Hoàng yến
Chương 5
“Giờ nên làm gì đây dì nhỏ, người nói Thiên Mỹ cứ như vậy giao vào tay con nhỏ Ngôn Khả Hân sao, Chúng ta có lấy lại được không hả dì ?” Tần Văn Văn vội vàng hỏi.
“Lấy lại ư? Làm thế nào để lấy lại? Hiện giờ chúng ta đều bị đuổi đi, muốn lấy lại Thiên Mỹ thì có mà nằm mơ.”
“ Vậy thì được lợi cho con nhỏ đấy rồi” Tần Văn Văn vẻ mặt tức giận bất bình.
Tưởng Thục Viện lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Hiện tại còn lo nghĩ đến vấn đề đó? Mày quên mất việc quan trọng hơn là con nha đầu kia có thể đã gửi những chứng cứ về việc các người đem tài sản di dời trình lên tòa án hay sao?”
“……”
“……”
Lời này vừa ra làm hai mẹ con Tưởng Thục Vân đang ồn ào liền câm lặng, khuôn mặt sợ đến trắng bệch, ngay cả môi cũng run không tự chủ.
Do vừa mới tiếp nhận công ty còn nhiều việc chưa hoàn thành, nên cả ngày hôm nay Ngôn Khả Hân đều ngây ngốc ở trong công ty.
Buổi tối khi trở về Ngôn gia, cô vừa bước vào cửa nhìn phát hiện trong phòng khách ngồi đầy người, không chỉ có ba người Ngôn gia mà còn có mẹ con Tưởng Thục Vân, trong phòng bầu không khí căng thẳng an tĩnh đến đáng sợ. Lúc đi qua cô khách khí chào hỏi vài câu, Ngôn Phi Hùng đối với cô vẫn như cũ không hòa nhã, ngữ khí nặng nề nói: “Ta nghe nói mày đem người của công ty Thiên Mỹ đều đuổi đi có phải hay không?”
Ngôn Khả Hân vẻ mặt không thay đổi nói: “ Những kẻ đó không ăn trung gian bỏ túi riêng, thì cũng là tham ô công quỹ của công ty, tôi không chỉ đuổi chúng đi, còn muốn chúng phải chịu phán xét của tòa án nữa đấy”
Ngôn Phi Hùng sắc mặt tuy trầm bất quá cũng chưa nói gì quá, rốt cuộc hắn cũng là lãnh đạo của một tập đoàn hiểu được việc công ty tồn tại những thành phần nghiêm trọng đến mức nào.
“Chúng ta cùng dì Vân dù gì cũng là người một nhà, chuyện này mày cũng nên bỏ qua cho dì.” Ngôn Phi Hùng hướng cô nói, ngữ khí có vài phần thương lượng.
Cô cúi đầu xuống che dấu một mảnh lạnh lẽo trong mắt, người cha này thật đúng là buồn cười, lúc cô bị Ngôn Nhã Mộng cướp vị hôn phu, thậm chí vì khổ sở mà tự sát, người nhà cô ở đâu sao không nói được lời nào công bằng đối với cô?
Khi ngẩng đầu lên, sắc mặt cô không còn biến hóa gì, “Cũng được , nếu dì Vân đưa trả lại tôi gấp đôi số tiền mà dì đã lấy đi của công ty, thì tôi có thể suy nghĩ đến việc không truy cứu trách nhiệm hình sự của dì”
“Gấp đôi?” Ngôn Phi Hùng híp híp mắt, “Tiểu Hân, mày quá đáng rồi đấy”
Ngôn Khả Hân hoàn toàn không dao động, “Nếu dì Vân không muốn, tôi đây cũng không có biện pháp nào khác, mà các người suy nghĩ nhanh lên, chứng cứ tôi đang sửa sang lại cho hoàn chỉnh, nói không chừng một ngày nào đó tôi không vui tôi sẽ lập tức đưa lên tòa án đấy.”
“Ngôn Khả Hân, mày đừng khinh người quá đáng” Tần Văn Văn thật sự không chịu đựng được, đứng lên tức giận nói.
Ngôn Khả Hân nhướng mày nhìn cô ta: “Tôi cho rằng, các người lần này đến để nhận sai về vụ tham ô tài sản công ty, cho nên tôi mới nể mặt mọi người đều là “người một nhà” mà cho các người mặt mũi, nhưng hình như là tôi đã sai rồi.”
Tưởng Thục Vân cực lực nhịn xuống lửa giận trong mắt, vội lôi kéo Tần Văn Văn, cười làm lành: “Chị họ Tiểu Văn của con chỉ đang nói giỡn, tiểu Hân con đừng nóng giận.”
