Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 154 : Mãnh dược
Mồng bảy tháng chín.
Mùa thu năm nay, lạnh hơn so với năm ngoái. Từ khi trung thu bắt đầu đến nay đã hơn hai mươi ngày ngắn ngủi, Tình Thành tổng cộng đã có bảy trận mưa rào. Một trận mưa làm mát mẻ, tầng tầng tích lũy, khiến gió thu sớm đã có chút hương vị buồn bã, cho nên thổi qua cỏ cây lạnh run lên, cũng thổi vào lòng người.Ăn trưa xong, Tống Dương ngồi trong dịch quán, cùng với Nhị Sỏa, Tiêu Kỳ nói chuyện phiếm câu được câu chăng, Giải Cửu gia đến Bồng Lai có việc công, không biết trong triều liệu có cử mật thám tới điều tra mình nữa không, cẩn thận vẫn hơn, Tống Dương gần đây cũng không có liên hệ gì với Lậu Sương các, những ngày ngắn ngủi này lại thấy thoải mái lạ thường.
Sự chuẩn bị có liên quan tới trận hỏa hoạn này hắn hoàn toàn không rõ, nửa tháng trước, Chu Nho và người mù hoàn thành mọi sự chuẩn bị, những việc còn lại cũng không có liên hệ gì tới bọn họ, tất cả đều là do Cố, Lý, Bạch đi chủ trì, từ đó không có người đến đưa tin, nhưng Tống Dương hiểu, không có tin tức là chuyện bình thường, tất cả đều thuận lợi.
Đang tán gẫu, ngoài cửa chợt có một bóng người, Thi Tiêu Hiểu đã trở lại.
Tình hình của Đại Lôi Âm tự, trước đây Thi Tiêu Hiểu từng nghe a Thái nói đến khi nói chuyện phiếm, những chuyện mà hắn biết rất quan trọng đối với Hổ Phách, mấy ngày này sắc mặt của Thi Tiêu Hiểu không được tốt, thấy tâm trạng hắn có vẻ khác thường, Tống Dương nhíu mày hỏi:
- Sao vậy?
- Vừa từ chỗ Hổ Phách tiền bối về.
Thi Tiêu Hiểu đang dùng khăn thấm chỗ ướt, lau sạch mặt:
- Việc của bà ấy chuẩn bị cũng tương đối rồi, nhưng còn thiếu hai thứ, một là máu của ngươi, hai là găng tay da, ngươi nhanh chuẩn bị tốt các thứ đó, ta đưa đi, hoặc là…
Nói tới đây, gã có chút chần chừ:
- Không biết có ai nhìn ngươi chăm chú, nếu ngươi có thể cắt đuôi được, ta nghĩ chuyến này ngươi có thể tự đi.
Tống Dương không hỏi nhiều, thoáng suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đi ra, đi tới dịch quán Hồi Hột. Không lâu sau, A Hạ võ sĩ Hồi Hột dẫn theo một đám người nghênh ngang tới dịch quán, vượt qua ngõ nhỏ, bộ dạng nhàm chán đi dạo, đi một lúc, lại vào một cửa hàng chuyên doanh đồ chơi dân tộc, mọi người lách qua tủ hàng tiến thẳng vào hậu đường rồi lát sau, vứt bỏ bộ trang phục Hồi Hột, thay bằng trang phục của người Hán, Tống Dương lặng lẽ theo con đường ngầm của cửa hàng đi ra, nhanh chóng nhập vào dòng người, biến mất không thấy nữa.
Mấy lượt rẽ, Tống Dương ra khỏi thành, càng đi càng hẻo lánh. Cũng là nửa tháng trước, Hổ Phách dọn ra Lậu Sương Các, bà nói phải tự mình chuyên tâm chuẩn bị việc của Đại Lôi âm đài, ở trong Lậu Sương Các thì không tiện, nhưng cụ thể là cái gì không tiện thì bà không nhắc tới.
