Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 186 : Nàng thực có hương vị quản gia

Hơn nữa, hai nhánh quân mới, đều muốn mở rộng đến quân đội Trấn Tây Vương đến tây tuyến muốn thảo luận quân giới làm kinh doanh, giám sát binh khí không có cách nào đáp ứng, bây giờ không giữ thể diện cho Vương gia, tương lai quân khí tạo ra hoàn tất, gửi tới cho tuyến tây trang thiết bị mới, không chừng nhất định sẽ bị Trân Tây Vương lôi ra nhiều yếu điểm, trọng giáp quá nhẹ, trọng lượng không đúng, giáo rất giòn tấu chương vừa dâng lên triều, quân khí giám liền chịu thiệt thòi lớn.. Về tình tiết Thừa Hợp cũng không nói gì nhiều, chỉ nói tình hình sơ qua về giá cả một chút, liền sau đó nói: - Muốn kiếm tiền, trước tiên phải tiêu tiền, khai thác mỏ, xây dựng nhà xưởng, chiêu mộ binh sĩ, thợ thủ công không nhắc tới, chỉ đơn thuần tạo ra binh khí, cho dù phụ vương ra mặt, ngân lượng cần chuẩn bị cũng tuyệt đối không phải là số nhỏ, ngươi có tiền không? Tống Dương ngượng ngùng: - Vốn có rất nhiều tiền, kết qua ta tự tay đốt cháy nó rồi. Thừa Hợp biết hắn đang nói tới trận đại hỏa ở Tình thành, nhưng tình hình cụ thể nàng không rõ, tạm thời đem việc chính của mình đặt xuống, nàng có hứng thú tìm hiểu với sự kiện ngày 8 tháng 9 rút cuộc đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sau khi tìm hiểu sự kiện ngày 8 tháng 9, Nhâm Sơ Dung tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Tống Dương một hồi không nói gì, nhưng đang nhìn, Nhâm Sơ Dung hình như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền cười: - Theo ngươi nói, đánh thắng nhất Phẩm Lôi, A Hạ người Hồi Hột đem tiền đặt cược ở Tình Thành cho ngươi? Tống Dương gật đầu. - Tình thành là của ngươi rồi. Nhâm Sơ Dung cười đến mức nói không ra lời: - Nói như vậy tức là ngươi dùng tiền của ngươi mua nhà của ngươi, sau đó lại tạo ra một ngọn lửa, dùng nhà của mình đốt hoàng cung của mình. Nói xong, Nhâm Sơ Dung hoàn toàn mất đi phong thái của một Quận chúa, ôm bụng cười: - Tống tiên sinh, thất bại cực lớn đó nha!. Tuy tiền đặt cược của Tình thành không thể nào nói rõ nhưng về đạo lý những trận hỏa hoạn biểu hiện ra mặt, cũng giống như Nhâm Sơ Dung nói, tiền là của mình, nhà là của mình, Hoàng cung cũng là của mình, Tống Dương mắng một tiếng rồi cũng bật cười. Sau khi cười vui vẻ một trận, lại quay lại đề tài cũ: - Ngươi không có tiền cũng không sao, phụ vương có tiền, đã bàn xong rồi. Coi như là cho ngươi vay,chiếu theo đó đến ngày tính lãi, không có kỳ hạn, đến lúc nào có thì trả. Nhưng còn có việc muốn thương lượng với ngươi, đóng góp cái gì cũng không nhắc tới tương lai quân khí này buôn bán có lãi ròng trong tay, ta muốn phân ra hai thành cho Hồng phủ. Hồng phủ đưa đến cũng không thể coi là kinh doanh, rõ ràng chính là đại phú quý, từ đầu đến cuối mình không cần làm gì cả, đợi đếm tiền xong là xong, cuối cùng mới chia cho Trấn Tây Vương hai thành Tống Dương cũng cảm thấy đỏ mặt: - Có phải là quá ít không… Nhâm Sơ Dung lắc đầu: - Hai thành không ít, số hàng tiêu thụ của ngươi rất lớn. Nói xong, nàng bỗng nhiên chuyển chủ đề: - Hắc Khẩu Dao trong kỳ sĩ, có giao tình thế nào với ngươi? Ý của ta là, ngươi liệu có