“À?” Ngôn Khả Hân không buông tha, “Chị họ Tiểu Văn, chị đang nói giỡn sao?”
Tần Văn Văn bị hỏi lại, nếu bình thường cô ta làm sao phải nhẫn nhịn, nhưng hình phạt mấy năm tù đang treo mắt nên cô ta không còn dám phản bác lại nữa, cô ta nghẹn lại lửa giận nói: “Không sai, không sai chị chỉ đang nói giỡn, Tiểu Hân đừng giận”
Cô không thèm để ý tới những người này nữa, đơn giản nói thẳng: “Mọi người từ từ suy nghĩ, tôi lên lầu đi nghỉ trước.”
Vừa mới quay đầu đi lên lầu cô liền nghe Ngôn Phi Hùng nói: “ Nếu đem gấp đôi tiền trả lại cho mày, mày liền không truy cứu trách nhiệm hình sự với dì Vân ?”
Ngôn Khả Hân trong lòng vui mừng vì mưu kế đã đạt được, quay đầu cười nói: “Đương nhiên”
Ông ta nói tiếp: “Mai ta sẽ bảo người mang tiền trả cho mày”
Nghe xong lời ông ta hai chị em nhà họ Tưởng thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Khả Hân trong lòng cười lạnh, ông ta đối với việc của Tưởng Thục Viện vô cùng để ý, không những thế còn cam tâm tình nguyện giúp chị của bà ta gánh một món nợ lớn. Đúng là chân ái mà, nhưng cũng vì thế cô cảm thấy rất đáng tiếc cho người mẹ đã mất cuả cô bé.
Ngôn Phi Hùng nói là làm, sáng hôm sau liền đem số tiền lớn gửi vào tài khoản công ty Thiên Mỹ, vừa hay đúng lúc công ty cũng đang cần nguồn tài chính.
Trong khoảng thời gian này cô đều ở công ty bận rộn xử lý công sự, vì để cho công việc thuận lợi nên cô chuẩn bị tìm một phòng ở gần công ty và cũng tránh khỏi về nhà nhìn mặt những con người đáng ghét ở đó.
Trải qua một đoạn thời gian nỗ lực hoạt động công ty đã đi vào quỹ đạo, nhờ có một lượng lớn tư liệu khách hàng quan trọng về tay nên tình hình tài chính của công ty đã tăng chở lại, bắt đầu có tiền lời.
Hôm nay mới vừa tan tầm thì có cuộc gọi từ Ngôn Phi Hùng, ở trong điện thoại ông ta bảo có việc quan trọng cần thương lượng, nói cô cần phải về một chuyến.
Hiện giờ tạm thời không cùng Ngôn gia nháo đến khó coi, suy tính một chút cô liền trở về.
Đến nơi thì ba người nhà Ngôn gia đều có mặt, Tưởng Thục Viện lại bắt đầu diễn: “Tiểu Hân đã trở lại, con đã ăn gì chưa?” Bà ta luôn thích đứng trước người khác diễn một bộ mặt mẹ kế từ ái rộng lượng không biết chán.
“Tôi ăn rồi” Cô khách khí đáp rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi Ngôn Phi Hùng: “Gọi tôi trở về có chuyện gì?”
Ông ta liền đem một tấm thiệp mời đưa qua, “Đây là thiệp mời của Phương gia, nhà họ muốn tổ chức một buổi tiệc tối, Phương lão phu nhân mời đích danh mày đi tham gia.”
Gia tộc nhà họ Phương này gốc gác là ở thành phố Cảng, bên đó đã là một gia tộc cực kỳ giàu có, sau này kiến quốc có công sức cống hiến cho quốc gia, nên sau khi dời địa bàn về nội địa được nhà nước ưu đãi nên càng phát triển.
Lão phu nhân nhà họ Phương này căn bản trước đây được coi là bạn tốt với mẹ của thân thể này, cô bé Tiểu Hân cũng hay cùng mẹ đến Phương gia chơi, cho nên Phương lão phu nhân cũng coi như là nhìn cô lớn lên, vì thế có thể lý giải được việc nhất định phải là cô mới được.
Chỉ là Phương gia bên này luôn làm người khiêm tốn, ít khi tổ chức tiệc tùng yến hội, nên không hiểu buổi tiệc này tổ chức vì lý do gì.
Ngôn Khả Hân nhịn không được liền hỏi ra nghi hoặc của mình, “Phương gia có việc vui hay sao? Vì cái gì mà tổ chức yến hội?”
