Hoàng tử rắn

Chương 27 : Chương 06.1

Lucy xiết chặt chiếc áo len quanh vai. Sáng nay gió mạnh, khiến các ngón tay nàng đông cứng lại bên dưới chiếc váy đang bao bọc quanh những chiếc xương gầy khẳng khiu của nàng. Thông thường thì nàng không mạo hiểm ra ngoài thế này đặc biệt là lại đi chân trần, nhưng nàng cần thời gian để một mình suy nghĩ mà trong nhà thì lại đầy bọn đàn ông. Thật ra thì cũng chỉ có Cha, Hedge, và Simon, nhưng nàng không muốn nói chuyện với 2 người trong đó, và Hedge dễ khiến người ta phát cáu ngay cả khi đang ở trong tâm trạng tốt nhất. Do vậy, dường như việc đi loanh quanh vào trong làng lúc này là việc làm duy nhất đúng đắn. Lucy đá một viên sỏi trên đường. Làm thế nào mà nàng có thể đi đến và cùng ngồi ăn trưa với một quý ông ở bàn ăn khi mà mới đây chàng vừa thấy nàng khoả thân và tự ve vuốt khuôn ngực của mình? Nếu như không quá xấu hổ, có lẽ nàng đã hỏi Patricia. Bạn nàng chắc chắn sẽ có vài câu trả lời cho vấn đề đó thậm chí ngay cả khi chẳng câu nào ra hồn cả. Và có lẽ Patricia sẽ giúp nàng vượt qua được sự ngượng ngùng khủng khiếp này. Nó đã thật quá kinh khủng khi chàng nhìn thấy nàng, đêm qua. Kinh khủng nhưng cũng thật tuyệt vời, theo một cách tội lỗi trong bí mật. Nàng muốn chàng nhìn thấy nàng. Nếu thành thật với chính bản thân mình thì nàng sẽ thú nhận nàng muốn chàng ở lại. Ở lại và – Những bước chân, nặng nề và nhanh, đang đến từ phía sau nàng. Đột nhiên Lucy nhận ra chỉ có mình nàng trên đường, không có ngôi nhà tranh nào quanh đây. Tuy Maiden Hill luôn là nơi buồn tẻ chán ngắt, nhưng vẫn còn…Nàng xoay người lại sẵn sàng đối đầu với kẻ đang định vượt qua nàng. Đó không phải là kẻ cướp đường. Không phải, nhưng tệ hơn nhiều. Đó là Simon. Nàng gần như lại xoay người lần nữa. “Chờ chút.” Giọng chàng nhẹ nhàng. Chàng mở miệng lần nữa nhưng rồi đột nhiên dừng lại như thể chàng không biết nói gì khác. Sự câm lặng bất thường này khiến nàng cảm thấy tốt hơn đôi chút. Có thể chàng cũng cảm thấy xấu hổ như nàng? Chàng dừng lại cách nàng vài bước. Chàng để đầu trần, không đội nón hay trùm tóc giả và cứ chằm chằm nhìn nàng trong câm lặng, đôi mắt xám của chàng ánh lên sự khao khát gần như muốn biểu lộ rằng chàng đang cần tìm một thứ gì đó từ nàng. Ướm lời, Lucy lên tiếng “Tôi sẽ đi bộ theo những đường kẻ phấn. Anh muốn tham gia cùng tôi không?” “Vâng xin vui lòng, thiên thần của lòng vị tha.” Và đột nhiên mọi chuyện đều ổn. Nàng tiếp tục bước đi và chàng sải chân theo từng bước của nàng. “Vào mùa xuân, những cánh rừng này ngập tràn những cây hoa chuông xanh”, nàng chỉ vào nhửng đám cây xung quanh, “Thật tệ khi ngài đến ngay thời điểm này trong năm khi mà mọi thứ quá lạnh lẽo.” “Tôi sẽ cố sắp xếp đến đây vào mùa hè vào dịp tới.” Chàng thì thầm “Đúng ra phải là mùa xuân.” Chàng nhìn nàng. Nàng gượng cười. “Khi đó thì hoa chuông đã nở bung.” “À.” “Khi em còn nhỏ, mẹ hay đưa David và em tới đây cắm trại khi xuân về sau chúng em phải ở trong nhà suốt mùa đông. Hiển nhiên là, cha em ở ngoài biển xa hầu hết thời gian. David và em nhặt đầy hoa chuông mà tay chúng em có thể ôm hết và tung chúng vào vạt áo bà.” “Nghe có vẻ bà là một người mẹ kiên nhẫn.” “Vâng, bà là như vậy.” “Bà ấy mất khi nào?” Lời nói của chàng ngọt ngào và gần gũi. Lucy nhớ lại lần nữa rằng người đàn ông này đã nhìn thấy nàng vào khoảnh khắc nàng dễ bị tổn thương nhất. Nàng ngước thẳng đầu nhìn chằm chằm vào chàng. “Mười một năm trước khi em mới được mười ba tuổi.” “Còn quá nhỏ để mất cha hay mẹ.” Nàng nhìn chàng. Thành viên gia đình duy nhất mà chàng từng đề cập đến là người anh trai. Chàng dường như cố tìm hiểu về cái lịch sử gia đình vốn đã ít ỏi của nàng hơn là để lộ ra chính những gì liên quan bản thân mình. “Mẹ chàng còn sống không?” Rõ ràng là cha chàng đã chết, có như vậy thì chàng mới kế thừa được tước vị đó. “Không, bà mất cách đây vài năm, trước khi…” Chàng ngừng lại. “Trước khi?” “Trước khi Ethan, anh trai ta mất. Tạ ơn Chúa.” Chàng nghiêng người quay đầu về phía sau và dường như hướng cái nhìn mông lung về phía cành cây trụi lá ngay phía trên đầu, mặc dù có lẽ chàng đang nhìn vào thứ gì đó hoàn toàn khác. “Ethan là đứa con cưng trong mắt bà. Là thành tựu vĩ đại nhất của bà, là người bà yêu nhất trên thế giới này. Anh ấy biết cách quyến rũ – cả trẻ lẫn già – và anh ấy luôn là người dẫn đầu trong số những người đàn ông quanh anh. Bọn tá điền địa phương thường hay đến gặp anh ấy mỗi khi có sự việc tranh chấp, cãi cọ cần giải quyết. Anh ấy chưa từng gặp phải ai đó mà người này có thể không thích anh ấy”. Lucy nhìn chàng. Giọng nói của chàng có vẻ như vô cảm khi chàng miêu tả về người anh trai, nhưng bàn tay chàng chầm chậm xiết chặt xoắn lại ở thắt lưng. Nàng tự hỏi liệu chàng có để ý gì đến sự thay đổi của chúng hay không. “Chàng khiến ngài ấy nghe có vẻ như là một người hoàn hảo vậy.” “Anh ấy là như vậy, thậm chí còn hơn cả thế nữa. Nhiều hơn như thế nhiều. Ethan biết điều gì đúng điều gì sai mà không cần suy nghĩ về nó, không có bất kỳ sự nghi ngờ nào về điều đó. Chỉ có rất ít người có thể làm được điều đó.” Chàng nhìn xuống và dường như nhận thấy rằng chàng đang cố giằng kéo ngón tay phải. Chàng siết chặt tay lại và giấu chúng ở đằng sau lưng.