Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 194 : Trượng nghĩa (P2)
Trong vài ngày sau đó, tước thư đi lại không ngớt, đều có liên quan tới chiều hướng của hòa thượng, mà trong phong ấp lại yên tĩnh lạ thường, nên giám sát vẫn giám sát, nên tu hành vẫn tu hành, nên lê la vẫn lê la, vẻ mặt Thường Xuân Hầu thả lỏng, bình thường có thể ở trên đường nhìn thấy hắn, có khi cùng các lão nhân chuyện phiếm vài câu, có khi chơi đùa cùng con trẻ một trận; Công chúa điện hạ thì thật sự giống như thần tiên trái cây, sắc mặt trắng hồng, khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng, tinh khí thần thái từ trong xương cốt phát tiết ra ngoài.
Nhâm Sơ Dung vài lần nhìn ngắm khuôn mặt của muội muội tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thẩm vấn đám võ tăng này sớm đã có kết quả, những người này gần như không biết gì, bọn họ đến từ Hoa pháp, Hồng Loa và mấy đại tự xung quanh, vâng theo pháp chỉ của Phương trượng bản tự, đến tập nã yêu nhân Đàm Đồ Tử, vả lại Phương trượng cũng đã nói trước, mặc dù tiến vào lãnh địa của Thường Xuân Hầu, đêh tử Phật gia cũng không cần khiêm tốn, Thường Xuân Hầu cũng chỉ là một ngón tay bé nhỏ của Phật tổ, không hơn. Cho đến ngày thứ bảy, rốt cuộc, cuối cùng một đạo thăm dò báo tới, năm tòa đại tự, hơn ba mươi gian miếu nhỏ, hơn bốn trăm danh tăng tụ tập rất nhiều tín đò, tổng cộng gần sáu ngàn người, ở cách phong ấp hai mươi dặm tụ hợp, đang nhằm hướng phong ấp đi tới.
Tham báo là do một đội binh mã đại tị ngoài phong ấp truyền đến, chủ quan không chỉ có thủ hạ của Trấn Tây Vương, còn có Tần Trùy sóng vai giết địch, trên thư viết rõ ràng, đại doanh binh mã nghiêm trang dàn trận đón đợi, nếu cần chỉ phân phó xuống một tiếng.
Tống Dương nhờ Tần Trùy giúp đỡ hồi âm, cảm ơn ý tốt của đối phương, lập tức truyền lệnh xuống, sau một lát, trong phong ấp công việc tất bật hẳn lên, Bàn Đầu dẫn một đám nha dịch đi lên trấn nhỏ, bên đường đánh la, ai gia thông tri khẩn cấp đóng chặt cửa nhà, trừ phi được quan gia báo nếu không nghe được động tĩnh gì cũng không được ra ngoài; công xưởng quân khí và trong Tiêu Kim ổ tiếng la điếc tai, thợ thủ công trong lò làm việc cực nhọc trở về phòng, cũng không cần nói, nhưng quyết không hứa tùy tiện đi lại; trong doanh trại của Thạch Lão Đầu và vệ sĩ Hồi Hột, kèn vang vọng mấy ngày, kẻ trước ở Kim mã chỉ huy xuống, miễn cưỡng tập kết thành đội hình, chạy tới kêu loạn, kẻ sau rút đao lên ngựa, dàn trận chạy hình, cuốn theo vô số cát bụi tung bay; Hồng Ba vệ cũng tập kết một chỗ, ngoại trừ Sơn Khê Man nỏ thượng huyền đao, trong phong ấp có bao nhiêu võ trang đều điều động toàn bộ, vội mà không loạn, một lòng trút giận lên trận đại chiến ở phía trước.
Người mù và Chu Nho sớm đã về tới, trốn vào trong nha môn, Hỏa đạo nhân nghe nói động tĩnh bên ngoài, có chút khẩn trương cũng có chút hưng phấn:
- Tống Dương đây là tính đón đánh cái gì? Trực tiếp điều binh tấn công giải tán Phật đồ sao?
Quỷ Cốc tử lại trợn mắt:
- Hắn làm như vậy cũng không thỏa đáng, tuy nhiên với tính cách của Tống Dương, việc này hắn cũng làm được đi.
Hỏa đạo nhân gật đầu, hơi có vẻ tiếc nuối:
- Đáng tiếc, lửa còn chưa bố trí tốt.
Không lâu sau, đội quân tiền tiêu Hồng Ba phủ đưa tin, mấy ngàn phật đồ đã đến bên cạnh phong ấp.
Tuy rằng không phải đánh giặc, nhưng dẫn mấy nghìn người, một đường phía trước hành quân rầm rộ, cảm giác cũng thật sự kỳ diệu.