Bà dọn ra ngoại thành, ngoài thành hoang dã, chọn giữ một bãi tha ma.
Đại tông sư La Quan không ở đây, nhất phẩm lôi đã gần tới, y phải quay lại Hoàng cung bất cứ lúc nào để chờ đám người bảo vệ quanh Lý Minh Ki, Diệp Phi Phi đang trấn thủ lúc này, lão hán xuất hiện lúc trộm Đàm Quy Đức cũng có mặt, hiển nhiên tên này là thuộc hạ tinh nhuệ nhất của Lý Minh Ki.
Vừa bước vào cửa mùi tanh tưởi hôi thối bốc lên, mùi thuốc và hương liệu lẫn vào nhau, đập vào mặt. Những thứ mùi này có chút quen thuộc, sau khi Tống Dương bình tĩnh nhớ lại chợt bừng tỉnh, đây chính là thứ mùi trên người quốc sư.
Khi quốc sư đánh về phía xe ngựa ở Yến Tử Bình, hắn đã ngửi thấy, nhưng không để ý lắm.
Tâm tư của Hổ Phách rất sâu sắc, muốn đóng giả quốc sư không thể thiếu cái mùi này.
Lúc này bà cũng đã "cải trang, sửa lại thân hình" giống hệt quốc sư, trên mặt đeo mặt nạ trắng bệch, trên người mặc áo bào trắng, không thể để lộ ra bất cứ khe hở nào bởi chưa lấy được bao tay, tay của bà cũng bình thường như Cố Chiêu Quân, đung đưa trong tay áo rộng thùng thình, bây giờ nhìn lại ít nhất Tống Dương cũng không phân biệt được thật giả.
Mặt nạ được thợ rèn căn cứ theo dặn dò của Hổ Phách mà rèn ra, trong đó không hề tồn tại sự uy hiếp nào vì thợ rèn hoàn toàn không hay biết nội tình, từ khi hắn bắt đầu làm việc, ra khỏi cửa đã có người của Bạch tiên sinh theo dõi, sau khi về tới trạm nghỉ có giám thị của Nam Vinh bảo đảm hắn chưa từng lộ bí mật.
Hiển nhiên, Hổ Phách không ngờ Tống Dương sẽ tự mình đến, phúc ngữ nói:
- Sao lại tự đến đây, để hòa thượng đi được rồi, ngày mai Nhất phẩm lôi, con nên an tâm tĩnh dưỡng.
Nhất phẩm lôi Nam Lý không cần đánh, lại đâu cần dùng dưỡng khí ngưng thần, hơn nữa cho dù phải chuẩn bị, Thi Tiêu Hiểu cũng giống Tống Dương đều là kỳ sĩ phó lôi. Quả nhiên là tấm lòng của người làm mẹ so với đứa con, người khác đều không thể so bì, có thể coi như gia súc.
Tống Dương lắc đầu, cười, miệng chậc chậc khen ngợi:
- Sự hóa trang này của bà, may mắn ta đã biết trước, nếu gặp ở ngoài, ta thế nào cũng cầm dao xông lên.
Hổ Phách vui vẻ, được Tống Dương nịnh bợ một chút lại thầm cười, lúc trước là tiếng cười truyền ra từ bụng, có lẽ là bà còn chưa luyện thành được cách khống chế giọng điệu phúc ngữ, hoặc là bà cơ thể còn yếu, vừa mới cười hai tiếng, đã ho lên khù khụ.
Tống Dương chạy lên phía trước muốn vỗ lưng giúp bà hết ho, nhưng mới bước hai bước đột nhiên ngẩn người. Tiếng ho của Hổ Phách không phải là tiếng của bà, hoặc nói tiếng ho này hoàn toàn không phải từ cuống họng, từ miệng phát ra, mà là từ yết hầu, từ trong cổ đi ra.
