Hoàng tử rắn
Chương 47 : Chương 11.3
Dịch: Raichan
Chỉnh dịch: Mystery
Beta: Charon
Chàng đang lo lắng. Nhận thức được điều đó, dường như một chút lo lắng của nàng đã biến mất. Nàng quay lại và bước trở lại phòng ngủ của mình. “Vậy anh sẽ nói gì thay vào đó?”
Nàng nghe thấy chàng đóng cửa. “Anh sẽ gây ấn tượng với tài biện luận lãng mạn của mình, tất nhiên. Anh sẽ nghĩ thêm một chút triết học về vẻ đẹp của trán em.”
Lucy chớp mắt “Trán của em?”
“Mmm. Anh đã nói với em trán em đã đe dọa anh chưa?” Nàng cảm thấy sự ấm áp của chàng ở lưng nàng khi chàng di chuyển đến phía sau nàng, nhưng chàng không chạm vào. “Nó rất mịn màng, trắng rộng và kết thúc bằng đôi lông mày thẳng và hiểu biết, giống như bức tượng thần Athena đang tuyên án. Nếu như nữ thần của chiến binh có đôi trán như em, ta sẽ không phải tự hỏi tại sao người xưa lại tôn thờ và sợ bà ấy như vậy.”
“Ba hoa.” Nàng thì thầm.
“Ba hoa, thật vậy. Rốt cuộc, ba hoa là tất cả những gì anh có.”
Nàng cau mày và đối mặt với chàng, nhưng chàng đã di chuyển cùng lúc với nàng khiến nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt chàng.
“Tôi là công tước của sự vô nghĩa.” Chàng thì thầm vào tai nàng. “Vua của những trò hề, hoàng đế của sự trống rỗng.”
Chàng thực sự nghĩ như vậy sao? “Nhưng.”
“Ba hoa là những gì anh làm tốt nhất.” Chàng nói, vẫn không nhìn. “Anh muốn ba hoa về đôi mắt vàng và đôi môi hồng ngọc của em.”
“Simon.”
“Những đường cong hoàn hảo của má em.” Chàng thì thầm gần hơn. Nàng thở hổn hển khi hơi thở của chàng đang khuấy động những sợi tóc ở cổ nàng. Chàng làm nàng sao nhãng với việc làm tình. Và vẫn đang tiếp tục. “Đừng nhiều chuyện.”
“Anh nói rất nhiều. Đó là điểm yếu mà em sẽ phải chịu về người chồng của mình.” Giọng nói của chàng vang lên sát tai nàng. “Nhưng anh sẽ phải dành khá nhiều thời gian để miêu tả cái miệng của em, sự mềm mại và ấm áp bên trong của nó.”
Lucy cảm thấy mình thít chặt lại. “Đó là tất cả?” Nàng ngạc nhiên về những rung động thấp trong giọng nói của nàng.
“Ồ, không. Anh sẽ chuyển đến chiếc cổ của em.” Bàn tay chàng di chuyển xung quanh và vuốt ve từng inch không khí từ cuống họng nàng. “Thật duyên dáng, thanh lịch làm sao, anh rất muốn liếm nó.”
Phổi nàng đã phải vất vả lấp đầy không khí. Chàng vuốt ve nàng chỉ bằng giọng nói của mình, và nàng tự hỏi mình liệu có thể chịu đựng được khi chàng dùng tay mình không.
Chàng tiếp tục : “Còn vai em, vừa trắng lại vừa mềm.” Bàn tay chàng lướt qua nàng.
“Còn gì nữa?”
“Anh muốn miêu tả bộ ngực của em.” Giọng chàng vừa trầm vừa bổng. “Nhưng anh sẽ phải nhìn thấy nó trước đã.”
Nàng kéo lấy hơi thở run rẩy. Hơi thở của chàng gần bên tai nàng. Sự hiện diện của chàng bao quanh cơ thể nàng, nhưng chàng lại không di chuyển để chạm vào. Nàng đưa tay chạm vào sợi dây ruy băng trên cổ. Chầm chậm, nàng kéo nó xuống và âm thanh lụa trượt tự do trong sự yên tĩnh của phòng ngủ được bao phủ bởi không khí thân mật không thể chịu được. Hơi thở chàng dồn dập theo từng phần chiếc áo lót rơi xuống, phơi bầy phần phía trên ngực của nàng.
“Quá đẹp, quá trắng.” Chàng thì thầm.
Nàng nuốt xuống và thả mảnh vải xuống. Ngón tay nàng run lên. Nàng vẫn chưa sẵn sàng tiếp xúc như thế này. Nhưng âm thanh trầm của hơi thở chàng đang lái nàng theo.
“Anh nhìn thấy gò đất mềm mại, thung lũng tối, nhưng không phải là thủ thuật ngọt ngào. Hãy để anh nhìn chúng, thiên thần.” Giọng chàng run rẩy.
Một cái gì đó mang tính bản năng của phụ nữ trong nàng khiến nàng nghĩ rằng mình có thể làm cho người đàn ông này run sợ. Nàng muốn phơi bày bản thân với chàng, chồng nàng. Nàng nhắm mắt và kéo chiếc áo lót xuống. Núm vú nàng vươn lên trong bầu không khí lạnh lẽo.
Chàng ngừng thở “A, Chúa ơi, anh nhớ chúng. Em có biết chúng đã làm gì anh khi em quay đi đêm đó không?”
Nàng lắc đầu, cổ họng nàng bị tắc nghẹn. Nàng nhớ rất rõ, ánh mắt nóng của chàng nhìn vào bầu ngực trần của nàng, dục vọng của nàng vang lên.
“Nó gần như làm anh điên lên.” Bàn tay chàng lướt qua ngực nàng, truy tìm những đường cong của nàng mà không chạm đến. “Anh thật sự rất muốn em”.
Lòng bàn tay chàng quá gần với làn da khiến nàng có thể sức nóng của chàng, nhưng chàng không chạm đến. Vẫn chưa. Nàng thấy mình đang căng theo bàn tay chàng, dự đoán sự liên hệ đầu tiên. Nàng rút tay khỏi tay áo lót, nhưng chiếc móc ở eo nàng khiến nó không bị rơi.
“Anh nhớ em đã chạm vào mình ở đây.” Bàn tay chàng khum lại trên núm vú của nàng. “Anh có thể chứ?”
“Em…” Nàng run run. “Có thể. Tất nhiên.”
Nàng nhìn bàn tay chàng hạ xuống và chạm nhẹ vào ngực nàng. Ngón tay ấm áp của chàng lượn quanh. Nàng cong người và đẩy ngực mình vào lòng bàn tay chàng.
“Chúa ơi.” Chàng hít một hơi. Chàng vuốt một vòng tròn quanh ngực nàng.
Nàng nhìn bản thân mình và thấy ngón tay dài và lớn của chàng trên làn da của mình. Chúng trông rất nam tính. Chúng như một sở hữu khó tin. Chàng đưa cả hai tay về phía núm vú của nàng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết ép chúng vào ngón tay trỏ và ngón tay cái của mình. Nàng cảm thấy có một cảm giác xôn xao.
“Cảm giác tốt chứ?” Chàng hỏi, đặt môi mình vào mái tóc nàng. “Em…” Nàng nuốt xuống, không thể trả lời được. Nó đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng đó như một câu trả lời đủ với chàng. “Hãy để anh thấy phần còn lại.” Môi chàng lướt qua má nàng, bàn tay chàng vẫn còn âu yếm ngực nàng. “Hãy chỉ cho anh, vợ anh.”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
501 chương
169 chương
281 chương
67 chương
40 chương