Khổ Triệt là phương trượng Hoa Pháp tự Thanh Dương, lần này năm đại tự liên kết, ngay cả lão đứng lên, rõ ràng bị chúng tăng đề cử làm thủ lĩnh cầm đầu, tuy rằng vì đức phật thuyết pháp, thủ lĩnh này đương nhiên làm chỉ vất vả chứ không có thưởng, nhưng Khổ Triệt vẫn cảm thấy vui vẻ.
Chẳng qua khi đi vào sát phong ấp, Khổ Triệt sửng sốt, trong tai tiếng kèn âm vang, nương theo bóng trời chiều mơ hồ thấy được cát bụi bay ngập trời, không ngờ là một phái muốn ỷ vào thế trận. Chỉ sửng sốt trong chớp mắt, Khổ Triệt liền quay đầu, nhìn sang các vị cao tăng, phương trượng bên cạnh mỉm cười:
- Đây là biến chúng ta thành quân đội rồi.
Bên cạnh Khổ Triệt, phương trượng Hồng Loa tự pháp danh Giác Hiểu là hòa thượng trung niên mập mạp, nghe vậy cũng cười nói:
- Thường Xuân Hầu không khỏi nhỏ mọn, bày ra thế trận này, có thể sợ hòa thượng muốn thoát tục sao?
Đại đệ tử bên cạnh Khổ Triệt nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở sư phụ:
- Tin đồn Tống Dương lòng lang dạ sói, là kẻ dũng mãnh lại hung ác, nói không chừng thật muốn mời sư phụ dừng bước để để tử đi trước thăm dò…
Không đợi y nói xong, Khổ Triệt liền mỉm cười lắc đầu, nói khẽ với đệ tử:
- Hắn không dám, ta không tin.
Chớ nói Thường Xuân hầu chưa có thực quyền cho dù Phong Long hoàng đế, cũng không dám truyền lệnh cho thủ hạ sát hại, xua đuổi mấy ngàn đệ tử.
Hòa thượng khẳng định Tống Dương không dám giết người, hiện tại Tống Dương đang có hôn sự náo nhiệt như vậy, đợi hắn làm xong việc thì mặt xám mày tro, Khổ Triệt lại muốn cười, lập tức thanh âm nổi lên, cất cao giọng nói với tín đồ phía sau:
- Gặp nhiễu loạn không sợ hãi gặp nguy vẫn thong dong, Phật sáng tỏ ở trong lòng mình.
Nói xong hai tay tạo thành hình chữ thập, dẫn đầu cất bước, hướng về phong ấp của Thường Xuân Hầu đi tới.
Y vừa động, đội quân hơn ngàn người, mỗi người một vẻ mặt thành kính hai tay tạo thành hình chữ thập xướng tụng kinh văn, hành động hết sức đều đặn và khí thế, chẳng qua Khổ Triệt không hiểu được, y mới xướng lên vài câu kinh kệ, cũng là câu kinh mà vài ngày trước Huệ Ngôn vừa niệm xong.
Quả nhiên sau khi tiến vào phong ấp, cách đó không xa ánh lửa lập lòe, nhưng không có người nào thật sự hiện thân đánh tới. Nó khiến phong ấp giống như sân khấu diễn hí khúc dọa người, đi qua rồi tinh thần mọi người thoải mái hơn, Trong khi niệm phật từ bi, trong lòng Thường Xuân Hầu cười hát đoạn kịch Tôn Ngộ Không, không chút khí phách.
Nhưng cũng có chút không ngờ, sau khi tiến vào phong ấp nhóm phật đồ đi chậm lại, khoảng hơn nửa canh giờ, giờ lúc hoàng hôn tới khi trời tối, ngay cả quan viên nghênh đón cũng không có, không thấy người thì đòi hỏi thế nào?
Khổ Triệt nói:
- Thường Xuân Hầu không gặp chúng ta, chúng ta đi gặp hắn cũng được, dẫn đường tới Yến Tử Bình đi.
Nếu tới trấn nhỏ còn nói không gặp người, Khổ Triệt liền cho đám người ngồi xuống đợi, mấy nghìn người yên tĩnh ngồi thị uy, y không sợ Tống Dương trốn không tìm được.
Ngay khi bọn chúng đang phân biệt phương hướng, không lâu sau khi chọn đường đi Yến Tử Bình, bỗng nhiên một hồi vó ngựa vang lên, hơn mười kỵ mã nghiêng mình lao ngựa tới, mỗi một người áo hồng giáp hồng trông thật bắt mắt, chỉ cần là người Nam Lý sẽ nhận ra đó là Hồng Ba vệ.
Xem chừng bọn họ chỉ đi ngang chỗ này, tuy nhiên chợt tỉnh ra một đám người như vậy, Hồng Ba vệ cũng cả kinh, quan tướng cầm đầu quát mắng một tiếng, đội quân dừng lại, cây đuốc trong tay hướng thẳng trước mặt Khổ Triệt thoáng qua, quát hỏi:
- Người nào?