Tống Dương cũng là người độc, thầy thuốc, sao lại nghe không ra thế nào, Hổ Phách ho khan có thể là nguyên nhân thực sự như sau: không chỉ tự hạ độc chính mình, còn xuyên qua cổ họng giống như quốc sư, giống y hệt. Mà ho khan làm cho toàn thân run rẩy, áo bào cũng rung lên, cổ tay áo lộ ra một đường khe hở, nhìn mà ghê, nùng sang, ghẻ lở, làn da đang hư thối.
Trong sự hoảng hốt, Tống Dương thậm chí không có cách nào để phân rõ, con người trước mắt này rút cuộc là quốc sư hay là Hổ Phách, đến khi tiếng ho của bà chấm dứt, dùng phúc ngữ cười nói:
- Không có mấy phần công phu, không đến được Đại Lôi âm đài, ta không muốn chết ở đó.
Phúc ngữ rất buồn, ý cười thoải mái. Hổ Phách dùng thuốc làm thối làn da toàn thân, chính là mãnh dược.
Dựa vào áo bào, mặt nạ, gang tay sẽ không làm lộ ra da thịt, nhưng nếu "trong lúc vô ý", để hòa thượng của Lôi Đài nhìn thấy làn da hư thối của mình, không thể không tin. Hoặc khàn khàn ho khan một trận, chịu đựng đau nhức chỉ có quốc sư mới có thể có tiếng nói mãnh liệt như vậy mà thôi, trên người quốc sư có mùi vị đó, dựa vào thủ đoạn khác không thể có chút kém nào, nhất định người bắt chước cũng phải có làn da hư thối mới được.
Còn có ánh mắt của Hổ Phách, cũng có chút thuốc đặc biệt, vốn là con ngươi linh động, trong trẻo, trở thành huyết đặc, âm u lạnh lẽo.
Tống Dương hiểu, tại sao Thi Tiêu Hiểu muốn hắn tự mình đến xem, Hổ Phách để cải trang thành quốc sư phải hao tâm tổn sức nhiều, vượt xa so với sức tưởng tượng của mọi người.
Nguyên nhân Hổ Phách rời khỏi Lâu Sương Các, để đến một nơi vô cùng hẻo lánh rất đơn giản, bà muốn dùng mãnh dược để làm hư thối hai cánh tay, cổ, mồm, mắt cá chân thậm chí là gương mặt và nhiều chỗ da thịt khác, rất đau, bà không định cắn răng chịu đựng, khi đau phải hét lên.
Nơi phồn hoa ở Lậu Sương Các, tiếng kêu thê thảm có chút ghê người.
Tống Dương sợ ngây người, hoàn toàn không biết nên nói gì, mà ngay cả tại nơi sâu thẳm nhất cũng không thể khiến hắn nói ra được cái gì dù là một chữ. Hổ Phách tiếp tục cười:
- Đừng không có hy vọng như vậy, chẳng đáng gì, nghĩ thử xem, Đại Lôi âm đài là sảo huyệt của Yến đỉnh, nếu thật sự có thể hủy, ta phải mười lần mục nát thế này cũng không đáng. Huống hồ ta làm cho thối rữa vẫn có thể chữa trị được, đợi ngày mai mọi thứ đều được định đoạt, con trai sẽ trị cho ta.
Tống Dương gật đầu, muốn khóc, lại muốn nói gì đó, Hổ Phách cũng không muốn hắn nói nhiều, cho dù đã lộ ra, bà cũng không giấu được hai cánh tay thối rữa, rút ra một thứ rất mỏng từ trong ngực, chẳng qua nhỏ như hạt đậu nành ném lại đây:
- Dùng cái ruột không để dẫn máu, rót vào trong đó, có thể bảo quản hai mươi bốn giờ.
