đám người Tống Dương, và không nói các câu kiểu như " xin nhờ", " phiền rồi", cũng không nhìn con trai nữa, suốt đêm rời khỏi phong ấp trở lại kinh thành.
Tiễn tả thừa tướng, bố trí ổn thỏa cho Bồ Đào, trời đã vào đêm.
Trong những ngày này Nhâm Sơ Dung bận rộn vô cùng, đồng thời lo lắng hãi hùng, từ phong ấp tới đại doanh đều gây sức ép cho nàng, ban ngày thì chống đỡ với những câu nói cười của quý khách, đến bây giờ cũng không ủng hộ nổi, vốn nàng còn có việc muốn nói với Tống Dương nhưng nàng ngồi xuống ghế, chưa nói được hai câu thì đà chìm vào giấc ngủ say.
Tống Dương không dám quấy rầy nàng, lặng yên rời khỏi nha môn.
Để hôm khác, khi Tống Dương ngủ dậy, Thừa Lân đã lại bắt đầu bận rộn, trước thì phải tuyển ra một đội quân Hồng Ba vệ tinh nhuệ để phối hợp với Bạch phu nhân phác họa mấy tấm bản đồ cổ mộ, dẫn theo Thất thượng bát hạ và Hồng Ba vệ, ăn sáng xong liền làm luôn, đi thu xếp việc trộm mộ: Thừa Lân chọn lựa cẩn thận ra bốn người trong nữ vệ bên cạnh, phân làm bốn nhóm, ban đêm không rời khỏi Bồ Đào. Hàng ngày thằng nhóc này có a mỗ, tỳ nữ của tướng phủ chăm sóc, không cần phong ấp lo lắng, nữ vệ chỉ phụ trách an toàn. Lời nói của Hồ đại nhân rất hay, nhưng Thừa Lân lại không dám có sơ xuất gì với thằng bé: Sau đó Nhâm Sơ Dung lại tìm mấy chủ quản công trường, chọn ra thợ thủ công cường tráng, hứa sẽ trả thù lao cao, tiến vào núi tới cổ doanh địa của Sơn Khê Tú. Tống Dương từng nhận lời, cung cấp nuôi dưỡng Thiền Dạ Xoa, sau này giữa phong ấp và khe núi sẽ thường xuyên qua lại. Nhâm Sơ Dung dự định đào ra cửa của đường hầm, không thể luôn dựa vào đám người Tề Thượng Ba Hạ mở cho cánh cửa đó được. Còn phải xây thêm mấy phòng, sau khi hoàn tất cử người tới thường trú, làm công việc liên lạc giữa hai bên.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
177 chương
380 chương