Hoàng tử rắn
Chương 45 : Chương 11.1
Dịch: Raichan
Chỉnh dịch: Mystery
Beta: Charon
“Cậu lo lắng ư?” De Raaf hỏi.
“Không.” Simon sải từng bước trên lan can, quay người đi lại một lần nữa.
“Trông cậu rất lo lắng.”
“Tôi không lo lắng.” Simon quay đầu tìm kiếm về phía gian giữa nhà thờ. Nàng đang ở đâu cơ chứ?
“Cậu thực sự rất lo lắng.” Giờ Pye nhìn chàng một cách kỳ quặc.
Simon cố gắng bình tĩnh lại và hít một hơi sâu. Bây giờ là 10 giờ sáng ngày chàng kết hôn. Chàng đang đứng trong nhà thờ thiêng liêng, đội mái tóc giả theo nghi thức, chiếc áo choàng màu đen thêu, chiếc áo gilê điểm bạc và đôi giầy gót đỏ. Chàng đang được bao quanh bởi bạn bè, gia đình thân yêu, chị dâu và nàng cháu gái. Pocket nhảy lên chiếc ghế gỗ trong nhà thờ trong khi Rosalind cố giữ con bé im lặng. Christian trông rất phiền muộn ở hàng ghế sau. Simon cau mày. Chàng đã không nói chuyện với Christian kể từ sau trận quyết đấu, không có thời gian để làm. Chàng sẽ làm việc đó sau. Mục sư đã ở đây, một người đàn ông trẻ tuổi mà chàng quên mất tên. Mặc dù De Raaf và Harry Dye đã chỉnh trang. De Raaf trông giống một điền chủ nông thôn trong đôi giầy lấm bùn và Pye có thể bị nhầm với người trông coi nhà thờ với bộ quần áo nâu giản dị.
Thứ duy nhất thiếu là cô dâu.
Chàng cố kìm nén ước muốn được lao qua lối đi giữa và nhìn ra phía trước cửa hệt như một anh đầu bếp nôn nóng đợi chờ người bán cá để mua được chú cá chình.
Ôi chúa ơi, nàng đang ở đâu vậy? Chàng đã không ở một mình cùng với nàng từ khi nàng đuổi theo chàng, khi trở lại sau cuộc quyết đấu với James, gần 1 tuần trước và khi nàng có vẻ hài lòng, khi nàng cười với chàng trong khi đang đi cùng người khác, chàng không thể bỏ được nỗi lo lắng. Liệu nàng có đổi ý không. Việc chàng cự tuyệt giải thích với nàng, việc chàng gần như làm tình với nàng khi vai chàng ướt đẫm máu và mang theo vết nhơ – vết máu của một người đàn ông đã chết, liệu có như một tấm phù hiệu ô danh đeo trên ngực chàng không? Chàng lắc mạnh đầu. Tất nhiên chàng đã từ chối thiên thần của chàng và những bài học đạo đức nghiêm khắc của nàng. Nàng đã rất sợ hãi. Liệu nó có đủ để nàng phá vỡ lời hứa của mình? Nàng đã hứa trên những kỷ niệm về mẹ mình, rằng nàng sẽ không bao giờ rơi bỏ chàng.
Liệu thế đã đủ chăng?
Simon đi đến bên chiêc cột đá granite, cao đến hơn 50 feet tính đến trần nhà. Một hàng đôi đá granite màu hồng tô điểm cho trần nhà được sơn trang trí bằng những góc vuông. Mỗi góc vuông được mạ vàng như để nhắc đến sự chờ đợi thế giới bên kia. Tránh qua một bên, chàng có thể nhìn vào trong nhà thờ St Mary với bức tượng nàng trinh nữ Mary bình thản nhìn xuống ngón chân của mình. Đó là một nhà thờ đẹp chỉ thiếu một cô dâu xinh đẹp.
“Cậu ta lại đi nữa.” De Raaf thì thầm.
“Cậu ấy đang lo lắng.” Pye trả lời.
“Tớ không lo lắng.” Simon nghiến răng nói. Chàng cố vuốt chiếc nhẫn của mình trước khi nhớ nó đã mất. Chàng quay đầu một cách vui vẻ và bắt gặp cái nhìn trao đổi giữa Pye và De Raaf. Tuyệt vời. Giờ chàng đang bị bạn bè coi như một trường hợp tâm thần.
Một tiếng động từ phía trước nhà thờ như có một người nào đó đã mở cánh cửa làm bằng gỗ sồi.
Simon quay đầu. Lucy đang vào và được hộ tống bởi cha mình. Nàng đang mặc chiếc váy màu hồng nhạt, túm phía trước để lộ chiếc váy trong màu xanh nhạt. Tất cả tôn lên màu da sáng của nàng, đôi mắt màu nâu sẫm, lông mày và mái tóc đã làm một cách hoàn hảo. Giống như một bông hồng được bao phủ bởi những chiếc lá tối màu. Nàng mỉm cười với chàng và nhìn … đẹp tuyệt.
Đơn giản là tuyệt đẹp.
Chàng cảm thấy mình muốn lao đến và nắm tay nàng. Thay vào đó, chàng đứng thẳng và chuyển đến bên cạnh De Raaf. Chàng nhìn nàng ấy đến gần và kiên nhẫn chờ đợi. Sớm. Sớm thôi. Nàng sẽ là của chàng. Chàng sẽ không bao giờ lo sợ mất nàng, sự bỏ rơi của nàng. Lucy quàng tay vào khuỷu tay chàng. Chàng không tự chủ dùng tay còn lại của mình siết chặt tay nàng. Ngài thuyền trưởng cau có nhìn chàng và từ từ thả tay con gái. Người đàn ông không vui vẻ gì khi làm việc này. Ngay khi chàng tiếp nhận tay nàng, Simon biết rằng nếu Lucy trẻ hơn hay ít yêu chàng hơn và chàng sẽ bị đá đít khỏi ngay lập tức. Vậy là thiên thần của chàng đã thuyết phục được ngay cả với sự phản đối rõ ràng của cha nàng. Simon mỉm cười với người đàn ông lớn tuổi và nắm lấy tay nàng. Giờ nàng đã là của chàng.
Ngài thuyền trưởng không bỏ lỡ bất cứ cử chỉ nào. Đôi mắt ửng hồng tối dần.
Chàng ghé đầu vào gần nàng. “Em đã đến.”
Khuôn mặt nàng nghiêm nghị “Tất nhiên.”
“Ta không chắc nàng sẽ – sau buổi sáng đó.” “Còn anh?” Nàng nhìn chàng với ánh mắt khó dò.
“Không?”
“Em đã hứa.”
“Đúng vậy.” Chàng cố tìm kiếm nhưng không thấy điều gì. “Cảm ơn em.”
“Các con đã sẵn sàng chưa?”Cha xứ bắt đầu.
Simon tập trung vào những từ ngữ mà có thể ràng buộc chàng với Lucy. Có lẽ giờ sự sợ hãi sẽ mất nàng của chàng đã chết và bị chôn vùi. Không có vấn đề gì về bất kể những điều nàng đã phát hiện về chàng, bất kể những sai lầm khủng khiếp, bất kể những tội lỗi đáng chết trong tương lai, thiên thần của chàng sẽ mãi bên chàng.
Nàng là của chàng, bây giờ và mãi mãi.
Truyện khác cùng thể loại
223 chương
29 chương
16 chương
23 chương
18 chương