Hoàng tử rắn
Chương 67 : Chương 15.5
Chàng đã nghĩ là nàng sẽ từ chối chàng ư? “Vâng.” Nàng quay mặt nhích vào phía trong tường.
Chàng cởi quần và thổi tắt nến. Nàng cảm nhận được giường bị lún xuống khi chàng leo lên. Nàng chờ đợi, nhưng chàng nhích lại gần nàng. Cuối cùng, nàng lại gần chàng. Chàng do dự, rồi đưa tay ôm vòng qua nàng.
“Anh vẫn chưa kể hết cho em câu chuyện cổ tích,” nàng thì thầm trong lòng chàng.
Nàng thấy chàng thở dài. “Nàng thực sự muốn nghe nó?”
“Có, em muốn.”
“Tốt thôi, vậy.” Giọng chàng truyền đến nàng trong bóng tối. “ Như em có thể nhớ lại, Angelica ao ước có thêm một chiếc váy khác thậm chí nó còn phải đẹp hơn cái đầu tiên. Vì vậy hoàng tử rắn đã đưa cho nàng một con dao bạc sắc bén và bảo nàng hãy cắt đi bàn tay phải của chàng.”
Lucy rùng mình, nàng đã quên mất đoạn đó
“Cô gái chăn dê đã làm theo những gì mà chàng bảo nàng, và một cái váy được đính hàng trăm viên đá quý xuất hiện. Nó trông giống như ánh trăng.” Chàng luồn tay vào tóc nàng và vuốt ve chúng. “Và cô ấy đã rời đi và có khoảng thời gian vui vẻ tại dạ hội với hoàng tử Rutherfold đẹp trai và trở về muộn—“
“Nhưng còn hoàng tử rắn thì sao?” nàng cắt ngang. “Không phải là anh ấy đang phải chịu đau đớn ư?”
Tay chàng dừng lại. “Tất nhiên.” Chàng tiếp tục vuốt ve. “Nhưng đó là điều mà Angelica muốn.”
“Thật là một cô gái ích kỉ.” “Không. Chỉ tội nghiệp và cô đơn. Nàng không thể kìm nén ham muốn có được quần áo đẹp cũng như con rắn không thể ngăn lại việc phải lột da. Điều đó đơn giản là bởi Chúa đã tạo ra họ như vậy.”
“Hmm.” Lucy nghe với vẻ không được thuyết phục cho lắm.
“Dù sao,” Chàng vỗ vai nàng.” Angelica đã trở lại và kể với hoàng tử rắn tất cả về buổi dạ hội và Rutherford đẹp trai và mọi người ngưỡng mộ chiếc váy của nàng đến thế nào, và chảng chỉ im lặng lắng nghe và cười với nàng.”
“Và em khá chắc là tối hôm sau nàng ta lại muốn có một cái váy mới cho Rutherford ngu ngốc.”
“Đúng vậy.”
Chàng dừng lại và nàng nghe thấy hơi thở của chàng trong bóng tối trong vài phút.
“Rồi sao nữa?” nàng thúc giục.
“Nhưng tất nhiên là nó phải đẹp hơn hẳn cái trước”
“Tất nhiên.”
Chàng nắm chặt vai nàng. “Hoàng tử rắn nói không có gì dễ dàng hơn thế nữa. Chàng có thể cho nàng cái váy đẹp nhất mà nàng chưa bao giờ thấy, cái váy đẹp nhất trên thế giới.”
Lucy phân vân. Điều này vì lí do nào đó mà nghe có vẻ không tốt chút nào. “Nàng ta phải chặt cánh tay khác của chàng?”
“Không” Chàng thở dài một cách đầy buồn bã trong bóng đêm. “Đầu chàng.”
Lucy giật mình. “Điều đó thật khủng khiếp!”