“Phương gia chẳng có việc vui hay cưới hỏi gì cả” Tưởng Thục Viện nói tiếp: “Chỉ là Phương lão tiên sinh mời được một đại nhân vật đến làm khách, đêm nay yến hội tổ chức là để hoan nghênh vị khách đấy”
Có thể làm gia tộc nhà họ Phương phải tổ chức yến hội chào đón, có thể thấy đó là một đại nhân vật lớn đến thế nào.
“Là đại nhân vật nào?” Cô buột miệng hỏi một câu.
“Muốn nói đến đại nhân vật này, phải nói đến địa vị của hắn, không biết chị có nghe qua cái tên Tư thông gia tộc” Ngôn Nhã Mộng nói.
Ngôn Khả Hân vừa nghe đến “ Tư thông gia tộc” liền như sét đánh ngang tai, cô vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ngôn Nhã Mộng, cơ hồ không chịu khống chế buột miệng thốt ra, “Cô nói gì cơ, Tư thông gia tộc?”
Ngôn Nhã Mộng không nghĩ tới cô lại có phản ứng lớn như vậy, nói lời hàm súc “Thì ra là chị cũng biết gia tộc này”
Cô chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ bàn chân truyền lên, cả người có cảm giác rét run, hai chân không tự giác mà mềm nhũn.
“Lần này người Phương lão tiên sinh mời đến không ai khác là người đứng đầu gia tộc Quý Thần Vũ.”
Ba chữ này cảm giác như đánh một đòn nghiêm trọng lên người cô.
Quý Thần Vũ, cô so với ai khác đều rõ ràng nhất.
*****
Hai năm qua cô như là một con thú cưng được hắn nuôi dưỡng là trò tiêu khiển của hắn. Quý Thần Vũ là một người vừa bá đạo vừa hung ác, làm cho cô sợ hãi luôn muốn trốn thoát khỏi hắn.
Ngôn Nhã Mộng thấy sắc mặt không tốt lắm, thật không nghĩ tới làm sao mà cô bị dọa đến mức này, cứ tưởng sau khi tự sát tính tình thay đổi, ai dè vẫn như trước miệng cọp gan thỏ.
Ngôn Nhã mộng cười cười vui sướng khi người gặp họa, cô ta ra vẻ quan tâm nói: “Chị, chị bị sao vậy?”
Ngôn Khả Hân giờ mới hồi thần, hướng Ngôn Nhã Mộng cười cười , cô đưa tấm thiệp cầm lấy, “Tôi gần đây bận rộn công việc, có thể là hơi mệt , muốn trở về sớm để chuẩn bị tốt, tôi đi về trước”
Không đợi bọn họ đáp lời cô liền trực tiếp ra ngoài.
Vào trong xe ngồi Ngôn Khả Hân thật lâu không nhúc nhích.
Tư Thông gia tộc, một trong mười đại gia tộc lớn trên thế giới, người sáng lập là người Hoa kiều chính gốc tên là Quý Tư Thông, ông là một người điều chế nước hoa rất nổi danh, nhập cư trái phép đến Anh Quốc thời đại Victoria.
Thời điểm vừa đến nước Anh, ông cũng chịu không ít khó khăn vất vả, nhưng với bàn tay tài hoa về điều chế nước hoa, dần dần ở đất nước này phát triển đi lên.
Mùi hương mà ông làm ra rất độc đáo, đến mức nhưng thiếu nữ phu nhân qúy tộc say mê yêu thích, hơn nữa ông cũng rất giỏi làm kinh doanh, cuối cùng danh tiếng của ông lớn đến mức nữ hoàng cũng yêu thích mà phong cho huân tước, hơn nữa còn cưới được con gái của một quý tộc hoàng gia.Từ đấy đổi sang quốc tịch Anh quốc, sáng lập phường nước hoa Tư Thông, cũng chính là tiền thân tập đoàn Tư Thông đời trước .
Sau này gia tộc Tư Thông trải qua mấy đời con cháu càng không ngừng phấn đấu, chậm rãi phát triển mạnh, ngoài sản nghiệp nước hoa, gia tộc này còn lấn sang kinh doanh súng ống đạn dược, đường sắt, chế tạo tàu thủy.
Qua hai lần chiến tranh thế giới, nhiều đại gia tộc đều bị chiến tranh càn quét không dấu vết, nhưng riêng gia tộc Tư Thông vẫn sừng sững đứng vững và phát triển đến ngày hôm nay.
Hiện nay sản nghiệp của gia tộc đã trải rộng trên toàn cầu, vẫn còn mối quan hệ thân thiết với hoàng gia Anh quốc.
Là một đại gia tộc có tầm ảnh hưởng lớn trên toàn thế giới , bọn họ không chỉ có tài sản khổng lồ, địa vị hiển hách mà thậm chí còn có một quân đội cho chính mình.
