Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 157 : Lung đấu (phần 1)
Tất cả người Yến cùng nhau hùa theo Hoàng đế cười vang, chính người mù lại không biết gì, đợi Chu Nho nói rõ sự tình cho người này rõ, người mù giận tím mặt, đã chết đến nơi rồi, lại còn phải chịu chế nhạo, ai có thể nhẫn nhịn được, hay tay bẻ gãy cây trượng dẫn đường của chính mình đầy giận dữ, giọng nói quát mắng:
- Mang đao lại đây, Quỷ cốc tiên ông nhà ngươi muốn cùng đao thép.
Chu Nho cũng thái độ khác thường, chẳng những không ngăn lời người mù lại, mà ngược lại còn phụ theo:
- Mang kiếm đến đây, Hỏa chân nhân hỏi kiếm xưng tên.
Hồ đại nhân lúc trước có chút quá dè dặt, lão đoán được có khả năng Cảnh Thái sẽ gây phiền toái, vì không để cho đối phương mượn cớ, trước lúc xuất hành đem những thứ có thể miễn đều không mang theo, hộ vệ Nam Lý đi theo cũng không mang binh đao, không có cách nào chuyển vũ khí cho đồng bọn.
Kỳ sĩ Nam Lý quyết chí nhập lôi, Cảnh Thái đã thỏa mãn tâm nguyện rồi, nếu không cho phép bọn họ dùng đao thì có vẻ quá nhỏ mọn, lúc này mới cười truyền chỉ, lệnh cho quân lính dưới thành cung cấp vũ khí cho đám kỳ sĩ, người mù, lão đạo, bao gồm cả Nhị Sỏa và Tiêu Kỳ, bất kể có biết võ công hay không đều chọn lấy một món binh khí, trong đó Nhị Sỏa là lớn tuổi nhất, chọn một tấm khiên thật lớn, nói nhỏ với Tiêu Kỳ:
- Đừng lo lắng, ta che chở cho mọi người.
Duy nhất mình Tống Dương không chọn binh khí, giơ tay chỉ về hướng Long Tước ở trên tiểu đài, hỏi Cảnh Thái:
- Chọn thanh đao này được không?
Đầu tiên Cảnh Thái nhíu mày, nhưng lập tức phá lên cười:
- Đó là phần thưởng thứ năm, các ngươi cũng chỉ có thể là thứ năm thôi, nếu tính ra, cái chuôi bảo đao này thật đúng là của các ngươi, cũng được, nếu có thể lấy được dùng thì cứ lấy đi, trước khi chết sờ một cái, cũng không uổng công một chuyến đi.
Không cần người khác xử lý, Tống Dương phi thân lên tiểu đài, nắm Long Tước gọn trong bàn tay, trong một nhát mắt đó, dường như Tống Dương nghe thấy, một tiếng kêu thánh thót trong u minh vang lên.
Chiến đao mà Vưu thái y để lại, rốt cục đã trở lại trong tay, tuy rằng Tống Dương sớm có chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn kích động, thời điểm mới nhìn thấy nó không lâu máu huyết trong người đã sục sôi, giờ phút này nắm lấy nó trong tay, da thịt, huyết mạch thật sự muốn vỡ tung ra, vừa muốn khóc vừa muốn cười, cảm xúc mãnh liệt tuyệt không thể kiềm chế mà cũng không muốn kiềm chế, khiến hắn không tự chủ được, toàn thân run lên.
Cảnh Thái và vô số người Yến lại nghĩ là thanh đao này quá to và nặng, Tống Dương run rẩy là vì không thể dịch chuyển được nó, cười vang lần nữa, nhưng một lát sau, Tống Dương đột nhiên rống to lên, thân hình còn run rẩy trước đó giờ phút này lại vững như bàn thạch vậy, một tay giơ đao vung lên cao, chỉ lên trời. Dương đao, đao sáng.
Sáng cho người ở trên trời kia thấy.........................
Tống Dương dẫn đầu, dẫn đội hướng về thiết lung, sắc mặt Hồ đại nhân đen sẫm, hai tay chắp lại khom người bái mười kỳ sĩ thật lâu, lúc ngẩng đầu lên hai mắt đã mơ hồ ngấn nước:
- Là lão phu đã đem chư vị đến nước Yến, không ngờ lại hại đến tính mạng của mọi người, Hồ mỗ bất tài...
Nói còn chưa dứt lời, Tống Dương bỗng nhiên mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai của lão, hạ giọng nói:
- Không cần phải khó chịu, đánh xem sao đã, có chuyện gì đợi sau khi chúng tôi ra rồi hãy nói.