Tống Dương tâm trạng vô cùng vững vàng, đổ máu của mình vào trong đó, lập tức làm theo sự chỉ dẫn của Hổ Phách, châm vào đầu ngón tay, cuộn lại, rất cẩn thận đem máu dính vào "ngón trỏ tay phải, đâm một cái, không cần hỏi, nếu cần thiết. Hổ Phách sẽ làm trò trước mặt tâm phúc, truyền ra một pháp chỉ bằng dòng máu, đủ để xóa tan tất cả mọi hoài nghi.
Tất cả mọi sự hiểu biết có liên quan tới cơ cấu của Đại Lôi âm đài đều từ Thi Tiêu Hiểu, đại khái là đủ dùng: mà ngày mai các bước giả mạo quốc sư có Cố Chiêu Quân, Bạch tiên sinh, Lý Minh Ki cùng nhau bàn bạc lại.
Đối với tình tiết này, Tống Dương lại không hề biết, Hổ Phách không nói nhiều, nhận được cái gang tay, dùng lực thử một chút, xác định bề ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng chỉ cần bản thân cần là có thể chen chúc phá huyết của Tống Dương. Hổ Phách cười tươi, lập tức hiểu ra con trai không thấy mình đang cười qua lớp mặt nạ, lại dùng "phúc ngữ" cười vài tiếng:
- Rất tốt, thế này coi như là đủ.
Tống Dương thử thăm dò hỏi:
- Ngày mai…, ai đưa bà đi?
Không ngoài ý muốn, Hổ Phách lắc đầu:
- Ta có thể đóng giả là quốc sư, nhưng không ai có thể đóng giả làm a Nhất, a Nhị, và thêm một người khác, cũng là thêm một sự sơ hở, còn phải quan tâm, rất là phiền phức, một mình ta là đủ.
Nói tới đây "bà đột nhiên cười, rút lại hơi thở, cười bằng cổ họng:
- Đừng lo, Yến Đỉnh không có ở đó, chỉ dựa vào lũ lừa ngốc kia, cho dù vạch trần được ta thì đã sao? Một người cũng không chừa, toàn bộ đều bỏ độc chết hết rồi đi.
Một mình vào Đại Lôi âm đài, nguy hiểm không cần nói cũng biết, Tống Dương lo, lại không có cách nào ngăn chặn. Nếu khuyên nên trước đây hơn hai mươi ngày, khi Hổ Phách quyết chí giả mạo quốc sư nên cản chở Hổ Phách làm việc này, không liên quan tới Tống Dương, bà là vì đại ca, vì Vưu Ly, vì đứa con trai đã có mặt ở thế giới này mười tám năm, lại chưa từng một lần được nhìn thấy mặt cha của mình, mới phải giả mạo quốc sư, tới Đại Lôi âm đài.
Tống Dương nhìn vào mắt, trên mặt, tất cả những cảm xúc trong lòng, cười với Hổ Phách:
- Những hòa thượng có mặt ở Đại Lôi âm đài ngày mai đen đủi chắc rồi.
Hổ Phách lại không hồi đáp gì, mà lại nhìn chăm chú Tống Dương, một lúc lâu sau mới hít sâu, nói:
- Con trai của ta, cười lên trông rất đẹp trai.
Tuy ngữ khí của phúc ngữ rất mơ hồ, nhưng cũng có thể nghe thấy sự đắc ý và tự hào trong đó.
Khi Tống Dương trở về dịch quán, trời còn chưa tối, lúc này Cảnh Thái đang trong Ngự thư phòng, đang ngồi, mặt không chút thay đổi.
Trước án thư có vài vị trọng thần, đang lần lượt báo cáo những chuyện xảy ra gần nhất trong triều, mỗi người nói đều là chuyện gấp, liên quan đến quốc gia, quân tình, dân sinh, nhưng bọn họ cụ thể nói cái gì, Cảnh Thái hoàn toàn không để vào lỗ tai, hắn thất thần.