thể thu nạp được nàng ta không, khiến nàng ta làm việc cho ngươi? Tống Dương cười, trả lời: - Nàng ấy và ta có chút giao tình, thế nhưng con người này…, nếu thực sự nói chính xác, nàng ta có thể coi là thuộc hạ của ta. Hắc Khẩu Dao là môn hạ tinh nhuệ trong phó đảng, nghe mệnh lệnh của Lý Hồng Y đã ở chung mấy tháng trong Tình Thành, Lý Minh Cơ đã thay đổi cách nhìn của mình với Tống Dương, A Y Quả theo đội quân cùng quay lại Nam Lý, chính là lưu lại giúp đỡ cho Tống Dương. - Thật tốt quá. Nhâm Sơ Dung tỏ ra rất vui vẻ, lại nhắc tới những chuyện không liên quan: - Hai năm trước vào lúc giao thừa có xảy ra một trận động đất, ngươi còn nhớ không? So với Kinh thành, chấn động ở bốn phương thực rất hung mãnh, đặc biệt là trong núi sâu. Tống Dương còn nhớ, sau đó khi hắn quay lại Yến Tử Bình, từng nghe người thân nhắc tới,chấn động của một thôn nhỏ còn mãnh liệt hơn nhiều so với Kinh thành. Phạm vi địa chấn rất lớn, càng về phía tây càng mạnh, nhưng uy lực không lớn lắm, lúc ấy vẫn chưa xảy ra nạn lớn. Nhưng ở nơi nào đó trong núi Tây Thùy, nó còn tạo ra một sự nguy hại. Địa chấn dẫn đến nứt núi, thay đổi dòng chảy, bình thường không lộ ra, nhưng vào mùa thu năm đó một trận mưa trong núi Tây Thùy đã thành lụt, lũ lụt trong núi bùng phát, sau khi thay đổi dòng chảy đột ngột hủy diệt một gia viên của người trong núi. Nhâm Sơ Dung hỏi: - Ngươi từng nghe nói Thạch lão đầu chưa. Tống Dương lại lắc đầu, Nhâm Sơ Dung bất đắc dĩ cười khổ: - Còn tưởng rằng Tống tiên sinh học thức uyên bác, hóa ra cái gì cũng không hiểu. Tống Dương cười ha ha: - Ta không hiểu cũng không sao, ngươi hiểu là được rồi. Lời vừa nói ra, hắn mới cảm thấy câu nói này có chút không đúng thi vị, quả nhiên, Thừa Hợp mặt đỏ,. Thạch lão đầu, tộc như kỳ tên, xương cốt cứng rắn, thân thể cường tráng, nhưng phản ứng so với người thường nhân có vẻ hơi chậm chạp. Tuy sống cuộc sống giống như một dã nhân, nhưng không giống với Sơn Khê Man, bọn họ cũng coi như người Dao. Địa vị người Dao trong núi là một bộ tộc thấp kém nhất.Ở thời xa xưa bọn họ chỉ phụ thuộc vào Vu Chung Dao, sau đó dần dần thoát ra tự mình lập thành một tộc, vì quan hệ tổ tiên, nên họ cũng thờ Vu Thần nương nương, hơn nữa còn giữ sự tôn trọng cao nhất với Vu Chung Dao. Hắc Khẩu Dao là người tài kiệt xuất trong Vu Chung Dao, có địa vị cao trong mắt Thạch lão đầu.. Mà hạ tộc trong mắt Vu Chung Dao, trong mắt người ngoài núi lại vô cùng hung ác. Lũ bất ngờ thay đổi dòng chảy, hang ổ của Thạch đầu bị phá hủy trong chốc lát, kế sinh nhai không còn nơi trèo chống, cho nên bọn họ phải xuất núi…, trong mấy năm nay, triều đình Nam Lý luôn ra sức trấn an người Man, tộc Thạch đầu này nếu là nạn dân, giơ tay tìm Quan châu hỏi lương, phần lớn sẽ được thỏa mãn. Nhưng không biết là cái đầu không tốt hay là mặt quá mỏng, Thạch đầu lão không làm nạn dân, bọn họ lại làm loạn dân. Cũng là trúng mục tiêu, bọn họ vừa xuất núi liền gặp ngay một đội quân áp giải lương thực. Lương thực bị bọn họ cướp vào tay, còn chưa kịp chạy trốn liền bị đại quân vây quanh. Nhưng Tướng lĩnh dẫn quân cũng có cái khó, muốn giết tên Thạch lão đầu này, khó bảo đảm không xảy ra sự báo thù của