- Chùa Hoa Pháp, chừa Hồng Loa, Thanh Minh thiền viện…
Đại đệ tử của Khổ Triệt bước lên một bước, thông báo thay, tuy nhiên mới nói được vài chữ, lập tức tướng quân mở miệng chặn lại, giọng nói không ngờ còn mang theo chút vui mừng:
- Phật đồ? Chư vị đều là tín đồ Phật gia?
Nói xong, xoay người xuống ngựa, đưa tay mở khôi giáp, mấy vị pháp sư trong lòng có phật, vừa thấy bộ dạng của hắn cũng giật nảy mình, các cơ trên mặt tướng quân bị vặn vẹo, lại bị ánh lửa lập lòe chiếu vào, trông không khác gì bộ dạng của quỷ.
Không đợi các hòa thượng kinh hồn bình tĩnh lại, tướng quân liền chắp tay thi lễ với đám người Khổ Triệt, giọng trịnh trọng:
- Mạt tướng Tần Trùy, thay mặt Hồng Ba phủ, Thường Xuân Hầu, bái tạ chư vị cao tăng đại đức trượng nghĩa viện thủ chi ân, nếu có thể thoát được qua chỗ khó khăn này, Hầu gia nhà ta nhất định hết sức cố gắng trong các ngày trọng sóc của đại tự, đại ân tạc dạ ghi lòng!
Nói xong, dường như còn ngại chưa đủ, Tần Trùy lại đưa ngón tay cái ra với Khổ Triệt, cao giọng nói:
- Trượng nghĩa!
Liền sau đó đội lại mũ giáp, xoay người lên ngựa, cao giọng quát:
- Truyền lệnh xuống, viện binh đang đến, pháp sư các chùa dẫn người đi trước…
Khổ Triệt hoàn toàn chết điếng người, chỉ sợ biết tượng người như vậy chạy trốn, bất chấp thân phận vội vàng đi lên trước, giữ chặt dây cương của Tần Trùy:
- Tướng quân đi thong thả, cái, cái gì đại nạn, đây là đánh giặc sao?
Cho tới lúc này, Khổ Triệt mới hoảng sợ phát giác, trên áo giáp của tướng quân, điểm rất nhiều huyết tương, Tần Trùy a một tiếng, dường như buồn bực:
- Viện binh, thế nào lại không biết đánh giặc, nhưng không cần nói thêm gì, lúc này liền gật đầu:
- Đám mọi rợ trong núi xuống núi cướp phá, Thường Xuân Hầu dẫn chúng ta liều mạng, thề sống chết bảo vệ dân chúng trong ấp!
Tần Trùy thanh âm vang dội, các tín đồ nghe được liền rối loạn, Khổ Triệt cười lạnh một tiếng:
- Tướng quân nói đùa, Thường Xuân Hầu cũng coi như hao tổn tâm huyết.
Tân Trùy nào có kiên nhẫn cùng hắn nói lời vô nghĩa:
- Nói cái gì cổ quá? Chính ngươi mở to mắt ra nhìn, nếu không có địch nhân tiến vào, phong ấp sẽ loạn thành tình trạng như thế này sao?
Vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng hí thê lương, một đám người thân hình to lớn, sắc mặt dữ tợn từ Sơn Khê Man xuất hiện hắc ám, từ bốn phương tám hướng hiện thân đánh tới, hiển nhiên đội quân của Thường Xuân Hầu đi trước hoàn toàn tan tác, ngăn không được đám mọi rợ.
Ai cũng chưa từng thấy qua Sơn Khê Man, nhưng không ai không biết bọn họ là Sơn Khê Man, dáng người, hình dạng, số lượng cũng không thể là người Hán ngụy trang, người thật việc thật, mọi rợ ẩn nấp trong thâm sơn giết người không chớp mắt.
Khổ Triệt cảm thấy mồm miệng đắng ngắt, kinh hãi đổ rầm trên mặt đất, mà đám phật đổ chớp mắt đã tan rã, hô khóc chạy trối chết lung tung.
Thường Xuân Hầu quả thật không thể đánh phật đồ, nhưng hắn có thể mời người Man xuất núi, đám mọi rợ này muốn đánh ai thì đánh, hơn nữa đã đánh ai thì đánh rất hết sức…
Tống Dương, Y Nặc của Sơn Khê Man gặp mặt, ngồi trong nha môn hỏi Thừa Hợp:
- Ta và mọi rợ đánh giặc, bảo vệ dân chúng phong ấp, triều đình có khen thưởng không?
Nhâm Sơ Dung lắc đầu:
- Thường Xuân hầu chỉ là hư chức, công lao bảo vệ địa phương, cuối cùng sẽ ghi cho Mộ Dung đại nhân.
Mộ Dung huyện lệnh ở bên cạnh, nghe vậy vội vàng đứng lên khom lưng mà nói:
- Ân đức Hầu gia, Công chúa, Quận chúa đề bạt hạ quan tới chết cũng không dám quên.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
88 chương
10 chương
60 chương
59 chương
142 chương
46 chương