Hồ đại nhân ngây ngẩn cả người, đi ra rồi nói ư? Ta thì còn có thể nói, nhưng lúc đó các ngươi còn có thể nghe thấy hay không?
Tống Dương tươi cười thoải mái, mười vị kỳ sĩ Nam Lý đi vào trạm ở giữa thiết lung. Lực sĩ bên ngoài buông lỏng bàn kéo, cửa sắt từ từ khép kín, ngăn cách thiết lung và bên ngoài, mà trong chỗ trống này, đã xảy ra chuyện làm cho người khác bất ngờ.
Chủ tướng dân tộc Hồi Hột A Hạ dẫn đội tiến lên, trước tiên thi lễ với Tống Dương, mặc dù không phải là hoàn toàn lễ phép nhưng vẻ cung kính thì hiện rõ, Tống Dương đồng thời đáp lễ rồi nói với A Hạ câu gì đó, sau đó võ sĩ Hồi Hột liền đem tất cả người Nam Lý chắn ở phía sau. Người Yến thảo luận sôi nổi, ngay cả những võ sĩ các nước ở trong lồng sắt cũng lộ vẻ nghi hoặc, người Hồi Hột phải che chở cho Nam Lý ư? Hai quốc gia cách xa nhau nhất trên trung thổ, từ khi nào lại biến thành đồng minh?
A Hạ của dân tộc Hồi Hột đã biểu lộ thái độ, ở trong thiết lung còn có một phần không thể hiện ra, chỉ có đôi bên hiểu được thái độ trong lòng. Chủ tướng La Quan của nước Yến và Tống Dương ánh nhìn chạm nhau, trong ánh mắt đều lộ ra chút ý cười.
Tống Dương quay đầu lại, đối với Thi Tiêu Hiểu thấp giọng nói:
- Đợi lát nữa đánh rồi, ngươi và ta chú ý bảo vệ cho mọi người, không được để ai trực tiếp đến gây phiền toái cho chúng ta, chú ý đừng để trận ác chiến làm hại tới mình.
Thi Tiêu Hiểu gật gật đầu, còn chưa kịp nói, chủ tướng Thổ Phiên ở một góc khác Trát Tây Bình Thố bỗng nhiên cất tiếng cười lạnh, tiếng Hán lơ lớ không quen:
- Nam Lý muốn dựa vào Hồi Hột che chở sao? Cách nhau xa quá đấy, chi bằng nhập vào Thổ Phiên chúng ta, Vương Thượng Trạch nhà ta tấm lòng nhân hậu, phân nửa sẽ ban thưởng cho Phong Long một vị trí phiên chủ, con cháu Nam Lý đời đời vĩnh viễn được Thổ Phiên bảo hộ, chẳng phải là tốt sao?
Tống Dương chẳng thèm nhìn y, cũng không ngẩng đầu lên đáp:
- Không cần đâu. Lúc ăn cơm chiều ngày hôm qua đã thương lượng xong rồi, giờ cơm trưa ngày mai Nam Lý và Hồi Hột sẽ nam bắc xuất binh, chia cắt Thổ Phiên, lấy Sài Thố Đáp Tháp Cung làm ranh giới, phía Nam thuộc về Phong Long đế ta, phía bắc thuộc về Hồi Hột của Đại Khả Hãn.
Sài Thố Đáp Tháp cung là cung vàng điện ngọc của Đại Lạt Ma Thổ Phiên, là thần miếu chí cao trên cao nguyên.
A Hạ nghe vậy, lộ ra nụ cười mê hoặc, hỏi Tống Dương:
- Vậy Sài Thố Đáp Tháp cung nên phân chia thế nào đây?
Tống Dương không cần suy nghĩ:
- Lầu một của ta, lầu hai cho ngươi... Nó tổng cộng có mấy lầu?
Trát Tây Bình Thố giận tím mặt, thánh địa trong lòng bị kẻ thù tùy tiện khinh nhờn, đâu có thể nhẫn nhịn được lửa giận mà chờ mệnh lệnh khai chiến nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn thủ hạ cùng phát lực xông lên, A Hạ cười to một tiếng, hai tay loan đao múa may như gió, kêu gọi thuộc hạ nghênh đón kẻ địch.
Cùng lúc đó, Cảnh Thái ở trên cổng thành liền vung tay lên, lại là một tiếng pháo nổ điếc tai, Nhất phẩm lôi bắt đầu, La Quan giương cung một mũi tên thẳng đến lấy đầu thủ lĩnh của Khuyển Nhung, thuộc hạ cũng cùng lúc phát đao kiếm xông vào kẻ thù.
Nam Lý bên này không chút do dự, Tống Dương cầm ngang Long Tước, tay áo Thi Tiêu Hiểu lay động, bảo vệ nhà mình ở phía sau....