tộc Sơn Khê Man, đánh nhau thì không sợ, nhưng chính sách chiêu an của triều đình là rõ ràng, tùy tiện ra tay nói không chừng trên lưng sẽ gánhg thêm tội danh trấn an không tận sức. Biện pháp tốt nhất là thu phục bọn họ, lại do triều đình vạch ra một địa phương, an trí những tên Thạch lão đầu này. Nhưng tính cách của Thạch lão đầu rất quật cường, căn bản không chịu đầu hàng quân đội người Hán. Mặt khác, cho dù bọn họ đầu hàng, cũng không có châu phủ thu nhận bọn họ, ai mà biết được đám Diêm Vương này có chăm chỉ trồng trọt làm nông hay không, tóm lại là rất phiền phức. Hiện giờ, hai bên vẫn còn đang giằng co, quan quân triều đình vây nhưng không đánh, Thạch lão đầu mấy lần phá vòng vây nhưng đều không có kết quả, may mà bọn họ có lương thực, nhất thời việc đói không chết được truyền ra, trước đó không lâu đã đặt trên bàn của Trấn Tây Vương, dựa vào tínhkhí của vương gia, không cần quan tâm ngươi là Man hay là Phiên, dám đoạt quân lương là phải bị loạn đao phanh thây, nhưng Nhâm Sơ Dung tạm thời ngăn ông lại. - Thạch lão đầu không thể thể đánh. Có thể bất ngờ từ trong lũ chạy ra phần lớn là những thanh niên cường tráng, người này không đến hai ngàn, trong đó bảy thành chính là thanh niên. Sau khi Nhâm Sơ Dung phân tích sự việc rõ ràng xong, nói ra ý của mình. - Nếu Hắc Khẩu Dao đồng ý ra mặt có lẽ có thể thu phục bọn họ, không có nơi nào muốn thu nhận bọn họ, nhưng cha có năm mươi dặm phong ấp, sắp xếp hơn ngàn người không thành vấn đề, Thường Xuân Hầu không thể nuôi dưỡng quân sĩ, nhưng thu phục nạn dân cũng không phải là vấn đề, đây là giải quyết nỗi lo cho Vạn Tuế, nên tìm ông ấy nhận phần thưởng. Tống Dương tinh thần tỉnh táo: - Có thể đánh? - Phụ vương nói với ta bình thường một đám Thạch lãođĐầu có thể đánh thắng được hai lão binh có vũ trang: Năm trăm Thạch Lão đầu chống lại hàng trăm bộ binh có huấn luyện đánh thắng là không còn gì nghi ngờ: Một ngàn chọi với một ngàn là kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương, nếu ba ngàn đánh ba ngàn, Thạch đầu lão chắc chắn lành ít dữ nhiều.. Đám người Thạch lão đầu chỉ dùng đao búa, nếu có thể được trang bị vũ khí, lại tăng cường huấn luyện, sức chiến đấu có thể không kém gì dũng sĩ tốp đầu, không cần nói tới trong công xưởng trong nhà của Thường Xuân Hầu. Nhâm Sơ Doug cười: - Những việc huấn luyện cũng không cần ngươi hao tâm, việc tuyển người hướng dẫn luyện tập ta đã nghĩ xong rồi. Tống Dương cười, gật đầu: - Đương nhiên được!, tính tình của A Y Quả, ngươi đại khái đã hiểu, có chút không theo thói thường, dựa vào nàng ta có thể thu phục Thạch Lão đầu đó sao? - Cái này phải thử xem. Thừa Hợp sớm đã nghĩ tới điều này. - Thạch đầu lão rất cố chấp và bướng bỉnh, điều này là không sai, nhưng bọn họ cũng không phải toàn là những kẻ ngốc, ai mà không muốn sống một cuộc sống vui vẻ, chỉ là không muốn cúi đầu trước người Hán thôi,. Hắc Khẩu Dao có địa vị có trọng lượng trong mắt bọn họ, để A Y Quả ra mặt thuyết phục, Thạch lão đầu đối với chính mình có thể phần nhiều phải rớt đài, cơ hội không tính là nhỏ. - Nếu thực sự xử lý được việc này rất viên mãn. Thừa Hợp giơ tay trái ra, chỉ vào Tống Dương nói: - Phải nuôi