Nàng nhận thấy chàng nhún vai. “Cái váy đẹp nhất, sự hi sinh cuối cùng. Hoàng tử rắn quỳ trước cô gái chăn dê và đưa cổ mình ra. Angelica hoảng hốt, tất nhiên, và nàng phân vân, nhưng nàng yêu hoàng tử Rutherford. Làm thế nào khác được, để một cô gái chăn dê có thể chiếm được trái tim một hoàng tử? Cuối cùng, nàng đã làm theo những gì mà hoàng tử rắn đã chỉ dẫn và cắt đầu chàng.”
Lucy cắn chặt môi. Nàng có cảm giác như muốn khóc bởi câu chuyện cổ tích ngu ngốc này. “Dù vậy, nhưng chàng ta sẽ sống lại lần nữa, phải không?
“Một sự im lặng.” Hơi thở của chàng lướt qua mặt nàng. Chàng chắc hẳn đã quay đầu về phía nàng. “Em có muốn nghe tiếp truyện hay không?”
“Có.” Nàng lại dụi dụi vào người chàng lần nữa và giữ yên.
“Lần này chiếc váy thực sự lộng lẫy. Nó được làm bởi toàn bằng bạc với kim cương và ngọc bích được đính rải khắp nơi trên chiếc váy làm cho Angelica trông như được mang đến bởi ánh sáng. Hoàng tử Rutherford đã bị đánh bại bởi sự cuồng si của nàng hay có lẽ là bởi sự tham lam khi chàng nhìn thấy nàng và ngay lập tức quỳ xuống và cầu hôn.”
Lucy chờ đợi, nhưng chàng im lặng. Nàng khều vai chàng. “Sau đó, chuyện gì đã xảy ra?”
“Thì thế thôi. Họ kết hôn và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”
“Nó không thể kết thúc như thế được. Còn hoàng tử rắn thì sao?
Nàng thấy chàng quay về phía nàng. “Chàng ta đã chết, em quên ư? Anh cho rằng Angelica có nhỏ vài giọt nước mắt cho chàng, nhưng chàng sau tất cả vẫn là một con rắn, dù gì đi nữa.”
“Không.” Nàng biết nàng thật ngốc nghếch khi phản đối—nó chỉ là một câu truyện cổ tích—nhưng nàng cảm thấy cơn bực tức vô cớ đối với chàng. “Chàng ta là người hùng của câu chuyện. Chàng ấy đã tự biến bản thân mình thành con người.”
“Đúng thế, nhưng bản chất chàng ta vẫn chỉ là một con rắn.”
“Không! Chàng ta là hoàng tử.” Nàng có vẻ như biết rằng điều họ đang tranh cãi dường như không hề liên quan gì đến câu chuyện cổ tích. “Đó là tên câu chuyện, Hoàng Tử Rắn. Chàng ta nên cưới Angelica; sau tất cả thì chàng ta yêu nàng.”
“Lucy”. Chàng ôm nàng trong vòng tay mình, và nàng để yên cho chàng dù nàng đang giận chàng. Anh xin lỗi, em yêu, nhưng đó là truyện cổ tích.”
“Chàng ta không đáng phải chết,” nàng nói. Nước mắt dâng lên ngập mắt nàng.
“Còn có ai khác không? Dù cho chàng ta có đáng chết hay không thì ở đây cũng không phải bởi lý do này hay cũng chẳng phải bởi lý do kia; chẳng qua đó chỉ là số phận của anh ta. Em không thể thay đổi chúng như việc không thể thay đổi quỹ đạo chuyển động của các ngôi sao.”
Nước mắt tràn ra và rơi xuống tóc nàng và, nàng rất sợ hãi, và trốn vào ngực chàng. “ Nhưng số phận của một người đàn ông. Nó có thể được thay đổi.”
“Có thể không?” Chàng hỏi nhỏ đến mức nàng gần như không thể nghe thấy.
Nàng không thể trả lời câu hỏi, vì thế nàng nhắm mắt lại và cố gắng kìm nén tiếng khóc. Và nàng cầu nguyện. Làm ơn, xin Chúa,, hãy cử xuống một người đàn ông có thể làm thay đổi số phận của chàng
Truyện khác cùng thể loại
223 chương
29 chương
16 chương
23 chương
18 chương