Ngoại trừ Nam Lý, bốn nước mạnh khác ở trung thổ thù hận phức tạp, người Yến hận nhất Khuyển Nhung, tiếp đó là căm thù Thổ Phiên; Khuyển Nhung xem người Yến là kẻ thù sinh tử, nhưng bọn họ đối với tộc Hồi Hột cũng hận thấu xương; Thổ Phiên và Hồi Hột thề không đội trời chung, đối với Đại Yến thì kém một chút ít, nhưng vẫn là kẻ thù trăm năm.
Mà Đại Yến và Hồi Hột cũng không giáp ranh giới, không tồn tại tranh giành lãnh thổ, cũng không có mâu thuẫn trực tiếp; tình huống giữa Thổ Phiên và Khuyển Nhung cũng không khác là mấy. Nhưng bất kể là Trung Nguyên và sa mạc, hay là cao nguyên và thảo nguyên, mặc dù không có thảm họa chiến tranh kéo dài nhiều năm, giữa bọn họ cũng hoàn toàn không có sự tin tưởng nào đáng nói. Tranh giành thắng lợi trong lồng, căn bản là không có đồng minh, cho dù là tạm thời liên minh, cũng không có khả năng tồn tại, ngoại trừ võ sĩ nhà mình, ai cũng là kẻ địch, ngoại trừ loạn đấu, hỗn chiến, tuyệt không có con đường thứ hai.
Nhưng Cảnh Thái không biết dưới cổ Tống Dương lộ ra miếng hỏa tâm ngọc của Tát Mặc Nhĩ Hãn, càng không biết được bởi vì Trần Phản, Tống Dương và La Quan đã kết duyên.
Đối với A Hạ mà nói, Tống Dương chính là vương giá; trong mắt La Quan, chính mình chỉ có nửa năm cuộc sống, Tống Dương là chỗ dựa duy nhất của sư phụ lúc về già. Hai người không những sẽ không làm hại hắn, mà còn có thể hợp sức bảo vệ cho hắn và tính mạng của thủ hạ. Chuyện này Cảnh Thái bất kể thế nào cũng không thể dự đoán được, vốn sẽ là một Nhất phẩm lôi ác chiến hỗn loạn, bởi vì sự gia nhập của Nam Lý mà đột nhiên trở thành có trật tự.
Lúc vừa mới tiến vào thiết lung, Tống Dương hạ giọng nói với A Hạ là câu: yên tâm về Đại Yến, có thể chuyên tâm đối phó Thổ Phiên.
Mà La Quan tu vi kinh người, lại đi lại trên giang hồ đã lâu, tâm tư sao có thể kém được, tuy rằng trước đó không biết quan hệ giữa Tống Dương và dân tộc Hồi Hột, nhưng vừa thấy thái độ của A Hạ và võ sĩ thủ hạ, lão đã biết nên làm thế nào rồi: chuyên tâm đối phó với Khuyển Nhung, đem bọn lang sói trên thảo nguyên giết sạch. Chỉ giết hết bọn KHuyển Nhung là chưa đủ, thủ hạ của chính mình là những con "tốt" cũng phải chết sạch sẽ. Một khi như vậy, chỉ cần Hồi Hột giết hết Thổ Phiên, trong lồng sắt còn lại tất cả đều là người một nhà rồi.
Cho dù Hồi Hột không địch lại Thổ Phiên cũng không sao, đại tông sư mắt sáng như đuốc, đại khái có thể nhìn ra, thực lực hai đội ở mức sàn sàn như nhau, cho dù là Thổ Phiên thắng, cũng chỉ có thể còn lại hai ba tên trọng thương tàn phế, không ngăn được ba mũi tên của lão.
Sự ăn ý giữa những người thông minh, không cần phải tụ lại một chỗ thương lượng, trước khi khai chiến Tống Dương và La Quan đã liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ như vậy là đủ để hiểu rõ tâm ý của nhau rồi.
Thiết lung to lớn khác thường, trong đó Đại Yến đấu với Khuyển Nhung, Hồi Hột đấu với Thổ Phiên, một hàng Nam Lý chạy đến một góc thiết lung, căn bản không ai chú ý đến bọn họ. Tình hình hiện tại của kỳ sĩ Nam Lý và bách tính Tình thành ở bên ngoài xem cuộc chiến không khác nhau gì nhiều, chẳng qua là nhóm kỳ sĩ đứng gần hơn một chút, đối với hai nhóm chiến đấu nhìn được rõ hơn một chút.
Sắc mặt Cảnh Thái xanh mét, hoàn toàn không hiểu sự tình tại sao lại biến thành như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
88 chương
10 chương
60 chương
59 chương
142 chương
46 chương