sống gần hai ngàn người, cung cấp nhà cho họ, giúp bọn họ trồng trọt, nuôi gia súc, còn phải làm áo giáp, quân khí cho họ, đến vụ thì trồng trọt, nhàn rỗi lại huấn luyện. Ngoài ra, ta còn nghĩ, nếu có thể, tặng cho người Sơn Khê Man một lô quân khí, tương lai có lẽ có thể có tác dụng, những cái này đều cần tiền, tính đi tính lại chi tiêu càng ngày càng lớn, " tám phần" mà ngươi để lại đều không đủ dùng rồi, không thể cho phụ vương ta nhiều hơn được. Tạo ra những vũ khí có liên quan, tuy cũng là thống nhất quản lý, nhưng đã đề cập tới "giao dịch dân gian" thì chung quy sẽ có chỗ trống để đứng, Công chúa, Quận chúa lần này thuyết phục Trấn Tây Vương ra tay, muốn được chia một bát canh cũng không phải việc khó. Nàng giúp Tống Dương kinh doanh binh khí, cũng không đơn thuần là vì kiếm tiền, còn muốn vì Tống Dương tạo dựng thêm những người thân tín. Thôi đi, thôi đi, Thừa Hợp nhíu mày: - Tiền không đủ,vẫn cần phải nghĩ thêm, có con đường nào kiếm tiền nhanh nhất. Cân nhắc một lát, nàng lắc đầu, tạm thời nghĩ không được thì không nên nghĩ ngợi: - Còn có một việc, ngươi giờ có thể cử động được không? Không cần ngươi đứng dậy đi ra đường, nhưng có người, tốt nhất người có thể nhanh gặp mặt một chút, Trần Phản. Tống Dương quay lại Phượng Hoàng thành được một tháng rồi, mười một ngày trước chui vào Hồng phủ, chuyên tâm đến đi trị " bệnh tương tư" cho Tiểu Bộ, đêm thứ mười bị cha vợ chém, sau đó vẫn nằm úp xuống, cuối cùng không thể đi ra ngoại ô thăm Đại Tông Sư. Trần Phản tu vi giảm sút, trí nhớ suy giảm, trong mắt Nhâm Sơ Dong, lão nhân gia gần như không có "giá trị", nhưng vị Đại tông sư này trực tiếp liên quan tới một đại Tông Sư khác. La Quan. Việc này khi Tống Dương mới đến Phượng Hoàng thành đã tới thăm hỏi Nhâm Sơ Dung, khi hắn ở Hồng phủ giúp Tiểu Bộ trị bệnh, La Quan liền được thuộc hạ của Quận chúa đón tới sơn trang, nhưng đến nay, La Quan đối với ân sư cũng chỉ quan tâm từ xa, không dám trực tiếp gặp mặt. Nhâm Sơ Dung vốn không quan tâm tới những việc này, nhưng được Tiểu Bộ tháo gỡ khúc mắc, quyết định " không cần quan tâm vợ chồng hư danh kia, sau này, đột nhiên trở lên nhiệt tâm hơn, trong mười ngày hai lần liền tới thăm Trần Phản. - Tiền bối Trần Phản còn nhờ ta hỏi thăm ngươi, hỏi ngươi tại sao lâu vậy rồi không ghé thăm. Tống Dương có vẻ kinh ngạc: - Lão còn nhớ ta sao? - Vẫn nhớ, nếu có thể cử động thì đến thăm ông ấy đi, đợi sau khi phong thưởng, nếu có thể tạm thời chuyển tới sơn trang, đưa lão nhân gia cùng tới đây đón năm mới thì tốt nhất, đợi sau khi xong việc hôn sự, thì đưa tiền bối Trần Phản đến Yến Tử Bình yên tĩnh của ngươi, thích hợp cho lão nhân tu dưỡng, ngươi chăm sóc cũng tiện. Tuy không nói rõ, nhưng trong lòng Thừa Cáp đều hiểu, Trần Phản tới nơi đó, La Quan cũng sẽ đi theo, nàng ở bên cạnh Tống Dương, lại có thêm một vị Đại Tông Sư. Chọn phong ấp, buôn bán kiếm tiền, thu phục Thạch lão đầu, trang bị Sơn Khê Man mời Đại tông sư, một loạt các việc, không chỉ dừng ở nói mà thôi, có lẽ nhất định phải để Tống dương ra mặt, Nhâm Sơ Dong đều đã sắp xếp xong xuôi. Trải qua giải độc " loạn hoa, cướp đoạt", độc nguyên, "lạo dịch" trong thôn nhỏ, mọi