Quý Thần Vũ người đứng đầu gia tộc, chính là một thiên chi kiêu tử, mấy năm nay hắn có ý định ở trong nước phát triển, nên người đến nịnh bợ hắn đếm không xuể, mà Phương gia là một gia tộc luôn khiêm tốn mà cũng không tiếc vì hắn mà tổ chức yến hội.
Cô lấy thiệp mời ra, có chút không muốn đi, cô hiện tại chỉ muốn sống một cuộc sống bình thản tự do tự tại, không muốn phải đối mặt với Qúy Thần Vũ.
Tưởng tượng đến người này cô liền cảm thấy một tầng da gà nổi lên. Nếu có thể, cô hy vọng cả đời này cô một chút không có quan hệ gì với hắn.
Bất quá cũng do cô suy nghĩ qúa mức, hiện tại cô đã là Ngôn Khả Hân không còn là Nhạc An An nữa, cô đã có một thân phận mới thay đổi hoàn toàn bộ dạng, sao Quý Thần Vũ có thể nhận ra cô được.
Trên thực tế từ kiếp trước lúc cô bị tai nạn đến khi tỉnh dậy trong thân xác của cô bé Tiểu Hân này, chỉ là trong nháy mắt, nhưng thời gian đã trôi qua được một năm rồi.
Cho nên, nói không chừng Qúy Thần Vũ đã quên mất cô từ lâu rồi, cô đi rồi thì không thiếu phụ nữ muốn sà vào lòng hắn. Có lẽ lúc mới đầu hắn sẽ buồn rầu một chút, nhưng nhanh thôi hắn sẽ vứt nỗi buồn đó ra sau đầu. Cô có thể tưởng tượng được khi biết tin cô mất, hắn sẽ cong khóe miệng lạnh lùng nói một câu ,” Xứng đáng, không nghe lời thì chỉ có kết cục này”
Một khi đã vậy, cô còn sợ gì nữa. Vì đã không còn gì lo lắng nên cô quay sang chuẩn bị lễ phục.
Không thể không nói, Ngôn Khả Hân này lớn lên rất xinh đẹp, nhưng do ảnh hưởng từ Dương Oánh nên trang phục của cô ấy rất bảo thủ, tóc mái thì để che trán.
Trên thực tế đời trước của cô là gia đình gia giáo, nên ăn mặc trang điểm đều rất bảo thủ nghiêm khắc, nhưng từ khi rơi vào tay đại gia Quý, hắn ta toàn bắt cô mặc những trang phục hở hang kì quái.
Tuy rằng không thích, nhưng không thể nói nhờ vậy mà cô có được con mắt thẩm mỹ giúp bản thân hoàn thiện hơn.
Ngôn Khả Hân có một khuôn mặt trứng ngỗng trắng bóc, đôi mắt to tròn sáng ngời, mà trên khuôn mặt cô thích nhất là chiếc mũi nhỏ xinh xinh.
Cô đem tóc mái vuốt ra sau đầu, đem cả khuôn mặt tinh xảo lộ ra. Cơ thể này phát dục rất tốt, nhìn trông gầy, mà chỗ cần có thì đều đầy đủ .
Vì muốn đem những đường cong cơ thể được lộ ra, cô chọn một chiếc đầm đen bó sát làn váy chỉ đến nửa đùi, đôi chân dài trắng nõn như ngó sen hiện ra.
Gợi cảm , thanh thoát đây mới chính là bộ dạng Ngôn Khả Hân nên có.
Nhìn trong gương quan sát vài lần, mọi thứ đều thỏa đáng, cầm theo túi xách cô trực tiếp xuất phát.
Tài xế của cô tên là Tiểu Tạ, là người cô trực tiếp tuyển chọn,Tiểu Tạ không phụ sự kỳ vọng của cô làm rất tốt nhiệm vụ .
“Ngôn tiểu thư, hiện tại liền trực tiếp đi đến Phương gia sao?” Cô vừa lên xe tiểu Tạ liền hỏi.
“Ừ”
Tiểu Tạ khởi động xe rời đi, cô ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần điều chỉnh tâm tình.
Tuy rằng hiện giờ cô không phải là Nhạc An An, nhưng nghĩ đến cảnh có thể chạm mặt Qúy Thần Vũ tốt nhất cô nên chuẩn bị trước, cô sợ khi gặp lại hắn cô vẫn như cũ khẩn trương thì không tốt.
Trước mặt tên biến thái ấy cô phải thật cẩn thận ngàn lần không thể lộ ra dấu vết.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
53 chương
10 chương
243 chương
28 chương
10 chương
176 chương