Đại thần càng nói giọng điệu càng nhỏ, ai cũng có thể thấy Hoàng đế đang không yên lòng, do đó mà mấy vị đại thần cũng có chút không yên, khi tâm trạng của Cảnh Thái không tốt, việc thích làm nhất chính là giết người, lúc này đây đứng trước mặt hắn, thực sự không phải là chuyện hay.
Điều ngoài ý, sau khi Cảnh Thái lấy lại tinh thần, lại không hề tức giận, nói với Thần tử:
- Những việc này các ngươi xem giải quyết là được rồi, lui xuống đi.
Nói xong, hắn còn xin lỗi và cười với mấy đại thân đang cáo lui, tránh không được ánh mắt nhìn nhau, tuy không nói ra, nhưng tâm trạng đều giống nhau: Vạn tuế gia thay đổi tính tình?
Tính cách không thay đổi, nhưng cách nghĩ thay đổi, Cảnh Thái hiểu hơn ai hết một đạo lý: quốc sư không còn, hắn không thể điên nữa.
Sau khi năm vị quan đi, Cảnh Thái tiếp tục ngây người.
Ngày mai chính là nhất phẩm lôi, nhưng quốc sư vẫn chưa về, ngay cả tin tức cũng không có. Trong một đoàn người, có bốn người đều phải lên đài, bốn đại tông sư, trong đó còn có một người bản lĩnh thật sự: Tông sư, quốc sư hư danh.
Đã kéo dài quá hai lần, lại bỏ xuống, không thể kéo nữa, nếu không sẽ bị thần dân hiểu lầm, cho là Hoàng đế sợ, nhưng bọn họ không thể đến, Đại Yến còn mấy phần có thể thắng? May mắn, trong tay còn có La Quan trấn thủ, chín người khác tu vi không đồng nhất, nhưng đều là rất giỏi, còn có bản lĩnh liều mạng.
Nhưng quan trọng nhất cũng là điều Cảnh Thái lo lắng nhất, không phải là Lôi đài ngày mai, mà là sự sinh tử của quôc sư, quốc sư tuyệt đối không thể chết. Nửa tháng trước, hắn ta đã gửi một phong thư cho Tước tử đó, người mà Quốc sư đã dặn dò " không vạn bất đắc dĩ không thể vận dụng".
Tước tử bên kia là một người, từ nhỏ đã đi theo quốc sư, tuyệt đối có thể tín nhiệm, cũng là người có bản lĩnh gần với quốc sư nhất. Tiểu Phi.
Tiểu Phi không ở Đại lôi âm đài, gã có nhiệm vụ của mình, tuyệt đối không được phép quấy rầy. Nhưng sự việc lại thành ra như bây giờ, Cảnh Thái không thể đợi thêm, lại càng không chịu được, liên lạc với đối phương, không phải để hắn tới chủ trì lôi chiến mà là báo sự mất tích của quốc sư, xin hắn mau tới Nam Lý tìm người.
Quốc sư mất tích, việc này cơ mật, cũng chỉ có những người đáng tin biết, hắn giờ đây chắc đã đến Nam Lý rồi chứ, đang suy nghĩ lung tung, thái giám truyền đột nhiên chạy vào, quỳ bẩm:
- Vạn tuế trà….
Có tin tức liên quan tới quốc sư à? Cảnh Thái giật mình, nhưng lại nhanh chóng thất vọng, là tin tức truyền tới từ sơn trang Minh Nhật: Tô Hàng trình bẩm, nhiệt khí cầu đêm nay có thể đại công cáo thành, nếu Hoàng đế muốn " bay" thì ngày mai có thể.
Cảnh Thái khoát tay áo, không còn cách nào khác, ngày mai không được, ngày tám tháng chín, Nhất phẩm lôi.
Ngày kia, ngày kìa trước khi Quốc sư trở về đều không được, quốc sư không ở đây, Hoàng đế không thể điên.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
88 chương
10 chương
60 chương
59 chương
142 chương
46 chương