việc, Tống Dương lại càng thấy được sự lợi hại của Thừa Cáp. Nhưng không giống như trước, lần này Nhâm Sơ Dong rất có hương vị của "quản gia". Trên mặt Tống Dương tỏ ý " nịnh bợ", Nhâm Sơ Dung vừa nhìn đã cười: - Đừng nói nữa, thật giả dối. Rất nhanh sau, Thừa Hợp lại cười, ngữ điệu bình tĩnh, và nhẹ nhàng: - Những việc ngươi cần làm quá lớn, không phải một sớm một chiều bỏ ra chút công sức là làm được, chỉ cần một chút, ta ở bên ngoài không quản được. Phải dựa vào bản thân, trong phong ấp ta cố gắng mà ngươi không cần đa tạ ta, ngươi, ta rất hiểu, nên đa tạ nhất, chính là đứa nhỏ đó. Cái đứa nhỏ đáng thương nhất là ai. Vừa nói xong, Nhâm Sơ Dung lại lấy lại tinh thần: - Còn một việc cuối cùng nữa. Tống Dương giật mình: - Vẫn còn nữa? Thừa Hợp gật đầu: - Hiện nay ở Nam Lý, thanh danh của ngươi như mặt trời giữa trưa, dân chúng đều truyền tai nhau ngươi có thần quỷ hộ thân, pháp lực rất lớn. Danh tiếng lớn như vậy, dần phai nhạt đi thì rất đáng tiếc,, mấy ngày gần đây, không chỉ các châu phủ xung quang Phượng Hoàng thành đều có người tới, muốn bái ngươi làm sư phụ. Thu nhận môn đồ, danh tiếng lan xa… Việc này quá lớn, không dễ nắm chắc, ta muốn hỏi ngươi trước, ngươi làm được "tiên sư" không? Mấy việc trước mắt gần như đều đã có định đoạt, có lợi mà không cần Tống Dương làm gì, Thừa Hợp lại nói cái khác là "thương lượng", chẳng qua là " thông báo một tiếng" nhưng dựa theo thời điểm hiện tại để tạo ra, " Tống dương tiên sư", Nhâm Sơ Dung thật sự không dám chắc. Phật học Nam Lý hưng thịnh, miếu thờ cảnh nội san sát, Thiền Trung là đại giáo đầu tiên trong nước, tuy Nam Lý có nhiều đân tộc, các loại tín ngưỡng nhiều không đếm xuể, phần lớn dân chúng đều tin vào phật tử từ bi, cũng cung kính các bậc tiên sư, dân phu dân phụ có tiên lại càng không có gì là lạ. Thanh danh của Tống Dương ở bên ngoài, được truyền trên phố tuyền huyền hồ kỳ ảo, nhưng tiên tử, nào đâu có dễ làm vậy, thật muốn mở đàn, lại sợ còn chưa đợi tới khi biểu diễn kết thúc thì đã bị người ta vạch trần gốc gác rồi, háo danh không được lại bị lưu truyền tiếng xấu đi khắp nơi, làm trò cười cho người khác. Lùi đi một bước, cứ coi như Tống Dương có thể làm thầy, thứ nhất sẽ gây ra xung đột với các môn phái thiền tông trong nước, thứ hai triều đình lại làm sao có thể ngồi nhìn "tà giáo, mê hoặc lòng người. Tống Dương lắc đầu cười: - Những việc thần thần lải nhải ta không làm được, sau này sợ cũng không có thời gian đi các nơi " mở đàn thụ pháp", việc này không cần suy nghĩ nữa. Thừa Hợp cũng không nói thêm gì, liền quay lại vấn đề chính: - Khi nào có thể tới thăm Trần Phản tiền bối? Tống Dương không chút do dự: - Ngươi chuẩn bị xe đi, đi luôn bây giờ, còn phải tìm người đánh xe. - Không biết tại sao, thấy ngươi không dậy được, lòng ta thấy rất kiên định. Nói xong, vẫy tay với Tống Dương, ngồi dậy đi sắp xếp xe ngựa. Nàng vừa rời khỏi, tiếng gõ cửa lại vang lên, Nam Vinh Hữu Thuyên tới thăm, ngay cả cửa cũng không vào, chỉ đứng ngoàimh thản nhiên nói: - Ý tứ của gia chủ, người mù và Chu Nho hai người này biết phóng hỏa, tương lai không chừng còn có tác dụng lớn, tốt nhất nên giữ họ bên cạnh, đợi họ sẽ tới tìm ngươi. Nói xong quay người bước đi luôn. Quả nhiên, một lúc sau, hai người thò đầu ra nhìn, trong đó có người mù, rõ ràng không nhìn thấy, còn cố tình bày ra một dáng vẻ nhìn ngó xung quanh, Quỷ cốc và hỏa đạo nhân tới rồi. Lần này hai người họ tạm thời không tranh cãi, đều mang bộ mặt tươi cười, ngồi bên cạnh giường Tống Dương, ân cần hỏi han vô cùng khách khí. Tống Dương ứng đối xã giao vài câu, liền hỏi: - Hai vị có việc gì nói luôn đi, dựa vào giao tình của chúng ta, không cần lòng vòng quanh co. - Người mù lớn hơn ngươi vài tuổi, phải gọi ngươi là huynh đệ, lão ca muốn nói một câu, có việc ngươi làm cũng không tốt. Quỷ cốc có thói quen, hễ cười là thích liếc mắt, cổ quái khiến người ta luôn nổi da gà. Quái nhân nhăn mặt nói điều kỳ lạ, Tống Dương nhìn đã quen, cười, hỏi: - Việc gì, ngươi nói đi. Người mù cười vẫn đảo mắt,, giọng điệu ủ rũ, Cho Nho tiếp lời,- Nam đại gia đều nói với hai người chúng ta rồi, Ngươi vừa cứu chúng ta thêm một lần nữa, phải cảm tạ huynh đệ trước, việc ngươi làm còn chưa nói, chúng ta chỉ thấy cảm kích vô cùng, nhưng xin ngươi nói với chúng ta một tiếng, nếu không chúng ta không biết nên cảm tạ đại ân của ngươi thế nào. Cả đời người mù mới nói được câu đúng đắn như vừa rồi, việc ngươi làm không đẹp, rất không đẹp. Tống Dương tò mò truy hỏi: - Nàng ấy nói gì với các ngươi? Người mù chỉ khua tay: - Huynh đệ, ngươi cần gì phải biết rõ. Nói thì nói vậy, nhưng vẫn đem câu nói của Nam Vinh thuật lại một lần, Cảnh Thái đã điều tra ra vụ đại hỏa ở Tình thành có liên quan mật thiết tới hai bọn họ, cử ra một vài cao thủ hung mãnh vào Nam Lý lấy đầu hai người, nhưng không cần lo lắng, Tống Dương đã có được tin này trước, ngăn cản sát thủ. Nam Vinh chỉ là nhắc nhở bọn họ, sau này phải cẩn thận, có ý tốt đương nhiên là không phải những lời ma quỷ. Người mù và Chu Nho vốn vẫn vì trận đại hỏa kia mà chột dạ, lại lo lắng cho tính mệnh của người nhà mình. Việc này thà tin là có còn hơn không. Thật ra Nam Vinh cũng không nghĩ là bọn họ hoàn toàn tin việc này, nàng biết mục đích của việc cũ, chính là muốn nhắc nhở người mù và Chu Nho một chút,: phóng hỏa trận đó, hai người bọn họ đều đã bị vùi lấp trong đó, lại không đếm xỉa đến, đâu có dễ như vậy chứ. Yến Đế muốn lấy mạng bọn họ, bọn họ lại không dám xuất đầu lộ diện ở Nam Lý, cùng thương lượng chuẩn bị trốn chạy, nhưng khi nói chuyện, Chu Nho lại nghĩ tới Tiêu thợ rèn. Thợ rèn và lão đạo một người thiện luyện một người thiện hỏa, về chế binh khí là cực kỳ hoàn mỹ, hai người trên đường chạy trốn đã tâm đầu ý hợp, trước khi đi thợ rèn cũng không nói với ai nơi mình sẽ tới, chỉ nói chân tướng với hỏa đạo nhân. Do đó, người mù và Chu Nho cũng biết, Tống Dương sắp có địa bàn của mình. Trải qua nhiều việc trước mắt, hai người nhìn đã hiểu, nghe cũng rõ, thực lực đằng sau Tống Dương " bí hiểm", đối với kẻ địch hung ác với người mình có thể che chở, hai bọn họ lại có kế sách, lại không biết cũng giống thợ rèn đầu quân vào Thường Xuân hầu, tóm lại sống khá giả cả đời còn hơn cả ngày sống trong lo sợ. Dù sao đã lên được thuyền, rõ ràng chạy theo kẻ trộm thuyền, đầu quân cho kẻ trộm thuyền. Tính cách xem ra cũng không tệ.